Bắt Đầu Với Một Quán Rượu Nhỏ [Hậu Tận Thế]
Chương 36
2024-11-21 20:07:23
"Tuy không biết vì sao cô lại đến Nhai Thành, nhưng rõ ràng cô không hiểu nhiều về các khu vực nguy hiểm cao."
"Nếu tôi nói, việc cô tiếp tục ở lại trên mặt đất Nhai Thành sẽ rất nguy hiểm, cô vẫn giữ câu trả lời như vậy sao?"
Thái độ của Lệ Diên không giống như chỉ đơn thuần hù dọa cô để chiêu mộ.
Giang Vãn khựng lại, định hỏi anh ấy về mối nguy hiểm gì, thì nghe anh ấy lên tiếng tiếp.
"Cô không thể rời khỏi quán rượu này phải không?"
"... Có thể nói vậy." Dù thực ra là chủ động không muốn đi, chứ không phải bị động không thể đi.
Thấy đoán đúng, Lệ Diên đành bỏ cuộc, chuyển sang nhắc nhở: "Vậy cô nhớ đừng ra ngoài, và chú ý giữ ấm."
Giữ ấm ?
Giang Vãn còn đang chần chờ, Lệ Diên đã nhanh chóng rời đi, chỉ để lại tiếng lục lạc sau cánh cửa khẽ vang.
……
Thành Hạ đi cuối cùng của đội ngũ, luôn để ý xung quanh, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai khiên gió bảo vệ mọi người.
Khi nghe thấy tiếng bước chân Lệ Diên nhanh chóng tiến đến, cô ấy vừa giơ tay lên rồi lại hạ xuống, hỏi: "Đội trưởng Lệ, anh đã nói với bà chủ rồi chứ?"
"Những gì cần nói đều đã nói." Lệ Diên sắc mặt lạnh lùng, chỉ chăm chú nhìn về phía trước.
"..." Chắc chỉ nói những gì anh ấy cho là cần nói thôi.
Thành Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, thầm thở dài rồi mới quay đầu về, tiếp tục lên đường không chút phân tâm.
……
Trời tối rất nhanh, mới vừa qua 6 giờ, bầu trời Nhai Thành đã tối đen như mực, tựa hồ sắp sụp đổ xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, một nhóm người nhanh nhẹn và kín đáo lẻn vào thành.
Người dẫn đầu có vóc dáng cao ráo, dù đang vác vật nặng trên lưng vẫn di chuyển như bóng với tốc độ lướt qua từng con phố, từng con hẻm.
Trong lúc mọi người phía sau đang tập trung toàn bộ tâm trí vào việc đuổi theo cô ấy, bỗng nhiên họ thấy cô nàng khựng lại, dừng bước.
Chàng trai trẻ chạy ở vị trí thứ hai khó khăn lắm mới kìm lại được bước chân, theo bản năng quan sát xung quanh rồi cảm thấy khó hiểu, mới thấp giọng hỏi: "Đội trưởng, nơi này không đủ kín đáo và an toàn phải không?"
Hai người đằng sau không lên tiếng, chỉ nhìn về phía người phụ nữ dẫn đầu.
"Hầu Tử," Thạch Tuyết Vân nghiêng mặt, vẻ lạnh lùng, chỉ về phía một lối hẻm, "Cậu đã nói Nhai Thành có một quán rượu mở cửa, đúng không?"
"?" Hầu Chính định nói rằng đó chỉ là chuyện người đăng bài đang mơ mộng viển vông, nhưng rồi nhớ ra đội trưởng không phải kiểu người hay đùa, nên bước lên phía trước nhìn sang bên trái.
Chỉ thấy ở cuối con hẻm, trên con đường, ánh đèn vàng dịu nhẹ nhàng xé toạc màn đêm dày đặc, khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm đôi phần.
Nhưng làm sao một thành phố chết chóc đã bị bỏ hoang gần 20 năm lại có ánh đèn được?
"Đi xem thử."
Dù Thạch Tuyết Vân không ra lệnh, Hầu Chính cũng định làm vậy, cậu ấy như một cái bóng, hòa mình vào bức tường, rồi trong chớp mắt lướt đến đầu hẻm, nhìn sang phía phố đối diện.
Tấm biển hiệu ghi bốn chữ "Quán rượu Hồ Điệp" chính là nguồn phát sán, dưới biển hiệu là một cánh cửa lớn, bên cạnh đó đặt một chiếc tủ kỳ lạ có màn hình màu, ở một bên khác là một ô cửa sổ kính, nhưng có vẻ đã được dán màng chống nhìn trộm, tối om, không thể nhìn thấy bên trong.
Không ngờ lại là thật!?
Hầu Chính ngẩn người vài giây, khi tách khỏi bức tường thì thấy Thạch Tuyết Vân và những người khác đã đi tới.
"Nếu tôi nói, việc cô tiếp tục ở lại trên mặt đất Nhai Thành sẽ rất nguy hiểm, cô vẫn giữ câu trả lời như vậy sao?"
Thái độ của Lệ Diên không giống như chỉ đơn thuần hù dọa cô để chiêu mộ.
Giang Vãn khựng lại, định hỏi anh ấy về mối nguy hiểm gì, thì nghe anh ấy lên tiếng tiếp.
"Cô không thể rời khỏi quán rượu này phải không?"
"... Có thể nói vậy." Dù thực ra là chủ động không muốn đi, chứ không phải bị động không thể đi.
Thấy đoán đúng, Lệ Diên đành bỏ cuộc, chuyển sang nhắc nhở: "Vậy cô nhớ đừng ra ngoài, và chú ý giữ ấm."
Giữ ấm ?
Giang Vãn còn đang chần chờ, Lệ Diên đã nhanh chóng rời đi, chỉ để lại tiếng lục lạc sau cánh cửa khẽ vang.
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Hạ đi cuối cùng của đội ngũ, luôn để ý xung quanh, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai khiên gió bảo vệ mọi người.
Khi nghe thấy tiếng bước chân Lệ Diên nhanh chóng tiến đến, cô ấy vừa giơ tay lên rồi lại hạ xuống, hỏi: "Đội trưởng Lệ, anh đã nói với bà chủ rồi chứ?"
"Những gì cần nói đều đã nói." Lệ Diên sắc mặt lạnh lùng, chỉ chăm chú nhìn về phía trước.
"..." Chắc chỉ nói những gì anh ấy cho là cần nói thôi.
Thành Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, thầm thở dài rồi mới quay đầu về, tiếp tục lên đường không chút phân tâm.
……
Trời tối rất nhanh, mới vừa qua 6 giờ, bầu trời Nhai Thành đã tối đen như mực, tựa hồ sắp sụp đổ xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, một nhóm người nhanh nhẹn và kín đáo lẻn vào thành.
Người dẫn đầu có vóc dáng cao ráo, dù đang vác vật nặng trên lưng vẫn di chuyển như bóng với tốc độ lướt qua từng con phố, từng con hẻm.
Trong lúc mọi người phía sau đang tập trung toàn bộ tâm trí vào việc đuổi theo cô ấy, bỗng nhiên họ thấy cô nàng khựng lại, dừng bước.
Chàng trai trẻ chạy ở vị trí thứ hai khó khăn lắm mới kìm lại được bước chân, theo bản năng quan sát xung quanh rồi cảm thấy khó hiểu, mới thấp giọng hỏi: "Đội trưởng, nơi này không đủ kín đáo và an toàn phải không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đằng sau không lên tiếng, chỉ nhìn về phía người phụ nữ dẫn đầu.
"Hầu Tử," Thạch Tuyết Vân nghiêng mặt, vẻ lạnh lùng, chỉ về phía một lối hẻm, "Cậu đã nói Nhai Thành có một quán rượu mở cửa, đúng không?"
"?" Hầu Chính định nói rằng đó chỉ là chuyện người đăng bài đang mơ mộng viển vông, nhưng rồi nhớ ra đội trưởng không phải kiểu người hay đùa, nên bước lên phía trước nhìn sang bên trái.
Chỉ thấy ở cuối con hẻm, trên con đường, ánh đèn vàng dịu nhẹ nhàng xé toạc màn đêm dày đặc, khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm đôi phần.
Nhưng làm sao một thành phố chết chóc đã bị bỏ hoang gần 20 năm lại có ánh đèn được?
"Đi xem thử."
Dù Thạch Tuyết Vân không ra lệnh, Hầu Chính cũng định làm vậy, cậu ấy như một cái bóng, hòa mình vào bức tường, rồi trong chớp mắt lướt đến đầu hẻm, nhìn sang phía phố đối diện.
Tấm biển hiệu ghi bốn chữ "Quán rượu Hồ Điệp" chính là nguồn phát sán, dưới biển hiệu là một cánh cửa lớn, bên cạnh đó đặt một chiếc tủ kỳ lạ có màn hình màu, ở một bên khác là một ô cửa sổ kính, nhưng có vẻ đã được dán màng chống nhìn trộm, tối om, không thể nhìn thấy bên trong.
Không ngờ lại là thật!?
Hầu Chính ngẩn người vài giây, khi tách khỏi bức tường thì thấy Thạch Tuyết Vân và những người khác đã đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro