Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã
Chương 39
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
2024-11-09 18:36:33
Tiết mục này là do thương hiệu X tài trợ, cho nên bọn họ cũng không thể không khen ngợi vài câu.
Trịnh Diêu cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại một chút.
Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, suốt 1 tháng qua, mỗi một hành động của cô đều bị người khác theo dõi.
Chẳng trách sao lại có cảm giác bị theo dõi mãnh liệt đến như vậy.
Lần đầu tiên sau nhiều năm làm gián điệp, Trịnh Diêu gặp đả kích lớn đến như vậy, suýt chút vừa hộc máu.
Trước khi vài người ở đây đến gần, cô đã lặng lẽ giấu con dao trong tay đi.
Người nọ không hề biết mình suýt nữa thì rơi vào tay Thần Chết, hồn nhiên trả lại cho Trịnh Diêu đồ vật đã bị tịch thu trước đó: "Đây là điện thoại di động, ví tiền, laptop của cô. Những vật dụng cá nhân khác đã được đưa tới phòng khách sạn của cô trước."
Một thứ đồ đen như mực được đặt vào trong tay Trịnh Diêu.
Cô phát hiện ra, thứ này, hình như ai cũng có. Trong túi quần của người quay phim, những người khác, có người thì đeo trên cổ, có người thì đặt trong túi áo, có người trực tiếp cầm trên tay.
Trịnh Diêu quan sát thấy có một người dùng tay sờ soạng trên bề mặt một chút, thứ đồ đen nhánh kia ngay lập tức sáng lên.
Chỉ là hình vẽ sau lưng thứ đồ đó của người kia khác với của cô. Trịnh Diêu thận trọng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên cũng không tuỳ tiện chạm vào nó mà lại hỏi trước: "Tất cả những thứ này đều có thể đem đi à?"
Nhà ở đương nhiên không thể đem đi, nhưng những thứ khác, giữ lại được chút nào thì hay chút ấy. Tất cả những thứ này đều là tâm huyết của cô!
Giấc mơ thần tiên bỗng chốc tan biến, trái tim Trịnh Diêu đau đớn như muốn rỉ máu.
"Đặc biệt là 3 con dê này, tôi đã cắt gân chân của dê mẹ rồi, cho dù thả lại vào rừng, chúng nó cũng không sống nổi."
Những thành viên khác nhìn thấy bọn họ, nước mắt nước mũi giàn giụa, hận không thể cướp sạch đồ ăn nước uống mà bọn họ mang đến, ăn ngấu nghiến như chết đói đến nơi. Tới phiên Trịnh Diêu, cái gì cũng tốt, chẳng cần nói thêm gì, còn muốn đem những thứ "đặc sản" này về.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của 3 con dê, lại nhìn sang heo, cá, hải sản nói chung và các loại thảo tổ tiết mục ngay lập tức cảm thấy tê dại cả người. "Những thứ này quá nhiều, một chiếc thuyền không thể chở hết được......"
Nói vậy có nghĩa là có thể thương lượng? Trịnh Diêu không nói lời nào, vẻ mặt bi thương vuốt ve mẹ con nhà dê.
Hành động bất ngờ của cô khiến cho tổ tiết mục bỗng dưng cảm thấy lương tâm bị cắn rứt vô cùng.
Hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, tổ tiết mục đành nhân nhượng Trịnh Diêu.
"... Thôi được rồi, tôi sẽ gọi điện xin phép đạo diễn một chút, lại điều hai chiếc thuyền lại đây cho cô."
Chỉ hy vọng, khi nhìn thấy cảnh tượng này, những thành viên khác sẽ không quá sốc.......
Lúc trở về khách sạn, Trình Tiêu và Hứa Vi không hề nhận ra những người quần áo tả tơi, ngấu nghiến gặm bánh mì và bánh bao là ai.
Trịnh Diêu cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại một chút.
Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, suốt 1 tháng qua, mỗi một hành động của cô đều bị người khác theo dõi.
Chẳng trách sao lại có cảm giác bị theo dõi mãnh liệt đến như vậy.
Lần đầu tiên sau nhiều năm làm gián điệp, Trịnh Diêu gặp đả kích lớn đến như vậy, suýt chút vừa hộc máu.
Trước khi vài người ở đây đến gần, cô đã lặng lẽ giấu con dao trong tay đi.
Người nọ không hề biết mình suýt nữa thì rơi vào tay Thần Chết, hồn nhiên trả lại cho Trịnh Diêu đồ vật đã bị tịch thu trước đó: "Đây là điện thoại di động, ví tiền, laptop của cô. Những vật dụng cá nhân khác đã được đưa tới phòng khách sạn của cô trước."
Một thứ đồ đen như mực được đặt vào trong tay Trịnh Diêu.
Cô phát hiện ra, thứ này, hình như ai cũng có. Trong túi quần của người quay phim, những người khác, có người thì đeo trên cổ, có người thì đặt trong túi áo, có người trực tiếp cầm trên tay.
Trịnh Diêu quan sát thấy có một người dùng tay sờ soạng trên bề mặt một chút, thứ đồ đen nhánh kia ngay lập tức sáng lên.
Chỉ là hình vẽ sau lưng thứ đồ đó của người kia khác với của cô. Trịnh Diêu thận trọng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên cũng không tuỳ tiện chạm vào nó mà lại hỏi trước: "Tất cả những thứ này đều có thể đem đi à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà ở đương nhiên không thể đem đi, nhưng những thứ khác, giữ lại được chút nào thì hay chút ấy. Tất cả những thứ này đều là tâm huyết của cô!
Giấc mơ thần tiên bỗng chốc tan biến, trái tim Trịnh Diêu đau đớn như muốn rỉ máu.
"Đặc biệt là 3 con dê này, tôi đã cắt gân chân của dê mẹ rồi, cho dù thả lại vào rừng, chúng nó cũng không sống nổi."
Những thành viên khác nhìn thấy bọn họ, nước mắt nước mũi giàn giụa, hận không thể cướp sạch đồ ăn nước uống mà bọn họ mang đến, ăn ngấu nghiến như chết đói đến nơi. Tới phiên Trịnh Diêu, cái gì cũng tốt, chẳng cần nói thêm gì, còn muốn đem những thứ "đặc sản" này về.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của 3 con dê, lại nhìn sang heo, cá, hải sản nói chung và các loại thảo tổ tiết mục ngay lập tức cảm thấy tê dại cả người. "Những thứ này quá nhiều, một chiếc thuyền không thể chở hết được......"
Nói vậy có nghĩa là có thể thương lượng? Trịnh Diêu không nói lời nào, vẻ mặt bi thương vuốt ve mẹ con nhà dê.
Hành động bất ngờ của cô khiến cho tổ tiết mục bỗng dưng cảm thấy lương tâm bị cắn rứt vô cùng.
Hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, tổ tiết mục đành nhân nhượng Trịnh Diêu.
"... Thôi được rồi, tôi sẽ gọi điện xin phép đạo diễn một chút, lại điều hai chiếc thuyền lại đây cho cô."
Chỉ hy vọng, khi nhìn thấy cảnh tượng này, những thành viên khác sẽ không quá sốc.......
Lúc trở về khách sạn, Trình Tiêu và Hứa Vi không hề nhận ra những người quần áo tả tơi, ngấu nghiến gặm bánh mì và bánh bao là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro