Bắt Đầu Từ Boardgame

Lại Đến Mùa Trá...

Thiên Trạch Thời Nhược

2024-09-10 19:31:50

Nông trại quá mức yên ắng, dường như ngoài bọn họ ra thì không còn sinh vật sống nào khác.

Thương Mân Nga ấn mũ lưỡi chai trên đầu xuống: “Cũng khá phù hợp với bầu không khí trước trận chiến đấy chứ.”

Cố Cảnh Thịnh: “Hiện tại mới là mấy giờ chứ, trong phó bản cũng đâu có mạng, bình thường giờ này ở hiện thực…Ặc, có khi tôi còn chưa ngủ.”

Thương Mân Nga: “…Nguyên nhân cái chết của cô là do gan quá lớn phải không?”

Trong quá trình đi tới nhà chính, hai người lần lượt nhìn thấy thi thể của Vưu Nhất Minh và Vương Mạnh Viễn, nhà gỗ của Hạ Nam và Diêu Nhược Linh cùng bị mở ra, nhưng chủ nhân của nó đều đã mất tích.

Thương Mân Nga: “Cô khá may mắn đấy chứ.”

Cố Cảnh Thịnh thừa nhận: “Bởi vì tôi ở gần anh nhất.”

Vừa đến 4 giờ sáng, cửa của nhà chính vẫn đang đóng chặt, ngay cả Sam tiên sinh cần cù cũng chưa bắt đầu làm việc, trước khi hai người Thương và Cố đến, Hà Sở Văn đã đợi sẵn ở đó, vị này vẫn theo phong thái bộ dạng quý ông trước sau như một, so với việc đi giúp đỡ hái quả thì anh ta giống với việc đến đây để phô bày dáng người cao lớn và ngũ quan tao nhã tuấn tú của mình hơn.

Hà Sở Văn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu cười với bọn họ: “Không ngờ hai vị lại tới cùng nhau.”

Thương Mân Nga đút hai tay vào túi, cau mày: “Những người khác đâu? Diêu gì gì đó còn cả cái ông mập mạp nữa, họ đi đâu hết rồi?”

Hà Sở Văn biểu tình vô tội: “Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi Thương tiên sinh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Cảnh Thịnh chạy chậm sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với cả hai để không bị liên luỵ bởi trận chiến sắp tới.

Hà Sở Văn chú ý đến động tác nhỏ của cô, mỉm cười nói: “Cô Thành vẫn chưa bao giờ tin tưởng tôi.”

Hành động của anh ta như thể bị uỷ khuất, lại có chút đau thương.

Lý do ngăn chặn phong kiến mê tín đã được dùng trước đó, Cố Cảnh Thịnh quyết định cho anh ta một lý do mới mẻ hơn: “Tôi bị dị ứng lông chó.”

Hà Sở Văn: “……”

Thương Mân Nga nhắc nhở: “Tôi tưởng trước đó mình đã nói rồi, thật ra anh ta là sói mà?”

Cố Cảnh Thịnh thừa nhận lời lẽ của mình chưa đủ nghiêm cẩn, lập tức sửa lại: “Tôi bị dị ứng với lông của họ chó.” Mắt nhìn Hà Sở Văn, tốt bụng phổ cập kiến thức khoa học: “Có lẽ Hà tiên sinh không biết, chó và sói thật ra là cùng một họ, bọn nó không khác nhau là mấy đâu.”

Hà Sở Văn nắm chặt gậy chống của mình rồi lại buông ra, nụ cười tiêu chuẩn có phần giả tạo xuất hiện trên gương mặt tuấn tú của anh ta: “Cô Thành đúng là giỏi hoa ngôn xảo ngữ, cô chắc chắn rằng tôi không thể làm gì cô sao?”

Cố Cảnh Thịnh phủ nhận: “Tôi không chắc.” Dừng một chút, lại nói: “Nhưng cho dù có im lặng đi nữa, anh cũng đâu có ý định buông tha tôi, như vậy thì thà tôi nói nhiều thêm hai câu, đánh không lại anh thì cho anh tức chết cũng được.”

“……”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hà Sở Văn cảm thấy bản thân không thể giao lưu với đối phương thêm nữa, để tránh cho nhân sinh quan của mình sụp đổ.

Thương Mân Nga kỳ thật không định trông đợi vào sức chiến đấu của Cố Cảnh Thịnh, nể mặt danh nghĩa [bạn tốt của thám tử], định chờ cô nói xong mới bắt đầu động thủ, ai ngờ đâu Cố Cảnh Thịnh tuy không thể gây sát thương vật lý cho đối phương, nhưng ở phương diện tổn thương tinh thần thì cô chính là lấy một chọi mười.

Hà Sở Văn thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên nhảy lên, tốc độ nhanh đến mức Cố Cảnh Thịnh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng chợt loé lên trong không trung, đối phương liền biến mất tại chỗ.

Nếu chỉ là một trận chiến đơn giản, Cố Cảnh Thịnh sẽ không quá khẩn trương khi hạ quyết tâm làm cá mặn nằm thắng, vấn đề là Hà Sở Văn cư nhiên bỏ mặt trẻ con sang một bên mà trực tiếp tấn công về phía cô.

“!!!”

Mặt trẻ con mới là người đứng gần anh ta nhất mà anh ta không thèm tấn công, làm Boss, đừng nói anh ta chưa nghe qua luật cơ bản hồng danh nhé?

*Hồng danh / tên đỏ (红名): Người chơi giết người chơi đang trong trạng thái hòa bình thì trên nhân vật sẽ bị “dính” trạng thái chém giết trong 30 phút, tên họ sẽ thành màu đỏ.

(kiến thức về game nên mình không chắc nhưng theo mình hiểu ở đây thì luật cơ bản hồng danh mang ý người nào đứng gần người tấn công nhất thì sẽ dính hồng danh)

Cố Cảnh Thịnh khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhấc chân lên chạy, may mắn sau đó Thương Mân Nga kịp thời phản ứng, anh ta lập tức tiến lên, lấy ra đạo cụ tuỳ thân từ túi đựng thẻ của mình.

Một chiếc súng cao su cùng ba chiếc cúc áo bằng bạc sẫm màu.

Đạo cụ của Thương Mân Nga rõ ràng đã khiến Hà Sở Văn vô cùng sợ hãi, anh ta không dám quay lưng lại với đối phương, ánh mắt u ám quỷ quyệt, trầm giọng nói: “Hoá ra thợ săn là anh…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Đầu Từ Boardgame

Số ký tự: 0