Bá chủ Vân Ch...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Khuất Thừa ngập ngừng khoảnh khắc, cuối cùng cắn răng nuốt vào. Lát sau toàn thân hắn sáng lên hồng quang, tiếp sau trên mặt và cơ bắp đều hiển lộ ra từng đường vân màu đỏ. Lục Ly tử tế nhìn kỹ, phát hiện đó là từng con hỏa phượng nho nhỏ, trong lòng hắn khẽ chấn động, xem ra đan dược màu đỏ lửa này có quan hệ rất lớn tới Hỏa Phượng Thiên Thai của Lục Ly.
- A!
Bắp thịt trên khắp người Khuất Thừa khẽ rung lên, nét mặt lộ vẻ thống khổ, phải qua tận nửa nén hương, hồng quang trên người hắn mới tan biến, về lại hình dáng ban đầu. Hắn mở mắt nhìn qua Lục Linh, trong mắt không còn vẻ hung ác bạo ngược xen lẫn cừu hận, mà cung kính khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Tham kiến Thánh Chủ!
- Tốt!
Trên mặt Lục Linh lộ ra ý cười nhàn nhạt, đảo mắt nhìn sang Lục Ly nói:
- Đây là Hỏa Phượng Thi Hồn Đan, do Hỏa Phượng chân nguyên của ta ngưng tạo mà ra, nuốt đan dược này vào liền thành phượng nô của ta.
- Quả nhiên …
Lục Ly thì thào một tiếng, khắc này, tất cả mọi nghi hoặc đều được giải đáp.
Sau khi bị mang đến Vân Châu, Lục Linh lợi dụng loại đan dược này bí mật khống chế điện chủ và Thái Thượng trưởng lão Vân Thủy Điện. Tiếp đó lại lặng lẽ khống chế Nhân Hoàng ba đại thế lực, cuối cùng đặt bẫy dẫn dụ Nhân Hoàng Thái Dương Cung đi ra, mục đích chính là nhất thống toàn bộ Vân Châu, trở thành Đại Đế Vân Châu.
Hơn hai năm trước, Lục Linh vẫn là một thiếu nữ tay không sức trói gà, bị Minh Xà bà bà cường hành mang đi, sau đó lại lần nữa bị bắt cóc, dẫn tới Vân Châu.
Qua hai năm, Lục Linh không chỉ tu luyện đến Quân Hầu Cảnh, còn bí mật mưu đồ trọn cả Vân Châu. Chuyện như thế nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng ai cũng không dám tin tưởng?
- Tỷ tỷ!
Lục Ly nhìn sang Lục Linh, chỉ về phía lão đầu râu bạc nói:
- Linh hồn của ngươi hẳn là bị hắn phong ấn, có thể để hắn nghĩ cách mở ra.
- Ừm, ta biết rồi!
Lục Linh khẽ gật đầu, nhìn vào Đồ Nghịch nói:
- Đồ Nghịch Hồ Lang Khuất Thừa, các ngươi đi chỉnh đốn quân đội, lập tức xuất quân tới Thái Dương Cung. Ta cho các ngươi thời gian một tháng, nếu một tháng sau còn chưa thể nhất thống Vân Châu, các ngươi đưa đầu tới gặp.
- Tuân mệnh!
Ba người Đồ Nghịch đi xuống, tại trường chỉ còn lại ba tên Nhân Hoàng, Lục Linh quay sang nhìn lão giả râu bạc nói:
- Vưu Bình, có phải năm đó ngươi đã phong ấn ký ức ta?
Vưu Bình thành thật gật đầu đáp nói:
- Hồi bẩm Thánh Chủ, năm đó lúc thuộc hạ mang ngươi trở về, ngươi một lòng muốn về Bắc Mạc, vô tâm tu luyện. Thuộc hạ sợ ảnh hưởng tới ngươi, thế nên mới... cường hành phong ấn ký ức trước kia.
- Hừ!
Lục Linh trùng trùng hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Còn không mau mở ra phong ấn …
Lão đầu râu bạc vội vàng đi tới, trong tay sáng lên một đạo bạch quang, đặt lên đầu Lục Linh. Rất nhanh nét mặt Lục Linh lộ ra một tia thống khổ, Lục Ly căng thẳng đứng bên nhìn xem. Qua tận nửa canh giờ, vẻ thống khổ trên mặt Lục Ly mới biến mất.
Lát sau, Vưu Bình thu tay về, cung kính đứng nép sang bên cạnh, Lục Ly khẩn trương nhìn Lục Linh, nhẹ giọng kêu nói:
- Tỷ!
Lông mi Lục Linh khẽ run rẩy, lại không lập tức mở mắt ra, chỉ thấy nhịp thở nàng dần trở nên dồn dập, đợi chừng một nén hướng mới chậm rãi mở mắt, nhìn Lục Ly.
- Tỷ!
Thấy được ánh mắt quen thuộc của Lục Linh, cả người Lục Ly khẽ run, thất thanh kêu lên. Lục Linh vẫn không lên tiếng, chỉ si ngốc đứng đó nhìn Lục Ly, từ trong mắt hai hàng lệ nóng chảy xuống. Nước mắt hóa thành dòng, men theo gò má trượt xuống, đánh lên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
- Tỷ tỷ!
Lục Ly rốt cuộc không kìm nổi kích động trong lòng, giang tay đem Lục Linh vào trong ngực, Lục Linh cũng duỗi ra hai tay ôm chặt Lục Ly, dùng sức rất mạnh, tựa hồ sợ Lục Ly tan biến mất.
Hai tỷ đệ ôm nhau khóc rống, qua suốt ba nén hương tâm tình mới dần ổn định lại. Lục Linh vỗ vỗ lưng Lục Ly, đẩy hắn ra, sau đó khoát tay để ba tên Nhân Hoàng trong đại điện lui xuống.
Sau khi đám người kia rút đi, nàng mới khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Lục Ly, nói:
- Lục Ly, tỷ không phải đang nằm mơ đúng không? Ngươi... Mấy năm nay ngươi sống thế nào? Làm sao tìm được tới Vân Châu?
- Hắc hắc
Lục Linh khôi phục ký ức, Lục Ly không giấu được vui sướng trong lòng, xấu hổ cười nói:
- Tỷ, ngươi không nằm mơ, suốt hơn hai năm qua ta một mực đi tìm ngươi. Toàn bộ Trung Châu đều tìm khắp cả, lại vẫn không thấy người. Đến sau nhờ cơ duyên xảo hợp, trong một tiểu thế giới của ta có thông đạo nối liền với U Châu, ta bèn phái người đi U Châu tìm ngươi, nhờ đó mới biết được tin ngươi ở Vân Châu.
- Toàn bộ Trung Châu đều tìm khắp cả?
Lục Linh nhíu mày hỏi:
- Ngươi trở về Trung Châu, trở về Lục gia?
- Đúng!
Lục Ly gật đầu nói:
- Ta đã trở về Lục gia, chẳng qua... Giờ ta không còn là con em Lục gia nữa, ta bị trục xuất. Gia gia trúng độc, đến nay vẫn đang hôn mê bất tỉnh, đại quyền Lục gia nằm hết trong tay đại gia gia. Ta bị Lục Toan hãm hại, dù được Thái Thượng trưởng lão cứu, nhưng Lục gia cũng đã ra thông cáo trục xuất ta khỏi Lục gia.
- Hả?
Nét mặt Lục Linh thoáng chuyển lạnh, trong mắt sát khí đằng đằng, cả giận nói:
- Lục gia dám đối xử với ngươi như thế? Để sau này tỷ tỷ dẫn người về lại Lục gia, giúp ngươi tìm về công đạo!
Lục Linh không đợi Lục Ly lên tiếng đã quan tâm hỏi tiếp:
- Mấy năm nay ngươi sống thế nào? Đã gặp phải những chuyện gì, kể hết lại cho tỷ tỷ nghe. Ai khiến ngươi chịu ủy khuất, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi báo thù.
Lục Ly thấy bộ dạng sát khí đằng đằng đó của Lục Linh, cánh mũi bất giác chua xót, thoáng ngừng một lát mới bắt đầu kể lại một lần những chuyện gặp phải trong mấy năm qua, thậm chí bao gồm cả chuyện Thí Ma Điện, không hề có chút giấu diếm nào.
Ở trong lòng Lục Ly, Lục Linh là người thân thiết nhất của hắn trên thế giới này, đối với Lục Linh hắn không có bí mật.
- Giờ ngươi là Đại Đế Bắc Mạc? Chiến lực còn có thể quét ngang Quân Hầu Cảnh?
Nghe xong cố sự của Lục Ly, thần sắc Lục Linh không giấu được vẻ cả kinh, hai năm nay những chuyện Lục Ly trải qua còn đặc sắc hơn cả nàng, còn phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Nàng vừa kiêu ngạo lại vừa có chút thương tiếc vuốt ve mặt Lục Ly nói:
- Ta biết đệ đệ của ta không phải người bình thường, là rồng nhất định sẽ thăng thiên. Là tỷ vô dụng, để ngươi chịu khổ bao năm nay.
- Tỷ, đừng nói thế!
Lục Ly lắc đầu an ủi:
- Là ta vô dụng, để ngươi lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, chịu khổ nhiều như vậy. Tỷ, sao ngươi khống chế được đám Nhân Hoàng kia?
- Khống chế bọn hắn rất đơn giản!
Trên mặt Lục Linh chớp qua một tia hàn khí, nói:
- Ta là Hỏa Phượng Thiên Thai, trong thân thể có Hỏa Phượng chân nguyên, Vưu Bình Đồ Nghịch đều muốn có được Hỏa Phượng chân nguyên này. Bởi thế hai người một mực bồi dưỡng ta, muốn đợi Hỏa Phượng chân nguyên dị biến thành Hỏa Phượng Thiên Viêm lại cưỡng chiếm thân thể ta, hấp thu Hỏa Phong Thiên Viêm. Hỏa Phượng Thiên Viêm có tác dụng cực lớn đối với võ giả, có thể giúp cho võ giả thoát thai hoán cốt, có cơ hội rất lớn để xung kích Địa Tiên.
- Ta lợi dụng tham niệm của bọn hắn, bí mật tu luyện Hỏa Phượng Thi Hồn Thuật, ngưng kết ra Hỏa Phượng Thi Hồn Đan. Bọn hắn không hiểu được sự lợi hại của Thi Hồn Đan, bị ta lừa ăn vào, sau đó linh hồn liền bị Thi Hồn Đan khống chế, trở thành phượng nô của ta.
- Sau đó ta dẫn theo hai người Đồ Nghịch và Vưu Bình, âm thầm đi tới địa bàn ba đại thế lực, bố cục lừa thủ lĩnh ba đại thế lực vào bẫy, lần lượt cho chúng ăn xuống Thi Hồn Đan. Tiếp sau lại đặt bẫy lừa giết Nhân Hoàng Thái Dương Cung, chuyện sau đó nữa thì ngươi cũng thấy rồi đấy.
- Lần này ta không ngờ quan hệ giữa Thái Dương Cung và Luân Hồi Cung lại sâu đến vậy, vừa khéo lại có một tên lão tặc Cơ gia cũng ở chỗ này, nếu không nhờ ngươi đi ra chấn nhiếp, sợ rằng kết cục đã khác.
Lục Linh nói rất nhẹ nhàng, rất tùy ý, nhưng Lục Ly có thể nghe ra được hung hiểm trong đó. Cũng may mọi chuyện đã qua, Lục Linh cũng không phải chịu thương tổn gì lớn, nội tâm hắn mới thoải mái ít nhiều.
- Tỷ, ngươi thật lợi hại!
Nghĩ đến Lục Linh một thân một mình, không nơi nương tựa, mới đến Vân Châu hơn hai năm, lại đã bất động thanh sắc khống chế năm tên Nhân Hoàng, bốn đại thế lực, hiện tại còn trở thành bá chủ Vân Châu. Lục Ly kiêu ngạo thay cho nàng từ tận đáy lòng, Lục Linh mưu lược mưu trí, Lục Ly cảm thấy mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
- A!
Bắp thịt trên khắp người Khuất Thừa khẽ rung lên, nét mặt lộ vẻ thống khổ, phải qua tận nửa nén hương, hồng quang trên người hắn mới tan biến, về lại hình dáng ban đầu. Hắn mở mắt nhìn qua Lục Linh, trong mắt không còn vẻ hung ác bạo ngược xen lẫn cừu hận, mà cung kính khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Tham kiến Thánh Chủ!
- Tốt!
Trên mặt Lục Linh lộ ra ý cười nhàn nhạt, đảo mắt nhìn sang Lục Ly nói:
- Đây là Hỏa Phượng Thi Hồn Đan, do Hỏa Phượng chân nguyên của ta ngưng tạo mà ra, nuốt đan dược này vào liền thành phượng nô của ta.
- Quả nhiên …
Lục Ly thì thào một tiếng, khắc này, tất cả mọi nghi hoặc đều được giải đáp.
Sau khi bị mang đến Vân Châu, Lục Linh lợi dụng loại đan dược này bí mật khống chế điện chủ và Thái Thượng trưởng lão Vân Thủy Điện. Tiếp đó lại lặng lẽ khống chế Nhân Hoàng ba đại thế lực, cuối cùng đặt bẫy dẫn dụ Nhân Hoàng Thái Dương Cung đi ra, mục đích chính là nhất thống toàn bộ Vân Châu, trở thành Đại Đế Vân Châu.
Hơn hai năm trước, Lục Linh vẫn là một thiếu nữ tay không sức trói gà, bị Minh Xà bà bà cường hành mang đi, sau đó lại lần nữa bị bắt cóc, dẫn tới Vân Châu.
Qua hai năm, Lục Linh không chỉ tu luyện đến Quân Hầu Cảnh, còn bí mật mưu đồ trọn cả Vân Châu. Chuyện như thế nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng ai cũng không dám tin tưởng?
- Tỷ tỷ!
Lục Ly nhìn sang Lục Linh, chỉ về phía lão đầu râu bạc nói:
- Linh hồn của ngươi hẳn là bị hắn phong ấn, có thể để hắn nghĩ cách mở ra.
- Ừm, ta biết rồi!
Lục Linh khẽ gật đầu, nhìn vào Đồ Nghịch nói:
- Đồ Nghịch Hồ Lang Khuất Thừa, các ngươi đi chỉnh đốn quân đội, lập tức xuất quân tới Thái Dương Cung. Ta cho các ngươi thời gian một tháng, nếu một tháng sau còn chưa thể nhất thống Vân Châu, các ngươi đưa đầu tới gặp.
- Tuân mệnh!
Ba người Đồ Nghịch đi xuống, tại trường chỉ còn lại ba tên Nhân Hoàng, Lục Linh quay sang nhìn lão giả râu bạc nói:
- Vưu Bình, có phải năm đó ngươi đã phong ấn ký ức ta?
Vưu Bình thành thật gật đầu đáp nói:
- Hồi bẩm Thánh Chủ, năm đó lúc thuộc hạ mang ngươi trở về, ngươi một lòng muốn về Bắc Mạc, vô tâm tu luyện. Thuộc hạ sợ ảnh hưởng tới ngươi, thế nên mới... cường hành phong ấn ký ức trước kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừ!
Lục Linh trùng trùng hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Còn không mau mở ra phong ấn …
Lão đầu râu bạc vội vàng đi tới, trong tay sáng lên một đạo bạch quang, đặt lên đầu Lục Linh. Rất nhanh nét mặt Lục Linh lộ ra một tia thống khổ, Lục Ly căng thẳng đứng bên nhìn xem. Qua tận nửa canh giờ, vẻ thống khổ trên mặt Lục Ly mới biến mất.
Lát sau, Vưu Bình thu tay về, cung kính đứng nép sang bên cạnh, Lục Ly khẩn trương nhìn Lục Linh, nhẹ giọng kêu nói:
- Tỷ!
Lông mi Lục Linh khẽ run rẩy, lại không lập tức mở mắt ra, chỉ thấy nhịp thở nàng dần trở nên dồn dập, đợi chừng một nén hướng mới chậm rãi mở mắt, nhìn Lục Ly.
- Tỷ!
Thấy được ánh mắt quen thuộc của Lục Linh, cả người Lục Ly khẽ run, thất thanh kêu lên. Lục Linh vẫn không lên tiếng, chỉ si ngốc đứng đó nhìn Lục Ly, từ trong mắt hai hàng lệ nóng chảy xuống. Nước mắt hóa thành dòng, men theo gò má trượt xuống, đánh lên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
- Tỷ tỷ!
Lục Ly rốt cuộc không kìm nổi kích động trong lòng, giang tay đem Lục Linh vào trong ngực, Lục Linh cũng duỗi ra hai tay ôm chặt Lục Ly, dùng sức rất mạnh, tựa hồ sợ Lục Ly tan biến mất.
Hai tỷ đệ ôm nhau khóc rống, qua suốt ba nén hương tâm tình mới dần ổn định lại. Lục Linh vỗ vỗ lưng Lục Ly, đẩy hắn ra, sau đó khoát tay để ba tên Nhân Hoàng trong đại điện lui xuống.
Sau khi đám người kia rút đi, nàng mới khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Lục Ly, nói:
- Lục Ly, tỷ không phải đang nằm mơ đúng không? Ngươi... Mấy năm nay ngươi sống thế nào? Làm sao tìm được tới Vân Châu?
- Hắc hắc
Lục Linh khôi phục ký ức, Lục Ly không giấu được vui sướng trong lòng, xấu hổ cười nói:
- Tỷ, ngươi không nằm mơ, suốt hơn hai năm qua ta một mực đi tìm ngươi. Toàn bộ Trung Châu đều tìm khắp cả, lại vẫn không thấy người. Đến sau nhờ cơ duyên xảo hợp, trong một tiểu thế giới của ta có thông đạo nối liền với U Châu, ta bèn phái người đi U Châu tìm ngươi, nhờ đó mới biết được tin ngươi ở Vân Châu.
- Toàn bộ Trung Châu đều tìm khắp cả?
Lục Linh nhíu mày hỏi:
- Ngươi trở về Trung Châu, trở về Lục gia?
- Đúng!
Lục Ly gật đầu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta đã trở về Lục gia, chẳng qua... Giờ ta không còn là con em Lục gia nữa, ta bị trục xuất. Gia gia trúng độc, đến nay vẫn đang hôn mê bất tỉnh, đại quyền Lục gia nằm hết trong tay đại gia gia. Ta bị Lục Toan hãm hại, dù được Thái Thượng trưởng lão cứu, nhưng Lục gia cũng đã ra thông cáo trục xuất ta khỏi Lục gia.
- Hả?
Nét mặt Lục Linh thoáng chuyển lạnh, trong mắt sát khí đằng đằng, cả giận nói:
- Lục gia dám đối xử với ngươi như thế? Để sau này tỷ tỷ dẫn người về lại Lục gia, giúp ngươi tìm về công đạo!
Lục Linh không đợi Lục Ly lên tiếng đã quan tâm hỏi tiếp:
- Mấy năm nay ngươi sống thế nào? Đã gặp phải những chuyện gì, kể hết lại cho tỷ tỷ nghe. Ai khiến ngươi chịu ủy khuất, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi báo thù.
Lục Ly thấy bộ dạng sát khí đằng đằng đó của Lục Linh, cánh mũi bất giác chua xót, thoáng ngừng một lát mới bắt đầu kể lại một lần những chuyện gặp phải trong mấy năm qua, thậm chí bao gồm cả chuyện Thí Ma Điện, không hề có chút giấu diếm nào.
Ở trong lòng Lục Ly, Lục Linh là người thân thiết nhất của hắn trên thế giới này, đối với Lục Linh hắn không có bí mật.
- Giờ ngươi là Đại Đế Bắc Mạc? Chiến lực còn có thể quét ngang Quân Hầu Cảnh?
Nghe xong cố sự của Lục Ly, thần sắc Lục Linh không giấu được vẻ cả kinh, hai năm nay những chuyện Lục Ly trải qua còn đặc sắc hơn cả nàng, còn phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Nàng vừa kiêu ngạo lại vừa có chút thương tiếc vuốt ve mặt Lục Ly nói:
- Ta biết đệ đệ của ta không phải người bình thường, là rồng nhất định sẽ thăng thiên. Là tỷ vô dụng, để ngươi chịu khổ bao năm nay.
- Tỷ, đừng nói thế!
Lục Ly lắc đầu an ủi:
- Là ta vô dụng, để ngươi lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, chịu khổ nhiều như vậy. Tỷ, sao ngươi khống chế được đám Nhân Hoàng kia?
- Khống chế bọn hắn rất đơn giản!
Trên mặt Lục Linh chớp qua một tia hàn khí, nói:
- Ta là Hỏa Phượng Thiên Thai, trong thân thể có Hỏa Phượng chân nguyên, Vưu Bình Đồ Nghịch đều muốn có được Hỏa Phượng chân nguyên này. Bởi thế hai người một mực bồi dưỡng ta, muốn đợi Hỏa Phượng chân nguyên dị biến thành Hỏa Phượng Thiên Viêm lại cưỡng chiếm thân thể ta, hấp thu Hỏa Phong Thiên Viêm. Hỏa Phượng Thiên Viêm có tác dụng cực lớn đối với võ giả, có thể giúp cho võ giả thoát thai hoán cốt, có cơ hội rất lớn để xung kích Địa Tiên.
- Ta lợi dụng tham niệm của bọn hắn, bí mật tu luyện Hỏa Phượng Thi Hồn Thuật, ngưng kết ra Hỏa Phượng Thi Hồn Đan. Bọn hắn không hiểu được sự lợi hại của Thi Hồn Đan, bị ta lừa ăn vào, sau đó linh hồn liền bị Thi Hồn Đan khống chế, trở thành phượng nô của ta.
- Sau đó ta dẫn theo hai người Đồ Nghịch và Vưu Bình, âm thầm đi tới địa bàn ba đại thế lực, bố cục lừa thủ lĩnh ba đại thế lực vào bẫy, lần lượt cho chúng ăn xuống Thi Hồn Đan. Tiếp sau lại đặt bẫy lừa giết Nhân Hoàng Thái Dương Cung, chuyện sau đó nữa thì ngươi cũng thấy rồi đấy.
- Lần này ta không ngờ quan hệ giữa Thái Dương Cung và Luân Hồi Cung lại sâu đến vậy, vừa khéo lại có một tên lão tặc Cơ gia cũng ở chỗ này, nếu không nhờ ngươi đi ra chấn nhiếp, sợ rằng kết cục đã khác.
Lục Linh nói rất nhẹ nhàng, rất tùy ý, nhưng Lục Ly có thể nghe ra được hung hiểm trong đó. Cũng may mọi chuyện đã qua, Lục Linh cũng không phải chịu thương tổn gì lớn, nội tâm hắn mới thoải mái ít nhiều.
- Tỷ, ngươi thật lợi hại!
Nghĩ đến Lục Linh một thân một mình, không nơi nương tựa, mới đến Vân Châu hơn hai năm, lại đã bất động thanh sắc khống chế năm tên Nhân Hoàng, bốn đại thế lực, hiện tại còn trở thành bá chủ Vân Châu. Lục Ly kiêu ngạo thay cho nàng từ tận đáy lòng, Lục Linh mưu lược mưu trí, Lục Ly cảm thấy mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro