Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Thật đẹp!”
Tg Quỷ Đỏ
2024-07-24 13:38:57
Đề cử quyển sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể xem thử
Chương 250: Xem Triệu Dật như tiêu chuẩn bạn trai để tham khảo?
Liễu Vũ Phi đứng ở giữa biển hoa trong phòng tiệc nhỏ, nhìn vào bức ảnh mình tươi cười như hoa dán trên tường, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.
Bất cứ một cô gái nào, nếu được đối xử như vậy lại không cảm động sao?
Hơn nữa người kia còn là người mình thích nữa chứ...
Cô cảm động đến nỗi muốn khóc.
Hạnh phúc đến nỗi muốn nổ tung.
Triệu Dật nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Liễu Vũ Phi, hắn mỉm cười nói: "Sao lại khóc, không phải nên vui vẻ mới đúng sao?”
“Em hạnh phúc đến muốn khóc!”
Bản thân Liễu Vũ Phi cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, đưa tay lau nước mắt, giận trách: “Đều là do anh! Khiến em cảm động đến khóc, xấu hổ chết đi được!”
Triệu Dật cười nói: “Sao lại xấu đây! Cho dù là khóc thì cũng rất là xinh đẹp nha, cụm từ ‘nước mắt như mưa’ chính là vì em mà được sinh ra đó nha.”
Liễu Vũ Phi bị lời nói của Triệu Dật lập tức chọc cười, cô đưa tay nhận lấy khăn giấy từ trong tay Triệu Dật, tự mình lau nước mắt. Tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại từ trong rung động vừa rồi.
“Anh đã tốn không ít tiền có đúng không?”
Triệu Dật cười cười đáp: “Điều này không quan trọng, chỉ cần em thích là được rồi.”
Liễu Vũ Phi hơi có chút đau lòng nói: “Nhiều hoa như vậy, mà lại chỉ dành cho một bữa tiệc, như vầy có phải là quá lãng phí không. Chỉ lần này thôi, sau này không được lãng phí tiền bạc cho em như vậy nữa đấy.”
Triệu Dật mỉm cười, nói: “Sao lại là lãng phí chứ, ở đây có người quay phim. Họ sẽ quay lại cảnh đẹp ở nơi này, cùng với khoảnh khắc em xinh đẹp nhất. Sau này xem lại đoạn hồi ức tốt đẹp này, khẳng định cảm giác đó rất tuyệt.”
Liễu Vũ Phi quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy ở chỗ hẻo lánh bên cạnh cửa có một người quay phim đang quay video.
Liễu Vũ Phi nhất thời đỏ mặt nói: “Chẳng phải dáng vẻ khóc của em cũng đã bị quay lại hết rồi sao?”
Triệu Dật đưa tay nắm lấy tay Liễu Vũ Phi nói: “Dáng vẻ em khóc, cũng rất đẹp đó nha... lên nào!”
Lúc này nhân viên phục vụ đẩy lên một chiếc bánh gato ba tầng rất đẹp, bên cạnh còn có một cái hộp nhỏ.
Triệu Dật cầm cái hộp kia lên, mỉm cười nói: “Đây là quà sinh nhật anh tặng em, em xem có thích không?”
Ánh mắt của đám người Ngô Lỵ đều rơi vào chiếc hộp này, đặc biệt hơn là cái logo của Tiffany khá bắt mắt ở phía trên đó.
Liễu Vũ Phi khẽ mím môi, cô đưa tay mở cái hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền bằng kim cương, dưới ánh đèn nó lập tức tỏa ra sáng lấp lánh động lòng người.
Ngô Lỵ thì thầm kinh hô một tiếng, khẽ nói: “Trời ạ, đây là dây chuyền của thương hiệu Tiffany Victoria!”
Ngô Lỵ hâm mộ đến mức tròng mắt cũng đỏ lên!
Cao Văn ở bên cạnh thấp giọng hỏi: “Đây là dây chuyền kim cương đó nha! Thật xinh đẹp, nhất định rất đắt tiền phải không?”
Ngô Lỵ cười khổ đáp: “Đây là kiểu mới của năm nay, giá trưng bày chính thức là 1 triệu 50 ngàn tệ.”
Hả!? 1 triệu 50 ngàn tệ!
Tất cả mọi người một lần nữa khiếp sợ!
Triệu Dật cũng quá hào phóng đi!
Bao tràng cưỡi ngựa, có xe ngựa đưa đón giống như trong truyện cổ tích. Hơn nữa còn có không biết bao nhiêu đóa hoa được xếp thành biển hoa. Bây giờ còn có dây chuyền kim cương trị giá cả triệu này nữa...
Thật sự hâm mộ đến nội tâm muốn khóc nha!
Liễu Vũ Phi cũng có chút giật mình, thấp giọng nói: “Ngày thường em đều đeo mặt dây chuyền mặc ngọc, nó là một đôi cùng với anh...”
Triệu Dật mỉm cười, nói: “Em đeo dây chuyền kim cương vào những dịp đặc biệt là được không phải sao. Nào, để anh đeo lên cho em.”
Liễu Vũ Phi ‘ừ’ một tiếng, khuôn mặt đỏ ửng ngẩng cổ lên, trái tim ngọt ngào như ăn đường.
Triệu Dật trước tiên tháo mặt dây chuyền mặc ngọc của Liễu Vũ Phi ra, sau đó thì đeo sợi dây chuyền kim cương lên cổ của Liễu Vũ Phi.
Làn da của Liễu Vũ Phi trắng nõn, kết hợp với sợi dây chuyền kim cương này, nhìn qua là có thể lập tức thấy được khí chất ung dung cao quý của cô. Cộng với thân hình mảnh khảnh lộ ra xương quai xanh làm cho nó càng thêm nổi bật, đặc biệt đẹp mắt, giống như đang lóng lánh hào quang mê người....
Ánh mắt của Đỗ Tư Tư hâm mộ: "Thật xinh đẹp nha!”
Lục Đào thoáng quay đầu nhìn qua Ngô Lỵ và các cô gái, có thể thấy họ đang lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Cậu ấy thầm nghĩ, sợi dây chuyền kim cương này giá hơn một triệu, chả lẽ không đẹp sao? Hành động tối nay của Triệu Dật hiển nhiên làm cảm động Liễu Vũ Phi, đồng thời chỉ sợ sẽ tạo thành trùng kích rất lớn cho đám người Ngô Lỵ, ha ha ha...
Thấy được cách làm của Triệu Dật đối với Liễu Vũ Phi, sau này ánh mắt của các cô khi chọn bạn trai có lẽ sẽ càng ngày càng cao?
Bọn họ sẽ lấy Triệu Dật làm tiêu chuẩn để tham khảo chọn bạn trai?
Triệu Dật cười khen ngợi, nói: "Thật đẹp!”
Liễu Vũ Phi mặt đỏ bừng, bỗng nhiên vươn hai tay ra, ôm lấy cổ Triệu Dật rồi chủ động hôn hắn một cái.
“Cảm ơn anh!”
Triệu Dật cười nói: “Khách sáo với anh làm gì, anh còn có một món quà cuối cùng nữa muốn tặng cho em đây...”
Hai mắt Liễu Vũ Phi lập tức mở to thêm hai phần, khẽ nói: “Còn có quà nữa sao? Thứ này đã đủ quý trọng lắm rồi!”
Triệu Dật nhìn bộ dáng khẩn trương của Liễu Vũ Phi, mỉm cười nói: “Yên tâm, món quà này không tốn tiền, miễn phí.”
Liễu Vũ Phi hơi sửng sốt hỏi: “Đây là gì?”
Triệu Dật xoay người đi tới góc phòng, sau đó thì ngồi xuống trên một cái ghế dài, lúc này mọi người mới phát hiện, ở phía dưới bị vô số hoa tươi che lấp, vậy mà lại còn đặt một cây đàn piano.
Đàn Piano?
Chương 250: Xem Triệu Dật như tiêu chuẩn bạn trai để tham khảo?
Liễu Vũ Phi đứng ở giữa biển hoa trong phòng tiệc nhỏ, nhìn vào bức ảnh mình tươi cười như hoa dán trên tường, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.
Bất cứ một cô gái nào, nếu được đối xử như vậy lại không cảm động sao?
Hơn nữa người kia còn là người mình thích nữa chứ...
Cô cảm động đến nỗi muốn khóc.
Hạnh phúc đến nỗi muốn nổ tung.
Triệu Dật nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Liễu Vũ Phi, hắn mỉm cười nói: "Sao lại khóc, không phải nên vui vẻ mới đúng sao?”
“Em hạnh phúc đến muốn khóc!”
Bản thân Liễu Vũ Phi cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, đưa tay lau nước mắt, giận trách: “Đều là do anh! Khiến em cảm động đến khóc, xấu hổ chết đi được!”
Triệu Dật cười nói: “Sao lại xấu đây! Cho dù là khóc thì cũng rất là xinh đẹp nha, cụm từ ‘nước mắt như mưa’ chính là vì em mà được sinh ra đó nha.”
Liễu Vũ Phi bị lời nói của Triệu Dật lập tức chọc cười, cô đưa tay nhận lấy khăn giấy từ trong tay Triệu Dật, tự mình lau nước mắt. Tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại từ trong rung động vừa rồi.
“Anh đã tốn không ít tiền có đúng không?”
Triệu Dật cười cười đáp: “Điều này không quan trọng, chỉ cần em thích là được rồi.”
Liễu Vũ Phi hơi có chút đau lòng nói: “Nhiều hoa như vậy, mà lại chỉ dành cho một bữa tiệc, như vầy có phải là quá lãng phí không. Chỉ lần này thôi, sau này không được lãng phí tiền bạc cho em như vậy nữa đấy.”
Triệu Dật mỉm cười, nói: “Sao lại là lãng phí chứ, ở đây có người quay phim. Họ sẽ quay lại cảnh đẹp ở nơi này, cùng với khoảnh khắc em xinh đẹp nhất. Sau này xem lại đoạn hồi ức tốt đẹp này, khẳng định cảm giác đó rất tuyệt.”
Liễu Vũ Phi quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy ở chỗ hẻo lánh bên cạnh cửa có một người quay phim đang quay video.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vũ Phi nhất thời đỏ mặt nói: “Chẳng phải dáng vẻ khóc của em cũng đã bị quay lại hết rồi sao?”
Triệu Dật đưa tay nắm lấy tay Liễu Vũ Phi nói: “Dáng vẻ em khóc, cũng rất đẹp đó nha... lên nào!”
Lúc này nhân viên phục vụ đẩy lên một chiếc bánh gato ba tầng rất đẹp, bên cạnh còn có một cái hộp nhỏ.
Triệu Dật cầm cái hộp kia lên, mỉm cười nói: “Đây là quà sinh nhật anh tặng em, em xem có thích không?”
Ánh mắt của đám người Ngô Lỵ đều rơi vào chiếc hộp này, đặc biệt hơn là cái logo của Tiffany khá bắt mắt ở phía trên đó.
Liễu Vũ Phi khẽ mím môi, cô đưa tay mở cái hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền bằng kim cương, dưới ánh đèn nó lập tức tỏa ra sáng lấp lánh động lòng người.
Ngô Lỵ thì thầm kinh hô một tiếng, khẽ nói: “Trời ạ, đây là dây chuyền của thương hiệu Tiffany Victoria!”
Ngô Lỵ hâm mộ đến mức tròng mắt cũng đỏ lên!
Cao Văn ở bên cạnh thấp giọng hỏi: “Đây là dây chuyền kim cương đó nha! Thật xinh đẹp, nhất định rất đắt tiền phải không?”
Ngô Lỵ cười khổ đáp: “Đây là kiểu mới của năm nay, giá trưng bày chính thức là 1 triệu 50 ngàn tệ.”
Hả!? 1 triệu 50 ngàn tệ!
Tất cả mọi người một lần nữa khiếp sợ!
Triệu Dật cũng quá hào phóng đi!
Bao tràng cưỡi ngựa, có xe ngựa đưa đón giống như trong truyện cổ tích. Hơn nữa còn có không biết bao nhiêu đóa hoa được xếp thành biển hoa. Bây giờ còn có dây chuyền kim cương trị giá cả triệu này nữa...
Thật sự hâm mộ đến nội tâm muốn khóc nha!
Liễu Vũ Phi cũng có chút giật mình, thấp giọng nói: “Ngày thường em đều đeo mặt dây chuyền mặc ngọc, nó là một đôi cùng với anh...”
Triệu Dật mỉm cười, nói: “Em đeo dây chuyền kim cương vào những dịp đặc biệt là được không phải sao. Nào, để anh đeo lên cho em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vũ Phi ‘ừ’ một tiếng, khuôn mặt đỏ ửng ngẩng cổ lên, trái tim ngọt ngào như ăn đường.
Triệu Dật trước tiên tháo mặt dây chuyền mặc ngọc của Liễu Vũ Phi ra, sau đó thì đeo sợi dây chuyền kim cương lên cổ của Liễu Vũ Phi.
Làn da của Liễu Vũ Phi trắng nõn, kết hợp với sợi dây chuyền kim cương này, nhìn qua là có thể lập tức thấy được khí chất ung dung cao quý của cô. Cộng với thân hình mảnh khảnh lộ ra xương quai xanh làm cho nó càng thêm nổi bật, đặc biệt đẹp mắt, giống như đang lóng lánh hào quang mê người....
Ánh mắt của Đỗ Tư Tư hâm mộ: "Thật xinh đẹp nha!”
Lục Đào thoáng quay đầu nhìn qua Ngô Lỵ và các cô gái, có thể thấy họ đang lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Cậu ấy thầm nghĩ, sợi dây chuyền kim cương này giá hơn một triệu, chả lẽ không đẹp sao? Hành động tối nay của Triệu Dật hiển nhiên làm cảm động Liễu Vũ Phi, đồng thời chỉ sợ sẽ tạo thành trùng kích rất lớn cho đám người Ngô Lỵ, ha ha ha...
Thấy được cách làm của Triệu Dật đối với Liễu Vũ Phi, sau này ánh mắt của các cô khi chọn bạn trai có lẽ sẽ càng ngày càng cao?
Bọn họ sẽ lấy Triệu Dật làm tiêu chuẩn để tham khảo chọn bạn trai?
Triệu Dật cười khen ngợi, nói: "Thật đẹp!”
Liễu Vũ Phi mặt đỏ bừng, bỗng nhiên vươn hai tay ra, ôm lấy cổ Triệu Dật rồi chủ động hôn hắn một cái.
“Cảm ơn anh!”
Triệu Dật cười nói: “Khách sáo với anh làm gì, anh còn có một món quà cuối cùng nữa muốn tặng cho em đây...”
Hai mắt Liễu Vũ Phi lập tức mở to thêm hai phần, khẽ nói: “Còn có quà nữa sao? Thứ này đã đủ quý trọng lắm rồi!”
Triệu Dật nhìn bộ dáng khẩn trương của Liễu Vũ Phi, mỉm cười nói: “Yên tâm, món quà này không tốn tiền, miễn phí.”
Liễu Vũ Phi hơi sửng sốt hỏi: “Đây là gì?”
Triệu Dật xoay người đi tới góc phòng, sau đó thì ngồi xuống trên một cái ghế dài, lúc này mọi người mới phát hiện, ở phía dưới bị vô số hoa tươi che lấp, vậy mà lại còn đặt một cây đàn piano.
Đàn Piano?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro