Chương 30 - Thành Lập Nhóm Giết Ngược Đám Cướp Lương Thực 2
Nửa Đêm Bị Đột...
2024-08-07 23:27:07
Tuy cô biết 1801 lạnh lùng nhưng lại không biết rằng anh có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa còn độc ác.
Thấy vẻ mặt của Đậu Đậu dường như đã quen với việc bị đánh, bảo sao ngày nào cũng chạy sang chỗ cô, hóa ra là muốn trốn anh trai biến thái sao?
"Sao anh ấy lại đánh em?"
Mặc dù đây là chuyện nhà người ta, nhưng bạo lực thật sự rất quá đáng.
Khương Ninh không hỏi cô bé những gì đã xảy ra, nhưng theo quan sát thường ngày thì ánh mắt khiếp sợ chùn bước, thêm cả tính cách hơi lấy lòng của cô bé, không có điều nào là không khiến cho cô nhớ lại những hồi ức chẳng mấy tốt đẹp khi mình còn bé: "Đậu Đậu, anh ấy là anh ruột của em à?"
Thế nên, cô mới không từ chối đứa trẻ này.
"Anh trai dạy em đánh võ ạ." Đậu Đậu xoa cánh tay bầm đen, mỉm cười ngọt ngào với cô: "Không tránh khỏi việc bị đánh phải, em cũng vô ý bị ngã nữa."
Bởi thế Khương Ninh mới biết, mấy ngày nay Đậu Đậu đang luyện võ, hơn nữa mỗi ngày đều luyện đến năm tiếng.
"Chị ơi, em đánh võ cho chị xem nhé."
Cô bé nói xong chẳng đợi Khương Ninh đồng ý đã đến chỗ rộng rãi vào tư thế.
Vốn dĩ là cô bé mềm yếu bẽn lẽn, lúc bắt đầu động tác chớp mắt lại trở nên cứng rắn, ngẩng đầu thẳng lưng thắt bụng, quả thật là trông cứ như biến thành người khác.
Cô bé tập võ thuật phòng thân quân đội, động tác đúng chuẩn đanh thép, tư thế vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt mãnh liệt có hồn.
Khương Ninh bất ngờ đến nỗi ngơ ngác: "..."
Thế mà còn chuẩn hơn lúc cô luyện nữa.
Trẻ em cần được khen ngợi, Khương Ninh khen hai câu, Đậu Đậu vô cùng xấu hổ: "Chị ơi chị tốt quá à."
Anh trai chưa bao giờ khen cô bé cho dù cô bé có làm tốt đến đâu đi chăng nữa.
Trên người cô bé bầm tím rất nhiều, rõ ràng là do tập luyện rất nghiêm khắc.
Trời bão như thế mà còn bắt đứa bé bốn năm tuổi tập luyện với cường độ cao như thế, điều này có nghĩa là gì?
Kiếp trước 1801 không xuất hiện, bây giờ lại có đủ kiểu hành động khó dò, chẳng lẽ anh biết chuyện tương lai nên mới huấn luyện Đậu Đậu nghiêm khắc như vậy, để sau này cô bé có năng lực bảo vệ bản thân?
Động tác của Đậu Đậu đúng chuẩn thích hợp, không phải là do học từ video mới có thể thông thạo như vậy.
Tầm tuổi này đã hiểu chuyện rồi, Khương Ninh không thăm dò một cách tùy tiện, càng không lơ là cảnh giác.
Đậu Đậu thường xuyên đến vậy thôi, nhưng cô bé chưa bao giờ lục lọi đồ đạc lung tung chứ đừng nói gì đến chuyện đòi ăn, có thể nhận ra rằng cô bé được dạy dỗ rất tốt, vả lại chưa bao giờ đi tay không đến.
Cô lấy rượu xoa bầm đã được ủ từ trước, xoa bóp vùng bị bầm của Đậu Đậu: "Buổi tối ngâm nước ấm nhé."
Sau khi hóng gió xong, Đậu Đậu hôn con thỏ rồi rời đi trong lưu luyến.
...
Mấy ngày nay ở dưới lầu ồn ào đủ thứ, cãi nhau, chửi mắng, nói không được là ra tay.
Thời tiết thì hỏng bét, hoàn cảnh sinh tồn tồi tệ khiến cho mọi người liên tục bùng phát lửa giận.
Hộ gia đình sống ở lầu chín đang chen chúc với hộ gia đình ở lầu hai ở hành lang chửi nhau hồi lâu, suýt chút nữa còn cầm dao ra chém.
Sáng sớm thức dậy, lầu chín phát hiện trong nhà có trộm lẻn vào, đồ ăn sót lại chẳng còn bao nhiêu bị cuỗm sạch.
Bão vẫn chưa dứt, đây là lương thực cứu mạng, tên súc sinh nào đó phải bị chém ngàn dao mới được!
Thấy vẻ mặt của Đậu Đậu dường như đã quen với việc bị đánh, bảo sao ngày nào cũng chạy sang chỗ cô, hóa ra là muốn trốn anh trai biến thái sao?
"Sao anh ấy lại đánh em?"
Mặc dù đây là chuyện nhà người ta, nhưng bạo lực thật sự rất quá đáng.
Khương Ninh không hỏi cô bé những gì đã xảy ra, nhưng theo quan sát thường ngày thì ánh mắt khiếp sợ chùn bước, thêm cả tính cách hơi lấy lòng của cô bé, không có điều nào là không khiến cho cô nhớ lại những hồi ức chẳng mấy tốt đẹp khi mình còn bé: "Đậu Đậu, anh ấy là anh ruột của em à?"
Thế nên, cô mới không từ chối đứa trẻ này.
"Anh trai dạy em đánh võ ạ." Đậu Đậu xoa cánh tay bầm đen, mỉm cười ngọt ngào với cô: "Không tránh khỏi việc bị đánh phải, em cũng vô ý bị ngã nữa."
Bởi thế Khương Ninh mới biết, mấy ngày nay Đậu Đậu đang luyện võ, hơn nữa mỗi ngày đều luyện đến năm tiếng.
"Chị ơi, em đánh võ cho chị xem nhé."
Cô bé nói xong chẳng đợi Khương Ninh đồng ý đã đến chỗ rộng rãi vào tư thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ là cô bé mềm yếu bẽn lẽn, lúc bắt đầu động tác chớp mắt lại trở nên cứng rắn, ngẩng đầu thẳng lưng thắt bụng, quả thật là trông cứ như biến thành người khác.
Cô bé tập võ thuật phòng thân quân đội, động tác đúng chuẩn đanh thép, tư thế vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt mãnh liệt có hồn.
Khương Ninh bất ngờ đến nỗi ngơ ngác: "..."
Thế mà còn chuẩn hơn lúc cô luyện nữa.
Trẻ em cần được khen ngợi, Khương Ninh khen hai câu, Đậu Đậu vô cùng xấu hổ: "Chị ơi chị tốt quá à."
Anh trai chưa bao giờ khen cô bé cho dù cô bé có làm tốt đến đâu đi chăng nữa.
Trên người cô bé bầm tím rất nhiều, rõ ràng là do tập luyện rất nghiêm khắc.
Trời bão như thế mà còn bắt đứa bé bốn năm tuổi tập luyện với cường độ cao như thế, điều này có nghĩa là gì?
Kiếp trước 1801 không xuất hiện, bây giờ lại có đủ kiểu hành động khó dò, chẳng lẽ anh biết chuyện tương lai nên mới huấn luyện Đậu Đậu nghiêm khắc như vậy, để sau này cô bé có năng lực bảo vệ bản thân?
Động tác của Đậu Đậu đúng chuẩn thích hợp, không phải là do học từ video mới có thể thông thạo như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầm tuổi này đã hiểu chuyện rồi, Khương Ninh không thăm dò một cách tùy tiện, càng không lơ là cảnh giác.
Đậu Đậu thường xuyên đến vậy thôi, nhưng cô bé chưa bao giờ lục lọi đồ đạc lung tung chứ đừng nói gì đến chuyện đòi ăn, có thể nhận ra rằng cô bé được dạy dỗ rất tốt, vả lại chưa bao giờ đi tay không đến.
Cô lấy rượu xoa bầm đã được ủ từ trước, xoa bóp vùng bị bầm của Đậu Đậu: "Buổi tối ngâm nước ấm nhé."
Sau khi hóng gió xong, Đậu Đậu hôn con thỏ rồi rời đi trong lưu luyến.
...
Mấy ngày nay ở dưới lầu ồn ào đủ thứ, cãi nhau, chửi mắng, nói không được là ra tay.
Thời tiết thì hỏng bét, hoàn cảnh sinh tồn tồi tệ khiến cho mọi người liên tục bùng phát lửa giận.
Hộ gia đình sống ở lầu chín đang chen chúc với hộ gia đình ở lầu hai ở hành lang chửi nhau hồi lâu, suýt chút nữa còn cầm dao ra chém.
Sáng sớm thức dậy, lầu chín phát hiện trong nhà có trộm lẻn vào, đồ ăn sót lại chẳng còn bao nhiêu bị cuỗm sạch.
Bão vẫn chưa dứt, đây là lương thực cứu mạng, tên súc sinh nào đó phải bị chém ngàn dao mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro