Lại Đến Mùa Trá...
Thiên Trạch Thời Nhược
2024-09-10 19:31:50
Từ sáng tới chiều, số lần đàn ong điên cuồng tấn công là 7 lần.
Rút kinh nghiệm từ lần chạy trốn đầu tiên, sáu lần chạy trốn sau Cố Cảnh Thịnh đều bước từng bước vững chắc.
3 giờ 12 phút chiều, Vưu Nhất Minh động tác chậm nhất cũng hái xong trái cây dưới sự giúp đỡ của Diêu Nhược Linh, sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định trực tiếp xuống núi.
3 giờ 49 phút, tất cả người chơi đã ở dưới chân núi.
Ngoài việc ghi lại trải nghiệm trò chơi của mình trong ghi chú, Cố Cảnh Thịnh còn ghi ra một bản diễn biến đơn giản của sự kiện xảy ra trong phó bản—Thân là người chơi duy nhất bị thương do thiếu khả năng giữ thăng bằng, ngoại trừ tố chất thân thể, cô cũng kéo luôn khả năng ghi nhớ vào phạm vi thiếu tự tin của mình.
Vào lúc 4 giờ 50 phút, ngay khi những người chơi chờ đợi chán tới mức muốn xông tới đánh chủ nhà thì lão Ivan cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người với cỗ xe ngựa của ông ta.
“Những kẻ lười biếng, những kẻ đòi nợ, những kẻ hạ đẳng chuyên lừa gạt đồ ăn thức uống! Lũ các ngươi ngồi trên xe ngựa của lão Ivan, buổi tối còn ăn bánh mì của lão Ivan, lại ngủ ở nhà gỗ nhỏ của ta thế mà dám không thành thật làm việc! Nếu con mắt các ngươi còn chưa hoàn toàn bị che phủ bởi tro bụi thì hãy dùng đôi mắt gian xảo ấy mà nhìn đi, những trái cây đáng yêu thế này lại bị bỏ vào nhầm giỏ, đây là sai lầm không thể tha thứ được….Ồ, chỉ có một tên là cho vào đúng giỏ thôi, nhưng cũng không đáng được khen, vì đây là toàn bộ thành quả của hắn ta ngày hôm nay!”
Lão Ivan điên cuồng lên án người chơi bằng giọng điệu vang dội, khoa trương, ngữ điệu của lão thì cứ như hát hí kịch. Ngoại trừ Vưu Nhất Minh phụ trách cây số 8 thoát khỏi một kiếp ra thì không người chơi nào có thể thoát khỏi mưa rền gió dữ từ miệng lão.
Những người chơi mới đứng ngây ra như phỗng, người chơi cũ thì nén giận, duy nhất có thể giữ vững hình tượng chính là mặt trẻ con đến NPC còn không dám đến gần ba mét, cùng với Hà Sở Văn vẫn giữ lễ phép mỉm cười nghe mắng.
Cố Cảnh Thịnh cảm thấy có chút đồng tình với Hà Sở Văn, những người chơi khác tuy bị chửi nhưng ít ra có thể nhìn trời nhìn đất, rời sự chú ý của mình thông qua việc chủ động lựa chọn hiệu ứng hình ảnh, mà người này chỉ có thể ở trong trạng thái màn hình đen, thụ động tiếp nhận tạp âm vang dội.
Mã Thông không kiên nhẫn gãi đầu: “Sao tôi cảm thấy cách ông ta nói chuyện cứ lạ lạ?”
Hạ Nam: “Hay đó là giọng của phiên dịch viên? Nếu đã đặt tên tiếng anh thì nói như vậy mới phù hợp với bối cảnh của trò chơi.”
Tào Uyển Diễm: “Thế sao ông ta không nói tiếng anh cho nhanh đi?”
Cô gái nhỏ với kho kiến thức đang trong quá trình tăng lên này vô cùng ngây thơ, không hề nhận ra sau khi hỏi xong, hầu hết những người chơi đều bất giác cứng đờ người lại, cho đến khi Cố Cảnh Thịnh chậm rãi nhắc nhở: “Nếu là nói tiếng anh thì phó bản này không cần viết mấy cái tin nhắn linh tinh kia nữa, vì ngay từ giai đoạn nghe hiểu đã thất bại thảm hại rồi.”
Sau khi sử dụng [băng gạc nối xương thảo mộc], vết thương trên cơ thể Cố Cảnh Thịnh đã dần hồi phục theo thời gian, lúc lão Ivan bắt đầu nói chuyện thì cô vẫn còn hơi đau đau, cho đến khi lão ngừng lại thì miệng các vết thương trên người cũng đã khép lại.
Ngựa kéo xe bắt đầu chạy, khung cảnh ngoài cửa sổ như bị bao phủ bởi những tầng bóng tối u ám, rừng cây và đồi núi phía xa xa như hoà vào làm một, biến thành những khối màu đen bất quy tắc.
Gần xa đều không nhìn thấy một ánh đèn nào, vùng nông thôn ban ngày thì tuyệt đẹp nhưng về đêm, khi mặt trời lặng lẽ lặn xuống, chỉ để lại vầng sáng màu cam mờ ảo như ánh nến lập loè trong nhà tang lễ, làm mọi thứ trở nên lạnh lẽo quỷ dị vô cùng…
Có lẽ vì sử dụng [Bạn tốt của thám tử], Cố Cảnh Thịnh chợt nghĩ đến một câu nói của《 Holmes 》——
“Trong những con hẻm bẩn thỉu và tầm thường nhất của thành phố, không có tội ác nào khủng khiếp hơn ở nơi nông thôn xinh đẹp tuyệt vời này.”
Trên đường trở về, mọi thứ dường như yên tĩnh hơn nhiều, những người chơi ai ai cũng giữ im lặng, người ngắm cảnh thì ngắm cảnh, nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, người ngơ ngác thì cứ ngơ ngác. Âm thanh gây chú ý nhất chính là tiếng hít thở nặng nề của Vưu Nhất Minh.
Xe ngựa đưa người chơi đến một nông trại rồi dừng lại, từ khi bước vào phó bản tới nay, Cố Cảnh Thịnh lần đầu nhìn thấy một nhóm NPC khác ngooại trừ lão Ivan — người phụ nữ đeo tạp dề, chàng trai với mái tóc lộn xộn, ông già ngồi trên bậc thang hút thuốc, mùi bia rẻ tiền pha lẫn với mùi phân của gia cầm, quyện thành một mùi hôi thối khó tả.
Trước khi xuống xe, Hà Sở Văn xác nhận lại thời gian lần nữa với những người chơi khác — có vẻ anh ta là người cực kỳ để ý đến tiểu tiết của trò chơi.
“6 giờ đúng.”
Lần này Lưu Hàn Nho là người trả lời anh ta.
Mã Thông bất thiện trừng mắt nhìn Lưu Hàn Nho, tựa hồ không vui khi đối phương dành lấy cơ hội nịnh bợ đại lão của mình.
Rút kinh nghiệm từ lần chạy trốn đầu tiên, sáu lần chạy trốn sau Cố Cảnh Thịnh đều bước từng bước vững chắc.
3 giờ 12 phút chiều, Vưu Nhất Minh động tác chậm nhất cũng hái xong trái cây dưới sự giúp đỡ của Diêu Nhược Linh, sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định trực tiếp xuống núi.
3 giờ 49 phút, tất cả người chơi đã ở dưới chân núi.
Ngoài việc ghi lại trải nghiệm trò chơi của mình trong ghi chú, Cố Cảnh Thịnh còn ghi ra một bản diễn biến đơn giản của sự kiện xảy ra trong phó bản—Thân là người chơi duy nhất bị thương do thiếu khả năng giữ thăng bằng, ngoại trừ tố chất thân thể, cô cũng kéo luôn khả năng ghi nhớ vào phạm vi thiếu tự tin của mình.
Vào lúc 4 giờ 50 phút, ngay khi những người chơi chờ đợi chán tới mức muốn xông tới đánh chủ nhà thì lão Ivan cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người với cỗ xe ngựa của ông ta.
“Những kẻ lười biếng, những kẻ đòi nợ, những kẻ hạ đẳng chuyên lừa gạt đồ ăn thức uống! Lũ các ngươi ngồi trên xe ngựa của lão Ivan, buổi tối còn ăn bánh mì của lão Ivan, lại ngủ ở nhà gỗ nhỏ của ta thế mà dám không thành thật làm việc! Nếu con mắt các ngươi còn chưa hoàn toàn bị che phủ bởi tro bụi thì hãy dùng đôi mắt gian xảo ấy mà nhìn đi, những trái cây đáng yêu thế này lại bị bỏ vào nhầm giỏ, đây là sai lầm không thể tha thứ được….Ồ, chỉ có một tên là cho vào đúng giỏ thôi, nhưng cũng không đáng được khen, vì đây là toàn bộ thành quả của hắn ta ngày hôm nay!”
Lão Ivan điên cuồng lên án người chơi bằng giọng điệu vang dội, khoa trương, ngữ điệu của lão thì cứ như hát hí kịch. Ngoại trừ Vưu Nhất Minh phụ trách cây số 8 thoát khỏi một kiếp ra thì không người chơi nào có thể thoát khỏi mưa rền gió dữ từ miệng lão.
Những người chơi mới đứng ngây ra như phỗng, người chơi cũ thì nén giận, duy nhất có thể giữ vững hình tượng chính là mặt trẻ con đến NPC còn không dám đến gần ba mét, cùng với Hà Sở Văn vẫn giữ lễ phép mỉm cười nghe mắng.
Cố Cảnh Thịnh cảm thấy có chút đồng tình với Hà Sở Văn, những người chơi khác tuy bị chửi nhưng ít ra có thể nhìn trời nhìn đất, rời sự chú ý của mình thông qua việc chủ động lựa chọn hiệu ứng hình ảnh, mà người này chỉ có thể ở trong trạng thái màn hình đen, thụ động tiếp nhận tạp âm vang dội.
Mã Thông không kiên nhẫn gãi đầu: “Sao tôi cảm thấy cách ông ta nói chuyện cứ lạ lạ?”
Hạ Nam: “Hay đó là giọng của phiên dịch viên? Nếu đã đặt tên tiếng anh thì nói như vậy mới phù hợp với bối cảnh của trò chơi.”
Tào Uyển Diễm: “Thế sao ông ta không nói tiếng anh cho nhanh đi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái nhỏ với kho kiến thức đang trong quá trình tăng lên này vô cùng ngây thơ, không hề nhận ra sau khi hỏi xong, hầu hết những người chơi đều bất giác cứng đờ người lại, cho đến khi Cố Cảnh Thịnh chậm rãi nhắc nhở: “Nếu là nói tiếng anh thì phó bản này không cần viết mấy cái tin nhắn linh tinh kia nữa, vì ngay từ giai đoạn nghe hiểu đã thất bại thảm hại rồi.”
Sau khi sử dụng [băng gạc nối xương thảo mộc], vết thương trên cơ thể Cố Cảnh Thịnh đã dần hồi phục theo thời gian, lúc lão Ivan bắt đầu nói chuyện thì cô vẫn còn hơi đau đau, cho đến khi lão ngừng lại thì miệng các vết thương trên người cũng đã khép lại.
Ngựa kéo xe bắt đầu chạy, khung cảnh ngoài cửa sổ như bị bao phủ bởi những tầng bóng tối u ám, rừng cây và đồi núi phía xa xa như hoà vào làm một, biến thành những khối màu đen bất quy tắc.
Gần xa đều không nhìn thấy một ánh đèn nào, vùng nông thôn ban ngày thì tuyệt đẹp nhưng về đêm, khi mặt trời lặng lẽ lặn xuống, chỉ để lại vầng sáng màu cam mờ ảo như ánh nến lập loè trong nhà tang lễ, làm mọi thứ trở nên lạnh lẽo quỷ dị vô cùng…
Có lẽ vì sử dụng [Bạn tốt của thám tử], Cố Cảnh Thịnh chợt nghĩ đến một câu nói của《 Holmes 》——
“Trong những con hẻm bẩn thỉu và tầm thường nhất của thành phố, không có tội ác nào khủng khiếp hơn ở nơi nông thôn xinh đẹp tuyệt vời này.”
Trên đường trở về, mọi thứ dường như yên tĩnh hơn nhiều, những người chơi ai ai cũng giữ im lặng, người ngắm cảnh thì ngắm cảnh, nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, người ngơ ngác thì cứ ngơ ngác. Âm thanh gây chú ý nhất chính là tiếng hít thở nặng nề của Vưu Nhất Minh.
Xe ngựa đưa người chơi đến một nông trại rồi dừng lại, từ khi bước vào phó bản tới nay, Cố Cảnh Thịnh lần đầu nhìn thấy một nhóm NPC khác ngooại trừ lão Ivan — người phụ nữ đeo tạp dề, chàng trai với mái tóc lộn xộn, ông già ngồi trên bậc thang hút thuốc, mùi bia rẻ tiền pha lẫn với mùi phân của gia cầm, quyện thành một mùi hôi thối khó tả.
Trước khi xuống xe, Hà Sở Văn xác nhận lại thời gian lần nữa với những người chơi khác — có vẻ anh ta là người cực kỳ để ý đến tiểu tiết của trò chơi.
“6 giờ đúng.”
Lần này Lưu Hàn Nho là người trả lời anh ta.
Mã Thông bất thiện trừng mắt nhìn Lưu Hàn Nho, tựa hồ không vui khi đối phương dành lấy cơ hội nịnh bợ đại lão của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro