Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Nhân tiện, cậu định tìm ai diễn vai nữ chính?”
Tg Quỷ Đỏ
2024-07-24 13:38:57
Đương nhiên, kịch bản là do Triệu Dật viết!
Nếu không thì phải giải thích như thế nào đây?
Trong lúc hệ thống phát phần thưởng, đồng thời cũng đã hoàn thành đăng ký thông tin bản quyền có liên quan. Người đăng ký chính là ký chủ Triệu Dật, không phải Triệu Dật viết thì là ai chứ?
Đặng Lâm hoàn toàn bị sốc.
Lâu rồi hắn không thấy một kịch bản hay như vậy, logic rõ ràng, hấp dẫn nhưng cũng không quá phức tạp đến rối não. Còn có những pha hành động cực kỳ kích thích, nghĩ đến việc quay bộ phim này, không những có thể khiến người khác thỏa mãn mà còn sẽ quay lại để thảo luận. Nhất là pha lật mặt sau cùng có thể gọi là “vẽ mắt cho rồng”, làm cho cả bộ phim thăng hoa.
Nó giống như là cái cưa dựng thẳng đứng trong vũng máu ở cuối phim “Cưa điện Kinh Hồn” hay kẻ sát nhân thực sự được tiết lộ ở cuối phim “Chìa khóa vạn năng”. Cũng giống như sự thật cuối cùng được phơi bày ở phim “Đảo nhỏ kinh hoàng” khiến cho người ta bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hơn nữa, trong tiềm thức còn thốt lên “Ôi trời! Thật là trâu bò!”.
Một kịch bản kinh điển như vậy, thực sự là do Triệu Dật viết ra sao?
Một lúc lâu sau Đặng Lâm mới lấy lại tinh thần, cười khổ nói: “Em trai! Cậu thật sự rất giỏi, anh xem kịch bản xong thì đã hiểu sự tự tin của cậu em là đén từ đâu. Đây là một bộ phim hay, cậu định thuê ai để quay? Ông anh này có thể cho cậu lời khuyên…”
“Đạo diễn Trương Phong, diễn viên chính là Bành Yến. Bộ phim này chủ yếu là dựa vào diễn viên chính, những vai khác có thể tìm người kém hơn một chút cũng được. Phải cố gắng tiết kiệm kinh phí, số tiền còn lại dồn hết vào việc quay phim…”
Đặng Lâm không ngờ Triệu Dật đã sắp xếp xong ai là đạo diễn, ai là diễn viên, suy tư nói: “Chà! Thực sự rất tốt! Bành Yến đẹp trai phong độ, cảnh hành động cũng rất linh hoạt. Hơn nữa, anh ta quay phim cũng rất chân thành, mỗi bộ phim đều rất nghiêm túc chuẩn bị để đạt được kết quả tốt nhất. Tiền lương của hắn không thấp, nhưng rất có giá trị. Có lẽ thù lao cũng rơi vào khoảng hai mươi đến hai mươi lăm triệu…”
Triệu Dật cười nói: “Lúc đó cho hắn xem kịch bản, cố gắng hạ giá thấp nhất có thể. Đây là một kịch bản hay, chắc chắn xứng đáng được quay với giá thấp hơn. Nếu hoàn thành tốt thì có thể nâng cao danh tiếng của hắn, em nghĩ hắn cũng không phải là không biết nhìn xa trông rộng như vậy…”
Đặng Lâm cười nói: “Đúng vậy! Nhiều ngôi sao ít đóng phim vì có quá ít kịch bản hay. Một kịch bản dở tệ hoặc một bộ phim rác rưởi có thể hủy hoại danh tiếng của họ. Một số người sẽ chọn nhượng bộ vì tiền, vì vậy phim ngày càng tệ đi. Nhưng có người lại chấp nhận đi chậm hơn một chút, bước từng bước thật vững vàng, càng ngày càng phát triển, Bành Yến là một người như vậy…”
“Về phần Trương Phong, anh ta cũng là một đạo diễn kỳ cựu. Mặc dù chưa từng làm một bộ phim đặc biệt ăn khách nào, nhưng đó là do nhiều nguyên nhân. Năng lực của hắn thực sự không cần bàn cãi, chắc chắn hắn sẽ quay tốt tốt bộ phim này. Hơn nữa, gần đây hắn cũng không có tham gia làm phim nào, lịch trình hẳn là trống, nếu mời hắn làm đạo diễn cũng không tốn nhiều tiền cho lắm.”
Đặng Lâm ngạc nhiên nhìn Triệu Dật, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Em trai! Cậu nói cậu không xuất thân từ giới phim ảnh, sao mắt nhìn có thể tốt như vậy? Làm sao có thể nhanh chóng tìm được đạo diễn và diễn viên thích hợp?”
Triệu Dật cười, tùy tiện tìm một lý do: “Chỉ cần trả tiền, người giỏi sẽ vui vẻ phục vụ cho mình và đưa ra lời tư vấn chuyên nghiệp. Đây chính là bỏ ra tiền nhỏ mà kiếm được tiền lớn. Nếu không, một trăm triệu nhìn có vẻ nhiều, nhưng thực sự tiêu có thể không được bao lâu.”
Đặng Lâm cười nói: “Đúng vậy! Lời khuyên của người có chuyên môn có thể giúp cậu tiết kiệm được vài triệu, nó hoàn toàn xứng đáng… Nhân tiện, cậu định tìm ai diễn vai nữ chính?”
Triệu Dật mỉm cười: “Em chuẩn bị nâng đỡ một người mới, dù sao thì đất diễn của nữ chính cũng không nhiều. Hơn nữa, hình tượng nữ chính là dựa trên cô ấy mà viết, năng lực biểu diễn cô ấy cũng có, cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Triệu Dật cũng không phải nói lung tung. Hắn đọc kỹ kịch bản, phát hiện nữ chính tuy không có nhiều đất diễn, nhưng lại rất giống Giang Dĩnh, thậm chí có thể nói là đo ni đóng giầy. Hơn nữa, trong danh sách đề cử nữ diễn viên, Giang Dĩnh xếp đầu tiên trong đề xuất của hệ thống!
Kịch bản của bộ phim này là phần thưởng Triệu Dật nhận được vì đã đầu tư cho một bộ phim kinh dị kinh phí thấp để giúp Giang Dĩnh đóng vai chính. Vậy nên mới có một vai diễn tương tự được thiết kế riêng cho Giang Dĩnh trong kịch bản của phần thưởng hệ thống?
Giống như Triệu Dật giúp Phùng Tiếu Tiếu đạt giải Ngôi sao tỏa sáng, nên trong phần thưởng có một bài hát cấp S. Thật tình cờ Phùng Tiếu Tiếu cũng đang luyện tập và chuẩn bị cho ra mắt trong giới ca hát. Cái này không phải là có liên quan với nhau sao?
Phần thưởng của hệ thống, nhân vật liên quan đến nhiệm vụ, tất cả đều có quan hệ với nhau.
Đương nhiên, Triệu Dật cũng có thể bỏ qua mối liên hệ này, bỏ qua đề xuất của hệ thống mà bán ca khúc đó đi và tìm cô gái khác làm diễn viên chính, đây là quyền tự do của Triệu Dật. Nhưng Triệu Dật cảm thấy rằng đây là cách duy nhất, có lẽ hắn sẽ nhận được nhiều nhiệm vụ và nhiều phần thưởng hơn. Chưa kể, tự sáng tác có thể kiếm tiền, có thể giúp đỡ bạn bè, vậy thì tại sao không làm? Tại sao còn để cho người khác được lợi chứ?
Đặng Lâm nhíu mày, nhạy bén nghĩ đến điều gì đó: “Cậu đầu tư bộ phim kinh dị kia là cho cô gái kia làm nữ chính đó sao?”
Chuyện này không có gì phải che giấu, cũng không giấu được, cho nên Triệu Dật rất thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy! Nhưng mà kỹ năng diễn xuất của cô ấy còn hơi non nớt, em định tìm một giáo viên để đào tạo cô ấy về vai diễn trong kịch bản lần này…”
Nếu không thì phải giải thích như thế nào đây?
Trong lúc hệ thống phát phần thưởng, đồng thời cũng đã hoàn thành đăng ký thông tin bản quyền có liên quan. Người đăng ký chính là ký chủ Triệu Dật, không phải Triệu Dật viết thì là ai chứ?
Đặng Lâm hoàn toàn bị sốc.
Lâu rồi hắn không thấy một kịch bản hay như vậy, logic rõ ràng, hấp dẫn nhưng cũng không quá phức tạp đến rối não. Còn có những pha hành động cực kỳ kích thích, nghĩ đến việc quay bộ phim này, không những có thể khiến người khác thỏa mãn mà còn sẽ quay lại để thảo luận. Nhất là pha lật mặt sau cùng có thể gọi là “vẽ mắt cho rồng”, làm cho cả bộ phim thăng hoa.
Nó giống như là cái cưa dựng thẳng đứng trong vũng máu ở cuối phim “Cưa điện Kinh Hồn” hay kẻ sát nhân thực sự được tiết lộ ở cuối phim “Chìa khóa vạn năng”. Cũng giống như sự thật cuối cùng được phơi bày ở phim “Đảo nhỏ kinh hoàng” khiến cho người ta bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hơn nữa, trong tiềm thức còn thốt lên “Ôi trời! Thật là trâu bò!”.
Một kịch bản kinh điển như vậy, thực sự là do Triệu Dật viết ra sao?
Một lúc lâu sau Đặng Lâm mới lấy lại tinh thần, cười khổ nói: “Em trai! Cậu thật sự rất giỏi, anh xem kịch bản xong thì đã hiểu sự tự tin của cậu em là đén từ đâu. Đây là một bộ phim hay, cậu định thuê ai để quay? Ông anh này có thể cho cậu lời khuyên…”
“Đạo diễn Trương Phong, diễn viên chính là Bành Yến. Bộ phim này chủ yếu là dựa vào diễn viên chính, những vai khác có thể tìm người kém hơn một chút cũng được. Phải cố gắng tiết kiệm kinh phí, số tiền còn lại dồn hết vào việc quay phim…”
Đặng Lâm không ngờ Triệu Dật đã sắp xếp xong ai là đạo diễn, ai là diễn viên, suy tư nói: “Chà! Thực sự rất tốt! Bành Yến đẹp trai phong độ, cảnh hành động cũng rất linh hoạt. Hơn nữa, anh ta quay phim cũng rất chân thành, mỗi bộ phim đều rất nghiêm túc chuẩn bị để đạt được kết quả tốt nhất. Tiền lương của hắn không thấp, nhưng rất có giá trị. Có lẽ thù lao cũng rơi vào khoảng hai mươi đến hai mươi lăm triệu…”
Triệu Dật cười nói: “Lúc đó cho hắn xem kịch bản, cố gắng hạ giá thấp nhất có thể. Đây là một kịch bản hay, chắc chắn xứng đáng được quay với giá thấp hơn. Nếu hoàn thành tốt thì có thể nâng cao danh tiếng của hắn, em nghĩ hắn cũng không phải là không biết nhìn xa trông rộng như vậy…”
Đặng Lâm cười nói: “Đúng vậy! Nhiều ngôi sao ít đóng phim vì có quá ít kịch bản hay. Một kịch bản dở tệ hoặc một bộ phim rác rưởi có thể hủy hoại danh tiếng của họ. Một số người sẽ chọn nhượng bộ vì tiền, vì vậy phim ngày càng tệ đi. Nhưng có người lại chấp nhận đi chậm hơn một chút, bước từng bước thật vững vàng, càng ngày càng phát triển, Bành Yến là một người như vậy…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Về phần Trương Phong, anh ta cũng là một đạo diễn kỳ cựu. Mặc dù chưa từng làm một bộ phim đặc biệt ăn khách nào, nhưng đó là do nhiều nguyên nhân. Năng lực của hắn thực sự không cần bàn cãi, chắc chắn hắn sẽ quay tốt tốt bộ phim này. Hơn nữa, gần đây hắn cũng không có tham gia làm phim nào, lịch trình hẳn là trống, nếu mời hắn làm đạo diễn cũng không tốn nhiều tiền cho lắm.”
Đặng Lâm ngạc nhiên nhìn Triệu Dật, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Em trai! Cậu nói cậu không xuất thân từ giới phim ảnh, sao mắt nhìn có thể tốt như vậy? Làm sao có thể nhanh chóng tìm được đạo diễn và diễn viên thích hợp?”
Triệu Dật cười, tùy tiện tìm một lý do: “Chỉ cần trả tiền, người giỏi sẽ vui vẻ phục vụ cho mình và đưa ra lời tư vấn chuyên nghiệp. Đây chính là bỏ ra tiền nhỏ mà kiếm được tiền lớn. Nếu không, một trăm triệu nhìn có vẻ nhiều, nhưng thực sự tiêu có thể không được bao lâu.”
Đặng Lâm cười nói: “Đúng vậy! Lời khuyên của người có chuyên môn có thể giúp cậu tiết kiệm được vài triệu, nó hoàn toàn xứng đáng… Nhân tiện, cậu định tìm ai diễn vai nữ chính?”
Triệu Dật mỉm cười: “Em chuẩn bị nâng đỡ một người mới, dù sao thì đất diễn của nữ chính cũng không nhiều. Hơn nữa, hình tượng nữ chính là dựa trên cô ấy mà viết, năng lực biểu diễn cô ấy cũng có, cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Triệu Dật cũng không phải nói lung tung. Hắn đọc kỹ kịch bản, phát hiện nữ chính tuy không có nhiều đất diễn, nhưng lại rất giống Giang Dĩnh, thậm chí có thể nói là đo ni đóng giầy. Hơn nữa, trong danh sách đề cử nữ diễn viên, Giang Dĩnh xếp đầu tiên trong đề xuất của hệ thống!
Kịch bản của bộ phim này là phần thưởng Triệu Dật nhận được vì đã đầu tư cho một bộ phim kinh dị kinh phí thấp để giúp Giang Dĩnh đóng vai chính. Vậy nên mới có một vai diễn tương tự được thiết kế riêng cho Giang Dĩnh trong kịch bản của phần thưởng hệ thống?
Giống như Triệu Dật giúp Phùng Tiếu Tiếu đạt giải Ngôi sao tỏa sáng, nên trong phần thưởng có một bài hát cấp S. Thật tình cờ Phùng Tiếu Tiếu cũng đang luyện tập và chuẩn bị cho ra mắt trong giới ca hát. Cái này không phải là có liên quan với nhau sao?
Phần thưởng của hệ thống, nhân vật liên quan đến nhiệm vụ, tất cả đều có quan hệ với nhau.
Đương nhiên, Triệu Dật cũng có thể bỏ qua mối liên hệ này, bỏ qua đề xuất của hệ thống mà bán ca khúc đó đi và tìm cô gái khác làm diễn viên chính, đây là quyền tự do của Triệu Dật. Nhưng Triệu Dật cảm thấy rằng đây là cách duy nhất, có lẽ hắn sẽ nhận được nhiều nhiệm vụ và nhiều phần thưởng hơn. Chưa kể, tự sáng tác có thể kiếm tiền, có thể giúp đỡ bạn bè, vậy thì tại sao không làm? Tại sao còn để cho người khác được lợi chứ?
Đặng Lâm nhíu mày, nhạy bén nghĩ đến điều gì đó: “Cậu đầu tư bộ phim kinh dị kia là cho cô gái kia làm nữ chính đó sao?”
Chuyện này không có gì phải che giấu, cũng không giấu được, cho nên Triệu Dật rất thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy! Nhưng mà kỹ năng diễn xuất của cô ấy còn hơi non nớt, em định tìm một giáo viên để đào tạo cô ấy về vai diễn trong kịch bản lần này…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro