Lại Đến Mùa Trá...
Thiên Trạch Thời Nhược
2024-09-10 19:31:50
So sánh với hai người trên thì thanh niên trẻ tuổi nhất Mã Thông là trông có vẻ có tinh thần nhất. Anh ta để kiểu tóc không theo thị hiếu đại chúng, cộng thêm việc nhuộm tóc quá nhiều mà trông chúng khô vàng, xơ xác.
Thông qua tổ hợp của bọn họ, Cố Cảnh Thịnh cuối cùng cũng hiểu được một chút khi cái trò "Boardgame Vui Vẻ" này nói rằng cô không có người hướng dẫn trong lúc tải phó bản là thế nào.
Người chơi đến từ các phòng khác nhau được phân tách rõ ràng trên xe —— cho dù họ có quen hay không quen đi nữa, Mã Thông, Vưu Nhất Minh và Vương Mạnh Viễn đều đoàn kết, dính chặt chẽ bên cạnh Diêu Nhược Linh. Mấy người này đang trong trạng thái giằng co kín đáo với ba người chơi đến từ phòng khác phía đối diện.
Những người chơi ngồi đối diện với họ cũng là sự kết hợp giữa người hướng dẫn và người mới, nhưng quân số của họ ít hơn một chút so với đám người Diêu Nhược Linh, không có hứng thú nói chuyện cho lắm, chỉ tiết lộ số phòng của mình bắt đầu là 07. Người hướng dẫn của bọn họ tên là Hạ Nam, một người đàn ông trung niên mập mạp với nụ cười phúc hậu trên gương mặt tròn trịa, điều này trái ngược hoàn toàn với hai người mới mà ông ta dẫn dắt.
Người chơi Tào Uyển Diễm, tuổi trông có vẻ từ trung học tới dưới đại học, từ khi vào trò chơi tới giờ cứ mãi nhỏ giọng khóc nức nở, khiến Cố Cảnh Thịnh tý nữa cho rằng đó là hiệu ứng âm thanh đi kèm với phó bản lần này.
Người chơi Lưu Hàn Nho, anh ta không những im lặng về mặt thính giác mà còn cố gắng kéo cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, anh ta dùng hai tay ôm lấy chân mình, cả người gầy gò run rẩy, cong tròn lại như con tôm.
Có hai ví dụ trên để so sánh, vô tình làm nổi bật lên ba người chơi đơn phương độc mã ——Hà Sở Văn, mắt không sáng nhưng phong độ có thừa, so với việc đi hái trái cây giúp người khác thì bộ vest và giày da trên người anh ta trông như thể là đi dự tiệc tối hơn. Tiếp đến là Cố Cảnh Thịnh, tương tự như ở vòng chơi trước, cô sử dụng tên giả Thành Hiệt Kinh. Cô vẫn theo thói quen bỏ một số nét trong tên mình, đảo ngược lại rồi mới nói ra. Cuối cùng là người thanh niên có gương mặt trẻ con họ Thương, anh ta vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người từ đầu tới giờ. So với việc giới thiệu bản thân “Tôi họ Thương” một cách bình thường, anh ta chọn một câu vừa nghe đã biết không dễ trêu vào “Ông đây họ Thương”, sau đó lấy mũ che mặt, ngủ thiếp đi trong tư thế nửa nằm nửa ngồi một góc trên xe.
Đến phiên Cố Cảnh Thịnh giới thiệu bản thân, cô cũng bắt chước theo Hạ Nam, chỉ nói hai số đầu tiên của phòng mình, khi những người khác trên xe ngựa biết cô là người chơi thuộc dãy phòng 08 thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nước mắt của Tào Uyển Diễm gần như khô cạn, chỉ còn có tiếng nhẹ nhàng nức nở, Vưu Nhất Minh liếc cô ta một cái, trầm giọng nói: “Tôi khuyên cô đừng khóc.”
Tào Uyển Diễm sững sờ.
Hạ Nam vẫn như cũ mỉm cười, đôi mắt ông ta híp lại như Phật Di Lặc: “Khóc cũng không sao, dù sao cũng sẽ không khóc được lâu đâu.”
Ánh mắt Diêu Nhược Linh đảo qua ba người đối diện, nói: “Hai người họ đều là người chơi dự bị?”
Lưu Hàn Nho nơm nớp lo sợ trả lời: “Đúng vậy.”
Diêu Nhược Linh gật đầu: “Trò chơi đầu tiên chắc chắn sẽ có người chơi chính thức hướng dẫn, cũng không quá khó, nhưng sau này có thể tìm được người chơi có kinh nghiệm để ôm đùi hay không thì mấy người còn phải phụ thuộc vào năng lực của bản thân.”
Sau đấy chỉ vào Cố Cảnh Thịnh, “Giống như cô ta, đều là người mới cả, cũng không có ai hướng dẫn, không phải rất bình tĩnh hay sao?”
Cố Cảnh Thịnh buồn bực: “Tôi biểu hiện rõ ràng đến thế à?”
Diêu Nhược Linh nhún vai: “Chỉ cần cô ở trong cái nơi quỷ quái này đủ lâu, tự nhiên sẽ phân biệt được đâu là người mới người cũ thôi.”
Giọng của Tào Uyển Diễm tinh tế, như mèo con ngâm nga: “Tôi không muốn ở lại chỗ này, tôi muốn về nhà.”
Diêu Nhược Linh: “Chuyện tốt như này nghĩ trong đầu thôi là đủ rồi, nếu không thì cô cứ ngủ một giấc trước đi, trong mơ đương nhiên sẽ về nhà.”
Tào Uyển Diễm nghe vậy liền cúi đầu, nhưng cuối cùng cũng yên tĩnh lại và ngừng khóc thút thít.
Hạ Nam an ủi: “Xác suất thông qua của người chơi dự bị trên cơ bản đều cao hơn 50%. Dù sao cũng là trò chơi có độ khó thấp, cho dù có vào một mình thì vẫn có khả năng vượt qua được.”
Lưu Hàn Nho khô khan lặp lại từ ngữ mấu chốt: “50%......”
Diêu Nhược Linh nhíu mày, tựa hồ đang nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp: “Trò chơi thì không khó lắm, hầu hết người mới đều bị giết bởi chính sự ngu xuẩn của bản thân.”
Ánh mặt của Cố Cảnh Thịnh dừng lại trên gương mặt của Hạ Nam một chút.
Hạ Nam vừa rồi cũng nói đây là phó bản có độ khó thấp, những người trong xe không có ai phản đối cả, nhưng Cố Cảnh Thịnh nhớ rõ ràng khi hệ thống đang tải xuống, do một số lỗi không xác định bất ngờ xảy ra khiến độ khó của phó bản tăng lên, cô còn nhận được vật phẩm phụ trợ [Người bạn nhỏ ngốc nghếch của ong mật].
Tuy rằng bằng mắt thường Cố Cảnh Thịnh có thể thấy được con ong đã bay ra ngoài cửa sổ, không chừng đã sớm trở về với vòng tay của mẹ thiên nhiên, hoàn toàn không thể bù đắp cho tình cảnh xấu vì việc thiếu người hướng dẫn mang tới. Nhưng mặc kệ nói thế nào đi nữa thì sự tồn tại của con ong chính là chứng cứ xác thực cho việc tăng cấp độ khó của phó bản.
Thông qua tổ hợp của bọn họ, Cố Cảnh Thịnh cuối cùng cũng hiểu được một chút khi cái trò "Boardgame Vui Vẻ" này nói rằng cô không có người hướng dẫn trong lúc tải phó bản là thế nào.
Người chơi đến từ các phòng khác nhau được phân tách rõ ràng trên xe —— cho dù họ có quen hay không quen đi nữa, Mã Thông, Vưu Nhất Minh và Vương Mạnh Viễn đều đoàn kết, dính chặt chẽ bên cạnh Diêu Nhược Linh. Mấy người này đang trong trạng thái giằng co kín đáo với ba người chơi đến từ phòng khác phía đối diện.
Những người chơi ngồi đối diện với họ cũng là sự kết hợp giữa người hướng dẫn và người mới, nhưng quân số của họ ít hơn một chút so với đám người Diêu Nhược Linh, không có hứng thú nói chuyện cho lắm, chỉ tiết lộ số phòng của mình bắt đầu là 07. Người hướng dẫn của bọn họ tên là Hạ Nam, một người đàn ông trung niên mập mạp với nụ cười phúc hậu trên gương mặt tròn trịa, điều này trái ngược hoàn toàn với hai người mới mà ông ta dẫn dắt.
Người chơi Tào Uyển Diễm, tuổi trông có vẻ từ trung học tới dưới đại học, từ khi vào trò chơi tới giờ cứ mãi nhỏ giọng khóc nức nở, khiến Cố Cảnh Thịnh tý nữa cho rằng đó là hiệu ứng âm thanh đi kèm với phó bản lần này.
Người chơi Lưu Hàn Nho, anh ta không những im lặng về mặt thính giác mà còn cố gắng kéo cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, anh ta dùng hai tay ôm lấy chân mình, cả người gầy gò run rẩy, cong tròn lại như con tôm.
Có hai ví dụ trên để so sánh, vô tình làm nổi bật lên ba người chơi đơn phương độc mã ——Hà Sở Văn, mắt không sáng nhưng phong độ có thừa, so với việc đi hái trái cây giúp người khác thì bộ vest và giày da trên người anh ta trông như thể là đi dự tiệc tối hơn. Tiếp đến là Cố Cảnh Thịnh, tương tự như ở vòng chơi trước, cô sử dụng tên giả Thành Hiệt Kinh. Cô vẫn theo thói quen bỏ một số nét trong tên mình, đảo ngược lại rồi mới nói ra. Cuối cùng là người thanh niên có gương mặt trẻ con họ Thương, anh ta vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người từ đầu tới giờ. So với việc giới thiệu bản thân “Tôi họ Thương” một cách bình thường, anh ta chọn một câu vừa nghe đã biết không dễ trêu vào “Ông đây họ Thương”, sau đó lấy mũ che mặt, ngủ thiếp đi trong tư thế nửa nằm nửa ngồi một góc trên xe.
Đến phiên Cố Cảnh Thịnh giới thiệu bản thân, cô cũng bắt chước theo Hạ Nam, chỉ nói hai số đầu tiên của phòng mình, khi những người khác trên xe ngựa biết cô là người chơi thuộc dãy phòng 08 thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nước mắt của Tào Uyển Diễm gần như khô cạn, chỉ còn có tiếng nhẹ nhàng nức nở, Vưu Nhất Minh liếc cô ta một cái, trầm giọng nói: “Tôi khuyên cô đừng khóc.”
Tào Uyển Diễm sững sờ.
Hạ Nam vẫn như cũ mỉm cười, đôi mắt ông ta híp lại như Phật Di Lặc: “Khóc cũng không sao, dù sao cũng sẽ không khóc được lâu đâu.”
Ánh mắt Diêu Nhược Linh đảo qua ba người đối diện, nói: “Hai người họ đều là người chơi dự bị?”
Lưu Hàn Nho nơm nớp lo sợ trả lời: “Đúng vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Nhược Linh gật đầu: “Trò chơi đầu tiên chắc chắn sẽ có người chơi chính thức hướng dẫn, cũng không quá khó, nhưng sau này có thể tìm được người chơi có kinh nghiệm để ôm đùi hay không thì mấy người còn phải phụ thuộc vào năng lực của bản thân.”
Sau đấy chỉ vào Cố Cảnh Thịnh, “Giống như cô ta, đều là người mới cả, cũng không có ai hướng dẫn, không phải rất bình tĩnh hay sao?”
Cố Cảnh Thịnh buồn bực: “Tôi biểu hiện rõ ràng đến thế à?”
Diêu Nhược Linh nhún vai: “Chỉ cần cô ở trong cái nơi quỷ quái này đủ lâu, tự nhiên sẽ phân biệt được đâu là người mới người cũ thôi.”
Giọng của Tào Uyển Diễm tinh tế, như mèo con ngâm nga: “Tôi không muốn ở lại chỗ này, tôi muốn về nhà.”
Diêu Nhược Linh: “Chuyện tốt như này nghĩ trong đầu thôi là đủ rồi, nếu không thì cô cứ ngủ một giấc trước đi, trong mơ đương nhiên sẽ về nhà.”
Tào Uyển Diễm nghe vậy liền cúi đầu, nhưng cuối cùng cũng yên tĩnh lại và ngừng khóc thút thít.
Hạ Nam an ủi: “Xác suất thông qua của người chơi dự bị trên cơ bản đều cao hơn 50%. Dù sao cũng là trò chơi có độ khó thấp, cho dù có vào một mình thì vẫn có khả năng vượt qua được.”
Lưu Hàn Nho khô khan lặp lại từ ngữ mấu chốt: “50%......”
Diêu Nhược Linh nhíu mày, tựa hồ đang nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp: “Trò chơi thì không khó lắm, hầu hết người mới đều bị giết bởi chính sự ngu xuẩn của bản thân.”
Ánh mặt của Cố Cảnh Thịnh dừng lại trên gương mặt của Hạ Nam một chút.
Hạ Nam vừa rồi cũng nói đây là phó bản có độ khó thấp, những người trong xe không có ai phản đối cả, nhưng Cố Cảnh Thịnh nhớ rõ ràng khi hệ thống đang tải xuống, do một số lỗi không xác định bất ngờ xảy ra khiến độ khó của phó bản tăng lên, cô còn nhận được vật phẩm phụ trợ [Người bạn nhỏ ngốc nghếch của ong mật].
Tuy rằng bằng mắt thường Cố Cảnh Thịnh có thể thấy được con ong đã bay ra ngoài cửa sổ, không chừng đã sớm trở về với vòng tay của mẹ thiên nhiên, hoàn toàn không thể bù đắp cho tình cảnh xấu vì việc thiếu người hướng dẫn mang tới. Nhưng mặc kệ nói thế nào đi nữa thì sự tồn tại của con ong chính là chứng cứ xác thực cho việc tăng cấp độ khó của phó bản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro