Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Ở Công Trường

Chương 15

2024-09-23 16:09:16

Từ An cứ nghĩ hai đứa nhỏ sẽ mè nheo đòi ăn thịt, không ngờ chúng lại ăn hết veo hai bát cơm chan trứng hấp, ngoan ngoãn vô cùng.

Lúc này, Từ An mới chợt nhận ra, từ sau khi tốt nghiệp đi làm, kiếm được tiền, nhà anh mới có thịt để ăn hàng ngày. Hai đứa nhỏ ở nhà cô Út bị bỏ đói quen rồi, nên mới thèm ăn thịt, thành ra không có thịt là không chịu ăn cơm.

Bây giờ hai đứa nhỏ không bị bỏ đói nữa, với lại Từ An nấu ăn ngon hơn bà nội.

Nếu nói tay nghề nấu nướng của bà nội đạt điểm 6/10 thì tay nghề của Từ An phải được 8,8/10, hai đứa nhỏ làm sao có thể chê được.

Ăn cơm tối xong, Từ An dọn dẹp bát đũa, sau đó đi gánh nước giếng vào lau người cho bà nội, tắm rửa cho hai đứa nhỏ, cuối cùng mới tắm rửa và giặt giũ quần áo cho mình.

Xong xuôi mọi việc thì đã tám giờ tối.

Giờ này chắc chú Đống Lương đã đi làm về rồi, Từ An đóng cửa sân, đi ra phía sau nhà.

Làng Từ Gia có hình chữ nhật, nhà cửa được chia thành bốn dãy, mỗi dãy có từ sáu đến bảy ngôi nhà, tổng cộng hai mươi sáu ngôi nhà.

Những ngôi nhà xây bằng gạch ngói như nhà Từ An đa phần đều được xây dựng từ thời ông bà, trong làng có tổng cộng bảy ngôi nhà như vậy, chủ yếu là những người thuộc thế hệ của bà nội đang sinh sống.

Thế hệ của cha Từ An cơ bản đều đã lập gia đình, xây nhà mới trên một khu đất khác trong làng. Rất dễ nhận ra nhà mới, những ngôi nhà nào có tường ngoài được ốp gạch men hình vuông ba bốn phân đều là nhà mới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đến thế hệ của Từ An, một số người sinh năm đầu đã gần ba mươi tuổi, cũng đã lập gia đình, xây dựng nhà cửa. Những ngôi nhà mới được xây dựng trong khoảng thời gian này đều được sơn một lớp sơn chống thấm nước đơn giản, chủ yếu tập trung đầu tư vào trang trí nội thất.

Bà Ba sinh được hai con gái, bốn con trai, chú Đống Lương là con trai út, năm nay hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Hai người con gái đã đi lấy chồng, ba người con trai thì có một người định cư trên thành phố, hai người còn lại đã kết hôn, xây nhà riêng trong làng, hiện tại chú Đống Lương vẫn sống chung với bà Ba trong căn nhà cũ.

Vừa đến gần, Từ An đã nghe thấy tiếng bà Ba mắng chú Đống Lương, hình như là đang trách chú ấy suốt ngày bảy tám giờ tối mới về nhà ăn cơm, sớm muộn gì cũng hỏng dạ dày.

"Mẹ, mẹ nghĩ con muốn về muộn thế này lắm chắc? Hôm nay, tan ca, con xếp hàng đi lấy cơm, còn chưa đến lượt con thì đã có người gắp phải nửa miếng sắt trong thức ăn, miếng sắt còn dính đầy dầu mỡ đen sì.

Mấy hôm trước có sạn, có côn trùng gì đó thì thôi, đằng này lại là sắt, túi nilon… thật không thể nào chấp nhận nổi. Con sợ ăn cơm xong lại phải vào viện, tiền kiếm được còn không đủ tiền thuốc men."

"Ai đời lại có chuyện cẩu thả đến mức ném cả sắt vào nồi thức ăn thế không biết."

Từ An gõ cửa, gọi với vào trong: "Bà Ba, chú Đống Lương, cháu là Từ An đây ạ, cháu có chút việc muốn hỏi chú Đống Lương một chút."

Cánh cửa "kẽo kẹt" mở ra, người mở cửa là chú Đống Lương, tay phải cầm một bát cơm lớn, vừa đi vừa ăn.

"Từ An đấy à, tìm chú có việc gì thế, gấp không, không gấp thì đợi chú ăn cơm xong rồi nói."

Vừa dứt lời, bát cơm trên tay chú Đống Lương đã bị bà Ba giật mất.

"Người ta đã tìm đến tận nhà thế này chắc chắn là có việc gấp, ăn cơm lúc nào chả được, đi nhanh lên."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ An vừa buồn cười vừa cảm động, vội vàng kéo tay bà Ba: "Bà Ba, không có chuyện gì gấp đâu ạ, cháu chỉ muốn hỏi chú Đống Lương một chút chuyện thôi, không mất nhiều thời gian đâu ạ."

Nghe Từ An nói vậy, bà Ba mới thôi, nhét bát cơm trở lại vào tay chú Đống Lương.

Nói không cảm động là giả.

Từ sau khi cha mẹ qua đời cách đây bốn năm, một mình bà nội phải gồng gánh nuôi nấng một đứa cháu trai đang tuổi ăn tuổi lớn và hai đứa cháu nội còn ẵm ngửa, những chuyện này đều không thể nào thiếu đi sự giúp đỡ của mọi người trong làng.

Mấy hôm trước, bà nội bị gãy chân cũng là nhờ chú Đống Lương đưa đi bệnh viện.

Chú Đống Lương vào nhà lấy một chiếc ghế cho Từ An ngồi, sau đó tiếp tục cắm cúi ăn cơm, mãi đến khi nhét đầy cơm vào miệng, chú ấy mới ngẩng đầu lên hỏi: "Từ An, có chuyện gì thế?"

"Cháu muốn hỏi chú một chút chuyện về công trường."

Con ngươi chú Đống Lương bỗng nhiên trợn to, cố gắng nuốt miếng cơm chưa nhai kỹ xuống, giọng nói có chút run rẩy: "Từ An, chẳng lẽ cháu cũng định đến công trường làm việc như chú sao? Chuyện này cháu phải nghe lời chú, cháu phải học đại học, học hành cho tử tế, làm ruộng hay đi làm công trường đều vất vả, lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Tuy lương công trường có vẻ cao, nhưng đều phải đến sáu tháng hoặc một năm mới được thanh toán một lần. Gặp phải mấy ông chủ lòng lang dạ sói, làm việc cả năm trời, không những không được trả lương mà còn có khi phải bù lỗ ấy chứ."

Từ An đưa tay quẹt mấy hạt cơm dính trên mặt, cười khổ nói: "Chú Đống Lương, chú đừng kích động, cháu không định đến công trường làm việc cả đời đâu. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cháu ở nhà cũng không có việc gì làm, nên muốn tìm việc gì đó làm thêm, kiếm ít tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Ở Công Trường

Số ký tự: 0