Chương 30 - Thành Lập Nhóm Giết Ngược Đám Cướp Lương Thực 2
Trạm Hóa Lỏng G...
2024-08-07 23:27:07
Khương Ninh nhìn những đồ vật trôi nổi càng ngày càng gần, khi cô tiến đến dùng gậy chọc thử vào chúng thì mới biết đó là những cái xác chết trôi đến.
Ban đầu cô còn cảm thấy bị sốc và buồn nôn, nhưng sau nhìn thấy nhiều lại thành quen, lúc đi vào trong khu nhà cô cũng thấy có thêm vài thi thể nữa.
Khương Ninh xem thời gian, đã một phút trôi qua, sợi dây thừng trong tay vẫn không có động tĩnh gì.
Hai phút…
Ba phút…
Bốn phút…
Trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an, Khương Ninh kéo thử sợi dây thừng hai lần, vẫn không động tĩnh gì.
Người bình thường có thể ở dưới nước hơn một phút là giỏi lắm rồi, cho dù có giỏi việc lặn dưới nước đi chăng nữa thì có phải bốn phút cũng là quá lâu rồi không?
Cô linh cảm có chuyện không ổn, vừa định kéo sợi dây thừng lên thì mặt nước phát ra tiếng động.
1801 trồi lên mặt nước: “Tôi đã kiểm tra qua một số cửa hàng rồi, toàn bộ cửa đều bị cạy ra, bên trong bị dọn sạch không còn gì.”
Bị dọn hết? Ai có thể lợi hại như vậy!
Lục Vũ vừa buồn phiền vừa thất vọng nói: “Không tìm được bình hóa lỏng, có vài thứ mình cũng không quen để nấu được.”
Bọn họ đã nhanh như vậy rồi nhưng không ngờ lại có người dành trước bọn họ, xem ra bọn họ vẫn còn quá non trẻ, bị thiếu kinh nghiệm sống.
Khương Ninh liếc nhìn 1801, sau khi cơn bão kéo đến, vào ngày hôm sau những cửa hàng ăn vặt này đã bị nhấn chìm trong nước, cho dù chủ quán đã di tản đi nhưng cũng không thể nào tất cả cửa hàng đều bị cạy tung được, nước lũ đục ngầu và dòng chảy rất xiết, nếu như không biết bơi và không có mặt nạ lặn thì căn bản không thể nào thành công được.
Trừ khi, những cửa hàng này đã bị cạy trước khi thiên tai ập đến.
Cô đã mơ hồ đoán được: “Bây giờ mình chỉ có thể đến Trạm hóa lỏng thử vận may thôi, hy vọng chủ cửa hàng không dọn hết đồ đi.”
Cũng đã ra tới đây rồi, lý nào lại tay trắng trở về được, chỉ có thể đến Trạm hóa lỏng thử vận may thôi.
Khương Ninh lấy điện thoại di động được bỏ trong túi chống thấm nước ở trong túi ra, tìm bản đồ ngoại tuyến và chỉ cho hai người xem: “Chắc là ở chỗ này, hình như có một cây đa lớn ở trước cửa.”
Cách khu chung cư Cẩm Vinh khoảng sáu, bảy km, không xa lắm, nhưng nơi này có hơi hẻo lánh.
Sau khi đã xác định được địa điểm, ba người lái thuyền phi đến Trạm hóa lỏng.
Ở vùng ngoại thành đâu đâu cũng là nhà trệt, bây giờ tất cả đều đã bị nhấn chìm trong biển nước, trông cực kỳ trống trải.
Trên đường đi, bọn họ gặp được nhân viên cứu hộ đang giải cứu những người dân bị mắc kẹt, nhìn thấy thuyền tấn công thì vội dùng loa hét lớn, muốn trưng dụng chiếc thuyền này để giải cứu những người bị mắc kẹt.
Đây là một trận lũ ngàn năm có một, công cụ cứu hộ căn bản là không đủ.
Hoắc Dực Thâm không để ý, ba người bọn họ lướt vụt qua giữa dòng nước lũ và những tiếng gào thét.
Thành phố biến thành đại dương mênh mông, không phân rõ được Đông Tây Nam Bắc, Khương Ninh cầm ống nhòm quan sát: “Đi thẳng về phía bên phải, trong nước có cái gì đó màu xanh lá cây, chắc là cây đa lớn đó.”
Đi chầm chậm lại gần, quả nhiên là lá của cây đa.
Một cây đa cao như vậy mà bây giờ chỉ còn lại phần ngọn màu xanh.
Sau khi xuống nước, họ buộc chiếc thuyền tấn công vào cây đa, Khương Ninh chỉ về một hướng nào đó, Hoắc Dực Thâm đeo mặt nạ lặn sau đó lặn xuống nước.
Hơn hai phút sau, Hoắc Dực Thâm nổi lên nói: “Tôi tìm được rồi, nhưng Trạm hóa lỏng có cửa cuốn và cửa sắt kéo, muốn cạy ra cũng không phải dễ.”
Nói xong, Khương Ninh lấy một chiếc xà beng gấp gọn từ trong túi ra.
Lục Vũ: “…”
Vì sao anh ấy lại không có trang bị chuyên nghiệp chứ?
Trong không gian Khương Ninh có trang bị, nhưng cả nhóm không thể lấy ra được, thấy trong túi 1801 có mặt nạ lặn đơn giản, dây thừng cùng với dây buộc cố định, cô không chút do dự buộc dây thừng và đeo mặt nạ vào: “Tôi xuống đó hỗ trợ, anh nhớ để ý xung quanh, nếu có gì bất thường thì lập tức giật dây thừng.”
Lục Vũ gật đầu: “Hai người cẩn thận.”
Ban đầu cô còn cảm thấy bị sốc và buồn nôn, nhưng sau nhìn thấy nhiều lại thành quen, lúc đi vào trong khu nhà cô cũng thấy có thêm vài thi thể nữa.
Khương Ninh xem thời gian, đã một phút trôi qua, sợi dây thừng trong tay vẫn không có động tĩnh gì.
Hai phút…
Ba phút…
Bốn phút…
Trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an, Khương Ninh kéo thử sợi dây thừng hai lần, vẫn không động tĩnh gì.
Người bình thường có thể ở dưới nước hơn một phút là giỏi lắm rồi, cho dù có giỏi việc lặn dưới nước đi chăng nữa thì có phải bốn phút cũng là quá lâu rồi không?
Cô linh cảm có chuyện không ổn, vừa định kéo sợi dây thừng lên thì mặt nước phát ra tiếng động.
1801 trồi lên mặt nước: “Tôi đã kiểm tra qua một số cửa hàng rồi, toàn bộ cửa đều bị cạy ra, bên trong bị dọn sạch không còn gì.”
Bị dọn hết? Ai có thể lợi hại như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Vũ vừa buồn phiền vừa thất vọng nói: “Không tìm được bình hóa lỏng, có vài thứ mình cũng không quen để nấu được.”
Bọn họ đã nhanh như vậy rồi nhưng không ngờ lại có người dành trước bọn họ, xem ra bọn họ vẫn còn quá non trẻ, bị thiếu kinh nghiệm sống.
Khương Ninh liếc nhìn 1801, sau khi cơn bão kéo đến, vào ngày hôm sau những cửa hàng ăn vặt này đã bị nhấn chìm trong nước, cho dù chủ quán đã di tản đi nhưng cũng không thể nào tất cả cửa hàng đều bị cạy tung được, nước lũ đục ngầu và dòng chảy rất xiết, nếu như không biết bơi và không có mặt nạ lặn thì căn bản không thể nào thành công được.
Trừ khi, những cửa hàng này đã bị cạy trước khi thiên tai ập đến.
Cô đã mơ hồ đoán được: “Bây giờ mình chỉ có thể đến Trạm hóa lỏng thử vận may thôi, hy vọng chủ cửa hàng không dọn hết đồ đi.”
Cũng đã ra tới đây rồi, lý nào lại tay trắng trở về được, chỉ có thể đến Trạm hóa lỏng thử vận may thôi.
Khương Ninh lấy điện thoại di động được bỏ trong túi chống thấm nước ở trong túi ra, tìm bản đồ ngoại tuyến và chỉ cho hai người xem: “Chắc là ở chỗ này, hình như có một cây đa lớn ở trước cửa.”
Cách khu chung cư Cẩm Vinh khoảng sáu, bảy km, không xa lắm, nhưng nơi này có hơi hẻo lánh.
Sau khi đã xác định được địa điểm, ba người lái thuyền phi đến Trạm hóa lỏng.
Ở vùng ngoại thành đâu đâu cũng là nhà trệt, bây giờ tất cả đều đã bị nhấn chìm trong biển nước, trông cực kỳ trống trải.
Trên đường đi, bọn họ gặp được nhân viên cứu hộ đang giải cứu những người dân bị mắc kẹt, nhìn thấy thuyền tấn công thì vội dùng loa hét lớn, muốn trưng dụng chiếc thuyền này để giải cứu những người bị mắc kẹt.
Đây là một trận lũ ngàn năm có một, công cụ cứu hộ căn bản là không đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Dực Thâm không để ý, ba người bọn họ lướt vụt qua giữa dòng nước lũ và những tiếng gào thét.
Thành phố biến thành đại dương mênh mông, không phân rõ được Đông Tây Nam Bắc, Khương Ninh cầm ống nhòm quan sát: “Đi thẳng về phía bên phải, trong nước có cái gì đó màu xanh lá cây, chắc là cây đa lớn đó.”
Đi chầm chậm lại gần, quả nhiên là lá của cây đa.
Một cây đa cao như vậy mà bây giờ chỉ còn lại phần ngọn màu xanh.
Sau khi xuống nước, họ buộc chiếc thuyền tấn công vào cây đa, Khương Ninh chỉ về một hướng nào đó, Hoắc Dực Thâm đeo mặt nạ lặn sau đó lặn xuống nước.
Hơn hai phút sau, Hoắc Dực Thâm nổi lên nói: “Tôi tìm được rồi, nhưng Trạm hóa lỏng có cửa cuốn và cửa sắt kéo, muốn cạy ra cũng không phải dễ.”
Nói xong, Khương Ninh lấy một chiếc xà beng gấp gọn từ trong túi ra.
Lục Vũ: “…”
Vì sao anh ấy lại không có trang bị chuyên nghiệp chứ?
Trong không gian Khương Ninh có trang bị, nhưng cả nhóm không thể lấy ra được, thấy trong túi 1801 có mặt nạ lặn đơn giản, dây thừng cùng với dây buộc cố định, cô không chút do dự buộc dây thừng và đeo mặt nạ vào: “Tôi xuống đó hỗ trợ, anh nhớ để ý xung quanh, nếu có gì bất thường thì lập tức giật dây thừng.”
Lục Vũ gật đầu: “Hai người cẩn thận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro