Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tiền này đến cũng quá nhanh rồi
Tg Quỷ Đỏ
2024-07-24 13:38:57
"Cửu Văn!"
Lục Đào đánh ra một quân bài, sau đó nở nụ cười: "Triệu Dật! Cậu quá bình tĩnh, với số vốn đầu tư hơn 70 triệu tệ mà cậu không căng thẳng chút nào..."
"Ăn!"
Triệu Dật đặt một đôi Cửu Văn xuống, thản nhiên đáp: "Trên thị trường chứng khoán, chỉ cần có đủ thông tin chẳng khác nào nhặt được tiền. Cần gì phải căng thẳng."
Tôn Lượng cười nói: "Thông tin mà cậu đang nói về cơ bản là loại thông tin nội bộ chỉ có người nội bộ mới nắm được. Các tin đồn nhảm nhí bên ngoài về cơ bản đều là thứ vô dụng, ngược lại còn có khả năng dẫn người ta vào tròng. Nhưng mà tin tức nội bộ thế này đâu phải người thường nào cũng có thể lấy được?”
Triệu Dật thản nhiên đáp: "Đúng vậy! Cho nên trên thị trường chứng khoán số người kiếm được tiền thật ít. Đại đa số mọi người đều là ‘rau hẹ’, đều dựa theo trào lưu mà tham gia vào, nghe gió cứ tưởng là mưa, mặc cho người ta xâu xé. Nhưng mà nhóm ‘rau hẹ’ này cũng có chỗ tốt chính là cứ gặt một đám lại có một đám mới thế vào. Giống như khi thị trường chứng khoán tăng giá, sẽ có một đám người điên cuồng lao vào, tiếp đó bị thị trường xâu xé cho te tua. Mười năm sau, thị trường chứng khoán lại tăng giá, thế là mọi người dường như quên đi hết đau đớn ngày trước, lại một lần nữa kéo vào…”
Lục Đào tươi cười đáp lại: "Rau hẹ cắt không hết, gió xuân thổi qua lại sinh sôi."
Tôn Lượng cười nói: "Chu kỳ thị trường chứng khoán tăng giá diễn ra rất lâu. Chờ thị trường tăng giá lần tiếp theo, chưa cần biết đám ‘rau hẹ’ cũ có khống chế nổi tay của chính mình không. Thế nhưng đám ‘rau hẹ’ mới đã khỏe mạnh và trưởng thành rồi… Tam Vạn!”
"Ha ha, đồng màu! Hồ!”
Triệu Dật mỉm cười cầm lấy Tam Vạn mà Tôn Lượng đã đánh ra trước mặt mình. Ngẩng đầu nhìn thời gian rồi cầm lấy di động mở ra một địa chỉ website. Sau khi nhìn vài lần cười nói: “Có tin tức rồi.”
Ba người Tôn Lượng nhất thời không quan tâm đến mạt chược nữa, lập tức đứng dậy vây quanh.
Đó là một tin ngắn: Tesla không nằm trong S&P 500.
Đây là thông báo chính thức!
"CMN! Anh Dật, anh thật là trâu bò! Thật sự hoàn toàn không nằm trong S&P 500!"
"Đây xem như là tin xấu, cổ phiếu sắp giảm giá?"
"Điều này còn phải nói sao, nhìn cổ phiếu xem!"
Sau khi đọc tin nhắn, đôi mắt của ba người Tôn Lượng đột nhiên sáng lên. Họ chạy đến máy tính bảng để xem biểu đồ chứng khoán.
Quả nhiên thấy cổ phiếu Tesla vốn đang tăng đều trong thời gian gần đây, lúc này đột nhiên giảm giá. Hơn nữa còn giảm rất nhiều theo đường thẳng đi xuống.
Ba người Tôn Lượng đột nhiên trở nên hưng phấn, nhìn đường thẳng không ngừng kéo dài xuống dưới, ánh mắt mọi người đều phát sáng!
Tất cả đều là tiền!
Mỗi cái điểm đi xuống kéo dài như vậy tính là bao nhiêu tiền đây?
Triệu Dật đi tới liếc mắt một cái, đúng như xu thế hệ thống dự đoán.
Triệu Dật cũng không kinh ngạc. Hệ thống thần kỳ như vậy làm sao có thể xảy ra sai sót?
"Được rồi! Đừng nhìn nữa, tiếp tục chơi mạt chược thôi! Anh Lượng đưa tiền, đồng màu, đừng nghĩ đến việc quỵt nợ!"
Tôn Lượng rất vui vẻ, cổ phiếu đi xuống khiến cho trong lòng hắn lập tức cảm thấy thoải mái.
Triệu Dật thực sự có một kênh tin tức riêng!
Tin tức nội bộ!
Đó không phải là loại chuyện phiếm về ba cô, sáu dì trên thương trường. Đó là những tin tức nội bộ thực sự có giá trị!
Ổn định!
Thực sự là một đợt ổn định!
Tôn Lượng cũng nhìn chằm chằm vào điểm đặt lệnh lúc 9:45. Tình cờ nó được đặt ở điểm gần như cao nhất, tức là lợi nhuận đã được tối đa hóa!
Điều này cũng quá thần kỳ rồi!
Có lần thao tác này, về cơ bản Tôn Lượng đã có thể xác định chuyện kiếm tiền là tuyệt đối. Vấn đề còn lại chỉ là rốt cuộc kiếm được nhiều hay ít mà thôi?
Tôn Lượng lại nhìn Triệu Dật, vẻ mặt Triệu Dật rất bình tĩnh, trong lòng hắn tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Chuyện này cùng tuổi tác không có quan hệ, mà đó là quan hệ về bản lĩnh.
Nguỵ Xuyên nhìn chằm chằm vào dòng chữ, nói: "Bây giờ nó đã giảm xuống 8 điểm! Tức là, anh Lượng đã kiếm được 800.000 rồi, tôi và Lục Đào đã kiếm được 240.000. Anh Dật anh đã kiếm được 4,4 triệu sao?”
Nguỵ Xuyên tính toán thử một chút lập tức bị sốc.
Chết tiệt! Ngồi chơi mạt chược, chỉ cần ra lệnh hai cái. Triệu Dật đã kiếm được tiền vào tay rồi sao?
Tiền này đến cũng quá nhanh rồi.
Triệu Dật vỗ vỗ vai Nguỵ Xuyên: "Lúc này mới đến chỗ nào chứ! Đừng nhìn nữa, chơi mạt chược nào, dù sao hôm nay cũng sẽ biến động đi xuống. Không cần phải lo lắng."
Tôn Lượng hai mắt sáng lên: "Kế hoạch khuyến khích tài chính kia vẫn còn nữa?"
Triệu Dật thản nhiên trả lời: "Chờ xem! Tin tức này mà ra, hai tin chồng lên nhau, giá cả sẽ sụp đổ gần hết."
Mọi người trở lại bàn mạt chược một lần nữa, thế nhưng tâm trạng của họ hoàn toàn khác với lúc nãy.
Tuy rằng vừa rồi mọi người đều chơi mạt chược, thế nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Dù sao số tiền đầu tư cũng không phải là một con số nhỏ.
Mười triệu của Tôn Lượng là vốn lưu động của công ty. Nếu mất nhiều thì sẽ mang đến một số rắc rối. Tuy không tổn hại gì nhưng dù sao cũng sẽ gặp rắc rối.
Còn ba triệu của Ngụy Xuyên là tiền dành dụm mua xe. Cậu ta vẫn luôn tiếc tiền, nếu mua xe đi thì trong tay sẽ không có tiền nữa. Như vậy thì làm sao còn có thể sống phóng túng đây?
Lục Đào thì càng khỏi nói, cậu ta còn vay 2 triệu tệ. Nếu tiền không trở lại, mặc dù không bị đánh. Thế nhưng chắc chắn sẽ bị coi như một việc làm thất bại, sẽ bị nhắc nhở rất lâu về sau.
Nhưng bây giờ, trong lòng mọi người đã không còn thấp thỏm và lo lắng, nếu có thì cũng chỉ là do không che giấu được sự vui vẻ mà thôi…
Lục Đào đánh ra một quân bài, sau đó nở nụ cười: "Triệu Dật! Cậu quá bình tĩnh, với số vốn đầu tư hơn 70 triệu tệ mà cậu không căng thẳng chút nào..."
"Ăn!"
Triệu Dật đặt một đôi Cửu Văn xuống, thản nhiên đáp: "Trên thị trường chứng khoán, chỉ cần có đủ thông tin chẳng khác nào nhặt được tiền. Cần gì phải căng thẳng."
Tôn Lượng cười nói: "Thông tin mà cậu đang nói về cơ bản là loại thông tin nội bộ chỉ có người nội bộ mới nắm được. Các tin đồn nhảm nhí bên ngoài về cơ bản đều là thứ vô dụng, ngược lại còn có khả năng dẫn người ta vào tròng. Nhưng mà tin tức nội bộ thế này đâu phải người thường nào cũng có thể lấy được?”
Triệu Dật thản nhiên đáp: "Đúng vậy! Cho nên trên thị trường chứng khoán số người kiếm được tiền thật ít. Đại đa số mọi người đều là ‘rau hẹ’, đều dựa theo trào lưu mà tham gia vào, nghe gió cứ tưởng là mưa, mặc cho người ta xâu xé. Nhưng mà nhóm ‘rau hẹ’ này cũng có chỗ tốt chính là cứ gặt một đám lại có một đám mới thế vào. Giống như khi thị trường chứng khoán tăng giá, sẽ có một đám người điên cuồng lao vào, tiếp đó bị thị trường xâu xé cho te tua. Mười năm sau, thị trường chứng khoán lại tăng giá, thế là mọi người dường như quên đi hết đau đớn ngày trước, lại một lần nữa kéo vào…”
Lục Đào tươi cười đáp lại: "Rau hẹ cắt không hết, gió xuân thổi qua lại sinh sôi."
Tôn Lượng cười nói: "Chu kỳ thị trường chứng khoán tăng giá diễn ra rất lâu. Chờ thị trường tăng giá lần tiếp theo, chưa cần biết đám ‘rau hẹ’ cũ có khống chế nổi tay của chính mình không. Thế nhưng đám ‘rau hẹ’ mới đã khỏe mạnh và trưởng thành rồi… Tam Vạn!”
"Ha ha, đồng màu! Hồ!”
Triệu Dật mỉm cười cầm lấy Tam Vạn mà Tôn Lượng đã đánh ra trước mặt mình. Ngẩng đầu nhìn thời gian rồi cầm lấy di động mở ra một địa chỉ website. Sau khi nhìn vài lần cười nói: “Có tin tức rồi.”
Ba người Tôn Lượng nhất thời không quan tâm đến mạt chược nữa, lập tức đứng dậy vây quanh.
Đó là một tin ngắn: Tesla không nằm trong S&P 500.
Đây là thông báo chính thức!
"CMN! Anh Dật, anh thật là trâu bò! Thật sự hoàn toàn không nằm trong S&P 500!"
"Đây xem như là tin xấu, cổ phiếu sắp giảm giá?"
"Điều này còn phải nói sao, nhìn cổ phiếu xem!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đọc tin nhắn, đôi mắt của ba người Tôn Lượng đột nhiên sáng lên. Họ chạy đến máy tính bảng để xem biểu đồ chứng khoán.
Quả nhiên thấy cổ phiếu Tesla vốn đang tăng đều trong thời gian gần đây, lúc này đột nhiên giảm giá. Hơn nữa còn giảm rất nhiều theo đường thẳng đi xuống.
Ba người Tôn Lượng đột nhiên trở nên hưng phấn, nhìn đường thẳng không ngừng kéo dài xuống dưới, ánh mắt mọi người đều phát sáng!
Tất cả đều là tiền!
Mỗi cái điểm đi xuống kéo dài như vậy tính là bao nhiêu tiền đây?
Triệu Dật đi tới liếc mắt một cái, đúng như xu thế hệ thống dự đoán.
Triệu Dật cũng không kinh ngạc. Hệ thống thần kỳ như vậy làm sao có thể xảy ra sai sót?
"Được rồi! Đừng nhìn nữa, tiếp tục chơi mạt chược thôi! Anh Lượng đưa tiền, đồng màu, đừng nghĩ đến việc quỵt nợ!"
Tôn Lượng rất vui vẻ, cổ phiếu đi xuống khiến cho trong lòng hắn lập tức cảm thấy thoải mái.
Triệu Dật thực sự có một kênh tin tức riêng!
Tin tức nội bộ!
Đó không phải là loại chuyện phiếm về ba cô, sáu dì trên thương trường. Đó là những tin tức nội bộ thực sự có giá trị!
Ổn định!
Thực sự là một đợt ổn định!
Tôn Lượng cũng nhìn chằm chằm vào điểm đặt lệnh lúc 9:45. Tình cờ nó được đặt ở điểm gần như cao nhất, tức là lợi nhuận đã được tối đa hóa!
Điều này cũng quá thần kỳ rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lần thao tác này, về cơ bản Tôn Lượng đã có thể xác định chuyện kiếm tiền là tuyệt đối. Vấn đề còn lại chỉ là rốt cuộc kiếm được nhiều hay ít mà thôi?
Tôn Lượng lại nhìn Triệu Dật, vẻ mặt Triệu Dật rất bình tĩnh, trong lòng hắn tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Chuyện này cùng tuổi tác không có quan hệ, mà đó là quan hệ về bản lĩnh.
Nguỵ Xuyên nhìn chằm chằm vào dòng chữ, nói: "Bây giờ nó đã giảm xuống 8 điểm! Tức là, anh Lượng đã kiếm được 800.000 rồi, tôi và Lục Đào đã kiếm được 240.000. Anh Dật anh đã kiếm được 4,4 triệu sao?”
Nguỵ Xuyên tính toán thử một chút lập tức bị sốc.
Chết tiệt! Ngồi chơi mạt chược, chỉ cần ra lệnh hai cái. Triệu Dật đã kiếm được tiền vào tay rồi sao?
Tiền này đến cũng quá nhanh rồi.
Triệu Dật vỗ vỗ vai Nguỵ Xuyên: "Lúc này mới đến chỗ nào chứ! Đừng nhìn nữa, chơi mạt chược nào, dù sao hôm nay cũng sẽ biến động đi xuống. Không cần phải lo lắng."
Tôn Lượng hai mắt sáng lên: "Kế hoạch khuyến khích tài chính kia vẫn còn nữa?"
Triệu Dật thản nhiên trả lời: "Chờ xem! Tin tức này mà ra, hai tin chồng lên nhau, giá cả sẽ sụp đổ gần hết."
Mọi người trở lại bàn mạt chược một lần nữa, thế nhưng tâm trạng của họ hoàn toàn khác với lúc nãy.
Tuy rằng vừa rồi mọi người đều chơi mạt chược, thế nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Dù sao số tiền đầu tư cũng không phải là một con số nhỏ.
Mười triệu của Tôn Lượng là vốn lưu động của công ty. Nếu mất nhiều thì sẽ mang đến một số rắc rối. Tuy không tổn hại gì nhưng dù sao cũng sẽ gặp rắc rối.
Còn ba triệu của Ngụy Xuyên là tiền dành dụm mua xe. Cậu ta vẫn luôn tiếc tiền, nếu mua xe đi thì trong tay sẽ không có tiền nữa. Như vậy thì làm sao còn có thể sống phóng túng đây?
Lục Đào thì càng khỏi nói, cậu ta còn vay 2 triệu tệ. Nếu tiền không trở lại, mặc dù không bị đánh. Thế nhưng chắc chắn sẽ bị coi như một việc làm thất bại, sẽ bị nhắc nhở rất lâu về sau.
Nhưng bây giờ, trong lòng mọi người đã không còn thấp thỏm và lo lắng, nếu có thì cũng chỉ là do không che giấu được sự vui vẻ mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro