Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Xe vương đâu, có cần tới đấu một ván!
Tg Quỷ Đỏ
2024-07-24 13:38:57
“Phá kỷ lục!”
“Ông trời ơi, mắt của tôi hoa rồi phải không!”
“Trời ơi! Thời gian hoàn thành của hắn so với kỷ lục trước đây của xe vương Thượng Hải Hướng Hoa, còn ít hơn 8 giây!”
“Tám giây! Với một chiếc xe thể thao ưu việt, thì đường đua dài cỡ nào mới có cách biệt như vậy. Đối với cao thủ mà nói, cho dù là một giây cũng đã là chênh lệch khá lớn. Thế nhưng hắn lại bỏ rơi xe vương hơn 8 giây!”
“Kỷ lục này của hắn chỉ sợ không người nào có thể phá được, cái kỷ lục này sợ rằng sẽ trở thành truyền thuyết!”
“Mấy người phải biết một điều, hắn là một người ở bên ngoài đến đây chơi. Lại là lần đầu tiên tới nơi đây, hắn thậm chí cũng không quen thuộc con đường đua này. Vậy mà hắn còn trực tiếp lên đường bắt đầu chạy, cứ như vậy mà thành tích còn đạt được như thế. Nếu như chờ hắn quen thuộc mấy lần, rồi lại đến chạy thì chỉ sợ cái thời gian này còn muốn rút ngắn thêm!”
“Hắn mới là người hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Xe Vương. Không! Phải nói hắn là Xe Thần mới đúng!”
Bọn người Tần Băng Lạc trợn mắt hốc mồm nhìn màn này, đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ mặc dù đều tin tưởng Triệu Dật, cũng đã đặt cược cho Triệu Dật, cũng tin tưởng Triệu Dật có thể thắng. Nhưng mà cái chiến thắng này cũng quá khoa trương đi.
Đệ tử của xe vương Thượng Hải Hướng Hoa, vậy mà bị hắn bỏ lại phía sau, ngay cả đuôi đèn còn không nhìn thấy!
Chênh lệch thế này là bao lớn?
Không chỉ có như thế, hắn còn phá luôn kỷ lục của xe vương Thượng Hải đang nắm giữ, hơn nữa còn phá kỷ lục rất sâu.
Khiến cho người ta tuyệt vọng tám giây!
Ánh mắt của Nhậm Phi Long có đôi chút thất thần, trong ánh mắt không che giấu chút nào sự hưng phấn cùng kinh ngạc, hắn nói: “Trước khi thi đấu, hắn đã nói với tôi. Qua hôm nay, xe của tôi sẽ được ghi vào lịch sử của đoạn đường đua núi này, vậy mà hắn đã thực sự làm được!”
Mộc Dao mở to hai mắt, hưng phấn không thôi ôm Tần Băng Lạc nói: “Lạc Lạc, kỹ thuật lái xe của hắn lợi hại như thế, cậu nghĩ sao nếu mình xin hắn dạy. Hắn sẽ đồng ý dạy mình chứ!”
Tần Băng Lạc suy nghĩ một chút về Triệu Dật, sau đó mỉm cười trả lời: “Hắn là người ôn hoà, hẳn là sẽ dạy!”
Mộc Dao khẽ cắn môi, ánh mắt kiên quyết nói: “Được! Quyết định như vậy đi, mình muốn bái hắn làm thầy!”
Tần Băng Lạc hơi sững sờ, chợt cười nói: “Vậy cậu phải hỏi hắn một chút có đồng ý không đã.”
Mộc Dao chợt nhớ tới cái gì, đôi mắt khẽ híp lại, cô nói: “Không đúng! Mình nếu là nhận hắn làm thầy, vậy về sau chẳng phải là muốn gọi cậu là sư mẫu sao? Mình xem cậu là bạn thân, vậy mà cậu lại muốn hố mình.”
Tần Băng Lạc chụp cánh tay Mộc Dao, khẽ đánh một cái rồi nói: “Nói mò gì đó, bọn mình chỉ là quan hệ bạn bè.”
Mộc Dao thở dài nói: “Đáng tiếc! Cậu là bạn thân của mình, nếu như là người khác thì mình sẽ trực tiếp đào góc tường!”
Tần Băng Lạc cũng không tức giận, cười híp mắt nói: “Cậu có thể thử xem, mình cũng không ngại.”
Mộc Dao ánh mắt do dự, cuối cùng vẫn là có chút tiết chế nói: “Quên đi, mình không thể làm chuyện có lỗi với Lạc Lạc như vậy được. Chẳng qua, nếu như hắn không chịu dạy cho mình, cậu nhất định phải nói giúp mấy câu đấy! Cậu cũng biết, lúc trước mình tham gia tranh tài mấy cuộc đua xe, thành tích đều có chút không tốt. Dù sao hắn cũng là cao thủ…”
“Được!”
Triệu Dật lái McLaren dừng lại ở ven đường, sau đó hắn mở cửa xe đi xuống.
“Xe Thần!”
“Xe Thần!”
Có người dẫn đầu hô to, ở đằng sau vô số người cũng hô to theo. Bọn họ nhìn về phía Triệu Dật trong ánh mắt đều tràn ngập sùng bái.
Triệu Dật tiện tay hướng về mọi người chắp tay cảm tạ, mỉm cười đồng thời cũng không có nói chuyện.
Hắn không cần tranh thủ làm cái vị trí lãnh đạo nào cả, hắn chỉ là một người qua đường mà thôi.
“Xe vương đâu? Có lẽ cần phải thi đấu thêm một ván! Kỷ lục của hắn đã bị phá!”
Một giọng nói bén nhọn trong đám người vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Thế là ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đồng loạt lại một lần nữa tập trung vào người Hướng Hoa.
Hướng Hoa đang đi đến một chiếc xe trước mặt, hắn đã kéo cửa xe ra. Lúc này đột nhiên bị nhiều người như vậy đồng loạt nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời lại có vài phần lúng túng.
Hướng Hoa biết, nếu mình hôm nay không cho mọi người một cái công đạo, chỉ sợ rất khó mà rời đi như vậy được.
Do dự một chút, Hướng Hoa lựa chọn một cách thẳng thắn và trực tiếp.
“Không cần đến! Tôi không phải là đối thủ của hắn, hắn là một siêu cao thủ chân chính hiểu biết đua xe. Mặc dù chỉ là nhìn hắn tranh tài, nhưng mà tôi Hướng Hoa tâm phục khẩu phục!”
Hướng hoa lời này vừa ra, tất cả mọi người xung quanh lập tức đều kinh ngạc.
“Xe vương thế mà lại nhận thua?”
“Điều này phải chăng là chứng minh, tất cả những người ưa thích đua xe ở Thượng Hải đều bị Triệu Dật cho một cước giẫm bẹp?”
“Câu nói này coi bộ cũng không sai nha! Thế nhưng cậu cứ yên tâm, tư cách như cậu và tôi thì căn bản không đủ để cho Triệu Dật tự mình đến giẫm một cước!”
“Ôi trời! Triệu Dật thắng, vậy bọn hắn chẳng phải là thắng được 5,8 triệu!”
“Phía trước mở đánh cược, Quan Trạch dường như là thắng hơn 1 triệu. Lần này thua một phát 5,8 triệu, vậy thì hắn hôm nay ít nhất cũng thua hơn 4 triệu. Đây đúng thật là Giá Y Thần Công, hắn thay người khác làm áo cưới!”
“Không đúng sao! Khổ cực nửa ngày dưỡng được một chút rau xanh, thế nhưng không biết từ nơi nào lợn rừng chạy tới ủi mất. Không biết Quan Trạch có khóc hay không?
“Ông trời ơi, mắt của tôi hoa rồi phải không!”
“Trời ơi! Thời gian hoàn thành của hắn so với kỷ lục trước đây của xe vương Thượng Hải Hướng Hoa, còn ít hơn 8 giây!”
“Tám giây! Với một chiếc xe thể thao ưu việt, thì đường đua dài cỡ nào mới có cách biệt như vậy. Đối với cao thủ mà nói, cho dù là một giây cũng đã là chênh lệch khá lớn. Thế nhưng hắn lại bỏ rơi xe vương hơn 8 giây!”
“Kỷ lục này của hắn chỉ sợ không người nào có thể phá được, cái kỷ lục này sợ rằng sẽ trở thành truyền thuyết!”
“Mấy người phải biết một điều, hắn là một người ở bên ngoài đến đây chơi. Lại là lần đầu tiên tới nơi đây, hắn thậm chí cũng không quen thuộc con đường đua này. Vậy mà hắn còn trực tiếp lên đường bắt đầu chạy, cứ như vậy mà thành tích còn đạt được như thế. Nếu như chờ hắn quen thuộc mấy lần, rồi lại đến chạy thì chỉ sợ cái thời gian này còn muốn rút ngắn thêm!”
“Hắn mới là người hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Xe Vương. Không! Phải nói hắn là Xe Thần mới đúng!”
Bọn người Tần Băng Lạc trợn mắt hốc mồm nhìn màn này, đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ mặc dù đều tin tưởng Triệu Dật, cũng đã đặt cược cho Triệu Dật, cũng tin tưởng Triệu Dật có thể thắng. Nhưng mà cái chiến thắng này cũng quá khoa trương đi.
Đệ tử của xe vương Thượng Hải Hướng Hoa, vậy mà bị hắn bỏ lại phía sau, ngay cả đuôi đèn còn không nhìn thấy!
Chênh lệch thế này là bao lớn?
Không chỉ có như thế, hắn còn phá luôn kỷ lục của xe vương Thượng Hải đang nắm giữ, hơn nữa còn phá kỷ lục rất sâu.
Khiến cho người ta tuyệt vọng tám giây!
Ánh mắt của Nhậm Phi Long có đôi chút thất thần, trong ánh mắt không che giấu chút nào sự hưng phấn cùng kinh ngạc, hắn nói: “Trước khi thi đấu, hắn đã nói với tôi. Qua hôm nay, xe của tôi sẽ được ghi vào lịch sử của đoạn đường đua núi này, vậy mà hắn đã thực sự làm được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Dao mở to hai mắt, hưng phấn không thôi ôm Tần Băng Lạc nói: “Lạc Lạc, kỹ thuật lái xe của hắn lợi hại như thế, cậu nghĩ sao nếu mình xin hắn dạy. Hắn sẽ đồng ý dạy mình chứ!”
Tần Băng Lạc suy nghĩ một chút về Triệu Dật, sau đó mỉm cười trả lời: “Hắn là người ôn hoà, hẳn là sẽ dạy!”
Mộc Dao khẽ cắn môi, ánh mắt kiên quyết nói: “Được! Quyết định như vậy đi, mình muốn bái hắn làm thầy!”
Tần Băng Lạc hơi sững sờ, chợt cười nói: “Vậy cậu phải hỏi hắn một chút có đồng ý không đã.”
Mộc Dao chợt nhớ tới cái gì, đôi mắt khẽ híp lại, cô nói: “Không đúng! Mình nếu là nhận hắn làm thầy, vậy về sau chẳng phải là muốn gọi cậu là sư mẫu sao? Mình xem cậu là bạn thân, vậy mà cậu lại muốn hố mình.”
Tần Băng Lạc chụp cánh tay Mộc Dao, khẽ đánh một cái rồi nói: “Nói mò gì đó, bọn mình chỉ là quan hệ bạn bè.”
Mộc Dao thở dài nói: “Đáng tiếc! Cậu là bạn thân của mình, nếu như là người khác thì mình sẽ trực tiếp đào góc tường!”
Tần Băng Lạc cũng không tức giận, cười híp mắt nói: “Cậu có thể thử xem, mình cũng không ngại.”
Mộc Dao ánh mắt do dự, cuối cùng vẫn là có chút tiết chế nói: “Quên đi, mình không thể làm chuyện có lỗi với Lạc Lạc như vậy được. Chẳng qua, nếu như hắn không chịu dạy cho mình, cậu nhất định phải nói giúp mấy câu đấy! Cậu cũng biết, lúc trước mình tham gia tranh tài mấy cuộc đua xe, thành tích đều có chút không tốt. Dù sao hắn cũng là cao thủ…”
“Được!”
Triệu Dật lái McLaren dừng lại ở ven đường, sau đó hắn mở cửa xe đi xuống.
“Xe Thần!”
“Xe Thần!”
Có người dẫn đầu hô to, ở đằng sau vô số người cũng hô to theo. Bọn họ nhìn về phía Triệu Dật trong ánh mắt đều tràn ngập sùng bái.
Triệu Dật tiện tay hướng về mọi người chắp tay cảm tạ, mỉm cười đồng thời cũng không có nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không cần tranh thủ làm cái vị trí lãnh đạo nào cả, hắn chỉ là một người qua đường mà thôi.
“Xe vương đâu? Có lẽ cần phải thi đấu thêm một ván! Kỷ lục của hắn đã bị phá!”
Một giọng nói bén nhọn trong đám người vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Thế là ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đồng loạt lại một lần nữa tập trung vào người Hướng Hoa.
Hướng Hoa đang đi đến một chiếc xe trước mặt, hắn đã kéo cửa xe ra. Lúc này đột nhiên bị nhiều người như vậy đồng loạt nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời lại có vài phần lúng túng.
Hướng Hoa biết, nếu mình hôm nay không cho mọi người một cái công đạo, chỉ sợ rất khó mà rời đi như vậy được.
Do dự một chút, Hướng Hoa lựa chọn một cách thẳng thắn và trực tiếp.
“Không cần đến! Tôi không phải là đối thủ của hắn, hắn là một siêu cao thủ chân chính hiểu biết đua xe. Mặc dù chỉ là nhìn hắn tranh tài, nhưng mà tôi Hướng Hoa tâm phục khẩu phục!”
Hướng hoa lời này vừa ra, tất cả mọi người xung quanh lập tức đều kinh ngạc.
“Xe vương thế mà lại nhận thua?”
“Điều này phải chăng là chứng minh, tất cả những người ưa thích đua xe ở Thượng Hải đều bị Triệu Dật cho một cước giẫm bẹp?”
“Câu nói này coi bộ cũng không sai nha! Thế nhưng cậu cứ yên tâm, tư cách như cậu và tôi thì căn bản không đủ để cho Triệu Dật tự mình đến giẫm một cước!”
“Ôi trời! Triệu Dật thắng, vậy bọn hắn chẳng phải là thắng được 5,8 triệu!”
“Phía trước mở đánh cược, Quan Trạch dường như là thắng hơn 1 triệu. Lần này thua một phát 5,8 triệu, vậy thì hắn hôm nay ít nhất cũng thua hơn 4 triệu. Đây đúng thật là Giá Y Thần Công, hắn thay người khác làm áo cưới!”
“Không đúng sao! Khổ cực nửa ngày dưỡng được một chút rau xanh, thế nhưng không biết từ nơi nào lợn rừng chạy tới ủi mất. Không biết Quan Trạch có khóc hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro