Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Đa nghi sao?
Tg Quỷ Đỏ
2024-07-24 13:38:57
Bài hát cấp S thứ hai này của Triệu Dật đúng lúc có thể giúp Phùng Tiếu Tiếu ổn định độ nổi tiếng, còn có thể giúp cô có chỗ đứng thực sự trong giới âm nhạc.
Sau đó cộng thêm tài nguyên và thực lực của công ty, cô nổi tiếng hẳn cũng không có vấn đề gì.
Dù sao thì một năm Triệu Dật có thể đổi mới ba bài hát cấp S. Đối với một ca sĩ, đừng nói là một năm có ba ca khúc cấp S kinh điển, thậm chí là ba năm một ca khúc cấp S cũng có thể ổn định. Như vậy ca sĩ trong giới âm nhạc nhất định đều có một chỗ đứng.
Đương nhiên Triệu Dật mong Phùng Tiếu Tiếu không phải là một ca sĩ như đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Hắn hy vọng cô có thể leo lên đỉnh cao.
Sau khi trở lại Giang Châu, công việc của Phùng Tiếu Tiếu bắt đầu bận rộn hơn. Triệu Dật cảm thấy Phùng Tiếu Tiếu không có xe thì thật bất tiện, nên lại lần nữa đề nghị giúp Phùng Tiếu Tiếu mua xe.
Nhưng mà Phùng Tiếu Tiếu lại lần nữa từ chối ý tốt của Triệu Dật. Qua ngày hôm sau chính cô lặng lẽ đi mua một chiếc Audi TT. Lý do là nếu cô lái một chiếc xe trị giá hàng triệu tệ thì quá phô trương.
Phùng Tiếu Tiếu biết rõ xe Triệu Dật muốn tặng cho cô ít nhất giá cũng hai ba triệu tệ.
Đối với thái độ bất hợp tác này của Phùng Tiếu Tiếu, Triệu Dật cũng không còn cách nào, chỉ biết chiều theo ý cô. Cũng may trước đó cô đã kiếm được không ít. Hơn nữa bây giờ cô livestream cũng kiếm được rất nhiều, cũng đã ký hợp đồng với công ty âm nhạc. Sau đó công ty sẽ sắp xếp cho cô tham gia một vài sự kiện, tăng khả năng tiếp xúc, danh tiếng sẽ ngày càng cao. Mà một khi danh tiếng càng lớn thì cũng không sợ không có tiền.
Sau khi “Chuyện lạ ngôi nhà cổ” được công chiếu, bởi vì danh tiếng cũng không tệ nên doanh thu phòng vé vẫn luôn ổn định, thậm chí giai đoạn đầu còn tăng vọt. Bây giờ cũng đã gần kết thúc, ước tính ban đầu của phòng vé là bốn mươi triệu, dự kiến cuối cùng sẽ đạt đến năm mươi triệu.
Doanh thu phòng vé của cái này so với những bộ phim bom tấn điện ảnh đương nhiên là rất thấp, thậm chí còn không bằng doanh thu phòng vé một ngày của người ta. Nhưng mà đối với một bộ phim với tổng đầu tư bốn triệu tệ thì doanh thu như vậy đã rất lớn rồi.
Lúc này Giang Dĩnh đã bắt đầu quay “Niềm tin trỗi dậy”. Toàn bộ quá trình quay phim ước chừng phải kéo dài đến cuối tháng ba. Trong khoảng thời gian này Giang Dĩnh sẽ di chuyển đến mấy địa điểm quay phim, cơ bản là không có thời gian gặp mặt Triệu Dật.
Đúng lúc này, hắn nhận được một cuộc gọi.
Lúc trước hắn cùng Tần Băng Lạc đi mua ngựa ở New Zealand, sau ba tháng rưỡi trì hoãn do các thủ tục liên quan và đi lại thì cuối cùng hai con ngựa số 168 và 369 cũng đã an toàn về đến câu lạc bộ đua ngựa Phượng Vịnh.
Đúng vậy! Như lúc trước Tần Băng Lạc đã nói qua, cô ấy sẽ trực tiếp đưa con ngựa 369 đến Giang Châu. Lý do là nhờ Triệu Dật giúp huấn luyện ngựa, hơn nữa việc này trước đó Triệu Dật cũng đã đồng ý.
Ngựa đã đến, đương nhiên Tần Băng Lạc cũng đến theo rồi.
Trong hơn ba tháng này, Triệu Dật và Tần Băng Lạc vẫn luôn duy trì liên lạc. Không tính là đặc biệt thân thiết, nhưng mà cũng tuyệt đối không xa cách.
Tần Băng Lạc thường chia sẻ những điều trong cuộc sống, chuyện vui, chuyện buồn, thậm chí là đồ ăn ngon vân vân…
Lúc này Triệu Dật đứng ở cổng sân bay, cầm điện thoại di động trong tay trò chuyện với Diệp Thiến.
Diệp Thiến: Em có chuyện này muốn thảo luận với anh một chút…
Triệu Dật: Ừm! Có chuyện gì? Em nói đi!
Diệp Thiến: Em ở một mình trong biệt thự cảm giác có hơi cô đơn. Em có thể để Bạch Nguyệt vào ở cùng với em không?
Triệu Dật: Đương nhiên không có vấn đề gì nha! Em là chủ nhà, em hoàn toàn có thể tự quyết định. Hơn nữa, không phải Bạch Nguyệt chính là bạn thân tốt của em sao?
Diệp Thiến: Anh không phản đối là được! Em còn sợ anh cảm thấy cô ấy vào ở sẽ ảnh hưởng đến chúng ta…
Triệu Dật: Làm sao mà ảnh hưởng được chứ? Nhiều phòng như vậy, cho cô ấy chọn một phòng không phải là được rồi sao? Hai người các em ở cùng nhau còn có bạn, sẽ không cô đơn. Lúc trước anh cũng muốn đề nghị như vậy, nhưng lại sợ em nhạy cảm nên không nói.
Diệp Thiến: Sợ em nhạy cảm? Đa nghi sao?
Triệu Dật: Không có gì! Không có gì! Em thích là được nha!
Diệp Thiến: Ừm! Vậy tối nay em sẽ nói chuyện với cậu ấy.
Triệu Dật: Đúng rồi! Thứ bảy tuần này em có rảnh thì đến thành phố một chuyến, anh đặt xe cho em. Cuối tuần đến xử lý thủ tục một chút, đến lúc đó có thể trực tiếp lái xe về. Sau này hai người các em đi đến trường và về nhà cũng tiện hơn.
Diệp Thiến: Đã đặt rồi sao? Xe gì vậy?
Triệu Dật: Trước hết giữ bí mật, em đến rồi sẽ biết.
Diệp Thiến: Anh như vậy là tiền trảm hậu tấu!
Triệu Dật: Ha ha! Yên tâm! Em nhất định sẽ thích!
Diệp Thiến: Có phải rất đắt hay không?
Triệu Dật: Không đắt! Không đắt! Chỉ là một chiếc xe thay đi bộ thôi mà.
Sau đó cộng thêm tài nguyên và thực lực của công ty, cô nổi tiếng hẳn cũng không có vấn đề gì.
Dù sao thì một năm Triệu Dật có thể đổi mới ba bài hát cấp S. Đối với một ca sĩ, đừng nói là một năm có ba ca khúc cấp S kinh điển, thậm chí là ba năm một ca khúc cấp S cũng có thể ổn định. Như vậy ca sĩ trong giới âm nhạc nhất định đều có một chỗ đứng.
Đương nhiên Triệu Dật mong Phùng Tiếu Tiếu không phải là một ca sĩ như đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Hắn hy vọng cô có thể leo lên đỉnh cao.
Sau khi trở lại Giang Châu, công việc của Phùng Tiếu Tiếu bắt đầu bận rộn hơn. Triệu Dật cảm thấy Phùng Tiếu Tiếu không có xe thì thật bất tiện, nên lại lần nữa đề nghị giúp Phùng Tiếu Tiếu mua xe.
Nhưng mà Phùng Tiếu Tiếu lại lần nữa từ chối ý tốt của Triệu Dật. Qua ngày hôm sau chính cô lặng lẽ đi mua một chiếc Audi TT. Lý do là nếu cô lái một chiếc xe trị giá hàng triệu tệ thì quá phô trương.
Phùng Tiếu Tiếu biết rõ xe Triệu Dật muốn tặng cho cô ít nhất giá cũng hai ba triệu tệ.
Đối với thái độ bất hợp tác này của Phùng Tiếu Tiếu, Triệu Dật cũng không còn cách nào, chỉ biết chiều theo ý cô. Cũng may trước đó cô đã kiếm được không ít. Hơn nữa bây giờ cô livestream cũng kiếm được rất nhiều, cũng đã ký hợp đồng với công ty âm nhạc. Sau đó công ty sẽ sắp xếp cho cô tham gia một vài sự kiện, tăng khả năng tiếp xúc, danh tiếng sẽ ngày càng cao. Mà một khi danh tiếng càng lớn thì cũng không sợ không có tiền.
Sau khi “Chuyện lạ ngôi nhà cổ” được công chiếu, bởi vì danh tiếng cũng không tệ nên doanh thu phòng vé vẫn luôn ổn định, thậm chí giai đoạn đầu còn tăng vọt. Bây giờ cũng đã gần kết thúc, ước tính ban đầu của phòng vé là bốn mươi triệu, dự kiến cuối cùng sẽ đạt đến năm mươi triệu.
Doanh thu phòng vé của cái này so với những bộ phim bom tấn điện ảnh đương nhiên là rất thấp, thậm chí còn không bằng doanh thu phòng vé một ngày của người ta. Nhưng mà đối với một bộ phim với tổng đầu tư bốn triệu tệ thì doanh thu như vậy đã rất lớn rồi.
Lúc này Giang Dĩnh đã bắt đầu quay “Niềm tin trỗi dậy”. Toàn bộ quá trình quay phim ước chừng phải kéo dài đến cuối tháng ba. Trong khoảng thời gian này Giang Dĩnh sẽ di chuyển đến mấy địa điểm quay phim, cơ bản là không có thời gian gặp mặt Triệu Dật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, hắn nhận được một cuộc gọi.
Lúc trước hắn cùng Tần Băng Lạc đi mua ngựa ở New Zealand, sau ba tháng rưỡi trì hoãn do các thủ tục liên quan và đi lại thì cuối cùng hai con ngựa số 168 và 369 cũng đã an toàn về đến câu lạc bộ đua ngựa Phượng Vịnh.
Đúng vậy! Như lúc trước Tần Băng Lạc đã nói qua, cô ấy sẽ trực tiếp đưa con ngựa 369 đến Giang Châu. Lý do là nhờ Triệu Dật giúp huấn luyện ngựa, hơn nữa việc này trước đó Triệu Dật cũng đã đồng ý.
Ngựa đã đến, đương nhiên Tần Băng Lạc cũng đến theo rồi.
Trong hơn ba tháng này, Triệu Dật và Tần Băng Lạc vẫn luôn duy trì liên lạc. Không tính là đặc biệt thân thiết, nhưng mà cũng tuyệt đối không xa cách.
Tần Băng Lạc thường chia sẻ những điều trong cuộc sống, chuyện vui, chuyện buồn, thậm chí là đồ ăn ngon vân vân…
Lúc này Triệu Dật đứng ở cổng sân bay, cầm điện thoại di động trong tay trò chuyện với Diệp Thiến.
Diệp Thiến: Em có chuyện này muốn thảo luận với anh một chút…
Triệu Dật: Ừm! Có chuyện gì? Em nói đi!
Diệp Thiến: Em ở một mình trong biệt thự cảm giác có hơi cô đơn. Em có thể để Bạch Nguyệt vào ở cùng với em không?
Triệu Dật: Đương nhiên không có vấn đề gì nha! Em là chủ nhà, em hoàn toàn có thể tự quyết định. Hơn nữa, không phải Bạch Nguyệt chính là bạn thân tốt của em sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thiến: Anh không phản đối là được! Em còn sợ anh cảm thấy cô ấy vào ở sẽ ảnh hưởng đến chúng ta…
Triệu Dật: Làm sao mà ảnh hưởng được chứ? Nhiều phòng như vậy, cho cô ấy chọn một phòng không phải là được rồi sao? Hai người các em ở cùng nhau còn có bạn, sẽ không cô đơn. Lúc trước anh cũng muốn đề nghị như vậy, nhưng lại sợ em nhạy cảm nên không nói.
Diệp Thiến: Sợ em nhạy cảm? Đa nghi sao?
Triệu Dật: Không có gì! Không có gì! Em thích là được nha!
Diệp Thiến: Ừm! Vậy tối nay em sẽ nói chuyện với cậu ấy.
Triệu Dật: Đúng rồi! Thứ bảy tuần này em có rảnh thì đến thành phố một chuyến, anh đặt xe cho em. Cuối tuần đến xử lý thủ tục một chút, đến lúc đó có thể trực tiếp lái xe về. Sau này hai người các em đi đến trường và về nhà cũng tiện hơn.
Diệp Thiến: Đã đặt rồi sao? Xe gì vậy?
Triệu Dật: Trước hết giữ bí mật, em đến rồi sẽ biết.
Diệp Thiến: Anh như vậy là tiền trảm hậu tấu!
Triệu Dật: Ha ha! Yên tâm! Em nhất định sẽ thích!
Diệp Thiến: Có phải rất đắt hay không?
Triệu Dật: Không đắt! Không đắt! Chỉ là một chiếc xe thay đi bộ thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro