Dạ du
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Khương Khinh Linh ở lại trong Linh Đế Thành, Lục Ly thì bắt tay xử lý sự vụ Bắc Mạc. Rời khỏi Bắc Mạc lâu như vậy, hắn cần tìm hiểu một ít tình hình.
Hắn không quản chuyện, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, sự tình gì đều bỏ mặc không để ý, vạn nhất Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần làm loạn thì sao?
Hắn để Yên phu nhân an trí cho Khương Khinh Linh và Khương Dực, tiếp sau đi gặp Lục Phi Tuyết, tán gẫu một buổi chiều, kế đó mới triệu kiến Minh Vũ, dặn dù chút sự tình.
Cơm tối Lục Ly ăn cùng với Khương Khinh Linh, không mời thêm vị khách nào khác. Khương Dực mặc cho Yên phu nhân đi chiêu đãi, dù sao Khương Vô Ngã nhìn hắn không thuận mắt, hắn cũng không để ý tới thái độ Khương gia.
Khương Khinh Linh ăn rất ngon lành, đoạn thời gian trước nàng gần như không ăn thứ gì, cả người gầy đi trông thấy. Tối nay có Lục Ly bồi cùng, còn toàn là thức ăn đặc sản Bắc Mạc, thế nên nàng ăn đến no căng.
Đáng tiếc nàng không quá thích rượu Bắc Mạc, nói không đủ mạnh, lần này nàng tới vội vàng, không mang theo Huyết Tinh Mân Côi. Lục Ly sai người đưa ra mấy loại rượu, nàng đều uống không tận hứng.
Ăn xong, Khương Khinh Linh nói đầy bụng, để Lục Ly dẫn nàng dạo quanh bốn phía, thưởng thức một chút phong quang Bắc Mạc. Lục Ly được đến cách giải độc cho Bạch Thu Tuyết, tâm tình cũng tốt lên nhiều, liền mang theo Khương Khinh Linh ngồi truyền tống trận đi đến một đại thành. Bên này có một thắng cảnh không sai, là thác nước cực lớn, cao đến vạn trượng, phóng mắt ra khắp Bắc Mạc cũng là địa điểm vô cùng nổi danh.
Tối nay sắc trời không sai, ánh trăng sáng rõ, gió mát nhè nhẹ, bên người mang theo giai nhân du ngoạn vốn là chuyện không tồi, đáng tiếc Khương Dực một đường đi theo, rất là phá hoại phong cảnh.
Đến sau Khương Khinh Linh phát nộ, Khương Dực mới theo xa xa đằng sau, không dám đánh nhiễu nhã hứng của hai người. Hai người đi đến dưới thác nước, Khương Khinh Linh nhìn lên mấy lần, quả nhiên kích động không nhẹ.
Dưới ánh trăng, thác nước tựa như từ trên trời trút xuống, xa xa nhìn lại càng giống là Ngân Hà rơi rụng, khôi hoằng mà mỹ lệ.
Phía dưới thác nước có một hồ lớn, phong cảnh nên thơ, bên hồ có đình đài thủy tạ, là do vực chủ nơi này tu kiến. Trước khi đến Lục Ly đã để Minh Vũ đánh tiếng trước, người phụ cận sớm rút đi.
Bên đình còn có thuyền nhỏ, Khương Khinh Linh thích chơi, lập tức lên thuyền để Lục Ly chèo đi ra giữa hồ du ngoạn.
Hiện tại Lục Ly không dám đắc tội cô nãi nãi này, hơn nữa nàng đến Bắc Mạc làm khách, thân là chủ nhân sao có thể không chiêu đãi chu đáo.
- Khương Dực, chờ ở bên hồ, dám cả gan đi theo, trở về ta thiến cháu trai bảo bối của ngươi.
Khương Khinh Linh nhìn thấy đạo bóng người lấp lóe nơi xa, khẽ kêu nói.
Xa xa hai chân Khương Dực khẽ run, không dám tiếp tục đuổi theo. Một khi Khương Khinh Linh điên lên, Khương Vô Ngã đều trấn không được, nếu hôm nay thật đắc tội nàng, cháu trai hắn nhất định sẽ biến thành thái giám, mạch này của hắn liền tuyệt hậu.
Khương Dực đành phải tiềm hành quanh hồ, phòng ngừa bất cứ kẻ nào tới gần. Dù sao hắn cũng không mấy lo lắng, Bắc Mạc không có cường giả, Lục Ly thân là Đại Đế ở đây, ai dám hành thích? Minh Vũ cũng mang người bố phòng chung quanh.
Màn đêm mê người, sóng nước mặt hồ lấp loáng, nơi xa thác nước rủ xuống, nước hồ trong vắt, phong cảnh như vẽ, không khác gì thế ngoại đào nguyên.
Khương Khinh Linh ngồi ở đầu thuyền, tay xách theo bầu rượu, nhìn Lục Ly khua mái chèo phía đuôi thuyền, cười lên rạng rỡ, thỉnh thoảng còn ngửa đầu rót một ngụm rượu ngon.
Dáng điệu giai nhân như ngọc ngửa mặt uống rượu càng thêm phần phóng túng, diễm lệ đến nao lòng. Nàng thậm chí cởi giày, đôi chân trần ngọc ngà thả vào trong hồ, thỉnh thoảng hất lên một ít bọt nước, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Thấy Khương Khinh Linh vui vẻ như thế, tâm tình Lục Ly dần cũng bị cảm nhiễm, bớt đi phần nào ưu tư. Chẳng qua được một lát trong đầu hắn lại hiện lên nét mặt tuyệt mỹ của Bạch Thu Tuyết, nghĩ đến bộ dạng như nữ thi của nàng trong băng phong, trái tim hắn bất giác co thắt lại.
- Này này …
Tiếng kêu của Khương Khinh Linh bừng tỉnh Lục Ly từ trong trầm tư, nàng nghiêng đầu, xách theo bầu rượu chỉ vào Lục Ly nói:
- Lục Ly, làm phiền ngươi tôn trọng bản tiểu thư chút được không? Lúc ở cùng ta, không cho phép nghĩ tới nữ nhân nào khác, biết chưa? Bằng không quay đầu ta sẽ ném sạch linh tài của ngươi vào trong hồ.
Nói xong Khương Khinh Linh còn cau mũi lại, bộ dạng hung tợn cực giống một con mèo nhỏ đang giận dữ. Lục Ly khẽ cười, gật đầu nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi.
- Thế mới phải chứ.
Khương Khinh Linh đứng dậy, chân sau điểm nhẹ bay tới, đứng ở trước mặt Lục Ly, ở trên cao nhìn xuống nói:
- Há mồm, nể tình ngươi hiểu chuyện như thế, cho ngươi chút rượu uống. Uống rượu của bản tiểu thư rồi, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Ly lườm nàng một cái, lại đành hết cách ngẩng đầu mở miệng ra. Khương Khinh Linh nhấc bầu rượu lên, trút xuống, kéo ra một dòng chảy trắng bạc, rót vào trong miệng Lục Ly.
Thấy Lục Ly phối hợp như vậy, mắt Khương Khinh Linh cười thành vầng trăng khuyết, vươn tay sờ đầu Lục Ly nói:
- Sau này phải ngoan ngoãn, biết chưa.
Lục Ly trừng Khương Khinh Linh một cái, nói:
- Chú ý cách dùng từ, ta không phải sủng vật của ngươi, cái gì mà ngoan ngoãn, nghe nổi hết cả da gà …
- Ha ha ha.
Khương Khinh Linh cười lớn, thân hình như bướm bay ra, hai chân liên tục điểm nhẹ trên mặt hồ, không ngừng tiến về phía trước. Không phóng thích Mệnh Luân mà vẫn có thể đạp nước bay đi, khiến Lục Ly nhìn mà không khỏi kinh ngạc.
Dạo quanh phụ cận một vòng, thân mình Khương Khinh Linh dừng lại, xoay tròn một vòng giữa không trung, sau đó bay xuống thuyền nhỏ, động tác phiêu dật như là tiên nữ hạ phàm.
Nàng thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Ly, cánh mũi hếch lên nói:
- Làm sao muốn học huyền kỹ của ta? Thứ này thật ra chỉ dùng để đùa nghịch, không có tác dụng quá lớn, tốt nhất ngươi vẫn đừng học, lãng phí thời gian.
- Cũng phải!
Lục Ly nghĩ nghĩ thì thấy cũng có lý, huyền kỹ này trừ dùng để đùa nghịch ra, quả thực hoàn toàn không có chút tác dụng tăng cường chiến lực nào.
Hưu
Khương Khinh Linh đột nhiên lần nữa tung người bay lên, lần này không đạp nước mà đi, mà trực tiếp nhảy vào trong nước. Sau đó nàng lăn lộn trong nước hồ, tựa như Mỹ Nhân Ngư xuyên thoa, bơi đến quên cả trời đất.
Tối nay ánh trăng sáng rõ, hiện tại thị lực Lục Ly lại rất mạnh, Khương Khinh Linh chỉ mặc một bộ váy đỏ, lúc này ở trong nước có phần như ẩn như hiện, thân thể hoàn mỹ ẩn ẩn lộ ra, Lục Ly nhìn mấy lần, tà hỏa khe khẽ dâng lên, vội vàng dời ánh mắt đi.
- Lục Ly, xuống đây bơi cùng nào!
Bơi một lát, Khương Khinh Linh cao giọng nói, Lục Ly hơi có chút ngượng ngùng, lắc đầu đáp:
- Ngươi bơi đi, ta ngồi đây là được rồi.
Hưu
Nào ngờ, Khương Khinh Linh như một con cá bơi đến bên người Lục Ly, sau đó duỗi tay ra, đột nhiên túm Lục Ly kéo xuống.
Bịch!
Lục Ly rơi vào trong nước, thân thể bị Khương Khinh Linh cuốn lấy, hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau. Lục Ly muốn bay lên, Khương Khinh Linh lại liều mạng kéo hắn. Kéo một lúc lâu, tứ chi hai người khó miễn có chút tiếp xúc, lúc này hai người ở trong nước đều gần như đều xích lõa, cảm giác tứ chi đụng chạm rất là mãnh liệt.
Lục Ly sợ cứ tiếp tục náo thế này thì khống chế không nổi, đành ngừng giãy dụa, Khương Khinh Linh cười tươi, vui vẻ buông hắn ra. Hai người cứ thế vẫy vùng trong hồ, tựa như hai con cá bơi qua bơi lại.
Bơi nửa canh giờ, Khương Khinh Linh rốt cục mệt mỏi, nàng tung người bay vụt lên, Lục Ly cũng lên theo, hai người dùng Huyền khí chưng khô hơi nước.
- Ta mệt, muốn ngủ, Lục Ly, ngươi ôm ta đi ngủ được không? Có ngươi ở bên, ta mới được ngủ ngon.
Khương Khinh Linh dựa sát lên người Lục Ly, Lục Ly nhíu mày nói:
- Hay là trở về đi, thuyền này quá nhỏ.
- Không!
Khương Khinh Linh quật cường lắc đầu, sau đó cứ thế nằm nghiêng trên thuyền, đầu gối lên chân Lục Ly, co người lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Cảnh này khiến Lục Ly nhớ lại buổi đêm ở Linh Lung Hồ hôm ấy, hắn khe khẽ thở dài, cứ vậy yên ắng ngồi đó, bồi cùng Khương Khinh Linh chìm vào giấc ngủ.
Đêm dần khuya, trong gió mang theo tí ti hơi lạnh, Khương Khinh Linh co ro người lại, như một con mèo nhỏ nằm trên đùi Lục Ly, ngủ vô cùng an tường.
Hắn không quản chuyện, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, sự tình gì đều bỏ mặc không để ý, vạn nhất Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần làm loạn thì sao?
Hắn để Yên phu nhân an trí cho Khương Khinh Linh và Khương Dực, tiếp sau đi gặp Lục Phi Tuyết, tán gẫu một buổi chiều, kế đó mới triệu kiến Minh Vũ, dặn dù chút sự tình.
Cơm tối Lục Ly ăn cùng với Khương Khinh Linh, không mời thêm vị khách nào khác. Khương Dực mặc cho Yên phu nhân đi chiêu đãi, dù sao Khương Vô Ngã nhìn hắn không thuận mắt, hắn cũng không để ý tới thái độ Khương gia.
Khương Khinh Linh ăn rất ngon lành, đoạn thời gian trước nàng gần như không ăn thứ gì, cả người gầy đi trông thấy. Tối nay có Lục Ly bồi cùng, còn toàn là thức ăn đặc sản Bắc Mạc, thế nên nàng ăn đến no căng.
Đáng tiếc nàng không quá thích rượu Bắc Mạc, nói không đủ mạnh, lần này nàng tới vội vàng, không mang theo Huyết Tinh Mân Côi. Lục Ly sai người đưa ra mấy loại rượu, nàng đều uống không tận hứng.
Ăn xong, Khương Khinh Linh nói đầy bụng, để Lục Ly dẫn nàng dạo quanh bốn phía, thưởng thức một chút phong quang Bắc Mạc. Lục Ly được đến cách giải độc cho Bạch Thu Tuyết, tâm tình cũng tốt lên nhiều, liền mang theo Khương Khinh Linh ngồi truyền tống trận đi đến một đại thành. Bên này có một thắng cảnh không sai, là thác nước cực lớn, cao đến vạn trượng, phóng mắt ra khắp Bắc Mạc cũng là địa điểm vô cùng nổi danh.
Tối nay sắc trời không sai, ánh trăng sáng rõ, gió mát nhè nhẹ, bên người mang theo giai nhân du ngoạn vốn là chuyện không tồi, đáng tiếc Khương Dực một đường đi theo, rất là phá hoại phong cảnh.
Đến sau Khương Khinh Linh phát nộ, Khương Dực mới theo xa xa đằng sau, không dám đánh nhiễu nhã hứng của hai người. Hai người đi đến dưới thác nước, Khương Khinh Linh nhìn lên mấy lần, quả nhiên kích động không nhẹ.
Dưới ánh trăng, thác nước tựa như từ trên trời trút xuống, xa xa nhìn lại càng giống là Ngân Hà rơi rụng, khôi hoằng mà mỹ lệ.
Phía dưới thác nước có một hồ lớn, phong cảnh nên thơ, bên hồ có đình đài thủy tạ, là do vực chủ nơi này tu kiến. Trước khi đến Lục Ly đã để Minh Vũ đánh tiếng trước, người phụ cận sớm rút đi.
Bên đình còn có thuyền nhỏ, Khương Khinh Linh thích chơi, lập tức lên thuyền để Lục Ly chèo đi ra giữa hồ du ngoạn.
Hiện tại Lục Ly không dám đắc tội cô nãi nãi này, hơn nữa nàng đến Bắc Mạc làm khách, thân là chủ nhân sao có thể không chiêu đãi chu đáo.
- Khương Dực, chờ ở bên hồ, dám cả gan đi theo, trở về ta thiến cháu trai bảo bối của ngươi.
Khương Khinh Linh nhìn thấy đạo bóng người lấp lóe nơi xa, khẽ kêu nói.
Xa xa hai chân Khương Dực khẽ run, không dám tiếp tục đuổi theo. Một khi Khương Khinh Linh điên lên, Khương Vô Ngã đều trấn không được, nếu hôm nay thật đắc tội nàng, cháu trai hắn nhất định sẽ biến thành thái giám, mạch này của hắn liền tuyệt hậu.
Khương Dực đành phải tiềm hành quanh hồ, phòng ngừa bất cứ kẻ nào tới gần. Dù sao hắn cũng không mấy lo lắng, Bắc Mạc không có cường giả, Lục Ly thân là Đại Đế ở đây, ai dám hành thích? Minh Vũ cũng mang người bố phòng chung quanh.
Màn đêm mê người, sóng nước mặt hồ lấp loáng, nơi xa thác nước rủ xuống, nước hồ trong vắt, phong cảnh như vẽ, không khác gì thế ngoại đào nguyên.
Khương Khinh Linh ngồi ở đầu thuyền, tay xách theo bầu rượu, nhìn Lục Ly khua mái chèo phía đuôi thuyền, cười lên rạng rỡ, thỉnh thoảng còn ngửa đầu rót một ngụm rượu ngon.
Dáng điệu giai nhân như ngọc ngửa mặt uống rượu càng thêm phần phóng túng, diễm lệ đến nao lòng. Nàng thậm chí cởi giày, đôi chân trần ngọc ngà thả vào trong hồ, thỉnh thoảng hất lên một ít bọt nước, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Khương Khinh Linh vui vẻ như thế, tâm tình Lục Ly dần cũng bị cảm nhiễm, bớt đi phần nào ưu tư. Chẳng qua được một lát trong đầu hắn lại hiện lên nét mặt tuyệt mỹ của Bạch Thu Tuyết, nghĩ đến bộ dạng như nữ thi của nàng trong băng phong, trái tim hắn bất giác co thắt lại.
- Này này …
Tiếng kêu của Khương Khinh Linh bừng tỉnh Lục Ly từ trong trầm tư, nàng nghiêng đầu, xách theo bầu rượu chỉ vào Lục Ly nói:
- Lục Ly, làm phiền ngươi tôn trọng bản tiểu thư chút được không? Lúc ở cùng ta, không cho phép nghĩ tới nữ nhân nào khác, biết chưa? Bằng không quay đầu ta sẽ ném sạch linh tài của ngươi vào trong hồ.
Nói xong Khương Khinh Linh còn cau mũi lại, bộ dạng hung tợn cực giống một con mèo nhỏ đang giận dữ. Lục Ly khẽ cười, gật đầu nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi.
- Thế mới phải chứ.
Khương Khinh Linh đứng dậy, chân sau điểm nhẹ bay tới, đứng ở trước mặt Lục Ly, ở trên cao nhìn xuống nói:
- Há mồm, nể tình ngươi hiểu chuyện như thế, cho ngươi chút rượu uống. Uống rượu của bản tiểu thư rồi, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Ly lườm nàng một cái, lại đành hết cách ngẩng đầu mở miệng ra. Khương Khinh Linh nhấc bầu rượu lên, trút xuống, kéo ra một dòng chảy trắng bạc, rót vào trong miệng Lục Ly.
Thấy Lục Ly phối hợp như vậy, mắt Khương Khinh Linh cười thành vầng trăng khuyết, vươn tay sờ đầu Lục Ly nói:
- Sau này phải ngoan ngoãn, biết chưa.
Lục Ly trừng Khương Khinh Linh một cái, nói:
- Chú ý cách dùng từ, ta không phải sủng vật của ngươi, cái gì mà ngoan ngoãn, nghe nổi hết cả da gà …
- Ha ha ha.
Khương Khinh Linh cười lớn, thân hình như bướm bay ra, hai chân liên tục điểm nhẹ trên mặt hồ, không ngừng tiến về phía trước. Không phóng thích Mệnh Luân mà vẫn có thể đạp nước bay đi, khiến Lục Ly nhìn mà không khỏi kinh ngạc.
Dạo quanh phụ cận một vòng, thân mình Khương Khinh Linh dừng lại, xoay tròn một vòng giữa không trung, sau đó bay xuống thuyền nhỏ, động tác phiêu dật như là tiên nữ hạ phàm.
Nàng thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Ly, cánh mũi hếch lên nói:
- Làm sao muốn học huyền kỹ của ta? Thứ này thật ra chỉ dùng để đùa nghịch, không có tác dụng quá lớn, tốt nhất ngươi vẫn đừng học, lãng phí thời gian.
- Cũng phải!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly nghĩ nghĩ thì thấy cũng có lý, huyền kỹ này trừ dùng để đùa nghịch ra, quả thực hoàn toàn không có chút tác dụng tăng cường chiến lực nào.
Hưu
Khương Khinh Linh đột nhiên lần nữa tung người bay lên, lần này không đạp nước mà đi, mà trực tiếp nhảy vào trong nước. Sau đó nàng lăn lộn trong nước hồ, tựa như Mỹ Nhân Ngư xuyên thoa, bơi đến quên cả trời đất.
Tối nay ánh trăng sáng rõ, hiện tại thị lực Lục Ly lại rất mạnh, Khương Khinh Linh chỉ mặc một bộ váy đỏ, lúc này ở trong nước có phần như ẩn như hiện, thân thể hoàn mỹ ẩn ẩn lộ ra, Lục Ly nhìn mấy lần, tà hỏa khe khẽ dâng lên, vội vàng dời ánh mắt đi.
- Lục Ly, xuống đây bơi cùng nào!
Bơi một lát, Khương Khinh Linh cao giọng nói, Lục Ly hơi có chút ngượng ngùng, lắc đầu đáp:
- Ngươi bơi đi, ta ngồi đây là được rồi.
Hưu
Nào ngờ, Khương Khinh Linh như một con cá bơi đến bên người Lục Ly, sau đó duỗi tay ra, đột nhiên túm Lục Ly kéo xuống.
Bịch!
Lục Ly rơi vào trong nước, thân thể bị Khương Khinh Linh cuốn lấy, hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau. Lục Ly muốn bay lên, Khương Khinh Linh lại liều mạng kéo hắn. Kéo một lúc lâu, tứ chi hai người khó miễn có chút tiếp xúc, lúc này hai người ở trong nước đều gần như đều xích lõa, cảm giác tứ chi đụng chạm rất là mãnh liệt.
Lục Ly sợ cứ tiếp tục náo thế này thì khống chế không nổi, đành ngừng giãy dụa, Khương Khinh Linh cười tươi, vui vẻ buông hắn ra. Hai người cứ thế vẫy vùng trong hồ, tựa như hai con cá bơi qua bơi lại.
Bơi nửa canh giờ, Khương Khinh Linh rốt cục mệt mỏi, nàng tung người bay vụt lên, Lục Ly cũng lên theo, hai người dùng Huyền khí chưng khô hơi nước.
- Ta mệt, muốn ngủ, Lục Ly, ngươi ôm ta đi ngủ được không? Có ngươi ở bên, ta mới được ngủ ngon.
Khương Khinh Linh dựa sát lên người Lục Ly, Lục Ly nhíu mày nói:
- Hay là trở về đi, thuyền này quá nhỏ.
- Không!
Khương Khinh Linh quật cường lắc đầu, sau đó cứ thế nằm nghiêng trên thuyền, đầu gối lên chân Lục Ly, co người lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Cảnh này khiến Lục Ly nhớ lại buổi đêm ở Linh Lung Hồ hôm ấy, hắn khe khẽ thở dài, cứ vậy yên ắng ngồi đó, bồi cùng Khương Khinh Linh chìm vào giấc ngủ.
Đêm dần khuya, trong gió mang theo tí ti hơi lạnh, Khương Khinh Linh co ro người lại, như một con mèo nhỏ nằm trên đùi Lục Ly, ngủ vô cùng an tường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro