Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Gắng sức quá mức?
Tg Quỷ Đỏ
2024-07-24 13:38:57
"Cô gái nho nhỏ, sáng sớm rời giường, đeo cặp sách đi học..."
Nghe được tiếng ca hát của chú vẹt, Triệu Dật chầm chậm mở mắt ra nhìn ánh sáng yếu ớt lộ ra trong rèm cửa, tiếp đó nhìn đồng hồ trên đầu giường.
Đã là 9:30 rồi.
Cử động của Triệu Dật đã đánh thức Phùng Tiếu Tiếu đang nằm trong vòng tay hắn.
Phùng Tiếu Tiếu mở mắt ra và nhìn thấy Triệu Dật ở gần trong gang tấc, ánh mắt của cô trong vô thức khẽ giật mình. Thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi quay người lại, hơi có chút xấu hổ nhưng trên môi khẽ mỉm cười.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời. Từ trước đến nay chưa từng tỉnh dậy trong lồng ngực của bất kỳ người đàn ông nào, loại cảm giác này rất an ổn và thoải mái nhưng mà vẫn có chút xa lạ.
"Em tỉnh rồi sao?"
Phùng Tiếu Tiếu cười nói: "Mấy giờ rồi ạ?"
"Mới 9:30 thôi! Vẫn còn sớm, có thể ngủ tiếp."
"Tỉnh rồi ngủ không được nữa."
Triệu Dật mỉm cười, đưa tay ôm lấy Phùng Tiếu Tiếu rồi hôn lên trán cô và nói: "Vậy thì dậy tắm rửa rồi chúng ta cùng nhau ăn sáng... để anh ra ngoài mua đồ ăn."
Phùng Tiếu Tiếu bật dậy nói: "Hay là chúng ta cùng nhau… Ai da?"
Triệu Dật đương nhiên hiểu được nguyên nhân khiến Phùng Tiếu Tiếu đột nhiên cau mày, thể lực 92 điểm nhưng đây là lần đầu tiên trong đời của Phùng Tiếu Tiếu, cho nên vẫn có chút khó chịu. Hôm nay chắc chắn cơ thể sẽ có chút không tiện vận động.
"Anh ra ngoài mua về ăn. Em cứ từ từ đứng dậy tắm rửa, không cần phải vội. Ngày hôm qua mua nhiều đồ ăn như vậy, canh hầm cũng còn khá nhiều, hôm nay chúng ta ở nhà ăn sẽ không đi đâu cả..."
Phùng Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc: "Anh không đi sao?"
Triệu Dật quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Em định đuổi anh đi sao?"
Phùng Tiếu Tiếu đương nhiên biết rằng Triệu Dật đang giễu cợt mình, thế nhưng tâm trạng lại đột nhiên trở nên rất vui.
"Anh không phải lên lớp sao?"
Triệu Dật cười và nói: "Anh đã nói chuyện riêng với từng giáo viên và đã vượt qua bài kiểm tra của họ. Các giáo viên đã đặc cách cho anh, anh có thể không cần lên lớp các buổi học của họ, miễn là kỳ thi cuối kì ‘OK’ là được."
Phùng Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn Triệu Dật: "Lợi hại như vậy sao? Anh đã vượt qua bài kiểm tra chứ không phải là đi cửa sau tặng quà ư?"
Triệu Dật hậm hừ nói: "Xem ra ấn tượng của em đối với thực lực của anh không đủ sâu rồi. Nào đến gia tăng một chút ấn tượng."
Mặt của Phùng Tiếu Tiếu đột nhiên đỏ lên, dù sao thì hai người đã xảy ra quan hệ mật thiết nhất rồi, so với ngày hôm qua còn tự nhiên hơn rất nhiều.
"Đã biết đại gia lợi hại, tiểu nữ cầu xin ngài buông tha!”
Triệu Dật bật cười: "Biết thì tốt rồi! Hôm nay anh sẽ ở bên em không rời."
Phùng Tiếu Tiếu cảm thấy trong lòng rất vui. Nếu buổi sáng thức dậy mà Triệu Dật ăn xong bữa sáng rồi rời đi, tuy rằng cô vẫn có thể chấp nhận nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.
Triệu Dật hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"
Phùng Tiếu Tiếu nhướng mày nói: "Em muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành. Có một cửa hàng ở bên trái cửa của tòa chung cư. Bánh thịt của họ cũng rất ngon."
Triệu Dật cười cười, đứng dậy tắm rửa sơ qua, không có thay quần áo mà chỉ mặc đồ ngủ đi ra cửa.
Triệu Dật ở cửa, mua một đống điểm tâm rồi trở vào nhà.
Khi Triệu Dật vào cửa, Phùng Tiếu Tiếu đã rời giường đứng dậy đi tắm, trong phòng đã thay chăn và ga đệm. Dù sao thì trên ga trải giường cũng bị dính chút máu huyết như hoa mai nở rộ kia.
Chỉ là không biết liệu cô ấy đổi xong thì ném vào máy giặt hay là muốn cất giữ lại.
Triệu Dật đặt đống đồ ăn xuống, Phùng Tiếu Tiếu đi tới, nhìn thấy trên bàn đã bày đầy đủ loại đồ ăn sáng. Có sữa đậu nành và bánh quẩy, cháo thịt nạc, bánh bao nhỏ, kim chi, bánh nếp chiên, chả giò chiên... rất phong phú...
"Nhiều như vậy làm sao có thể ăn hết?"
Triệu Dật cười nói: "Anh ăn rất khỏe đó nha! Hơn nữa tối hôm qua gắng sức quá mức, nói thật là anh bị cơn đói đánh thức. Nếu không anh còn có thể ngủ một lát…”
Gắng sức quá mức?
Phùng Tiếu Tiếu cắn môi, rất muốn cắn Triệu Dật một miếng.
Cả hai vui vẻ ăn sáng xong, sau khi thu dọn đồ đạc đơn giản, Phùng Tiếu Tiếu lại đi cho vẹt ăn.
"Tiểu Hoàng và Tiểu Hôi rất thông minh! Bây giờ chúng có thể nói rất nhiều và còn có thể hát nữa. Có chúng nó ở đây, em cảm thấy trong phòng rất nhiều sinh khí, sẽ không còn có cảm giác cô đơn…”
Triệu Dật cười nói: "Không phải bọn họ đều nói em phát sóng trực tiếp huấn luyện vẹt là giả sao? Có muốn anh tìm thêm cho em hai con nữa hay là chó mèo để huấn luyện không?"
Phùng Tiếu Tiếu lắc đầu: "Không cần! Hiện tại em đang rất chăm chỉ luyện hát. Giáo sư Cao nói rằng với tốc độ của em có lẽ có thể đạt đến trình độ biểu diễn trong một hoặc hai tháng nữa, cũng chính là lúc em có thể lên sân khấu biểu diễn. Cô ấy nói rằng đến lúc đó cô ấy có thể giúp em tìm được một ca khúc thích hợp. Còn có thể ra một đĩa đơn, hoặc đi tham gia chương trình tuyển chọn nghệ sĩ. Tóm lại, sau này em sẽ không còn là một bình hoa di động nữa."
Triệu Dật cười nói: "Ca khúc sao? Em nói với giáo sư Cao là không cần lo lắng, anh đã tìm được một ca khúc cho em, tuyệt đối là một ca khúc hay. Chờ đến khi nào em có thể ra mắt, anh sẽ đưa ca khúc đó cho em, tranh thủ phấn đấu để bài hát trở nên phổ biến!"
Nghe được tiếng ca hát của chú vẹt, Triệu Dật chầm chậm mở mắt ra nhìn ánh sáng yếu ớt lộ ra trong rèm cửa, tiếp đó nhìn đồng hồ trên đầu giường.
Đã là 9:30 rồi.
Cử động của Triệu Dật đã đánh thức Phùng Tiếu Tiếu đang nằm trong vòng tay hắn.
Phùng Tiếu Tiếu mở mắt ra và nhìn thấy Triệu Dật ở gần trong gang tấc, ánh mắt của cô trong vô thức khẽ giật mình. Thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi quay người lại, hơi có chút xấu hổ nhưng trên môi khẽ mỉm cười.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời. Từ trước đến nay chưa từng tỉnh dậy trong lồng ngực của bất kỳ người đàn ông nào, loại cảm giác này rất an ổn và thoải mái nhưng mà vẫn có chút xa lạ.
"Em tỉnh rồi sao?"
Phùng Tiếu Tiếu cười nói: "Mấy giờ rồi ạ?"
"Mới 9:30 thôi! Vẫn còn sớm, có thể ngủ tiếp."
"Tỉnh rồi ngủ không được nữa."
Triệu Dật mỉm cười, đưa tay ôm lấy Phùng Tiếu Tiếu rồi hôn lên trán cô và nói: "Vậy thì dậy tắm rửa rồi chúng ta cùng nhau ăn sáng... để anh ra ngoài mua đồ ăn."
Phùng Tiếu Tiếu bật dậy nói: "Hay là chúng ta cùng nhau… Ai da?"
Triệu Dật đương nhiên hiểu được nguyên nhân khiến Phùng Tiếu Tiếu đột nhiên cau mày, thể lực 92 điểm nhưng đây là lần đầu tiên trong đời của Phùng Tiếu Tiếu, cho nên vẫn có chút khó chịu. Hôm nay chắc chắn cơ thể sẽ có chút không tiện vận động.
"Anh ra ngoài mua về ăn. Em cứ từ từ đứng dậy tắm rửa, không cần phải vội. Ngày hôm qua mua nhiều đồ ăn như vậy, canh hầm cũng còn khá nhiều, hôm nay chúng ta ở nhà ăn sẽ không đi đâu cả..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc: "Anh không đi sao?"
Triệu Dật quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Em định đuổi anh đi sao?"
Phùng Tiếu Tiếu đương nhiên biết rằng Triệu Dật đang giễu cợt mình, thế nhưng tâm trạng lại đột nhiên trở nên rất vui.
"Anh không phải lên lớp sao?"
Triệu Dật cười và nói: "Anh đã nói chuyện riêng với từng giáo viên và đã vượt qua bài kiểm tra của họ. Các giáo viên đã đặc cách cho anh, anh có thể không cần lên lớp các buổi học của họ, miễn là kỳ thi cuối kì ‘OK’ là được."
Phùng Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn Triệu Dật: "Lợi hại như vậy sao? Anh đã vượt qua bài kiểm tra chứ không phải là đi cửa sau tặng quà ư?"
Triệu Dật hậm hừ nói: "Xem ra ấn tượng của em đối với thực lực của anh không đủ sâu rồi. Nào đến gia tăng một chút ấn tượng."
Mặt của Phùng Tiếu Tiếu đột nhiên đỏ lên, dù sao thì hai người đã xảy ra quan hệ mật thiết nhất rồi, so với ngày hôm qua còn tự nhiên hơn rất nhiều.
"Đã biết đại gia lợi hại, tiểu nữ cầu xin ngài buông tha!”
Triệu Dật bật cười: "Biết thì tốt rồi! Hôm nay anh sẽ ở bên em không rời."
Phùng Tiếu Tiếu cảm thấy trong lòng rất vui. Nếu buổi sáng thức dậy mà Triệu Dật ăn xong bữa sáng rồi rời đi, tuy rằng cô vẫn có thể chấp nhận nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.
Triệu Dật hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"
Phùng Tiếu Tiếu nhướng mày nói: "Em muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành. Có một cửa hàng ở bên trái cửa của tòa chung cư. Bánh thịt của họ cũng rất ngon."
Triệu Dật cười cười, đứng dậy tắm rửa sơ qua, không có thay quần áo mà chỉ mặc đồ ngủ đi ra cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Dật ở cửa, mua một đống điểm tâm rồi trở vào nhà.
Khi Triệu Dật vào cửa, Phùng Tiếu Tiếu đã rời giường đứng dậy đi tắm, trong phòng đã thay chăn và ga đệm. Dù sao thì trên ga trải giường cũng bị dính chút máu huyết như hoa mai nở rộ kia.
Chỉ là không biết liệu cô ấy đổi xong thì ném vào máy giặt hay là muốn cất giữ lại.
Triệu Dật đặt đống đồ ăn xuống, Phùng Tiếu Tiếu đi tới, nhìn thấy trên bàn đã bày đầy đủ loại đồ ăn sáng. Có sữa đậu nành và bánh quẩy, cháo thịt nạc, bánh bao nhỏ, kim chi, bánh nếp chiên, chả giò chiên... rất phong phú...
"Nhiều như vậy làm sao có thể ăn hết?"
Triệu Dật cười nói: "Anh ăn rất khỏe đó nha! Hơn nữa tối hôm qua gắng sức quá mức, nói thật là anh bị cơn đói đánh thức. Nếu không anh còn có thể ngủ một lát…”
Gắng sức quá mức?
Phùng Tiếu Tiếu cắn môi, rất muốn cắn Triệu Dật một miếng.
Cả hai vui vẻ ăn sáng xong, sau khi thu dọn đồ đạc đơn giản, Phùng Tiếu Tiếu lại đi cho vẹt ăn.
"Tiểu Hoàng và Tiểu Hôi rất thông minh! Bây giờ chúng có thể nói rất nhiều và còn có thể hát nữa. Có chúng nó ở đây, em cảm thấy trong phòng rất nhiều sinh khí, sẽ không còn có cảm giác cô đơn…”
Triệu Dật cười nói: "Không phải bọn họ đều nói em phát sóng trực tiếp huấn luyện vẹt là giả sao? Có muốn anh tìm thêm cho em hai con nữa hay là chó mèo để huấn luyện không?"
Phùng Tiếu Tiếu lắc đầu: "Không cần! Hiện tại em đang rất chăm chỉ luyện hát. Giáo sư Cao nói rằng với tốc độ của em có lẽ có thể đạt đến trình độ biểu diễn trong một hoặc hai tháng nữa, cũng chính là lúc em có thể lên sân khấu biểu diễn. Cô ấy nói rằng đến lúc đó cô ấy có thể giúp em tìm được một ca khúc thích hợp. Còn có thể ra một đĩa đơn, hoặc đi tham gia chương trình tuyển chọn nghệ sĩ. Tóm lại, sau này em sẽ không còn là một bình hoa di động nữa."
Triệu Dật cười nói: "Ca khúc sao? Em nói với giáo sư Cao là không cần lo lắng, anh đã tìm được một ca khúc cho em, tuyệt đối là một ca khúc hay. Chờ đến khi nào em có thể ra mắt, anh sẽ đưa ca khúc đó cho em, tranh thủ phấn đấu để bài hát trở nên phổ biến!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro