Thoát Khỏi Bệnh...
Thiên Trạch Thời Nhược
2024-09-10 19:31:50
Mắt thấy thời gian sử dụng thẻ trải nghiệm sắp hết, Cố Cảnh Thịnh vội vàng cho vài thứ gì đó vào ba lô, khi thời gian còn lại mười lắm phút cô liền quyết định trở lại.
Mở mắt ra lần nữa, Cố Cảnh Thịnh đã đứng giữa đại sảnh của phòng 08321, ngay cả vị trí đứng cũng không thay đổi chút nào so với khi rời đi, ngay sau đó Hạ Hiểu Vân và Vệ Gia Thời đồng thời xuất hiện.
Cố Cảnh Thịnh xác nhận: “Đợi thời gian hoàn toàn kết thúc thì hai người mới trở lại à?”
Hạ Hiểu Vân hiểu rõ ý cô: “Cô trở về sớm hơn bao lâu thế?”
Thay vì hỏi cô có phải trở lại sớm hơn không thì Hạ Hiểu Vân lại hỏi cô trở về sớm hơn bao lâu, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy mình cùng em gái Hạ đúng là ngày càng tâm đầu ý hợp.
“Khoảng mười lăm phút đấy……ngày tháng sau khi tôi trở về là **, là khoảng một ngày sau khi tôi bị thiên thạch rơi trúng, hiện giờ có thể chứng thực được tốc độ của dòng chảy thời gian trong trò chơi khác với bên ngoài, hơn nữa lúc tôi trở lại sớm hơn mười lăm phút thì hai người gần như xuất hiện trong phòng cùng một lúc.”
Hạ Hiểu Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô có cảm thấy tốc độ của dòng chảy thời gian ở nơi này và ngoài kia là không cố định không?”
Cố Cảnh Thịnh buông tay: “Cũng có khả năng sau khi rời đi thì thời gian trong phòng sẽ ngưng lại đấy.”
Hạ Hiểu Vân: “Đáng tiếc hiện tại có ít hàng mẫu quá.”
Cố Cảnh Thịnh: “Đúng thế đấy.”
Vệ Gia Thời nhìn Hạ Hiểu Vân, lại quay sang nhìn Cố Cảnh Thịnh, thật lòng nói: “Thật ra hai người đều là game thủ chuyên nghiệp đúng không, là loại chuyên suy nghĩ chiến lược chơi ấy.”
Cố Cảnh Thịnh nhún vai: “Không có việc gì thì nhớ lên mạng nhiều hơn nhé, thấy qua nhiều rồi thì xuyên đến vị diện nào chúng ta cũng có thể nắm chắc ấy mà.”
Vệ Gia Thời: “……”
Cố Cảnh Thịnh lại hỏi tiếp: “Nguyên nhân chết của hai người có phải cũng bị thay đổi hay không?”
Hạ, Vệ đều gật đầu.
Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh đảo qua hai người, dừng lại một lúc trên mặt Hạ Hiểu Vân, cười nói: “Xem ra [Boardgame Vui Vẻ] so với tưởng tưởng của chúng ta còn lợi hại hơn nhiều.”
——Nguyên nhân chết của Cố Cảnh Thịnh và Vệ Gia Thời đều là ngoài ý muốn, nhưng Hạ Hiểu Vân là bị bạn trai cũ cho một dao vào thẳng bệnh viện, sau đó thì không qua khỏi.
Hạ Hiểu Vân mặt không biểu cảm: “Tôi nhớ trước đó anh ta đã bị bắt rồi, nhưng khi trở về thì phát hiện ra tất cả mọi người không có ai nhớ rõ chuyện này.”
Vệ Gia Thời thở dài: “Vụ tai nạn giao thông bên phía tôi cũng được [Boardgame Vui Vẻ] xoá sạch. À, nói đúng ra thì phải là xoá một nửa, tuy là tôi còn sống nhưng người đàn ông lái con mô tô đen kia thì vẫn xảy ra chuyện như cũ.”
Cố Cảnh Thịnh tổng kết lại: “Nói cách khác, ngoại trừ việc chết ngoài ý muốn ra thì cuộc sống của chúng ta cũng không khác gì trước đây…”
Cô mới nói được một nửa thì im bặt —— thấy Hạ Hiểu Vân cùng Vệ Gia Thời đều quay lại nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, như thể đang nhìn một gã ăn chơi lêu lổng….một kẻ thất nghiệp lang thang. r( ̄_ ̄)q
Hạ Hiểu Vân: “Đương nhiên là khác rồi —— tôi đã vắng mặt ở công ty đấy.”
Vệ Gia Thời tán thành: “Còn tôi cũng phải trốn học đây này!”
Cố Cảnh Thịnh rơi vào bế tắc, đành phải thú nhận nghề nghiệp của mình: “Tôi miễn cưỡng cũng được coi là phú tam đại đi, không phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền nên đơn giản là làm nghề tự do.”
Hạ Hiểu Vân: “Tác giả à?”
Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: “Nhiếp ảnh gia cơ.”
Ánh mắt Vệ Gia Thời sáng lên: “Trình độ chụp ảnh của cô thế nào thế, thu nhập mỗi tháng có đủ để mua nhà trả góp không?”
Cố Cảnh Thịnh thẳng thắn thành khẩn: “Tất nhiên là không rồi, tôi học đại học ngành quản lý tài chính, cùng nhiếp ảnh cách xa cả con phố, trước mắt có cho tiền để chụp đồ vật thôi cũng chẳng ai thèm dùng tới —— mà cũng không giấu diếm làm gì, hôm qua là lần đầu tiên tôi ra ngoài chụp ảnh đấy, nếu không cũng chẳng vội tới mức lao thẳng vào thiên nhiên mà để thiên thạch rơi trúng.”
“…….”
Vệ Gia Thời cảm thấy sau này khi Cố Cảnh Thịnh giới thiệu nghề nghiệp của mình, thì tốt nhất vẫn không nên nhắc tới nhiếp ảnh gia, chờ khi mọi người hỏi đến ước mơ của cô là gì rồi trả lời luôn một thể cũng không muộn.
Hạ Hiểu Vân nói: “Tôi đã nộp đơn xin từ chức cho công ty rồi.”
Vệ Gia Thời theo đó nói tiếp: “Tôi bên này thì bị cố vấn học tập xách cổ tới văn phòng, nghe mắng mất nửa tiếng đồng hồ đấy.”
Cố Cảnh Thịnh, Hạ Hiểu Vân cùng quay đầu nhìn Vệ Gia Thời: “…..”
Bạn học Vệ biểu tình như muốn khóc: “Sau đó lại bị ông ấy nhìn chằm chằm thẳng tới khi bước vào lớp học —— cho tới giấy phút cuối cùng thì tôi vẫn còn đang ngồi múa bút thành văn trong lớp.”
Cậu ta bình thường rất ít khi trốn học, ngày hôm qua không tới lớp điểm danh là trường hợp hoàn toàn bất khả kháng. Nhưng Vệ Gia Thời cũng không thể giải thích nguyên nhân thật sự với cố vấn học tập của mình, dù sao trong trí nhớ của mọi người, cậu chính là nằm ở ký túc xá lướt weibo đến quên cả thời gian.
Mở mắt ra lần nữa, Cố Cảnh Thịnh đã đứng giữa đại sảnh của phòng 08321, ngay cả vị trí đứng cũng không thay đổi chút nào so với khi rời đi, ngay sau đó Hạ Hiểu Vân và Vệ Gia Thời đồng thời xuất hiện.
Cố Cảnh Thịnh xác nhận: “Đợi thời gian hoàn toàn kết thúc thì hai người mới trở lại à?”
Hạ Hiểu Vân hiểu rõ ý cô: “Cô trở về sớm hơn bao lâu thế?”
Thay vì hỏi cô có phải trở lại sớm hơn không thì Hạ Hiểu Vân lại hỏi cô trở về sớm hơn bao lâu, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy mình cùng em gái Hạ đúng là ngày càng tâm đầu ý hợp.
“Khoảng mười lăm phút đấy……ngày tháng sau khi tôi trở về là **, là khoảng một ngày sau khi tôi bị thiên thạch rơi trúng, hiện giờ có thể chứng thực được tốc độ của dòng chảy thời gian trong trò chơi khác với bên ngoài, hơn nữa lúc tôi trở lại sớm hơn mười lăm phút thì hai người gần như xuất hiện trong phòng cùng một lúc.”
Hạ Hiểu Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô có cảm thấy tốc độ của dòng chảy thời gian ở nơi này và ngoài kia là không cố định không?”
Cố Cảnh Thịnh buông tay: “Cũng có khả năng sau khi rời đi thì thời gian trong phòng sẽ ngưng lại đấy.”
Hạ Hiểu Vân: “Đáng tiếc hiện tại có ít hàng mẫu quá.”
Cố Cảnh Thịnh: “Đúng thế đấy.”
Vệ Gia Thời nhìn Hạ Hiểu Vân, lại quay sang nhìn Cố Cảnh Thịnh, thật lòng nói: “Thật ra hai người đều là game thủ chuyên nghiệp đúng không, là loại chuyên suy nghĩ chiến lược chơi ấy.”
Cố Cảnh Thịnh nhún vai: “Không có việc gì thì nhớ lên mạng nhiều hơn nhé, thấy qua nhiều rồi thì xuyên đến vị diện nào chúng ta cũng có thể nắm chắc ấy mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Gia Thời: “……”
Cố Cảnh Thịnh lại hỏi tiếp: “Nguyên nhân chết của hai người có phải cũng bị thay đổi hay không?”
Hạ, Vệ đều gật đầu.
Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh đảo qua hai người, dừng lại một lúc trên mặt Hạ Hiểu Vân, cười nói: “Xem ra [Boardgame Vui Vẻ] so với tưởng tưởng của chúng ta còn lợi hại hơn nhiều.”
——Nguyên nhân chết của Cố Cảnh Thịnh và Vệ Gia Thời đều là ngoài ý muốn, nhưng Hạ Hiểu Vân là bị bạn trai cũ cho một dao vào thẳng bệnh viện, sau đó thì không qua khỏi.
Hạ Hiểu Vân mặt không biểu cảm: “Tôi nhớ trước đó anh ta đã bị bắt rồi, nhưng khi trở về thì phát hiện ra tất cả mọi người không có ai nhớ rõ chuyện này.”
Vệ Gia Thời thở dài: “Vụ tai nạn giao thông bên phía tôi cũng được [Boardgame Vui Vẻ] xoá sạch. À, nói đúng ra thì phải là xoá một nửa, tuy là tôi còn sống nhưng người đàn ông lái con mô tô đen kia thì vẫn xảy ra chuyện như cũ.”
Cố Cảnh Thịnh tổng kết lại: “Nói cách khác, ngoại trừ việc chết ngoài ý muốn ra thì cuộc sống của chúng ta cũng không khác gì trước đây…”
Cô mới nói được một nửa thì im bặt —— thấy Hạ Hiểu Vân cùng Vệ Gia Thời đều quay lại nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, như thể đang nhìn một gã ăn chơi lêu lổng….một kẻ thất nghiệp lang thang. r( ̄_ ̄)q
Hạ Hiểu Vân: “Đương nhiên là khác rồi —— tôi đã vắng mặt ở công ty đấy.”
Vệ Gia Thời tán thành: “Còn tôi cũng phải trốn học đây này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cảnh Thịnh rơi vào bế tắc, đành phải thú nhận nghề nghiệp của mình: “Tôi miễn cưỡng cũng được coi là phú tam đại đi, không phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền nên đơn giản là làm nghề tự do.”
Hạ Hiểu Vân: “Tác giả à?”
Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: “Nhiếp ảnh gia cơ.”
Ánh mắt Vệ Gia Thời sáng lên: “Trình độ chụp ảnh của cô thế nào thế, thu nhập mỗi tháng có đủ để mua nhà trả góp không?”
Cố Cảnh Thịnh thẳng thắn thành khẩn: “Tất nhiên là không rồi, tôi học đại học ngành quản lý tài chính, cùng nhiếp ảnh cách xa cả con phố, trước mắt có cho tiền để chụp đồ vật thôi cũng chẳng ai thèm dùng tới —— mà cũng không giấu diếm làm gì, hôm qua là lần đầu tiên tôi ra ngoài chụp ảnh đấy, nếu không cũng chẳng vội tới mức lao thẳng vào thiên nhiên mà để thiên thạch rơi trúng.”
“…….”
Vệ Gia Thời cảm thấy sau này khi Cố Cảnh Thịnh giới thiệu nghề nghiệp của mình, thì tốt nhất vẫn không nên nhắc tới nhiếp ảnh gia, chờ khi mọi người hỏi đến ước mơ của cô là gì rồi trả lời luôn một thể cũng không muộn.
Hạ Hiểu Vân nói: “Tôi đã nộp đơn xin từ chức cho công ty rồi.”
Vệ Gia Thời theo đó nói tiếp: “Tôi bên này thì bị cố vấn học tập xách cổ tới văn phòng, nghe mắng mất nửa tiếng đồng hồ đấy.”
Cố Cảnh Thịnh, Hạ Hiểu Vân cùng quay đầu nhìn Vệ Gia Thời: “…..”
Bạn học Vệ biểu tình như muốn khóc: “Sau đó lại bị ông ấy nhìn chằm chằm thẳng tới khi bước vào lớp học —— cho tới giấy phút cuối cùng thì tôi vẫn còn đang ngồi múa bút thành văn trong lớp.”
Cậu ta bình thường rất ít khi trốn học, ngày hôm qua không tới lớp điểm danh là trường hợp hoàn toàn bất khả kháng. Nhưng Vệ Gia Thời cũng không thể giải thích nguyên nhân thật sự với cố vấn học tập của mình, dù sao trong trí nhớ của mọi người, cậu chính là nằm ở ký túc xá lướt weibo đến quên cả thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro