Bắt Đầu Từ Boardgame

Lại Đến Mùa Trá...

Thiên Trạch Thời Nhược

2024-09-10 19:31:50

Cố Cảnh Thịnh lắc đầu: “Nếu tối hôm qua Hạ tiên sinh không nhìn thấy cô ấy, thì quy tắc có khả năng lớn là không được phép ra ngoài vào ban đêm.”

Hà Sở Văn quay mặt về phía Cố Cảnh Thịnh, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng tư thế của anh ta như thể đang nhìn chằm chằm cô: “Tối qua cô Thành không nghe thấy động tĩnh gì bất thường sao?”

Cố Cảnh Thịnh trả lời chắc chắn: “Hoàn toàn không có.”

Diêu Nhược Linh bình tĩnh lại một chút: “Dù thế nào đi nữa, tối nay mọi người đều phải ở trong phòng của mình. Cho dù phát hiện chuyện gì cũng không được ra ngoài.”

Quyết định này cũng không được ổn lắm đối với những người chơi dự bị — những người chơi cũ ít nhiều cũng đã chuẩn bị sẵn một vài thủ đoạn giữ mạng, cho dù là loại vừa mới thăng cấp như Vưu Nhất Minh cũng sẽ có một số đạo cụ, nhưng trong số những người chơi vẫn còn ba người là đến cái túi đựng thẻ cũng chưa có.

Hạ Nam thanh âm nặng nề: “Cần phải hoàn thành trò chơi càng sớm càng tốt, sau đó rời khỏi phó bản.”

Không ai lên tiếng phản đối ý kiến của ông ta, Cố Cảnh Thịnh cũng không phản đối, từ việc phân tích quy tắc trò chơi mà nói, cho dù cô trở thành cá mặn, chỉ cần chiến đấu đến cùng rồi chờ đại lão thông quan là có thể đi theo nằm thắng rồi — tuy rằng chỉ là cấp độ khó thấp nhất.

Nông trại không cung cấp bữa sáng, mãi cho đến thời điểm xuất phát, lão Ivan mới ợ một cái, khoan thai tới trễ. Trên chòm râu của lão vẫn còn sót lại một ít vụn bánh mì, một ít cà phê với một ít vụn thịt chưa được lau sạch. Lão cũng thờ ơ đối với sự biến mất của Tào Uyển Diễm, chỉ liên tục thúc giục người chơi bước lên xe ngựa.

“Nhanh lên, nhanh lên những con sâu mọt, đừng nghĩ tới việc trì hoãn, ngày hôm qua các ngươi đã đủ lười biếng rồi!”

Hà Sở Văn tay phải đặt ở trên ngực, mỉm cười cúi chào NPC: “Thời gian ngày hôm qua quá ngắn, riêng việc leo núi đã tốn rất nhiều sức lực và thời gian của chúng tôi. Ivan tiên sinh tốt bụng và hào phóng, ngài có nguyện ý dùng chiếc xe ngựa xinh đẹp của ngài mà đưa chúng tôi thêm một đoạn đường nữa được không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không chỉ quần áo trên người anh ta hoàn toàn tây hoá, mà Hà Sở Văn, người có lời nói và cách diễn đạt y hệt cách nói chuyện trước đó của lão Ivan, đã thành công nhận được sự ưu ái của đối phương.

Bằng chứng là ngay sau khi lão Ivan tiếp nhận lời khen, ông ta đã vi phạm tính cách keo kiệt trên sân khấu trước đó của mình, nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của Hà Sở Văn.

“……”

Cố Cảnh Thịnh mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Có lẽ là do biểu cảm trên gương mặt của Cố Cảnh Thịnh thay đổi quá nhiều khiến gương mặt cô trông không được đẹp lắm, người luôn luôn khiêm tốn ít nói như mặt trẻ con cũng không nhịn được quan tâm người bạn đồng hành tạm thời với biểu cảm dữ tợn này: “Tên họ Hà làm sao thế, rốt cuộc cô đang nhìn cái gì đấy?”

Cố Cảnh Thịnh nhỏ giọng: “Người ta kể cả không nhìn thấy thì vẫn cố gắng làm việc như vậy, tôi thiết nghĩ mình cần phải chăm chỉ hơn.”

Mặt trẻ con dừng lại, hỏi: “Chăm chỉ?”

Cố Cảnh Thịnh thở dài: “Để rút ngắn một đoạn đường mà có thể cúi người lôi kéo làm quen với NPC, cái câu vừa rồi ấy, anh có thể khen được tới mức đó không?”

Mặt trẻ con liếc nhìn lão Ivan, phát hiện ra mình không thể phản bác được.

——Đừng nói là khen ngợi lòng tốt và sự hào phóng của đối phương, dù chỉ nói chiếc xe hỏng này đẹp thôi cũng đã là đang khiêu khích giới hạn tôn nghiêm của anh ta rồi.

Lão Ivan quả nhiên đưa bọn họ đi thêm một đoạn đường — mặc dù đoạn đường này khá hạn chế, nhiều nhất chỉ khoảng một phần tư quãng đường lên núi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Cảnh Thịnh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, liền cảm nhận được hai bắp thịt ở chân đang đang run lên vì đau đớn.

Mã Thông thời khắc cũng không quên thực hiện nghĩa vụ liếm cẩu của anh ta: “Tuy rằng chỉ bớt được một đoạn đường ngắn, nhưng cũng chính là nhờ phúc của anh Hà.”

Diêu Nhược Linh cũng nói: “Có chút ít còn hơn không.”

Hà Sở Văn tuỳ ý gõ nhẹ cây gậy chống xuống đôi giày da bóng loáng, mỉm cười duyên dáng nói: “Ngày mai tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Tiếng nói vừa dứt, không những Cố Cảnh Thịnh mà ngay cả mặt trẻ con chẳng mấy thân thiện với người khác cũng phải kính nể anh ta.

Mục tiêu của người chơi ngày hôm nay là xác nhận cây ăn quả màu xanh lam.

Ngày hôm qua đã xác định được số 8 là cây ăn quả màu đỏ, vậy cây ăn quả màu vàng đương nhiên là số 3, cây cách số 8 xa nhất. Tuy rằng Cố Cảnh Thịnh đã sớm rời khỏi đỉnh tri thức, nhưng kiến thức như đường thẳng dài nhất của hình tròn là đường kính may mắn vẫn chưa trả lại cho thầy — còn lại tám cây không cần tới chín người chơi phụ trách, vì vậy sau khi Mã Thông đề nghị cùng Vương Mạnh Viễn mạnh mẽ phụ hoạ một hồi, Hà Sở Văn có thể tuỳ ý lựa chọn một cây để đoán màu sắc của nó.

Hà Sở Văn khiêm tốn tiếp nhận lòng tốt của người khác, tự hỏi một chút rồi nói: “Tôi đoán cây số 4 là màu trắng.”

Số 4…

Cố Cảnh Thịnh liếc mắt nhìn Hà Sở Văn một cái, hôm nay cây ăn quả số 4 vẫn là do cô phụ trách.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Đầu Từ Boardgame

Số ký tự: 0