Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã
Chương 44
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
2024-11-09 18:36:33
Trịnh Diêu liếc nhìn những người trong tổ tiết mục, ai nấy đều đeo bảng tên “Tổ 3 - Sinh Tồn Nơi Hoang Dã”. Thấy vậy, cô bèn dùng di động tìm kiếm những từ khoá này.
Sau đó, cô dựa vào danh sách thành viên tham gia show này mà tìm được thông tin cá nhân của nguyên chủ.
Trong lòng Trịnh Diêu cuối cùng cũng hiểu rõ 8-9 phần.
Trên màn hình, biểu hiện của Trịnh Diêu giống như một người trẻ tuổi vì nhàm chán mà vẫn luôn cắm mặt vào màn hình điện thoại, thi thoảng còn nhướng mày, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Giống hệt như dáng vẻ cũng những sinh viên xa nhà khi xem những đoạn video ngắn giải trí trên mạng.
Cho dù là ai cũng không thể đoán được, cô thế ngưng ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người trình diễn một màn “treo đầu dê bán thịt chó”.
“Nhìn kìa! Thuyền đón Trịnh Tú quay về đã cập bến rồi!”
Mười mấy phút sau, Chu Hoài Cẩn lại lần nữa nghe thấy tiếng còi tàu quen thuộc vang lên.
Nhưng anh nhanh chóng kinh ngạc đến trợn mắt sững người.
Những thứ này, những thứ này là cái quỷ gì vậy?!
Sao lại có cả sinh vật sống! Thịt khô, thảo dược, nấm, hải sản, các loại đồ khô khác, nồi niêu chén đũa, đủ loại đồ gốm, tất cả đều khiến người xem nhìn đến hoa cả mắt.
Khoảnh khắc Chu Hoài Cẩn nhìn thấy nhân viên công tác dẫn 3 con dê 1 lớn 2 nhỏ bước xuống thuyền, anh ta hoàn toàn không kiềm chế được nữa mà la lên: “Trời má!”
Sao còn có cả dê nữa?! Béo mập đến như vậy, khoẻ mạnh đến như vậy.
Sự hưng phấn trên khuôn mặt Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ cũng không còn nữa, biểu cảm trên khuôn mặt cả 3 người dần trở nên vặn vẹo.
Cho nên, suốt 1 tháng này, cô ấy lên đảo là để nhập hàng về à?!
“Là giả đúng không.”
Hạ Văn Thịnh quyết đoán lắc đầu: “Hẳn là không phải trên đảo mà là đồ được vận chuyển đến từ nơi khác.”
Chỉ là cập bến cùng lúc với thuyền của tổ tiết mục cho nên mới gây ra hiểu lầm như thế này.
“ Đúng, không sai, chính là như vậy. Có bị ngu hay không, logo của show này dán chình ình trên thân thuyền, tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn được.
Trình Tiêu không thể nhịn được nữa, lên tiếng đánh tan sự ảo tưởng của bọn họ: “Là thật, không phải giả, không lừa gạt mọi người.”
Ba người Hạ Văn Thịnh, Chu Hoài Cẩn và Minh Lệ căn bản không thể chấp nhận sự thật này, nghe thấy lời này, không những không thừa nhận mà còn điên cuồng giả điếc.
“Hả? Cái gì? À, biết rồi!”
Minh Lệ đột nhiên quay đầu lại: “Tất cả những thứ này đều do đạo diễn sắp xếp, đúng không?!”
Chắc chắn là đạo diễn giở trò đánh lừa bọn họ, khiến bọn họ cho rằng người sẽ thua đầu tiên thế mà lại trở thành người thắng cuối cùng.
Có sự khác biệt lớn như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều người xem.
Sau đó, cô dựa vào danh sách thành viên tham gia show này mà tìm được thông tin cá nhân của nguyên chủ.
Trong lòng Trịnh Diêu cuối cùng cũng hiểu rõ 8-9 phần.
Trên màn hình, biểu hiện của Trịnh Diêu giống như một người trẻ tuổi vì nhàm chán mà vẫn luôn cắm mặt vào màn hình điện thoại, thi thoảng còn nhướng mày, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Giống hệt như dáng vẻ cũng những sinh viên xa nhà khi xem những đoạn video ngắn giải trí trên mạng.
Cho dù là ai cũng không thể đoán được, cô thế ngưng ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người trình diễn một màn “treo đầu dê bán thịt chó”.
“Nhìn kìa! Thuyền đón Trịnh Tú quay về đã cập bến rồi!”
Mười mấy phút sau, Chu Hoài Cẩn lại lần nữa nghe thấy tiếng còi tàu quen thuộc vang lên.
Nhưng anh nhanh chóng kinh ngạc đến trợn mắt sững người.
Những thứ này, những thứ này là cái quỷ gì vậy?!
Sao lại có cả sinh vật sống! Thịt khô, thảo dược, nấm, hải sản, các loại đồ khô khác, nồi niêu chén đũa, đủ loại đồ gốm, tất cả đều khiến người xem nhìn đến hoa cả mắt.
Khoảnh khắc Chu Hoài Cẩn nhìn thấy nhân viên công tác dẫn 3 con dê 1 lớn 2 nhỏ bước xuống thuyền, anh ta hoàn toàn không kiềm chế được nữa mà la lên: “Trời má!”
Sao còn có cả dê nữa?! Béo mập đến như vậy, khoẻ mạnh đến như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự hưng phấn trên khuôn mặt Hạ Văn Thịnh và Minh Lệ cũng không còn nữa, biểu cảm trên khuôn mặt cả 3 người dần trở nên vặn vẹo.
Cho nên, suốt 1 tháng này, cô ấy lên đảo là để nhập hàng về à?!
“Là giả đúng không.”
Hạ Văn Thịnh quyết đoán lắc đầu: “Hẳn là không phải trên đảo mà là đồ được vận chuyển đến từ nơi khác.”
Chỉ là cập bến cùng lúc với thuyền của tổ tiết mục cho nên mới gây ra hiểu lầm như thế này.
“ Đúng, không sai, chính là như vậy. Có bị ngu hay không, logo của show này dán chình ình trên thân thuyền, tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn được.
Trình Tiêu không thể nhịn được nữa, lên tiếng đánh tan sự ảo tưởng của bọn họ: “Là thật, không phải giả, không lừa gạt mọi người.”
Ba người Hạ Văn Thịnh, Chu Hoài Cẩn và Minh Lệ căn bản không thể chấp nhận sự thật này, nghe thấy lời này, không những không thừa nhận mà còn điên cuồng giả điếc.
“Hả? Cái gì? À, biết rồi!”
Minh Lệ đột nhiên quay đầu lại: “Tất cả những thứ này đều do đạo diễn sắp xếp, đúng không?!”
Chắc chắn là đạo diễn giở trò đánh lừa bọn họ, khiến bọn họ cho rằng người sẽ thua đầu tiên thế mà lại trở thành người thắng cuối cùng.
Có sự khác biệt lớn như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều người xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro