Dạy ngươi làm...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Hào môn chân chính đều là quý tộc, con em bọn hắn đều sẽ chú trọng phong độ, thể diện và lời ăn tiếng nói.
Bởi thế đối với những thứ thô tục hạ lưu, bọn hắn đều sẽ theo bản năng kháng cự, dù đôi khi bọn hắn hành sự còn hạ lưu và vô sỉ hơn cả hạng vô lại chợ búa. Song ngoài mặt bọn hắn lại đều áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã.
Dù có công khai trở mặt trên yến hội, song phương cũng đều sẽ khắc chế. Cùng lắm là vỗ vỗ bàn, quyết đấu gì gì đó. Chứ sẽ không mắng chửi như đàn bà, càng sẽ không hạ lưu thô tục như Lục Ly.
Vẻ phẫn nộ trong mắt Cơ Mộng Điềm đã khó mà che dấu, Điệp Phi Vũ càng là mặt mũi đỏ bừng, xoay đầu qua một bên, thần sắc đầy vẻ hối hận, nhủ thầm sao mình lại lắm miệng hỏi hắn làm gì?
Dạ Lạc nghẹn lời không biết phải nói gì, nếu là Lục Ly hiển lộ ra thân phận thật, nói như vậy không ai dám phản ứng gì, ngược lại còn sẽ có tiểu thư nửa giận nửa thẹn lên tiếng tán đồng.
Nhưng với thân phận hiện tại của Lục Ly, nói vậy lại rất không thích hợp, sẽ chỉ khiến đám tiểu thư cảm thấy bị khinh nhờn.
Dạ Lạc không nói gì, Dạ Vinh lại nổi giận. Hôm nay hắn là chủ nhân, có người nói bậy nói bạ ở chỗ này, đắc tội nguyên một đám tiểu thư tôn quý, hắn không ra mặt thì làm sao được.
Đang định đứng lên trách mắng Lục Ly mấy câu, sau đó để người kéo Lục Ly ra ngoài. Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn hắn, rốt cuộc cơ hội vỗ mông ngựa tốt thế này, đám công tử kia há lại không đi tranh thủ?
- Làm càn!
Một tên công tử trẻ tuổi của gia tộc lục phẩm nào đó lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Ly, miệng quát:
- Mộng Điềm tiểu thư, Phi Vũ tiểu thư, Vũ tiểu thư đều ở đây, ngươi lại dám phun lời tục tĩu? Chẳng lẽ Cổ gia các ngươi không có người giáo dục? Nếu đã không ai dạy ngươi, vậy để Liễu Phù ta dạy ngươi đạo làm người.
Tên công tử tự xưng Liễu Phù kia tuổi chừng hai lăm hai sáu, Quân Hầu Cảnh trung kỳ, vẻ mặt vênh váo khiêu hấn. Hắn rõ ràng nhìn thấy Lục Ly chỉ có cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, định lấy thế đè người, nhân đó xuất danh.
Lục Ly lại không muốn động thủ, cũng không muốn mắng nhau với người này, hắn làm vậy chẳng qua là muốn đánh tiêu nghi ngờ trong lòng Điệp Phi Vũ, cần gì phải để ý tới loại tiểu nhân vật thế này.
Bởi thế hắn hờ hững nhìn Liễu Phù một cái, không lên tiếng mà chỉ cười lạnh ngồi xuống, thản nhiên tiếp tục uống rượu.
Trường diện có chút lúng túng, Liễu Phù một quyền đánh vào không khí, buồn bực đến thổ huyết. Vốn tưởng rằng tên mãnh hán Lục Ly này sẽ lời qua tiếng lại, thậm chí xung động ra tay với mình. Hắn liền có thể triển hiện thân thủ một phen trước mặt Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ, lại không ngờ Lục Ly căn bản không hề để ý tới mình.
Lập tức hắn nổi giận vỗ bàn đứng bật hẳn dậy, chỉ vào Lục Ly nói:
- Cổ Phong Lưu, có dám quyết đấu với ta? Không chết không ngừng!
Xuy!
Hiện trường vang lên một mảnh tiếng than nhẹ, Lục Ly càng là lấy ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc quét qua. Lúc này Liễu Phù mới tỉnh ra, cảnh giới của hắn và Lục Ly chênh lệch quá xa, quyết đấu chẳng phải là lấy lớn lấn nhỏ, người trưởng thành bắt nạt trẻ nít.
Trên mặt hắn chớp qua một tia lúng túng, song lại phản ứng rất nhanh, nói:
- Cảnh giới ngươi thấp chút, ta nhường ngươi ba chiêu, đứng nguyên tại chỗ cho ngươi đánh, thế nào?
Lần này không ai “Xuy” nữa cả, đứng bất động tại chỗ cho Lục Ly tấn công ba lần, Lục Ly rất chiếm tiện nghi, Liễu Phù lại có vẻ chẳng mấy bận tâm.
Vô số tròng mắt quét nhìn về phía Lục Ly, muốn xem phản ứng của hắn. Trên yến hội thường xuyên bởi vì tranh giành tình nhân mà diễn ra quyết đấu, điều này đối với đám công tử tiểu thư tại trường đều là chuyện quá đỗi bình thường, có náo nhiệt miễn phí, cớ gì lại không xem.
Dạ Lạc biết Lục Ly không muốn bại lộ thân phận, khẳng định không tiện ra tay, thế là đằng hắng một tiếng nói:
- Ta thấy tốt nhất vẫn nên thôi đi, dù sao đây cũng là Vạn Phật Thành.
Đây là địa bàn Đại Phật Tự, hôm nay không có ai là người Đại Phật Tự ở đây, trong thành lại cấm chỉ động võ. Bởi thế đề nghị này của Dạ Lạc cũng không phải là không có lý, nhìn không ra là đang âm thầm giúp đỡ Lục Ly.
Dạ Vinh hận không thể băm vằm Lục Ly cho chó ăn, chỉ là dù sao Dạ Lạc cũng là thiếu tộc trưởng, Dạ Lạc đã mở miệng, hắn tự nhiên không tiện nhiều lời.
Rất nhiều công tử tiểu thư tại trường hơi có chút thất vọng, vốn định xem Liễu Phù sẽ đánh Lục Ly thành đầu heo như thế nào. Song vừa nghe Dạ Lạc nói vậy, không ai còn tiện lên tiếng nữa.
- Không sao …
Đúng lúc này, Cơ Mộng Điềm lại đột nhiên mở miệng, thần sắc nàng đã khôi phục như thường, khẽ cười nói:
- Có ta ở đây, phía Đại Phật Tự hẳn sẽ nể mặt. Chỉ cần không náo đến mức chết người, bọn hắn sẽ không nhúng tay. Chỉ là không biết Cổ công tử có gan tiếp nhận khiêu chiến hay không?
- Hả?
Nét mặt Dạ Lạc thoáng chuyển lạnh, Cơ Mộng Điềm ra mặt, hắn liền không tiện nhúng tay, bằng không sợ rằng sẽ khiến Cơ Mộng Điềm đoán được thân phận Lục Ly.
Hiện trường lập tức náo nhiệt lên, Liễu Phù càng là mặt mũi đỏ phừng, ngông cuồng liếc mắt nhìn Lục Ly, còn thiếu mỗi nước trực tiếp chửi đổng khiêu hấn.
Lục Ly mặt không đổi sắc nhàn nhã uống rượu, đầu óc lại cấp tốc chuyển động tự hỏi. Cơ Mộng Điềm làm thế là vì trả đũa mình buông lời thô tục khinh nhờn các nàng hay là còn có ý khác, muốn thông qua quan sát hắn ra tay để đoán định thân phận.
Bị bức lên Lương Sơn hay là triệt để nhận sợ, dàn xếp cho qua chuyện hay là ra tay đánh trả?!
Ra tay, Lục Ly không quá để ý, chỉ một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ mà thôi, hắn tiện tay liền có thể diệt đi. Chỉ là làm vậy rất dễ bị đám người Cơ Mộng Điềm nhìn ra manh mối, hơn nữa hiện tại hắn còn đang sử dụng Súc Cốt Thuật, nếu dùng tới thần thông cường đại, lập tức sẽ hiện nguyên hình.
Cơ Mộng Điềm thấy Lục Ly trầm mặc không nói, liền lần nữa mở miệng khiêu khích:
- Sao thế? Cổ công tử sợ? Nếu sợ thì cúi người xin lỗi Liễu Phù công tử một tiếng, việc này xem như bỏ qua.
Cơ Mộng Điềm tiến một bước khiêu hấn, trong lòng Lục Ly có chút phẫn nộ, hắn đứng dậy nhìn vào Cơ Mộng Điềm, nhếch miệng cười nói:
- Sợ thì không phải. Chỉ là quyết đấu với Liễu công tử chẳng có gì thú vị cả, thắng ta cũng chẳng được gì.
Xích …
Không ít người cười lạnh, Lục Ly không dám quyết đấu thì thôi, còn tìm lời lẽ lấp liếm?
Liễu Phù còn chưa mở miệng đáp lời, Cơ Mộng Điềm đã cười hỏi:
- Cổ công tử muốn thêm chút tiền cược?
- Đúng!
Lục Ly nghênh ngang đáp, ánh mắt dâm tà nhìn Cơ Mộng Điềm nói:
- Nếu ta thắng trận này, Mộng Điềm tiểu thư cho ta một nụ hôn khích lệ, được chứ?
- Hỗn xược!
Mấy tên công tử vỗ bàn đứng dậy, Dạ Vinh cũng nhịn không được đứng lên, thân phận hiện tại của Lục Ly là gì? Hắn điên rồi chắc? Chẳng lẽ không sợ Cổ gia bị diệt đi. Chỉ cần một tiếng hạ lệnh của rất nhiều công tử tại đây, Cổ gia lập tức sẽ hóa thành tro bụi.
- Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi, chư vị căng thẳng thế làm gì?
Lục Ly biết điều kiện này có hơi quá phận, thế là bèn nhếch môi cười nói:
- Nếu Cổ mỗ thắng, lát nữa Mộng Điềm tiểu thư kính ta chén rượu, được không?
Thần sắc Cơ Mộng Điềm vẫn cứ không biến, khẽ cười nói:
- Nếu ngươi thắng, Mộng Điềm kính ngươi ba chén.
Cơ Mộng Điềm không khỏi bị câu lên hứng thú, một tên công tử gia tộc ngũ phẩm, lại dám ăn nói với nàng như vậy? Còn công khai buông lời khinh nhờn nàng, nếu đứa này không phải kẻ điên, vậy nhất định phải có chỗ hơn người, hoặc là … thân phận hiện tại của người này là giả.
Thần niệm nàng yên ắng đảo qua trên thân Lục Ly, song lại không có nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Linh hồn Lục Ly được một tầng năng lượng vô danh bảo hộ, nàng không thể thăm dò quá rõ ràng được.
Tay đang bưng chén của Lục Ly thả xuống, sải bước đi ra nói:
- Liễu công tử, ra đây, để Cổ mỗ xem ngươi định dạy ta làm người như thế nào.
Bởi thế đối với những thứ thô tục hạ lưu, bọn hắn đều sẽ theo bản năng kháng cự, dù đôi khi bọn hắn hành sự còn hạ lưu và vô sỉ hơn cả hạng vô lại chợ búa. Song ngoài mặt bọn hắn lại đều áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã.
Dù có công khai trở mặt trên yến hội, song phương cũng đều sẽ khắc chế. Cùng lắm là vỗ vỗ bàn, quyết đấu gì gì đó. Chứ sẽ không mắng chửi như đàn bà, càng sẽ không hạ lưu thô tục như Lục Ly.
Vẻ phẫn nộ trong mắt Cơ Mộng Điềm đã khó mà che dấu, Điệp Phi Vũ càng là mặt mũi đỏ bừng, xoay đầu qua một bên, thần sắc đầy vẻ hối hận, nhủ thầm sao mình lại lắm miệng hỏi hắn làm gì?
Dạ Lạc nghẹn lời không biết phải nói gì, nếu là Lục Ly hiển lộ ra thân phận thật, nói như vậy không ai dám phản ứng gì, ngược lại còn sẽ có tiểu thư nửa giận nửa thẹn lên tiếng tán đồng.
Nhưng với thân phận hiện tại của Lục Ly, nói vậy lại rất không thích hợp, sẽ chỉ khiến đám tiểu thư cảm thấy bị khinh nhờn.
Dạ Lạc không nói gì, Dạ Vinh lại nổi giận. Hôm nay hắn là chủ nhân, có người nói bậy nói bạ ở chỗ này, đắc tội nguyên một đám tiểu thư tôn quý, hắn không ra mặt thì làm sao được.
Đang định đứng lên trách mắng Lục Ly mấy câu, sau đó để người kéo Lục Ly ra ngoài. Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn hắn, rốt cuộc cơ hội vỗ mông ngựa tốt thế này, đám công tử kia há lại không đi tranh thủ?
- Làm càn!
Một tên công tử trẻ tuổi của gia tộc lục phẩm nào đó lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Ly, miệng quát:
- Mộng Điềm tiểu thư, Phi Vũ tiểu thư, Vũ tiểu thư đều ở đây, ngươi lại dám phun lời tục tĩu? Chẳng lẽ Cổ gia các ngươi không có người giáo dục? Nếu đã không ai dạy ngươi, vậy để Liễu Phù ta dạy ngươi đạo làm người.
Tên công tử tự xưng Liễu Phù kia tuổi chừng hai lăm hai sáu, Quân Hầu Cảnh trung kỳ, vẻ mặt vênh váo khiêu hấn. Hắn rõ ràng nhìn thấy Lục Ly chỉ có cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, định lấy thế đè người, nhân đó xuất danh.
Lục Ly lại không muốn động thủ, cũng không muốn mắng nhau với người này, hắn làm vậy chẳng qua là muốn đánh tiêu nghi ngờ trong lòng Điệp Phi Vũ, cần gì phải để ý tới loại tiểu nhân vật thế này.
Bởi thế hắn hờ hững nhìn Liễu Phù một cái, không lên tiếng mà chỉ cười lạnh ngồi xuống, thản nhiên tiếp tục uống rượu.
Trường diện có chút lúng túng, Liễu Phù một quyền đánh vào không khí, buồn bực đến thổ huyết. Vốn tưởng rằng tên mãnh hán Lục Ly này sẽ lời qua tiếng lại, thậm chí xung động ra tay với mình. Hắn liền có thể triển hiện thân thủ một phen trước mặt Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ, lại không ngờ Lục Ly căn bản không hề để ý tới mình.
Lập tức hắn nổi giận vỗ bàn đứng bật hẳn dậy, chỉ vào Lục Ly nói:
- Cổ Phong Lưu, có dám quyết đấu với ta? Không chết không ngừng!
Xuy!
Hiện trường vang lên một mảnh tiếng than nhẹ, Lục Ly càng là lấy ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc quét qua. Lúc này Liễu Phù mới tỉnh ra, cảnh giới của hắn và Lục Ly chênh lệch quá xa, quyết đấu chẳng phải là lấy lớn lấn nhỏ, người trưởng thành bắt nạt trẻ nít.
Trên mặt hắn chớp qua một tia lúng túng, song lại phản ứng rất nhanh, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cảnh giới ngươi thấp chút, ta nhường ngươi ba chiêu, đứng nguyên tại chỗ cho ngươi đánh, thế nào?
Lần này không ai “Xuy” nữa cả, đứng bất động tại chỗ cho Lục Ly tấn công ba lần, Lục Ly rất chiếm tiện nghi, Liễu Phù lại có vẻ chẳng mấy bận tâm.
Vô số tròng mắt quét nhìn về phía Lục Ly, muốn xem phản ứng của hắn. Trên yến hội thường xuyên bởi vì tranh giành tình nhân mà diễn ra quyết đấu, điều này đối với đám công tử tiểu thư tại trường đều là chuyện quá đỗi bình thường, có náo nhiệt miễn phí, cớ gì lại không xem.
Dạ Lạc biết Lục Ly không muốn bại lộ thân phận, khẳng định không tiện ra tay, thế là đằng hắng một tiếng nói:
- Ta thấy tốt nhất vẫn nên thôi đi, dù sao đây cũng là Vạn Phật Thành.
Đây là địa bàn Đại Phật Tự, hôm nay không có ai là người Đại Phật Tự ở đây, trong thành lại cấm chỉ động võ. Bởi thế đề nghị này của Dạ Lạc cũng không phải là không có lý, nhìn không ra là đang âm thầm giúp đỡ Lục Ly.
Dạ Vinh hận không thể băm vằm Lục Ly cho chó ăn, chỉ là dù sao Dạ Lạc cũng là thiếu tộc trưởng, Dạ Lạc đã mở miệng, hắn tự nhiên không tiện nhiều lời.
Rất nhiều công tử tiểu thư tại trường hơi có chút thất vọng, vốn định xem Liễu Phù sẽ đánh Lục Ly thành đầu heo như thế nào. Song vừa nghe Dạ Lạc nói vậy, không ai còn tiện lên tiếng nữa.
- Không sao …
Đúng lúc này, Cơ Mộng Điềm lại đột nhiên mở miệng, thần sắc nàng đã khôi phục như thường, khẽ cười nói:
- Có ta ở đây, phía Đại Phật Tự hẳn sẽ nể mặt. Chỉ cần không náo đến mức chết người, bọn hắn sẽ không nhúng tay. Chỉ là không biết Cổ công tử có gan tiếp nhận khiêu chiến hay không?
- Hả?
Nét mặt Dạ Lạc thoáng chuyển lạnh, Cơ Mộng Điềm ra mặt, hắn liền không tiện nhúng tay, bằng không sợ rằng sẽ khiến Cơ Mộng Điềm đoán được thân phận Lục Ly.
Hiện trường lập tức náo nhiệt lên, Liễu Phù càng là mặt mũi đỏ phừng, ngông cuồng liếc mắt nhìn Lục Ly, còn thiếu mỗi nước trực tiếp chửi đổng khiêu hấn.
Lục Ly mặt không đổi sắc nhàn nhã uống rượu, đầu óc lại cấp tốc chuyển động tự hỏi. Cơ Mộng Điềm làm thế là vì trả đũa mình buông lời thô tục khinh nhờn các nàng hay là còn có ý khác, muốn thông qua quan sát hắn ra tay để đoán định thân phận.
Bị bức lên Lương Sơn hay là triệt để nhận sợ, dàn xếp cho qua chuyện hay là ra tay đánh trả?!
Ra tay, Lục Ly không quá để ý, chỉ một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ mà thôi, hắn tiện tay liền có thể diệt đi. Chỉ là làm vậy rất dễ bị đám người Cơ Mộng Điềm nhìn ra manh mối, hơn nữa hiện tại hắn còn đang sử dụng Súc Cốt Thuật, nếu dùng tới thần thông cường đại, lập tức sẽ hiện nguyên hình.
Cơ Mộng Điềm thấy Lục Ly trầm mặc không nói, liền lần nữa mở miệng khiêu khích:
- Sao thế? Cổ công tử sợ? Nếu sợ thì cúi người xin lỗi Liễu Phù công tử một tiếng, việc này xem như bỏ qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Mộng Điềm tiến một bước khiêu hấn, trong lòng Lục Ly có chút phẫn nộ, hắn đứng dậy nhìn vào Cơ Mộng Điềm, nhếch miệng cười nói:
- Sợ thì không phải. Chỉ là quyết đấu với Liễu công tử chẳng có gì thú vị cả, thắng ta cũng chẳng được gì.
Xích …
Không ít người cười lạnh, Lục Ly không dám quyết đấu thì thôi, còn tìm lời lẽ lấp liếm?
Liễu Phù còn chưa mở miệng đáp lời, Cơ Mộng Điềm đã cười hỏi:
- Cổ công tử muốn thêm chút tiền cược?
- Đúng!
Lục Ly nghênh ngang đáp, ánh mắt dâm tà nhìn Cơ Mộng Điềm nói:
- Nếu ta thắng trận này, Mộng Điềm tiểu thư cho ta một nụ hôn khích lệ, được chứ?
- Hỗn xược!
Mấy tên công tử vỗ bàn đứng dậy, Dạ Vinh cũng nhịn không được đứng lên, thân phận hiện tại của Lục Ly là gì? Hắn điên rồi chắc? Chẳng lẽ không sợ Cổ gia bị diệt đi. Chỉ cần một tiếng hạ lệnh của rất nhiều công tử tại đây, Cổ gia lập tức sẽ hóa thành tro bụi.
- Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi, chư vị căng thẳng thế làm gì?
Lục Ly biết điều kiện này có hơi quá phận, thế là bèn nhếch môi cười nói:
- Nếu Cổ mỗ thắng, lát nữa Mộng Điềm tiểu thư kính ta chén rượu, được không?
Thần sắc Cơ Mộng Điềm vẫn cứ không biến, khẽ cười nói:
- Nếu ngươi thắng, Mộng Điềm kính ngươi ba chén.
Cơ Mộng Điềm không khỏi bị câu lên hứng thú, một tên công tử gia tộc ngũ phẩm, lại dám ăn nói với nàng như vậy? Còn công khai buông lời khinh nhờn nàng, nếu đứa này không phải kẻ điên, vậy nhất định phải có chỗ hơn người, hoặc là … thân phận hiện tại của người này là giả.
Thần niệm nàng yên ắng đảo qua trên thân Lục Ly, song lại không có nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Linh hồn Lục Ly được một tầng năng lượng vô danh bảo hộ, nàng không thể thăm dò quá rõ ràng được.
Tay đang bưng chén của Lục Ly thả xuống, sải bước đi ra nói:
- Liễu công tử, ra đây, để Cổ mỗ xem ngươi định dạy ta làm người như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro