Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Nghe thật hay, đây thật sự là anh viết ra sao?"
Tg Quỷ Đỏ
2024-07-24 13:38:57
Triệu Dật mở to hai mắt: "Anh là bạn trai em, có cần phải nói rõ ràng như vậy không?"
Phùng Tiếu Tiếu cắn môi, nhưng đôi mắt đột nhiên đỏ lên: "Không phải anh đã nói sao? Sau này em sẽ trở thành thiên hậu trong giới ca hát, em sẽ kiếm được nhiều tiền, em muốn làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu này. Anh đã giúp em quá nhiều, em thực sự không thể chịu được 40 triệu này. Em biết anh vì muốn tốt cho em, em cũng biết anh có tiền, nhưng em thực sự chịu rất nhiều áp lực..."
Triệu Dật im lặng một chút, sau đó mỉm cười: "Được rồi! Sau này em kiếm được tiền thì trả lại anh cũng được. Còn hoa hồng công ty ăn rồi thì thôi đi, dù sao cũng không chạy vào túi riêng của em. Chẳng lẽ em còn muốn trả tiền giúp công ty hay sao?"
Phùng Tiếu Tiếu kiên trì nói: “Chung quy là anh vì tương lai của em mà đầu tư, em tin rằng sau này chắc chắn có thể kiếm được 20 triệu. Em còn muốn kiếm thật nhiều cái 20 triệu nữa. Anh luôn tin tưởng em như vậy, bây giờ chính em cũng tin. 20 triệu này cũng chính là động lực giúp em cố gắng hướng về phía trước. Em tin em có thể, xin anh hãy tin em một lần, có được không?"
Triệu Dật dang tay ra ôm lấy Phùng Tiếu Tiếu vào lòng an ủi: "Anh vẫn luôn tin tưởng em có thể bay, hơn nữa còn bay rất cao. Mặc dù anh quả thật có giúp em, nhưng cũng là do em có tài năng của riêng mình, sự cố gắng của em... Nếu em đã muốn cố gắng thì cứ làm. Bất cứ lúc nào anh cũng luôn ủng hộ em, cũng là chỗ dựa của em!”
Sự lựa chọn của Phùng Tiếu Tiếu khiến Triệu Dật có chút ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại thì tựa hồ như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Trong lòng cô có sự quật cường của mình, chỉ là phần tính cách quật cường này dưới ảnh hưởng của nhân tố tình cảm đã được che giấu đi. Thế nhưng bốn mươi triệu này của mình làm cho tính cách quật cường này của cô ấy lại một lần nữa thức tỉnh, cô ấy cảm nhận được áp lực thật lớn.
Có lẽ, loại áp lực này trong quá trình chính mình lần lượt giúp cô ấy một lần rồi lại một lần. Mà bây giờ một lần đập bốn mươi triệu, một kích tuyệt mệnh đánh bại những người khác, đồng thời cũng đè bẹp luôn suy nghĩ của cô ấy.
Cuối cùng thì cô ấy cũng không phải là một cô gái mê vật chất.
Triệu Dật không ép buộc cô, đáp ứng nhận lại tiền của mình. Cũng đáp ứng thỉnh cầu sẽ trả tiền của cô sau này, có lẽ như vậy mới có thể làm cho cô ấy cùng mình ở chung tự nhiên hơn, càng thản nhiên, càng tự tin, mà không phải là một loại thái độ hèn mọn.
Triệu Dật tin tưởng năng lực của cô, thiên phú của cô, cộng thêm bài hát cấp S của mình. Cô ấy muốn trở thành ca sĩ nổi tiếng cũng không khó, về sau đối với cô mà nói, kiếm tiền đã không còn là vấn đề.
Tóm lại, bản thân cô ấy cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi.
Triệu Dật mở két sắt ra, đưa bài hát "Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn" đã in ra từ sáng sớm cho Phùng Tiếu Tiếu.
Phùng Tiếu Tiếu lúc này đã khôi phục bình thường, kinh ngạc mở to hai mắt: "Đây chính là bài hát anh nói đó sao?”
Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Đây bài hát đỉnh cấp, em chỉ cần hát xong, có lẽ chỉ bằng vào một bài hát này thì em có thể nổi tiếng cả đời. Đương nhiên, anh còn có những bài hát khác, sau này lại cho em."
Phùng Tiếu Tiếu tiếp nhận bài hát, xem vài lần. Sau đó bắt đầu ngâm nga, mới ngâm nga vài câu thì ánh mắt cô lập tức sáng lên, đôi mắt trở nên vô cùng nóng bỏng.
Cô theo giáo sư Cao học thanh nhạc, mặc dù nhiều hơn là nhắm mục tiêu học tập để cải thiện, nhưng âm nhạc là điều không có ranh giới. Miễn là bạn thích, bất kể ngôn ngữ quốc gia nào, cho dù bạn có thể không hiểu được, nhưng bạn có thể cảm thấy được sự quyến rũ của nó là đủ rồi.
Phùng Tiếu Tiếu khẽ hát hai lần, nhất thời rất thích bài hát này.
"Nghe thật hay, đây thật sự là anh viết ra sao?"
Triệu Dật cười nói: "Hoài nghi anh sao, có phải nên đánh rắm hay không?"
Phùng Tiếu Tiếu làm nũng nói: "Không phải, em chỉ cảm thấy nó quá dễ nghe, anh thật sự quá lợi hại! Bất cứ điều gì cũng biết!"
Triệu Dật cười nói: "Đó là điều dĩ nhiên, lần sau khi em đi gặp giáo sư Cao thì mang theo bài hát này theo. Tiếp đó mời giáo sư Cao chỉ điểm một chút, nên hát thế nào cho thật tốt, chỉ cần em nắm giữ nó. Vào ngày tham dự buổi tiệc kia, cũng chính là ngày vận mệnh của em bắt đầu thay đổi rồi đó.”
Phùng Tiếu Tiếu đầu tiên là nghiêm túc gật đầu khẽ ừ một tiếng, chợt phản bác: “Ngày thay đổi vận mệnh của em, chính là khi ở Nga Sơn Kim Đỉnh gặp được anh!”
Triệu Dật cười nói: "Được, lời này anh thích!"
Phùng Tiếu Tiếu cười hì hì, ánh mắt tràn ngập ước mơ về tương lai: "Ngẫm lại mấy tháng trước em cảm thấy chán nản, lại nghĩ đến hiện tại, cảm giác thật sự chính là một giấc mộng đó nha."
Triệu Dật cười nói: "Em yên tâm, lúc trước đã nói với em, giấc mộng này sẽ vẫn đẹp, sẽ mãi mãi không tỉnh!"
Phùng Tiếu Tiếu cắn môi, nhưng đôi mắt đột nhiên đỏ lên: "Không phải anh đã nói sao? Sau này em sẽ trở thành thiên hậu trong giới ca hát, em sẽ kiếm được nhiều tiền, em muốn làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu này. Anh đã giúp em quá nhiều, em thực sự không thể chịu được 40 triệu này. Em biết anh vì muốn tốt cho em, em cũng biết anh có tiền, nhưng em thực sự chịu rất nhiều áp lực..."
Triệu Dật im lặng một chút, sau đó mỉm cười: "Được rồi! Sau này em kiếm được tiền thì trả lại anh cũng được. Còn hoa hồng công ty ăn rồi thì thôi đi, dù sao cũng không chạy vào túi riêng của em. Chẳng lẽ em còn muốn trả tiền giúp công ty hay sao?"
Phùng Tiếu Tiếu kiên trì nói: “Chung quy là anh vì tương lai của em mà đầu tư, em tin rằng sau này chắc chắn có thể kiếm được 20 triệu. Em còn muốn kiếm thật nhiều cái 20 triệu nữa. Anh luôn tin tưởng em như vậy, bây giờ chính em cũng tin. 20 triệu này cũng chính là động lực giúp em cố gắng hướng về phía trước. Em tin em có thể, xin anh hãy tin em một lần, có được không?"
Triệu Dật dang tay ra ôm lấy Phùng Tiếu Tiếu vào lòng an ủi: "Anh vẫn luôn tin tưởng em có thể bay, hơn nữa còn bay rất cao. Mặc dù anh quả thật có giúp em, nhưng cũng là do em có tài năng của riêng mình, sự cố gắng của em... Nếu em đã muốn cố gắng thì cứ làm. Bất cứ lúc nào anh cũng luôn ủng hộ em, cũng là chỗ dựa của em!”
Sự lựa chọn của Phùng Tiếu Tiếu khiến Triệu Dật có chút ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại thì tựa hồ như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Trong lòng cô có sự quật cường của mình, chỉ là phần tính cách quật cường này dưới ảnh hưởng của nhân tố tình cảm đã được che giấu đi. Thế nhưng bốn mươi triệu này của mình làm cho tính cách quật cường này của cô ấy lại một lần nữa thức tỉnh, cô ấy cảm nhận được áp lực thật lớn.
Có lẽ, loại áp lực này trong quá trình chính mình lần lượt giúp cô ấy một lần rồi lại một lần. Mà bây giờ một lần đập bốn mươi triệu, một kích tuyệt mệnh đánh bại những người khác, đồng thời cũng đè bẹp luôn suy nghĩ của cô ấy.
Cuối cùng thì cô ấy cũng không phải là một cô gái mê vật chất.
Triệu Dật không ép buộc cô, đáp ứng nhận lại tiền của mình. Cũng đáp ứng thỉnh cầu sẽ trả tiền của cô sau này, có lẽ như vậy mới có thể làm cho cô ấy cùng mình ở chung tự nhiên hơn, càng thản nhiên, càng tự tin, mà không phải là một loại thái độ hèn mọn.
Triệu Dật tin tưởng năng lực của cô, thiên phú của cô, cộng thêm bài hát cấp S của mình. Cô ấy muốn trở thành ca sĩ nổi tiếng cũng không khó, về sau đối với cô mà nói, kiếm tiền đã không còn là vấn đề.
Tóm lại, bản thân cô ấy cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi.
Triệu Dật mở két sắt ra, đưa bài hát "Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn" đã in ra từ sáng sớm cho Phùng Tiếu Tiếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Tiếu Tiếu lúc này đã khôi phục bình thường, kinh ngạc mở to hai mắt: "Đây chính là bài hát anh nói đó sao?”
Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Đây bài hát đỉnh cấp, em chỉ cần hát xong, có lẽ chỉ bằng vào một bài hát này thì em có thể nổi tiếng cả đời. Đương nhiên, anh còn có những bài hát khác, sau này lại cho em."
Phùng Tiếu Tiếu tiếp nhận bài hát, xem vài lần. Sau đó bắt đầu ngâm nga, mới ngâm nga vài câu thì ánh mắt cô lập tức sáng lên, đôi mắt trở nên vô cùng nóng bỏng.
Cô theo giáo sư Cao học thanh nhạc, mặc dù nhiều hơn là nhắm mục tiêu học tập để cải thiện, nhưng âm nhạc là điều không có ranh giới. Miễn là bạn thích, bất kể ngôn ngữ quốc gia nào, cho dù bạn có thể không hiểu được, nhưng bạn có thể cảm thấy được sự quyến rũ của nó là đủ rồi.
Phùng Tiếu Tiếu khẽ hát hai lần, nhất thời rất thích bài hát này.
"Nghe thật hay, đây thật sự là anh viết ra sao?"
Triệu Dật cười nói: "Hoài nghi anh sao, có phải nên đánh rắm hay không?"
Phùng Tiếu Tiếu làm nũng nói: "Không phải, em chỉ cảm thấy nó quá dễ nghe, anh thật sự quá lợi hại! Bất cứ điều gì cũng biết!"
Triệu Dật cười nói: "Đó là điều dĩ nhiên, lần sau khi em đi gặp giáo sư Cao thì mang theo bài hát này theo. Tiếp đó mời giáo sư Cao chỉ điểm một chút, nên hát thế nào cho thật tốt, chỉ cần em nắm giữ nó. Vào ngày tham dự buổi tiệc kia, cũng chính là ngày vận mệnh của em bắt đầu thay đổi rồi đó.”
Phùng Tiếu Tiếu đầu tiên là nghiêm túc gật đầu khẽ ừ một tiếng, chợt phản bác: “Ngày thay đổi vận mệnh của em, chính là khi ở Nga Sơn Kim Đỉnh gặp được anh!”
Triệu Dật cười nói: "Được, lời này anh thích!"
Phùng Tiếu Tiếu cười hì hì, ánh mắt tràn ngập ước mơ về tương lai: "Ngẫm lại mấy tháng trước em cảm thấy chán nản, lại nghĩ đến hiện tại, cảm giác thật sự chính là một giấc mộng đó nha."
Triệu Dật cười nói: "Em yên tâm, lúc trước đã nói với em, giấc mộng này sẽ vẫn đẹp, sẽ mãi mãi không tỉnh!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro