Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Ngài có muốn xem xe nào khác không?"
Tg Quỷ Đỏ
2024-07-24 13:38:57
"Phần trăm hoa hồng?"
Diệp Thiến không giấu giếm mà thẳng thắn trả lời: "Có! Nhưng mà không phải trích phần trăm, chỉ là tiền thưởng cố định thôi. Lễ Quốc Khánh trong cửa hàng thực hiện hoạt động, có rất nhiều khách hàng cũ cùng khách hàng tiềm năng đến. Chỉ dựa vào những nhân viên trong cửa hàng là không đủ nhân lực, thường là khách hàng cũ do nhân viên bán hàng đưa đến, chúng tôi phần nhiều là giúp giới thiệu một chút... "
Triệu Dật hiểu ẩn ý trong đó, mỉm cười nói: "Có nghĩa là khách hàng cũ và khách hàng có tiềm lực mua xe, về cơ bản là những nhân viên bán hàng của công ty tiếp đón. Còn những khách hàng tham quan hoặc không có khả năng mua sắm gì sẽ do nhân viên bán thời gian các cô tiếp đón. Ý cô là vậy phải không?"
Diệp Thiến nhanh chóng phủ nhận: "Thưa quý khách! Tôi không nói vậy. Chúng tôi đối xử với mọi vị khách đều như nhau..."
Triệu Dật ngắt lời Diệp Thiến cười nói: "Không cần dùng lời thoại này đâu. Đến chiều hôm nay cũng là ngày làm việc cuối cùng rồi của cô rồi, có cần chuyên tâm như vậy không?"
Diệp Thiến cảm thấy buồn cười trước lời nói của Triệu Dật: "Một ngày làm hòa thượng thì đánh chuông đủ một ngày. Không đến giờ tan làm thì tôi vẫn là nhân viên bán thời gian ở nơi này, tất nhiên tôi phải làm tốt chuyện mình nên làm.”
Hai người vừa nói vừa cười như thế này, người đàn ông trung niên lúc trước chọc giận Triệu Dật cũng thấy lòng mình bị thiêu đốt. Nhưng ông ta cũng không thể làm gì được. Rốt cuộc Diệp Thiến cũng không làm gì có lỗi với ông ta. Làm việc rất chuyên nghiệp, không có bất kỳ lỗi lầm nào.
Người đàn ông trung niên đi tới, nhìn về phía Triệu Dật, cười nói: "Nhóc con! Cậu định mua chiếc 488 này sao?"
Triệu Dật ngẩng đầu lập tức cảm thấy vui vẻ, lão già háo sắc này vẫn không từ bỏ ý định sao?
Triệu Dật cười nói: "Đây không phải là đang nghe giới thiệu sao. Nếu hợp với mình thì mua một chiếc thôi."
Người đàn ông trung niên cười nói: "Nhóc con! Hoàn cảnh gia đình cậu cũng tốt nhỉ. Xe này giá hơn 4 triệu tệ đấy.”
Khẩu Phật tâm xà
Bên ngoài thì khen, bên trong thì châm chọc.
Triệu Dật thản nhiên giơ tay đặt ở phía trên cửa xe, lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay: "Đúng vậy nha! Hơn bốn triệu lận."
Động tác của Triệu Dật có chút lộ liễu, dù sao hắn vốn là cố ý. Cho nên lập tức thu hút sự chú ý của người đàn ông trung niên cùng Diệp Thiến.
Người đàn ông trung niên ánh nhìn rơi vào trên đồng hồ đeo tay của Triệu Dật, ánh mắt đột nhiên có chút thay đổi.
Ông ta ngay lập tức nhận ra chiếc đồng hồ Patek Philippe này, đây là loại mới ra trong năm nay. Bởi vì ông ta có một người bạn đã mua nó và khoe với ông ta.
Hơn 1,8 triệu!
Những người có khả năng mua đồng hồ hơn 1,8 triệu thì liệu có bị thiếu tiền không?
Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên đột nhiên cứng lại, ha hả nói: "Cậu tiếp tục xem đi, tôi xem chiếc khác."
Người đàn ông trung niên mặt mày xám xịt rời đi. Khóe miệng Diệp Thiến nhếch lên một chút cố nhịn cười. Chờ khi người đàn ông kia đi rồi mới phá lên cười như một đóa hoa nở rộ.
"Patek Philippe! Đồng hồ của anh nhất định phải rất đắt. Biểu cảm của ông ta lập tức thay đổi khi nhìn thấy nó..."
Triệu Dật mỉm cười, thu cổ tay lại. Hắn vô tình cùng một người không rõ thân phận phát sinh xung đột, có thể lộ ra thực lực để đổi phương tự động rời đi. Giảm bớt phiền toái thì cũng tốt.
Triệu Dật cười cười, đẩy cửa xe bước ra ngoài: "Giá của nó bằng một nửa chiếc 488 này."
Diệp Thiến trợn tròn mắt lên, Giá của chiếc 488 là 4,49 triệu, bằng một nửa giá của 488 thì đó không phải là khoảng 2 triệu sao?
"Nó đắt như vậy sao? Gần bằng giá của chiếc xe Roma kia. Thảo nào ông ta bỏ đi mà không nói một lời nào. Đại gia! Có thể đánh bại kẻ có tiền quả nhiên vẫn chỉ là người có tiền...”
Triệu Dật cảm thấy thích thú với câu nói vừa rồi của Diệp Thiến, mỉm cười nói: "Tôi chỉ không muốn ông ta làm phiền tôi. Thực ra, tôi là một người rất khiêm tốn..."
Diệp Thiến cũng cười: "Vâng, anh có muốn mua chiếc xe này không?"
Triệu Dật vỗ vỗ xe cười nói: "Mua xe này thì có quà tặng kèm không?"
Diệp Thiến trợn mắt nhìn Triệu Dật: "Không có."
Triệu Dật thở dài: "Ai da! Quá thất vọng rồi, thậm chí còn không cung cấp dịch vụ hỗ trợ, trải nghiệm này quá tệ..."
Thực ra Diệp Thiến không quan tâm đến việc Triệu Dật có mua xe hay không. Cô ấy chỉ đi làm thêm để kiếm tiền lương ngày. Cũng không nghĩ rằng mình có thể bán được nửa bình nước hay không, rốt cuộc khách tốt thì bị những nhân viên bán hàng tinh mắt độc chiếm mất rồi. Chính mình bằng kiến thức chắp vá sứt sẹo này còn muốn bán được xe thì không hề dễ dàng chút nào, ngoại trừ một số thông tin cơ bản của xe thì cô cũng không biết nên nói cái gì… . Ngôn Tình Trọng Sinh
"Thưa quý khách! Ngài có muốn xem xe nào khác không?"
Diệp Thiến cười hỏi, dù sao đi nữa thì đi làm vẫn là đi làm, tiếp đón người là công việc. Tiếp đón một anh chàng đẹp trai tất nhiên tốt hơn rất nhiều so với tiếp đón ông chú trung niên bụng đầy mỡ.
Triệu Dật giơ tay nhìn thời gian, mắt nhìn trái phải những chiếc xe khác. Sau đó quay đầu nhìn lại, mắt dừng trên mặt Diệp Thiến.
"Thôi quên đi! Không xem, xem mấy chiếc khác chính là lãng phí thời gian. Ài! Mua xe này không được tặng quà, vậy dịch vụ sau bán hàng vẫn phải có đấy chứ, chúng ta phải thêm bạn mới được nha. Nếu không thì sau khi mua xe, lỡ như tôi bị hố hoặc cần đến dịch vụ sau bán hàng thì tôi biết tìm ai đây?”
Diệp Thiến lập tức mím môi cười: "Cái này thì có thể có..."
Diệp Thiến không giấu giếm mà thẳng thắn trả lời: "Có! Nhưng mà không phải trích phần trăm, chỉ là tiền thưởng cố định thôi. Lễ Quốc Khánh trong cửa hàng thực hiện hoạt động, có rất nhiều khách hàng cũ cùng khách hàng tiềm năng đến. Chỉ dựa vào những nhân viên trong cửa hàng là không đủ nhân lực, thường là khách hàng cũ do nhân viên bán hàng đưa đến, chúng tôi phần nhiều là giúp giới thiệu một chút... "
Triệu Dật hiểu ẩn ý trong đó, mỉm cười nói: "Có nghĩa là khách hàng cũ và khách hàng có tiềm lực mua xe, về cơ bản là những nhân viên bán hàng của công ty tiếp đón. Còn những khách hàng tham quan hoặc không có khả năng mua sắm gì sẽ do nhân viên bán thời gian các cô tiếp đón. Ý cô là vậy phải không?"
Diệp Thiến nhanh chóng phủ nhận: "Thưa quý khách! Tôi không nói vậy. Chúng tôi đối xử với mọi vị khách đều như nhau..."
Triệu Dật ngắt lời Diệp Thiến cười nói: "Không cần dùng lời thoại này đâu. Đến chiều hôm nay cũng là ngày làm việc cuối cùng rồi của cô rồi, có cần chuyên tâm như vậy không?"
Diệp Thiến cảm thấy buồn cười trước lời nói của Triệu Dật: "Một ngày làm hòa thượng thì đánh chuông đủ một ngày. Không đến giờ tan làm thì tôi vẫn là nhân viên bán thời gian ở nơi này, tất nhiên tôi phải làm tốt chuyện mình nên làm.”
Hai người vừa nói vừa cười như thế này, người đàn ông trung niên lúc trước chọc giận Triệu Dật cũng thấy lòng mình bị thiêu đốt. Nhưng ông ta cũng không thể làm gì được. Rốt cuộc Diệp Thiến cũng không làm gì có lỗi với ông ta. Làm việc rất chuyên nghiệp, không có bất kỳ lỗi lầm nào.
Người đàn ông trung niên đi tới, nhìn về phía Triệu Dật, cười nói: "Nhóc con! Cậu định mua chiếc 488 này sao?"
Triệu Dật ngẩng đầu lập tức cảm thấy vui vẻ, lão già háo sắc này vẫn không từ bỏ ý định sao?
Triệu Dật cười nói: "Đây không phải là đang nghe giới thiệu sao. Nếu hợp với mình thì mua một chiếc thôi."
Người đàn ông trung niên cười nói: "Nhóc con! Hoàn cảnh gia đình cậu cũng tốt nhỉ. Xe này giá hơn 4 triệu tệ đấy.”
Khẩu Phật tâm xà
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài thì khen, bên trong thì châm chọc.
Triệu Dật thản nhiên giơ tay đặt ở phía trên cửa xe, lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay: "Đúng vậy nha! Hơn bốn triệu lận."
Động tác của Triệu Dật có chút lộ liễu, dù sao hắn vốn là cố ý. Cho nên lập tức thu hút sự chú ý của người đàn ông trung niên cùng Diệp Thiến.
Người đàn ông trung niên ánh nhìn rơi vào trên đồng hồ đeo tay của Triệu Dật, ánh mắt đột nhiên có chút thay đổi.
Ông ta ngay lập tức nhận ra chiếc đồng hồ Patek Philippe này, đây là loại mới ra trong năm nay. Bởi vì ông ta có một người bạn đã mua nó và khoe với ông ta.
Hơn 1,8 triệu!
Những người có khả năng mua đồng hồ hơn 1,8 triệu thì liệu có bị thiếu tiền không?
Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên đột nhiên cứng lại, ha hả nói: "Cậu tiếp tục xem đi, tôi xem chiếc khác."
Người đàn ông trung niên mặt mày xám xịt rời đi. Khóe miệng Diệp Thiến nhếch lên một chút cố nhịn cười. Chờ khi người đàn ông kia đi rồi mới phá lên cười như một đóa hoa nở rộ.
"Patek Philippe! Đồng hồ của anh nhất định phải rất đắt. Biểu cảm của ông ta lập tức thay đổi khi nhìn thấy nó..."
Triệu Dật mỉm cười, thu cổ tay lại. Hắn vô tình cùng một người không rõ thân phận phát sinh xung đột, có thể lộ ra thực lực để đổi phương tự động rời đi. Giảm bớt phiền toái thì cũng tốt.
Triệu Dật cười cười, đẩy cửa xe bước ra ngoài: "Giá của nó bằng một nửa chiếc 488 này."
Diệp Thiến trợn tròn mắt lên, Giá của chiếc 488 là 4,49 triệu, bằng một nửa giá của 488 thì đó không phải là khoảng 2 triệu sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nó đắt như vậy sao? Gần bằng giá của chiếc xe Roma kia. Thảo nào ông ta bỏ đi mà không nói một lời nào. Đại gia! Có thể đánh bại kẻ có tiền quả nhiên vẫn chỉ là người có tiền...”
Triệu Dật cảm thấy thích thú với câu nói vừa rồi của Diệp Thiến, mỉm cười nói: "Tôi chỉ không muốn ông ta làm phiền tôi. Thực ra, tôi là một người rất khiêm tốn..."
Diệp Thiến cũng cười: "Vâng, anh có muốn mua chiếc xe này không?"
Triệu Dật vỗ vỗ xe cười nói: "Mua xe này thì có quà tặng kèm không?"
Diệp Thiến trợn mắt nhìn Triệu Dật: "Không có."
Triệu Dật thở dài: "Ai da! Quá thất vọng rồi, thậm chí còn không cung cấp dịch vụ hỗ trợ, trải nghiệm này quá tệ..."
Thực ra Diệp Thiến không quan tâm đến việc Triệu Dật có mua xe hay không. Cô ấy chỉ đi làm thêm để kiếm tiền lương ngày. Cũng không nghĩ rằng mình có thể bán được nửa bình nước hay không, rốt cuộc khách tốt thì bị những nhân viên bán hàng tinh mắt độc chiếm mất rồi. Chính mình bằng kiến thức chắp vá sứt sẹo này còn muốn bán được xe thì không hề dễ dàng chút nào, ngoại trừ một số thông tin cơ bản của xe thì cô cũng không biết nên nói cái gì… . Ngôn Tình Trọng Sinh
"Thưa quý khách! Ngài có muốn xem xe nào khác không?"
Diệp Thiến cười hỏi, dù sao đi nữa thì đi làm vẫn là đi làm, tiếp đón người là công việc. Tiếp đón một anh chàng đẹp trai tất nhiên tốt hơn rất nhiều so với tiếp đón ông chú trung niên bụng đầy mỡ.
Triệu Dật giơ tay nhìn thời gian, mắt nhìn trái phải những chiếc xe khác. Sau đó quay đầu nhìn lại, mắt dừng trên mặt Diệp Thiến.
"Thôi quên đi! Không xem, xem mấy chiếc khác chính là lãng phí thời gian. Ài! Mua xe này không được tặng quà, vậy dịch vụ sau bán hàng vẫn phải có đấy chứ, chúng ta phải thêm bạn mới được nha. Nếu không thì sau khi mua xe, lỡ như tôi bị hố hoặc cần đến dịch vụ sau bán hàng thì tôi biết tìm ai đây?”
Diệp Thiến lập tức mím môi cười: "Cái này thì có thể có..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro