Chương 30 - Thành Lập Nhóm Giết Ngược Đám Cướp Lương Thực 2
Vớt Bình Hoá Lỏ...
2024-08-07 23:27:07
Sống lại một đời, Khương Ninh hiểu rõ lòng người thiện ác.
"Em cũng không muốn đưa cho họ, nhưng cứ cứng rắn như vậy cũng không phải là cách. Chỉ có để bọn họ ra ngoài tìm vật dụng mới là biện pháp an toàn nhất đối với chúng ta."
Người đói phát điên thật thì sẽ hoàn toàn mất đi lý trí. Cho đến giây phút sinh tử, không có điều gì không thể làm được cả.
Trịnh Vỹ Lệ nghe vậy mới đồng ý.
Khương Ninh đi ra ngoài, nói với Hạ Chí An: "Cùng đi kiếm đồ thì thôi khỏi, nhưng chúng tôi có thể cho mấy người mượn thuyền cao su một ngày, hơn nữa tôi đề nghị mấy người đừng có gấp gáp đi kiếm đồ ăn làm gì, nghĩ cách tìm thuyền trước đi."
Hạ Chí An vốn không trông mong việc tầng 18 sẽ đồng ý đi chung ra ngoài nhưng mà đó cũng chỉ là một phương pháp nhỏ mà thôi. Trước tiên cần đưa ra yêu cầu khiến bọn họ không thể chấp nhận được, sau đó lui bước mà đưa ra yêu cầu thứ hai.
Ông ta chính là muốn mượn chiếc thuyền cao su đấy: "Được, thật sự rất cảm ơn mọi người."
"Nhưng mà bọn tôi chỉ cho mượn một lần này thôi. Nếu các người làm mất hoặc làm hỏng thì làm như thế nào?"
"Điều này... Chúng ta đều là hàng xóm với nhau..."
"Đừng có mà giảng đạo lý gì đấy với tôi, hàng xóm có ai hoành hành ngang ngược như mấy người?" Khương Ninh nói chuyện không nể mặt ai: "Đây là vật cứu mạng của chúng tôi, cho mượn thì là tình nghĩa, không cho mượn thì là bổn phận. Đừng có ỷ vào việc đông người mà ngang ngạnh. Nếu chọc tôi điên lên thật, giết một người cũng không lỗ, giết hai người là tôi lời rồi. Ai không sợ chết thì cứ đâm đầu vào đây!"
Khao khát sống là bản năng của mỗi người. Tuy rằng bọn họ đông người nhưng liệu có ai sẵn lòng đâm đầu vào chỗ chết chứ. Nhất thời không có ai dám lên tiếng.
Hạ Chí An nhìn bọn họ, trong lòng giận đến phát điên. Khi nãy ở bên dưới, đứa nào đứa nấy đều mạnh miệng, giờ lên đây lại biến thành con rùa đen rụt đầu.
Nhưng chuyện tới nước này, ông ta chỉ có thể kiên trì tới cùng, ai bảo vợ con trong nhà còn đang đói chứ.
Chuyện này do ông ta ra mặt dẫn đầu nên đến khi có đồ dùng ông ta cũng sẽ được nhiều hơn chút, hơn thế nữa, sau này ông ta sẽ là trung tâm của mọi việc khác, xử lý sự việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
"Nếu như làm hỏng thì chúng tôi đền các người cái khác là được."
"Miệng nói không có bằng chứng. Lấy giấy tờ làm chứng cớ."
"Cô..." Hạ Chí An tức giận nhưng ngẫm đi nghĩ lại vẫn cố cắn răng chấp nhận: "Được."
Không phải chỉ là cái thuyền cao su rách hay sao? Khi ông ta mượn được đến tay rồi không trả thì làm gì được? Ngày nào đó nước lũ rút rồi đi báo cảnh sát, đến lúc đó đền cho cô ta cái khác.
Bàn bạc ổn thoả xong, Trịnh Vỹ Lệ đi viết giấy tờ, đôi bên cùng ký tên đồng ý.
Lấy thuyền cao su, Hạ Chí An cười giống như phật Di Lặc vậy, nói rất nhiều những lời đường mật dễ nghe, sau đó tỏ ý bảo mọi người giải tán.
"Tầng trưởng Hạ." Khương Ninh gọi ông lại: "Thuyền cao su là ông mượn, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi chỉ tìm ông tính sổ."
"Đó là điều đương nhiên."
Khương Ninh nhìn ông ta cười: "Ông sống ở 1303, một vợ và hai đứa con, chân của mẹ già còn hơi có vấn đề, có đúng không?"
Hạ Chí An cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ông ta dựng hết tóc gáy lập tức đáp: "Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giữ gìn thuyền cao su thật tốt."
Trong cô tràn ngập những toan tính. Một chiếc thuyền cao su có thể tìm được bao nhiêu đồ dùng? Chỉ cần chia không đều sẽ loạn ngay. Cứ đợi trong tổ mà đấu đá nhau đi.
Quay lại tầng 18, Trịnh Vỹ Lệ trả lại hai nghìn đồng cho Khương Ninh: "Vốn dĩ chị muốn trả tiền cơ nhưng siêu thị loạn quá, bọn chị ôm đồ rồi chạy luôn, chẳng có cơ hội dùng tới tiền."
Khương Ninh nhận lại số tiền: "Bây giờ trật tự rối loạn nhưng em tin rằng chính phủ sẽ khống chế tốt tình hình rất nhanh thôi, đợi đến lúc đó thì lại tiêu."
Cho dù không động đến tiền nhưng nhắc nhở họ chính là Khương Ninh. Trịnh Vỹ Lệ quyết định lấy đồ dùng ra sau đó chia làm đôi.
"Tiền cũng chưa động tới, em sao dám nhận của hai người." Khương Ninh từ chối thẳng thừng: "Hơn nữa số đồ này còn là do mọi người mạo hiểm cướp về được nữa."
"Nợ không thể tính như vậy được. Nếu như không có em, hai bọn chị không cướp được đồ đâu, mà dù có cướp được thì cũng không mang vào được đến nhà."
Thái độ của hai người kiên quyết, buộc Khương Ninh nhất định phải nhận lấy.
"Em cũng không muốn đưa cho họ, nhưng cứ cứng rắn như vậy cũng không phải là cách. Chỉ có để bọn họ ra ngoài tìm vật dụng mới là biện pháp an toàn nhất đối với chúng ta."
Người đói phát điên thật thì sẽ hoàn toàn mất đi lý trí. Cho đến giây phút sinh tử, không có điều gì không thể làm được cả.
Trịnh Vỹ Lệ nghe vậy mới đồng ý.
Khương Ninh đi ra ngoài, nói với Hạ Chí An: "Cùng đi kiếm đồ thì thôi khỏi, nhưng chúng tôi có thể cho mấy người mượn thuyền cao su một ngày, hơn nữa tôi đề nghị mấy người đừng có gấp gáp đi kiếm đồ ăn làm gì, nghĩ cách tìm thuyền trước đi."
Hạ Chí An vốn không trông mong việc tầng 18 sẽ đồng ý đi chung ra ngoài nhưng mà đó cũng chỉ là một phương pháp nhỏ mà thôi. Trước tiên cần đưa ra yêu cầu khiến bọn họ không thể chấp nhận được, sau đó lui bước mà đưa ra yêu cầu thứ hai.
Ông ta chính là muốn mượn chiếc thuyền cao su đấy: "Được, thật sự rất cảm ơn mọi người."
"Nhưng mà bọn tôi chỉ cho mượn một lần này thôi. Nếu các người làm mất hoặc làm hỏng thì làm như thế nào?"
"Điều này... Chúng ta đều là hàng xóm với nhau..."
"Đừng có mà giảng đạo lý gì đấy với tôi, hàng xóm có ai hoành hành ngang ngược như mấy người?" Khương Ninh nói chuyện không nể mặt ai: "Đây là vật cứu mạng của chúng tôi, cho mượn thì là tình nghĩa, không cho mượn thì là bổn phận. Đừng có ỷ vào việc đông người mà ngang ngạnh. Nếu chọc tôi điên lên thật, giết một người cũng không lỗ, giết hai người là tôi lời rồi. Ai không sợ chết thì cứ đâm đầu vào đây!"
Khao khát sống là bản năng của mỗi người. Tuy rằng bọn họ đông người nhưng liệu có ai sẵn lòng đâm đầu vào chỗ chết chứ. Nhất thời không có ai dám lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Chí An nhìn bọn họ, trong lòng giận đến phát điên. Khi nãy ở bên dưới, đứa nào đứa nấy đều mạnh miệng, giờ lên đây lại biến thành con rùa đen rụt đầu.
Nhưng chuyện tới nước này, ông ta chỉ có thể kiên trì tới cùng, ai bảo vợ con trong nhà còn đang đói chứ.
Chuyện này do ông ta ra mặt dẫn đầu nên đến khi có đồ dùng ông ta cũng sẽ được nhiều hơn chút, hơn thế nữa, sau này ông ta sẽ là trung tâm của mọi việc khác, xử lý sự việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
"Nếu như làm hỏng thì chúng tôi đền các người cái khác là được."
"Miệng nói không có bằng chứng. Lấy giấy tờ làm chứng cớ."
"Cô..." Hạ Chí An tức giận nhưng ngẫm đi nghĩ lại vẫn cố cắn răng chấp nhận: "Được."
Không phải chỉ là cái thuyền cao su rách hay sao? Khi ông ta mượn được đến tay rồi không trả thì làm gì được? Ngày nào đó nước lũ rút rồi đi báo cảnh sát, đến lúc đó đền cho cô ta cái khác.
Bàn bạc ổn thoả xong, Trịnh Vỹ Lệ đi viết giấy tờ, đôi bên cùng ký tên đồng ý.
Lấy thuyền cao su, Hạ Chí An cười giống như phật Di Lặc vậy, nói rất nhiều những lời đường mật dễ nghe, sau đó tỏ ý bảo mọi người giải tán.
"Tầng trưởng Hạ." Khương Ninh gọi ông lại: "Thuyền cao su là ông mượn, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi chỉ tìm ông tính sổ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đó là điều đương nhiên."
Khương Ninh nhìn ông ta cười: "Ông sống ở 1303, một vợ và hai đứa con, chân của mẹ già còn hơi có vấn đề, có đúng không?"
Hạ Chí An cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ông ta dựng hết tóc gáy lập tức đáp: "Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giữ gìn thuyền cao su thật tốt."
Trong cô tràn ngập những toan tính. Một chiếc thuyền cao su có thể tìm được bao nhiêu đồ dùng? Chỉ cần chia không đều sẽ loạn ngay. Cứ đợi trong tổ mà đấu đá nhau đi.
Quay lại tầng 18, Trịnh Vỹ Lệ trả lại hai nghìn đồng cho Khương Ninh: "Vốn dĩ chị muốn trả tiền cơ nhưng siêu thị loạn quá, bọn chị ôm đồ rồi chạy luôn, chẳng có cơ hội dùng tới tiền."
Khương Ninh nhận lại số tiền: "Bây giờ trật tự rối loạn nhưng em tin rằng chính phủ sẽ khống chế tốt tình hình rất nhanh thôi, đợi đến lúc đó thì lại tiêu."
Cho dù không động đến tiền nhưng nhắc nhở họ chính là Khương Ninh. Trịnh Vỹ Lệ quyết định lấy đồ dùng ra sau đó chia làm đôi.
"Tiền cũng chưa động tới, em sao dám nhận của hai người." Khương Ninh từ chối thẳng thừng: "Hơn nữa số đồ này còn là do mọi người mạo hiểm cướp về được nữa."
"Nợ không thể tính như vậy được. Nếu như không có em, hai bọn chị không cướp được đồ đâu, mà dù có cướp được thì cũng không mang vào được đến nhà."
Thái độ của hai người kiên quyết, buộc Khương Ninh nhất định phải nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro