Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã
Chương 20
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
2024-11-09 18:36:33
Nghiên cứu sinh bắt đầu hưng phấn: “Khả năng thứ nhất là sức tưởng tượng của cô ấy rất phong phú, nhưng cũng có một khả năng khác là kiến thức cơ bản của cô ấy rất vững, hơn nữa đã có kinh nghiệm thực hành, cho nên mới hiểu biết và hành động nhuần nhuyễn đến như vậy.”
Cảm thấy những dấu vết trên các thanh gỗ có chút quen mắt, nghiên cứu sinh nghĩ tới nghĩ lui, bỗng thấy trước mắt sáng ngời.
Cậu ta bắt đầu lục tung bàn làm việc của mình lên.
Quả nhiên, có chút tương tự với kiến trúc cổ mà giáo sư từng gửi cho cậu.
3 tháng trước, kiến trúc kia vì mưa to mà đột ngột sập xuống, đến bây giờ viện nghiên cứu vẫn đang lo lắng không biết nên sữa chữa như thế nào.
Một ít kết cấu bên trong đã sớm thất truyền, hiện giờ cả đám người trong viện nghiên cứu đều bó tay không có cách nào, nếu không sửa thì sẽ hoàn toàn mất đi một kiến trúc cổ. Hay là thử xem… Nữ sinh này có thể giúp đỡ hay không?
“Tôi còn có việc quan trọng, không nói chuyện với mọi người nữa!” Nghiên cứu sinh vội vã rời khỏi.
Cư dân mạng chỉ mới nghe được một nửa, vẫn còn ù ù cạc cạc: “???”
Đã xảy ra chuyện gì vậy…?
Vất vả lắm mới chờ đến lúc bình minh, trên mặt Trình Tiêu và Hứa Vi xuất hiện quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng, dáng vẻ rũ rượi sau khi trải qua sự tàn phá của cuồng phong bão táp.
Sợ hãi run bần bật, tựa như những chú gà con đáng thương.
Mãi một lúc mới sực tỉnh lại, hai người vội vã tìm kiếm vật dụng xung quanh, nhưng hiển nhiên, Trình Tiêu và Hứa Vi đều phải thất vọng.
Túp lều đã bị gió cuốn bay đi, thức ăn đóng hộp bị thổi bay lung tung, cuối cùng chỉ tìm được 5-6 hộp, số còn lại không biết tung tích.
Thùng đựng nước ngọt bị gió thổi ngã, vỡ tan tành, nước bên trong chẳng còn thừa bao nhiêu. Nhìn đến cảnh tượng này, tim Trình Tiêu và Hứa Vi đau như bị đao cắt.
Chỉ có mất đi rồi mới biết trân trọng, bọn họ giờ phút này đâu còn dáng vẻ lãng phí thản nhiên như lúc dùng nước uống để rửa tay?
Không có đồ ăn còn có thể chịu đựng được 5-6 ngày, nhưng nếu không có nước uống, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng được 3 ngày.
Đặc biệt là thời tiết mùa hè oi bức như thế này, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều nước mới đảm bảo không bị mất nước đến kiệt sức. Không uống nước chắc chắn sẽ chết nhanh hơn.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Trịnh Tú lúc đầu chẳng phải là cũng không có nước hay sao? Cô ấy có thể, chúng ta cũng có thể.” Trình Tiêu ra vẻ nhẹ nhàng nhún nhún vai, thoạt nhìn tràn ngập tự tin.
Nếu bỏ qua vẻ mặt miễn cưỡng của cậu ta, vậy thì càng đáng tin hơn.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cho dù là Trình Tiêu hay Hứa Vi đều xem Trịnh Diêu như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhìn xem Trịnh Diêu làm những gì, bọn họ cũng có thể học theo.
Mới đầu, Trình Tiêu còn có chút ngượng nghịu miễn cưỡng, nhưng dần dà, cậu cũng không còn ngại ngùng gì nữa.
Cảm thấy những dấu vết trên các thanh gỗ có chút quen mắt, nghiên cứu sinh nghĩ tới nghĩ lui, bỗng thấy trước mắt sáng ngời.
Cậu ta bắt đầu lục tung bàn làm việc của mình lên.
Quả nhiên, có chút tương tự với kiến trúc cổ mà giáo sư từng gửi cho cậu.
3 tháng trước, kiến trúc kia vì mưa to mà đột ngột sập xuống, đến bây giờ viện nghiên cứu vẫn đang lo lắng không biết nên sữa chữa như thế nào.
Một ít kết cấu bên trong đã sớm thất truyền, hiện giờ cả đám người trong viện nghiên cứu đều bó tay không có cách nào, nếu không sửa thì sẽ hoàn toàn mất đi một kiến trúc cổ. Hay là thử xem… Nữ sinh này có thể giúp đỡ hay không?
“Tôi còn có việc quan trọng, không nói chuyện với mọi người nữa!” Nghiên cứu sinh vội vã rời khỏi.
Cư dân mạng chỉ mới nghe được một nửa, vẫn còn ù ù cạc cạc: “???”
Đã xảy ra chuyện gì vậy…?
Vất vả lắm mới chờ đến lúc bình minh, trên mặt Trình Tiêu và Hứa Vi xuất hiện quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng, dáng vẻ rũ rượi sau khi trải qua sự tàn phá của cuồng phong bão táp.
Sợ hãi run bần bật, tựa như những chú gà con đáng thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi một lúc mới sực tỉnh lại, hai người vội vã tìm kiếm vật dụng xung quanh, nhưng hiển nhiên, Trình Tiêu và Hứa Vi đều phải thất vọng.
Túp lều đã bị gió cuốn bay đi, thức ăn đóng hộp bị thổi bay lung tung, cuối cùng chỉ tìm được 5-6 hộp, số còn lại không biết tung tích.
Thùng đựng nước ngọt bị gió thổi ngã, vỡ tan tành, nước bên trong chẳng còn thừa bao nhiêu. Nhìn đến cảnh tượng này, tim Trình Tiêu và Hứa Vi đau như bị đao cắt.
Chỉ có mất đi rồi mới biết trân trọng, bọn họ giờ phút này đâu còn dáng vẻ lãng phí thản nhiên như lúc dùng nước uống để rửa tay?
Không có đồ ăn còn có thể chịu đựng được 5-6 ngày, nhưng nếu không có nước uống, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng được 3 ngày.
Đặc biệt là thời tiết mùa hè oi bức như thế này, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều nước mới đảm bảo không bị mất nước đến kiệt sức. Không uống nước chắc chắn sẽ chết nhanh hơn.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Trịnh Tú lúc đầu chẳng phải là cũng không có nước hay sao? Cô ấy có thể, chúng ta cũng có thể.” Trình Tiêu ra vẻ nhẹ nhàng nhún nhún vai, thoạt nhìn tràn ngập tự tin.
Nếu bỏ qua vẻ mặt miễn cưỡng của cậu ta, vậy thì càng đáng tin hơn.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cho dù là Trình Tiêu hay Hứa Vi đều xem Trịnh Diêu như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhìn xem Trịnh Diêu làm những gì, bọn họ cũng có thể học theo.
Mới đầu, Trình Tiêu còn có chút ngượng nghịu miễn cưỡng, nhưng dần dà, cậu cũng không còn ngại ngùng gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro