Cừu nhân gặp mặ...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
- Hưu...
Một bóng dáng màu trắng bắn ra, Tiểu Bạch nhảy lên bả vai của Lục Ly, mắt nhỏ đảo qua, mấy trăm con rắn độc sợ tới mức co quắp thành một đoàn, không dám tiến thêm một bước.
Lục Ly giơ ngón cái lên, vừa định bảo Tiểu Bạch đuổi bầy rắn đi xa, đột nhiên nội tâm của hắn khẽ động, nếu Tiểu Bạch có thể trấn áp xua tan Huyền thú cấp thấp, vậy nó có thể khống chế những Huyền thú cấp thấp kia không?
Hắn nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Tiểu Bạch, ngươi có thể khống chế bọn Hắc Xà này không? Để chúng nó trấn thủ ở phụ cận được không?
Người Triệu gia có thể sẽ cả đêm truy sát đến, vạn nhất lúc mình ngủ say bị người đánh lén, như vậy chết như thế nào cũng không biết, nếu có một đám rắn độc trấn thủ, thì hắn có thể vô tư rồi.
Con ngươi của Tiểu Bạch đảo một vòng, rất thông linh gật đầu, lớn tiếng kêu mấy tiếng. Những đại xà kia thối lui qua hai bên, nhường ra một con đường, nhưng không có bỏ chạy
- Xích xích...
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên thật cao, tựa như một hài tử làm chuyện tốt đang chờ khen ngợi, Lục Ly vui vẻ, xem ra Tiểu Bạch thật có thể khống chế Huyền thú nhất phẩm, linh trí của nó cũng rất nghịch thiên.
Hắn từng bước đi về phía bầy rắn, Những rắn độc kia không dám cử động, chờ Lục Ly tiến vào, không ngờ lại tự động lấp đường, hơn nữa thủ tại chỗ, một bước cũng không dám rời đi.
Lục Ly từ từ đi tới, đi một khoảng cách, xác định rắn độc không có rời khỏi thì càng thêm hưng phấn.
Hắn ôm Tiểu Bạch xuống, vui mừng sờ soạng đầu nó, cảm khái nói:
- Tiểu Bạch, ngươi thật lợi hại, sau này có cơ hội, ta nhất định tìm cho ngươi đồ ăn ngon nhất thế giới này.
- Xích... xích...
Tiểu Bạch vừa nghe, hai con mắt liền sáng ngời, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay của Lục Ly, khuôn mặt nịnh hót. Bộ dáng kia căn bản không giống như Huyền thú cường đại, mà là một con cún nhỏ...
- Khúc khích!
Phía trước lại xuất hiện từng bầy đại xà, đường núi này tựa hồ là sào huyệt của Hắc Xà, khắp nơi đều là Hắc Xà. Cũng may có Tiểu Bạch, nếu không Lục Ly một người xông tới mà nói... Tuyệt đối là một phen khổ chiến, nói không chừng sẽ trúng độc mà chết.
Đi về phía trước ba bốn dặm, gặp phải rắn độc đã vượt qua mấy ngàn con, Lục Ly không dám đi về phía trước nữa. Vạn nhất sâu trong sơn mạch có Xà Vương, Tiểu Bạch không cách nào trấn áp thì làm sao bây giờ?
Ở phụ cận tìm một vòng, Lục Ly tìm được mấy cái sơn động, nhưng bên trong đều là rắn độc, có mùi hôi gay mũi.
Lục Ly không có biện pháp, chỉ có thể dùng Thiên Lân Đao đào một cái hang nhỏ, bảo Tiểu Bạch khống chế một đám Hắc Xà trấn thủ ở trong phương viên trăm trượng. Mình thì quan sát một phen, sau khi xác định an toàn mới đi nằm ngủ.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Ly bị tiếng huyên náo làm thức tỉnh, mơ hồ hắn còn nghe được tiếng võ giả gầm lên giận dữ.
Đôi mắt của hắn nhanh chóng khôi phục thanh minh, cẩn thận lắng nghe, suy đoán là truy binh đuổi tới, rất có thể đang khai chiến với bầy rắn.
- Tới tốt!
Ánh mắt Lục Ly lộ ra lãnh ý, lúc này trong lòng hắn không có tâm tư chạy trốn, ngược lại dâng lên sát ý nồng đậm.
Chung quanh có mấy ngàn con rắn độc, Tiểu Bạch lại có thể khống chế, cho dù trong mười một người kia có Thần Hải cảnh, Lục Ly cũng không sợ.
- Tiểu Bạch, địch nhân của ta đuổi theo tới, ngươi giúp ta khống chế rắn độc đi tấn công bọn họ!
Hắn dặn dò Tiểu Bạch mấy câu, Tiểu Bạch rốt cục thanh tỉnh, thấy sắc mặt của Lục Ly nặng nề, nó liền gật đầu. Lục Ly yên tâm lại, thu hồi đồ vật, lặng lẽ tiềm hành về phía chiến trường.
Lúc này là thời điểm trước khi bình minh đến, sắc trời cực kỳ u ám, khắp nơi đen nhánh, đen đến làm cho người cảm thấy tim đập nhanh.
Lục Ly phóng ra huyền lực, nhờ vào tia sáng yếu ớt lệnh Tiểu Bạch khống chế Hắc Xà đi theo, hắn ở phụ cận đi một vòng lớn, Tiểu Bạch đã khống chế mấy trăm con rắn độc đi theo.
- Đi!
Mang theo mấy trăm con rắn độc, lực lượng của Lục Ly tăng nhiều, hắn lặng lẽ nhích tới gần chiến trường. Chỉ đi tầm nửa nén hương, xa xa thấy được một nhóm người đang giao chiến với rắn độc màu đen.
- Ầm ầm ầm!
Trong tay đám người kia tỏa ra tia sáng huyền khí lấp lánh, đao kiếm vũ động, xung quanh có rất nhiều đại xà lao tới, vây công đám người kia.
- Đi!
Lục Ly chậm rãi nhích tới gần, lại tiềm hành nửa dặm, hắn núp ở trong một khe núi quan sát, mượn tia sáng của huyền lực phản xạ, Lục Ly rốt cục thấy rõ ràng người tới.
- Địch Hỏa!
Mắt hắn phun lửa, tuyệt đối không nghĩ tới trong người truy sát lại có Địch Hỏa, cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, huống chi Địch Hỏa là vì đuổi giết hắn mà đến.
- Mười một người, tất cả đều là Huyền Vũ cảnh hậu kỳ và đỉnh phong, lại đều là người Triệu gia! Tốt, rất tốt!
Lục Ly yên tâm, bất quá hắn không có mạo muội xuất động, cẩn thận quan sát một phen, xác định không có cường giả ẩn nấp, hắn nhìn Tiểu Bạch nói:
- Bảo bầy rắn vây đám người kia lại, vây vài vòng, một cái cũng không cho chạy.
Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên vẻ hung lệ, có chút hưng phấn kêu lên, rắn độc giống như quân đội được huấn luyện, vượt qua Lục Ly và Tiểu Bạch lao tới trước.
- Đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly nhìn cũng không nhìn chiến trường, mang theo Tiểu Bạch một đường tiềm hành, triệu tập rắn độc ở phụ cận tới, để Tiểu Bạch khống chế rắn độc tiếp tục vây quanh đám người Địch Hỏa...
Lục Ly vẫn chưa yên tâm, đường vòng đi xuống chân núi, nếu như Địch Hỏa phá được vòng vây, hắn sẽ tự mình động thủ.
Địch Hỏa từng mang theo Địch Hãn, thiếu chút nữa cưỡng gian Lục Linh, còn làm hại nàng què chân, một người ở trong núi lớn nhiều ngày, cuối cùng kéo theo chân gãy bò trở về.
Lần trước ở bộ lạc để cho Địch Hỏa trốn, lần này đối phương lại tự mình đến truy sát, thù cũ nợ mới, Lục Ly làm sao có thể để Địch Hỏa chạy trốn? Cơ hội tốt như vậy, không chém giết đối phương, còn đợi khi nào?
Hắn để Tiểu Bạch khống chế gần ngàn con rắn độc vây công, lần này nhất định phải giết đối phương.
...
- Mẹ kiếp, sao có nhiều Hắc Viêm Xà như vậy?
- Địch Hỏa, làm sao bây giờ? Trước rút lui đi? Nếu không chúng ta cũng phải chết ở chỗ này!
- Đúng đúng, nhất định phải phá vây, nếu không chúng ta sẽ bị rắn độc cắn chết.
Đám võ giả Triệu gia đều luống cuống, bọn họ ở trong rừng rậm bị đàn thú dây dưa thật lâu, lúc hoàng hôn mới một đường truy tung dấu chân của Lục Ly đến.
Mọi người không có địa phương qua đêm, Địch Hỏa lại sợ Lục Ly chạy trốn cả đêm, nên cổ động mọi người truy sát, lại không nghĩ rằng tới nơi này, rắn độc lại nhiều như vậy...
Hắc Viêm Xà, Huyền thú nhất phẩm, kỳ thực lực chiến đấu không tính mạnh, chẳng qua độc dịch như hỏa diễm. Một khi bị phun trúng sẽ như lửa đốt, làn da bị ăn mòn, cho nên được mệnh danh là Hắc Viêm Xà.
Mọi người đều mặc thanh giáp của Triệu gia, chỉ cần cẩn thận chút ít, ngược lại có thể ngăn độc dịch phun trúng, bọn họ đều có huyền khí, có thể ung dung đánh giết Hắc Viêm Xà. Vấn đề là hiện tại Hắc Viêm Xà càng ngày càng nhiều, bọn họ liên tục bôn tẩu một ngày một đêm, cả người đã sớm mệt mỏi, không cẩn thận sẽ thua cả bàn.
- Rút lui!
Trong mười một người đã có hai người bị thương, Địch Hỏa không dám tiếp tục đuổi theo, chỉ có thể trầm mặt dẫn người lui về phía sau phá vòng vây.
Phá vòng vây cũng không dễ dàng, Hắc Viêm Xà vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, mọi người phá vòng vây cực kỳ khó khăn. Cũng may bọn họ vào núi không xa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất nửa canh giờ là có thể phá vòng vây chạy ra.
Không thể không nói, chiến lực của Địch Hỏa và võ giả Triệu gia rất mạnh, tám người làm thành một vòng tròn, riêng phần mình tấn công một phương hướng, ở giữa còn có Địch Hỏa và hai người khác chịu trách nhiệm giúp đỡ. Mặc dù phá vòng vây khó khăn, nhưng Hắc Viêm Xà căn bản không cách nào nhích tới gần, rất khó làm bị thương bọn họ.
- Không được rồi...
Lục Ly ẩn ở dưới một tảng đá, thấy đám người Địch Hỏa chậm rãi phá vòng vây. Hắn biết chỉ dựa vào Hắc Viêm Xà sợ là không thể lưu bọn họ lại, nhất định phải tự mình động thủ.
- Giết!
Trong tay Lục Ly lặng lẽ xuất hiện một cái nó, địch ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, chính là thời cơ đánh lén tốt nhất. Chỉ cần dùng Đoạn Mệnh Nỏ đánh giết mấy người, trận hình của bọn họ vừa vỡ, chuyện kế tiếp sẽ rất dễ xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro