Bất Diệt Long Đế

Đại chiến nổ...

Yêu Dạ

2024-11-06 10:53:20

 

Tranh đấu với Thú Hoàng ở Hàn Băng Thâm Uyên đúng là đã kết thúc, ngay đêm hôm ấy liền có chiến xa hoàng kim và phi thuyền thiết giáp rời đi.

 

Trời mưa suốt đêm, sấm xuân vang lên không ngừng, trong thành rất nhiều con dân một đêm không yên giấc. Nghe được tiếng phi thuyền thiết giáp và chiến xa hoàng kim xẹt qua đỉnh đầu, không ít người thấp thỏm nhìn lên.

 

Bản nguyên tinh huyết Thú Hoàng đã bị ai giành được, tài liệu quý hiếm trên người nó rốt cục vào tay gia tộc nào? Con dân trong thành không ai biết, cũng không cần biết, bọn hắn chỉ quan tâm đại chiến trong thành sẽ bắt đầu lúc nào.

 

Trời sáng, mưa tạnh.

 

Đại chiến vẫn chưa bạo phát, trong thành vẫn cứ bình tĩnh như trước. Chẳng qua rất nhiều người phát hiện trên tường thành và ngoài cửa thành đã không thấy có mặt Thành Vệ quân Liễu gia, thậm chí trên đường và ngoài cửa lớn phủ đệ Liễu gia đều không nhìn thấy võ giả khoác chiến giáp.

 

Triệu gia Lỗ gia Hà gia Trần gia cũng rất bình tĩnh, trong thành không thấy bất kỳ võ giả nào của mấy gia tộc này. Mặc dù trong thành bình tĩnh dị thường, mưa gió cũng ngừng, nhưng toàn bộ con dân nơi đây tựa hồ đều cảm thấy áp lực bội tăng, tựa như đêm tối trước bình minh, an bình đến mức khiến người sợ hãi.

 

Một ngày vô sự, chỉ là đến lúc xế chiều, lại có mấy chiếc phi thuyền thiết giáp và chiến xa hoàng kim bay đi. Mang theo tiếng rít chói tai, gào thét lướt qua không trung thành trì, không hề dừng lại chút nào.

 

Đến hoàng hôn, trời tối đen sớm hơn thường lệ, xem ra lại sắp mưa, con dân trong thành về nhà rất sớm, đóng kín cửa nẻo, ăn cơm xong tụ tập lại với nhau, thấp thỏm chờ đợi.

 

Vũ Lăng thành vốn náo nhiệt, lúc này tựa hồ đã biến thành một tòa thành chết.

 

Tất cả cửa hàng quán rượu đều đóng cửa, thậm chí mấy thanh lâu ban đêm mới mở cửa đều đình chỉ kinh doanh, cửa lớn đóng chặt. Trên đường phố ngày thường vốn náo nhiệt ồn ào, giờ đây thậm chí không thấy được nửa bóng dáng người đi đường

 

Vào đêm, trên mấy con phố đột ngột tuôn ra rất nhiều võ giả, có người khoác chiến giáp màu xanh, đầu đội chiến khôi, có người khoác chiến giáp màu đỏ, có người khoác chiến giáp màu lam, có người khoác chiến giáp màu đen, tất cả lầm lũi tụ về hướng quảng trường.

 

Năm mươi người, năm trăm người, một ngàn người

 

Võ giả trên mười mấy con phố nối thành hàng dài, dưới màn đêm nhìn hệt như đội quân tử thần đến từ Minh giới.

 

Những người này trầm mặc hội tụ về phía quảng trường, không phát ra bất kỳ tiếng động gì, bước chân cũng vô cùng nhẹ. Trên tay bọn họ mang theo đủ loại binh khí, trong mắt đằng đằng sát khí, dọa cho rất nhiều bình dân trốn trong phòng len lén quan sát kinh hồn bạt vía.

 

Một ngàn năm trăm người, hai ngàn người.

 

Trên quảng trường trống trải, võ giả hội tụ đến càng lúc càng nhiều, còn có người không ngừng từ trong mười mấy con phố tuôn ra.

 

Ai nấy đều trầm mặc đứng thẳng, phân thành bốn phương trận. Ánh mắt bọn hắn nhìn chằm chằm về phía đại viện Liễu gia ở hướng bắc, tối nay nơi đó chính là chiến trường của bọn hắn. Nếu thắng lợi tài phú bên trong sẽ là của bọn hắn, có thể thỏa thích cướp đoạt bảo vật, tùy ý chơi đùa mỹ nữ.

 

Nếu thất bại …Làm sao có thể thất bại? Chữ nếu không tồn tại trong trường hợp này.

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tí tách.

 

Trời trút mưa rả rích, đánh lên từng tiếng thanh thúy trên chiến giáp của hơn hai ngàn người, tất cả bọn họ vẫn cứ không nhúc nhích, bọn hắn đang đợi, đợi tộc trưởng gia tộc bọn hắn đi ra.

 

Mưa càng trút càng lớn, sau ba nén hương, toàn bộ võ giả gia tộc đã tới, tổng cộng hơn hai ngàn sáu trăm người, chia làm bốn phương trận đứng chỉnh tề.

 

Từ trên bốn con phố có bốn người đồng thời tiến lại, trong bốn người có hai người số tuổi tương đối lớn, hai người đang độ tráng niên. Bốn người bước chân vững chắc, bộ pháp không nhanh, nhưng khí tức trên thân lại như rồng như hổ, khiến nội tâm đám võ giả tại trường đều chấn động.

 

Bốn người lần lượt đi đến trước mặt từng phương trận, võ giả ở bốn phương trận đồng loạt quỳ xuống, nhưng không nói nửa lời. Bốn người trầm mặc nhìn về phương bắc, lẳng lặng chờ đợi.

 

Nước mưa thấm qua chiến giáp chúng nhân, ướt đẫm áo lót bên trong, nhưng không ai thốt nửa lời, vẫn cứ an tĩnh chờ đợi.

 

Hưu!

 

Sau gần nửa canh giờ, phương bắc đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, trong đêm tối một đạo ánh sáng vàng vụt lên, đâm thẳng về phía Vũ Lăng thành.

 

Tộc trưởng bốn gia tộc đứng trước mặt bốn phương trận đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực lên, nhất là người khoác chiến giáp màu xanh, tộc trưởng Triệu gia Triệu Côi, quang mang trong mắt hắn sáng chói tựa như thái dương đang thiêu đốt.

 

- Tới, Vũ đại nhân tới rồi!

 

Triệu Duệ đứng trong phương trận Triệu gia phía sau cũng kích động hô lên, nếu Vũ đại nhân không đến, trận chiến tối nay liền đánh không được, mọi thứ Triệu gia bỏ ra cũng sẽ trôi theo dòng nước.

 

Vũ đại nhân tới, hết thảy liền trần ai lạc định.

 

- Lục Ly!

 

Triệu Duệ cắn răng nghiến lợi, trong lòng thầm quát một tiếng, ánh mắt đằng đằng sát khí. Tối nay hắn phải rửa sạch sỉ nhục ở Hồng Nham sơn, hắn phải chứng minh với tất cả trưởng lão Triệu gia, rằng hắn tuyệt đối có năng lực tiếp nhận vị trí tộc trưởng Triệu gia, dẫn dắt Triệu gia tiến tới huy hoàng.

 

- Lục Ly …

 

Tráng hán khôi ngô đứng sau Triệu Duệ cũng đằng đằng sát khí nhìn về hướng bắc.

 

Địch Hỏa chết rồi, con trai ưu tú nhất của Địch Bá chết rồi, nếu không phải Triệu gia nghiêm lệnh, Địch Bá sớm đã dẫn người giết vào Liễu gia chém giết Lục Ly. Tối nay rốt cục hắn đã có thể báo thù rửa hận, đồ sát Lục Ly và Lục Linh, chém thành muôn mảnh.

 

Hưu!

 

Chiến xa hoàng kim cuối cùng đã tới Vũ Lăng thành, dừng ở trên không thành trì. Trong chiến xa chỉ có ba người. Chiến xa mui trần, nhưng phía trên lại sáng lên một hộ tráo màu hoàng kim, ngăn cách nước mưa ra bên ngoài.

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chính giữa chiến xa ngồi một nam tử trung niên áo trắng, nhìn rất nho nhã, hắn ôm một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ này nhìn có vẻ khá giống Triệu Duệ …

 

Phía trước chiến xa còn đứng một nam tử toàn thân bao phủ trong chiến giáp màu đen, mặt cũng bị mũ giáp che đậy, chỉ có thể thấy được một đôi ánh mắt sắc lạnh như băng.

 

- Tham kiến Vũ đại nhân!

 

Triệu Côi cung kính nhìn lên nam tử nho nhã, hoàn toàn không nhìn thiếu nữ xinh đẹp ở bên, dẫn theo chúng nhân khuỵu gối quỳ xuống.

 

Vũ đại nhân khẽ gật đầu, lại không lên tiếng, nam tử giáp đen phía tiền phương nói:

 

- Thời gian của đại nhân rất quý giá, các ngươi chỉ có một đêm.

 

- Đa tạ đại nhân!

 

Chúng nhân cuồng hỉ, Triệu Côi lần nữa bái tạ, những người còn lại đều khom lưng hành lễ, trong lòng kích động không thôi.

 

Hưu!

 

Chiến xa hoàng kim lướt ra một đạo đường cong bay vào trong đại viện, đại viên kia rõ ràng là đại viện Triệu gia.

 

Vũ đại nhân đích thân tới, tọa trấn ở đại viện Triệu gia. Dù hắn chỉ cho có một đêm, nhưng sau đêm nay Vũ Lăng thành tất sẽ biến thiên, chúng nhân đều vô cùng tin tưởng điểm này.

 

- Giữ nguyên kế hoạch hành động!

 

Triệu Côi rút ra trường kiếm chợt quát một tiếng, hơn hai ngàn võ giả ở bốn phương trận đồng loạt xuất động, một ngàn người như lợi kiếm lao nhanh mà ra, xông thẳng đến cửa chính đại viện Liễu gia.

 

Triệu Côi và tộc trưởng các gia tộc cũng động, theo sát một ngàn người này chậm rãi tiến tới đại viện Liễu gia.

 

Hơn một ngàn người còn lại thì chia làm ba đạo, một đạo đi hậu viện Liễu gia, một đạo đi cửa đông Liễu gia.

 

- Đi theo ta!

 

Triệu Duệ dẫn theo năm trăm người còn lại đến thẳng cửa tây Liễu gia. Lần này hắn chủ động muốn dẫn đội tiến công cửa tây, là bởi Khách đường Liễu gia nằm ngay trong Tây viện, hắn muốn đánh vào cửa tây, tự tay chém giết Lục Ly.

 

- Đi!

 

Địch Bá hét lớn một tiếng, cùng theo Triệu Duệ cuồng chạy về hướng cửa tây, tối nay hắn chủ động đi theo Triệu Duệ, mục đích cũng là muốn tự tay chém giết Lục Ly Lục Linh, báo thù rửa hận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0