Lại Đến Mùa Trá...
Thiên Trạch Thời Nhược
2024-09-10 19:31:50
Cố Cảnh Thịnh sửng sốt, vẻ mặt trở nên có chút vi diệu, cô thực sự muốn nhắc nhở Hạ Nam, trước khi đi sâu vào vẻ đẹp tâm hồn thì ít nhất từ hình thể của hai người cũng đã nhìn ra được, ở kỹ năng “kiềm chế sự thèm ăn” thì trình độ của cô cũng bỏ xa ông ta cả ngàn dặm, hơn nữa: “Tôi thật ra cũng chẳng đói lắm đâu — Hạ tiên sinh cũng nên cập nhật lại kinh nghiệm ở chung với phái nữ của mình đi chứ, có cô gái nhỏ nào ra ngoài chơi mà không đem theo chút đồ ăn vặt đâu?”
Thương Mân Nga và Hà Sở Văn không ngờ rằng trong khi hai người còn đang chiến đấu thì phe người mới đã có kết quả trước.
Sau khi Hạ Nam bị phản sát bởi chính đạo cụ của mình, Cố Cảnh Thịnh cuối cùng cũng được giải thoát khỏi trạng thái bị động chạy trốn, sau đó…
Cũng không còn sau đó…=_=
Là một tân binh PK, giá trị chiến đấu không vượt quá 5 con số, Cố Cảnh Thịnh thậm chí còn không có tư cách nhấp chuột tặng đại lão x666 đoá hoa tươi, hơn nữa cô cũng phải giữ khoảng cách nhất định nếu không muốn giống Hạ Nam “tôi đang bị nghẹn tới chết” ở phía bên ngoài, hoặc mở ra phương pháp bị loại trừ mới bằng cách trúng đạn lạc làm thanh máu trở về 0, một cái chết khá phù hợp với nhân vật bia đỡ đạn pháo hôi.
Nhưng Cố Cảnh Thịnh cũng không dám đứng quá xa, để tránh việc mặt trẻ con sau khi mở buff nhưng IQ không tăng lên khiến anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể vô tình giẫm phải cái bẫy do tên người sói xảo quyệt kia giăng ra.
Thương Mân Nga đã sử dụng hết hai chiếc cúc bạc, phát đầu tiên bắn trúng bả vai Hà Sở Văn, phát thứ hai thì xuyên thẳng qua ngực đối phương, nhưng đáng tiếc vẫn còn cách trái tim một khoảng nên không thể tạo ra vết thương trí mạng cho đối thủ.
Sắc mặt Hà Sở Văn cũng không được đẹp cho lắm, những chiếc cúc bạc dường như có thêm tác dụng ngăn cản sức mạnh đặc biệt của người sói, vết thương mà nó gây ra đang không ngừng chảy máu khiến bộ tây trang chỉnh tề trên người anh ta cũng nhanh chóng trở nên ướt sũng, chuyển sang màu đỏ thẫm.
Cố Cảnh Thịnh không nhìn thấy rõ tình hình cụ thể của trận chiến, nhưng Thương Mân Nga biết rằng, cho dù thể lực của anh có vượt trội hơn người bình thường đi chăng nữa, thì cũng không thể chiến đấu thời gian dài trong một trận đấu có cường độ cao cộng thêm nhịp độ nhanh như thế này.
Anh cùng Hà Sở Văn đều giống nhau, rất nhanh đã tới cực hạn của bản thân.
——Người sói và thợ săn, một trận đấu không chỉ so đấu về năng lực mà còn là cả về ý chí.
Hà Sở Văn dùng sức ở chân, nhẹ nhàng bật nhảy lên không trung, dùng móng vuốt cào thật mạnh về phía mặt trẻ con, mặt trẻ con ngay lập tức chặn ngang đòn của đối phương, Hà Sở Văn thấy không thể đột phá hàng phòng ngự của đối thủ, lại dùng sức chuyển mình đánh về phía Cố Cảnh Thịnh.
Dù chắc chắn bản thân chưa từng kích hoạt điều kiện giết người của người sói, nhưng Cố Cảnh Thịnh cũng không có gan đứng yên một chỗ chờ Hà Sở Văn đánh tới, khi nhìn thấy đối phương có dấu hiệu chuyển hướng, cô cũng không chút do dự chạy trốn, nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra mục tiêu của Hà Sở Văn không phải cô, mà là Hạ Nam, người đang nằm trên mặt đất và không còn dấu hiệu sinh tồn nếu chỉ nhìn bằng mắt thường.
Hà Sở Văn xé mở bụng của Hạ Nam, dễ dàng như xé một tờ giấy trắng, sau đó lấy nội tạng ra — những phần nội tạng đẫm máu đó sau khi tiếp xúc với móng vuốt sói thì trong nháy mắt như những tảng băng gặp nắng, tan ra rồi biến mất.
“Rắc rắc——”
Âm thanh giòn vang đến rợn người khi xương cổ bị vặn gẫy truyền tới.
Cho đến giờ, ít nhất về mặt tư thế thì Hạ Nam vẫn đang duy trì đội hình sau khi chết giống với Tào Uyển Diễm và những người bị hại trước đó.
Vết thương trên người Hà Sở Văn bắt đầu liền lại, tóc trên trán anh ta dính đầy máu tươi, người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh thi thể của Hạ Nam, nở một nụ cười khoa trương nhuốm máu: “Ban ngày sắp tới rồi, mặc dù tôi là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nhưng lâu lâu không hoàn hảo một chút cũng không sao, vẫn có thể chấp nhận một cái kết không trọn vẹn.”
——người sói có ý định rời khỏi phó bản.
Trong đầu Thương Mân Nga lập tức hiện lên suy nghĩ này, theo bản năng anh ta muốn bắn chiếc cúc bạc cuối cùng về phía Hà Sở Văn, nhưng vết thương trên người Hà Sở Văn đã bắt đầu khôi phục nên anh cũng không chắc mình có thể một kích đắc thủ hay không.
Trong nháy mắt khi Hà Sở Văn vừa mới cử động, đột nhiên từ bàn chân truyền tới một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
——Những bụi gai không biết từ đâu xuất hiện đâm vào đôi giày da dính máu của anh ta.
Thương Mân Nga và Hà Sở Văn không ngờ rằng trong khi hai người còn đang chiến đấu thì phe người mới đã có kết quả trước.
Sau khi Hạ Nam bị phản sát bởi chính đạo cụ của mình, Cố Cảnh Thịnh cuối cùng cũng được giải thoát khỏi trạng thái bị động chạy trốn, sau đó…
Cũng không còn sau đó…=_=
Là một tân binh PK, giá trị chiến đấu không vượt quá 5 con số, Cố Cảnh Thịnh thậm chí còn không có tư cách nhấp chuột tặng đại lão x666 đoá hoa tươi, hơn nữa cô cũng phải giữ khoảng cách nhất định nếu không muốn giống Hạ Nam “tôi đang bị nghẹn tới chết” ở phía bên ngoài, hoặc mở ra phương pháp bị loại trừ mới bằng cách trúng đạn lạc làm thanh máu trở về 0, một cái chết khá phù hợp với nhân vật bia đỡ đạn pháo hôi.
Nhưng Cố Cảnh Thịnh cũng không dám đứng quá xa, để tránh việc mặt trẻ con sau khi mở buff nhưng IQ không tăng lên khiến anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể vô tình giẫm phải cái bẫy do tên người sói xảo quyệt kia giăng ra.
Thương Mân Nga đã sử dụng hết hai chiếc cúc bạc, phát đầu tiên bắn trúng bả vai Hà Sở Văn, phát thứ hai thì xuyên thẳng qua ngực đối phương, nhưng đáng tiếc vẫn còn cách trái tim một khoảng nên không thể tạo ra vết thương trí mạng cho đối thủ.
Sắc mặt Hà Sở Văn cũng không được đẹp cho lắm, những chiếc cúc bạc dường như có thêm tác dụng ngăn cản sức mạnh đặc biệt của người sói, vết thương mà nó gây ra đang không ngừng chảy máu khiến bộ tây trang chỉnh tề trên người anh ta cũng nhanh chóng trở nên ướt sũng, chuyển sang màu đỏ thẫm.
Cố Cảnh Thịnh không nhìn thấy rõ tình hình cụ thể của trận chiến, nhưng Thương Mân Nga biết rằng, cho dù thể lực của anh có vượt trội hơn người bình thường đi chăng nữa, thì cũng không thể chiến đấu thời gian dài trong một trận đấu có cường độ cao cộng thêm nhịp độ nhanh như thế này.
Anh cùng Hà Sở Văn đều giống nhau, rất nhanh đã tới cực hạn của bản thân.
——Người sói và thợ săn, một trận đấu không chỉ so đấu về năng lực mà còn là cả về ý chí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Sở Văn dùng sức ở chân, nhẹ nhàng bật nhảy lên không trung, dùng móng vuốt cào thật mạnh về phía mặt trẻ con, mặt trẻ con ngay lập tức chặn ngang đòn của đối phương, Hà Sở Văn thấy không thể đột phá hàng phòng ngự của đối thủ, lại dùng sức chuyển mình đánh về phía Cố Cảnh Thịnh.
Dù chắc chắn bản thân chưa từng kích hoạt điều kiện giết người của người sói, nhưng Cố Cảnh Thịnh cũng không có gan đứng yên một chỗ chờ Hà Sở Văn đánh tới, khi nhìn thấy đối phương có dấu hiệu chuyển hướng, cô cũng không chút do dự chạy trốn, nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra mục tiêu của Hà Sở Văn không phải cô, mà là Hạ Nam, người đang nằm trên mặt đất và không còn dấu hiệu sinh tồn nếu chỉ nhìn bằng mắt thường.
Hà Sở Văn xé mở bụng của Hạ Nam, dễ dàng như xé một tờ giấy trắng, sau đó lấy nội tạng ra — những phần nội tạng đẫm máu đó sau khi tiếp xúc với móng vuốt sói thì trong nháy mắt như những tảng băng gặp nắng, tan ra rồi biến mất.
“Rắc rắc——”
Âm thanh giòn vang đến rợn người khi xương cổ bị vặn gẫy truyền tới.
Cho đến giờ, ít nhất về mặt tư thế thì Hạ Nam vẫn đang duy trì đội hình sau khi chết giống với Tào Uyển Diễm và những người bị hại trước đó.
Vết thương trên người Hà Sở Văn bắt đầu liền lại, tóc trên trán anh ta dính đầy máu tươi, người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh thi thể của Hạ Nam, nở một nụ cười khoa trương nhuốm máu: “Ban ngày sắp tới rồi, mặc dù tôi là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nhưng lâu lâu không hoàn hảo một chút cũng không sao, vẫn có thể chấp nhận một cái kết không trọn vẹn.”
——người sói có ý định rời khỏi phó bản.
Trong đầu Thương Mân Nga lập tức hiện lên suy nghĩ này, theo bản năng anh ta muốn bắn chiếc cúc bạc cuối cùng về phía Hà Sở Văn, nhưng vết thương trên người Hà Sở Văn đã bắt đầu khôi phục nên anh cũng không chắc mình có thể một kích đắc thủ hay không.
Trong nháy mắt khi Hà Sở Văn vừa mới cử động, đột nhiên từ bàn chân truyền tới một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
——Những bụi gai không biết từ đâu xuất hiện đâm vào đôi giày da dính máu của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro