Dị biến chợt...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Tiểu Bạch không phải linh thú của Lục Ly, bởi vì giữa hai bên không có quan hệ khế ước, cũng không có liên hệ linh hồn. Chẳng qua kết nối giữa Tiểu Bạch và Lục Ly trước nay vẫn luôn rất tốt, thậm chí còn giống linh thú hơn cả linh thú.
Tiểu Bạch rất thông minh, có thể nghe hiểu được tiếng người, linh trí phỏng chừng không kém thua Thú Hoàng là bao. Nó cảm nhận được sát ý từ Dương trưởng lão, cũng biết tình cảnh lúc này của Lục Ly, bởi thế ngay khi Dương trưởng lão sắp định giết Lục Ly, nó lập tức động thân đi ra hộ chủ.
Dương trưởng lão xem thường mức độ sắc bén của hàm răng Tiểu Bạch, cũng xem thường năng lực phòng ngự của Tiểu Bạch. Trong tay hắn sáng lên Huyền lực quang mang, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt, tưởng là có thể nhẹ nhàng vồ chết Tiểu Bạch. Lại không ngờ Tiểu Bạch khẽ há miệng, phá mở Huyền lực hộ tráo, cắn đứt cổ tay hắn.
- A
Dương trưởng lão đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa bị đánh thương, lúc này cổ tay đột nhiên bị cắn đứt, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong mắt toàn là phẫn nộ và sát khí.
Hắn theo bản năng phóng thích khí thế khủng bố, như một con Hoang Cổ Cự Thú, trên lòng bàn tay còn lại hiện ra bao tay huyền thiết màu đen, như thiểm điện chộp tới, định bóp chết tươi Tiểu Bạch.
- Đừng thương hại Tiểu Bạch!
Lục Ly kinh hãi, vươn tay chộp lấy cánh tay Dương trưởng lão, tựa hồ phải muốn bắt cho bằng được, không để đối phương thương hại đến Tiểu Bạch.
Dương trưởng lão bị Tiểu Bạch cắn đứt cổ tay ngay trước mắt bao người, mặc dù Thí Ma Điện có thần dược khôi phục, nhưng mặt mũi đã bị mất sạch, làm sao có thể dừng lại? Thậm chí không thèm để ý tới tay Lục Ly đang chộp tới.
- Huyết trảo!
Sau khi hai tay Lục Ly bắt được cánh tay Dương trưởng lão, một tay đột nhiên lóng lánh ngân quang, trên bàn tay phải hiện ra từng mảnh lân phiến màu bạc, hóa thành long trảo sáng ngời trùng trùng chộp tới cánh tay Dương trưởng lão.
Răng rắc
- A!
Có tiếng xương cốt bị xoắn nát vang lên, Dương trưởng lão lại phát ra một tiếng kêu thảm. Cánh tay còn lại của hắn bị Lục Ly sống sờ sờ bẻ vụn, máu tươi bắn tung toé, một cánh tay lẫn với thịt nát máu tươi rơi rụng xuống.
- Chết đi!
Trong mắt Lục Ly lấp lánh ngân quang, vừa rồi hắn đi bắt lấy tay Dương trưởng, hành động nhìn như rất bình thường, thật ra lại đã sớm có dự mưu. Hắn muốn chém giết Dương trưởng lão, muốn đánh mặt Thí Ma Điện!
Oanh
Dương trưởng lão nhìn thấy cánh tay Lục Ly chộp tới ngực mình, giữa lúc sinh tử quan đầu rốt cuộc kịp có phản ứng. Trong người cuộn lên một đạo sóng khí, gợn sóng vô hình tán phát đi ra, không gian bốn phía chấn đãng, Lục Ly và Tiểu Bạch đều bị sóng khí cường trực tiếp đánh bay.
- Phốc … Đáng tiếc!
Giữa không trung, Lục Ly cuồng phún máu tươi, xương cốt trước ngực đã bị sóng khí đánh gãy không biết bao nhiêu chiếc. Vừa rồi còn thiếu một chút, thiếu chút nữa là hắn đã có thể chém giết Dương trưởng lão.
Chẳng qua nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng, Dương trưởng lão chính là Địa Tiên, nếu Địa Tiên mà có thể bị hắn tuỳ tiện chém giết, như vậy Địa Tiên có khác gì là phế vật đâu. Hắn và Tiểu Bạch có thể chia nhau đánh đứt hai tay Dương trưởng lão đã là vận khí nghịch thiên, là hậu quả của việc Dương trưởng lão khinh địch, bằng không dù thực lực hắn có mạnh hơn gấp mười cũng đừng hòng đả thương được Dương trưởng lão.
- Cái này...
Kịch biến phát sinh quá nhanh, toàn trường đều sửng sốt, vừa rồi động tác của Tiểu Bạch và Lục Ly chỉ diễn ra trong chưa đến một giây, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, thậm chí lúc này cánh tay bị đánh đứt của Dương trưởng lão còn chưa rơi xuống đất.
Vô số người ngước mắt nhìn lên Lục Ly đang bay ngược ra sau, nhìn hai cánh tay đứt gãy đầm đìa máu me của Dương trưởng lão, ai nấy đều chết lặng.
Lục Ly sắp chết đến nơi mà vẫn dám phản giết?
Hơn nữa lấy thực lực Bất Diệt Cảnh mà vẫn có thể đánh đứt hai cánh tay Địa Tiên Cảnh, nếu không phải mọi người tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám tin tưởng.
- Cơ Nộ, Dương Kỳ.
Hướng Lục Ly bị nện bay tới vừa khéo là nơi Cơ Nộ và Dương Kỳ đang đứng, người còn đang giữa không trung, thần niệm lại đã quét tới, sắc mặt chợt biến, trở nên dữ tợn dị thường.
- Chết đi.
Hắn bạo rống một tiếng, thả ra Long Ngâm thần kỹ, chấn khiến trọn cả Thí Ma Thành đều rung động. Hắn xoay người giữa trời, tròng mắt khóa chặt Cơ Nộ và Dương Kỳ phía trước mặt, từng đạo thần niệm đao nhọn đột nhiên đâm tới Hồn Đàm hai tên kia.
Xuy xuy
Cơ Nộ và Dương Kỳ vốn đứng ở gần đó, cách Lục Ly chừng mười trượng, Lục Ly bị đánh bay đi lại vừa khéo áp sát tới gần hai người, hắn đương nhiên sẽ không khách khí, huyết trảo hung hăng chộp tới.
Phanh phanh!
Hai chiếc đầu lâu nổ tung, thậm chí Cơ Nộ và Dương Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Ly giảo sát.
Thân hình Lục Ly còn chưa rơi xuống đất, ánh mắt lại đã quét qua, phát hiện bọn Lục Toan Cơ Mộng Điềm ở trong đám đông, hắn lập tức thét dài một tiếng, đằng không mà lên, lấy ra Mệnh Luân, định đánh tới đám người Lục Toan.
Ông!
Một đạo gợn sóng vô hình tản ra, đồng thời có mấy tên Nhân Hoàng phóng thích vực trường, cường hành ép Lục Ly dừng lại giữa không trung.
Vừa rồi Dương trưởng lão gặp chuyện không ai dám nhúng tay, Lục Ly đánh giết Cơ Nộ Dương Kỳ mọi người còn chưa kịp phản ứng. Nhưng... nếu đến lúc này rồi mà còn để Lục Ly tiếp tục hành hung, cường giả trong Thí Ma Thành chắc đều phải mua miếng đậu hũ nện chết cho xong.
Dù là thế!
Không ít người vẫn bị sự hung tàn bạo ngược của Lục Ly dọa cho kinh hãi, trong Thí Ma Thành tuyệt đối không cho phép động võ, bằng không giết không cần luận.
Đây là quy củ được lập ra ngay từ lúc dựng lên Thí Ma Thành, qua nhiều năm như vậy song người dám động võ ở Thí Ma Thành chỉ lác đác không mấy, kết cục cuối cùng đều là bị giết chết.
Chẳng qua cũng chính bởi vì điểm này, lúc Lục Ly động thủ, đa phần cường giả mới không kịp có phản ứng. Bằng không Lục Ly căn bản không có có cơ hội chém giết Cơ Nộ và Dương Kỳ.
Nhìn Lục Ly vừa mới lấy ra Mệnh Luân, lại đang bất động giữa không trung. Ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm đám người Lục Toan nơi xa, còn có móng vuốt màu bạc bị máu tươi và não tương nhuộm đỏ, ai nấy đều cảm thấy không rét mà run.
Thí Ma Thành bình tĩnh thậm chí có chút tử khí trầm trầm, đã bao nhiêu năm chưa xảy ra chuyện động trời nào như thế này?
Dưới ánh nhìn chăm chú của hơn vạn người, lại dám phản giết trưởng lão Thí Ma Điện, phản giết không thành còn muốn đại khai sát giới, lá gan tên Lục Ly này đúng là lớn đến nghịch thiên.
Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, Lục Ly đã sắp bị giết, lúc này giết một tên liền đủ vốn, giết hai tên lời một tên. Vò mẻ không sợ rơi, hành động như vậy xem ra cũng là điều bình thường.
Hưu hưu hưu
Một đạo nhân ảnh bay vút lên không, Nhị điện chủ vốn đã rời đi lại lần nữa hiện thân.
Hắn phá không lao đến, nhìn hai cánh tay Dương trưởng lão đầm đìa máu me, nhìn thi thể không đầu của Cơ Nộ Dương Kỳ, trên mặt nóng phừng phừng, hệt như vừa bị Lục Ly hung hăng tát cho một cái.
- Hừ!
Đứng giữa không trung, Nhị điện chủ lạnh lùng liếc nhìn Dương trưởng lão một cái, rõ ràng có ý trách cứ hắn làm chuyện cỏn con như vậy mà cũng không xong. Sau đó quét mắt nhìn Long trưởng lão phía xa xa, nói:
- Lão Long, ngươi đến chấp hình!
Hưu
Nơi xa, Long trưởng lão khẽ gật đầu, tung người bay vụt lên, còn chưa tới gần liền đưa tay nhắm đến trước mặt đánh ra một chưởng.
Xùy
Thiên địa Huyền lực ngưng tụ, một bàn tay khổng lồ xuất hiện, chậm rãi đè ép xuống phía Lục Ly. Võ giả đứng xung quanh Lục Ly lập tức lui nhanh, tránh cho bị Long trưởng lão vồ chết.
Ông!
Đúng lúc này, dị biến lại phát sinh.
Phía nam quảng trường sáng lên quang mang xung thiên, một đạo khí tức vô danh từ hướng nam tràn ngập đến, bao phủ khắp toàn thành.
Vô số thần niệm và ánh mắt quét tới, linh hồn ai nấy đều chấn động kịch liệt, bởi vì nơi phát ra ánh sáng là kinh thư trên tay tượng Đấu Thiên Đại Đế.
Tượng Đấu Thiên Đại Đế lại lần nữa phát sáng, càng kỳ dị chính là hôm nay người người đều bị hấp dẫn về đây, lúc này quanh pho tượng không hề có bất kỳ ai, vậy là pho tượng lại đột ngột sáng lên một cách dị thường.
Xuy xuy!
Bàn tay khổng lồ do Long trưởng lão ngưng tụ ra kia thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục vỗ xuống.
Chẳng qua đợi lúc cách đầu Lục Ly chừng mấy trượng, giữa không trung đột ngột ngưng hiện một bóng người, người đó tiện tay vung lên, bàn tay khổng lồ giữa trời tức thì tiêu tán thành mảnh nhỏ.
Thế cục nghịch chuyển quá nhanh, khiến cho tất cả cường giả tại trường đều ngây dại.
Nhưng một số người vẫn kịp có phản ứng, nhìn lên cường giả tóc đỏ đứng sừng sững giữa hư không, trên mặt bất giác lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt, mấy tên trưởng lão lập tức khuỵu gối xuống, quát khẽ nói:
- Tham kiến Đại điện chủ!
Điện chủ Thí Ma Điện rốt cục đã đi ra.
Tiểu Bạch rất thông minh, có thể nghe hiểu được tiếng người, linh trí phỏng chừng không kém thua Thú Hoàng là bao. Nó cảm nhận được sát ý từ Dương trưởng lão, cũng biết tình cảnh lúc này của Lục Ly, bởi thế ngay khi Dương trưởng lão sắp định giết Lục Ly, nó lập tức động thân đi ra hộ chủ.
Dương trưởng lão xem thường mức độ sắc bén của hàm răng Tiểu Bạch, cũng xem thường năng lực phòng ngự của Tiểu Bạch. Trong tay hắn sáng lên Huyền lực quang mang, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt, tưởng là có thể nhẹ nhàng vồ chết Tiểu Bạch. Lại không ngờ Tiểu Bạch khẽ há miệng, phá mở Huyền lực hộ tráo, cắn đứt cổ tay hắn.
- A
Dương trưởng lão đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa bị đánh thương, lúc này cổ tay đột nhiên bị cắn đứt, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong mắt toàn là phẫn nộ và sát khí.
Hắn theo bản năng phóng thích khí thế khủng bố, như một con Hoang Cổ Cự Thú, trên lòng bàn tay còn lại hiện ra bao tay huyền thiết màu đen, như thiểm điện chộp tới, định bóp chết tươi Tiểu Bạch.
- Đừng thương hại Tiểu Bạch!
Lục Ly kinh hãi, vươn tay chộp lấy cánh tay Dương trưởng lão, tựa hồ phải muốn bắt cho bằng được, không để đối phương thương hại đến Tiểu Bạch.
Dương trưởng lão bị Tiểu Bạch cắn đứt cổ tay ngay trước mắt bao người, mặc dù Thí Ma Điện có thần dược khôi phục, nhưng mặt mũi đã bị mất sạch, làm sao có thể dừng lại? Thậm chí không thèm để ý tới tay Lục Ly đang chộp tới.
- Huyết trảo!
Sau khi hai tay Lục Ly bắt được cánh tay Dương trưởng lão, một tay đột nhiên lóng lánh ngân quang, trên bàn tay phải hiện ra từng mảnh lân phiến màu bạc, hóa thành long trảo sáng ngời trùng trùng chộp tới cánh tay Dương trưởng lão.
Răng rắc
- A!
Có tiếng xương cốt bị xoắn nát vang lên, Dương trưởng lão lại phát ra một tiếng kêu thảm. Cánh tay còn lại của hắn bị Lục Ly sống sờ sờ bẻ vụn, máu tươi bắn tung toé, một cánh tay lẫn với thịt nát máu tươi rơi rụng xuống.
- Chết đi!
Trong mắt Lục Ly lấp lánh ngân quang, vừa rồi hắn đi bắt lấy tay Dương trưởng, hành động nhìn như rất bình thường, thật ra lại đã sớm có dự mưu. Hắn muốn chém giết Dương trưởng lão, muốn đánh mặt Thí Ma Điện!
Oanh
Dương trưởng lão nhìn thấy cánh tay Lục Ly chộp tới ngực mình, giữa lúc sinh tử quan đầu rốt cuộc kịp có phản ứng. Trong người cuộn lên một đạo sóng khí, gợn sóng vô hình tán phát đi ra, không gian bốn phía chấn đãng, Lục Ly và Tiểu Bạch đều bị sóng khí cường trực tiếp đánh bay.
- Phốc … Đáng tiếc!
Giữa không trung, Lục Ly cuồng phún máu tươi, xương cốt trước ngực đã bị sóng khí đánh gãy không biết bao nhiêu chiếc. Vừa rồi còn thiếu một chút, thiếu chút nữa là hắn đã có thể chém giết Dương trưởng lão.
Chẳng qua nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng, Dương trưởng lão chính là Địa Tiên, nếu Địa Tiên mà có thể bị hắn tuỳ tiện chém giết, như vậy Địa Tiên có khác gì là phế vật đâu. Hắn và Tiểu Bạch có thể chia nhau đánh đứt hai tay Dương trưởng lão đã là vận khí nghịch thiên, là hậu quả của việc Dương trưởng lão khinh địch, bằng không dù thực lực hắn có mạnh hơn gấp mười cũng đừng hòng đả thương được Dương trưởng lão.
- Cái này...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kịch biến phát sinh quá nhanh, toàn trường đều sửng sốt, vừa rồi động tác của Tiểu Bạch và Lục Ly chỉ diễn ra trong chưa đến một giây, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, thậm chí lúc này cánh tay bị đánh đứt của Dương trưởng lão còn chưa rơi xuống đất.
Vô số người ngước mắt nhìn lên Lục Ly đang bay ngược ra sau, nhìn hai cánh tay đứt gãy đầm đìa máu me của Dương trưởng lão, ai nấy đều chết lặng.
Lục Ly sắp chết đến nơi mà vẫn dám phản giết?
Hơn nữa lấy thực lực Bất Diệt Cảnh mà vẫn có thể đánh đứt hai cánh tay Địa Tiên Cảnh, nếu không phải mọi người tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám tin tưởng.
- Cơ Nộ, Dương Kỳ.
Hướng Lục Ly bị nện bay tới vừa khéo là nơi Cơ Nộ và Dương Kỳ đang đứng, người còn đang giữa không trung, thần niệm lại đã quét tới, sắc mặt chợt biến, trở nên dữ tợn dị thường.
- Chết đi.
Hắn bạo rống một tiếng, thả ra Long Ngâm thần kỹ, chấn khiến trọn cả Thí Ma Thành đều rung động. Hắn xoay người giữa trời, tròng mắt khóa chặt Cơ Nộ và Dương Kỳ phía trước mặt, từng đạo thần niệm đao nhọn đột nhiên đâm tới Hồn Đàm hai tên kia.
Xuy xuy
Cơ Nộ và Dương Kỳ vốn đứng ở gần đó, cách Lục Ly chừng mười trượng, Lục Ly bị đánh bay đi lại vừa khéo áp sát tới gần hai người, hắn đương nhiên sẽ không khách khí, huyết trảo hung hăng chộp tới.
Phanh phanh!
Hai chiếc đầu lâu nổ tung, thậm chí Cơ Nộ và Dương Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Ly giảo sát.
Thân hình Lục Ly còn chưa rơi xuống đất, ánh mắt lại đã quét qua, phát hiện bọn Lục Toan Cơ Mộng Điềm ở trong đám đông, hắn lập tức thét dài một tiếng, đằng không mà lên, lấy ra Mệnh Luân, định đánh tới đám người Lục Toan.
Ông!
Một đạo gợn sóng vô hình tản ra, đồng thời có mấy tên Nhân Hoàng phóng thích vực trường, cường hành ép Lục Ly dừng lại giữa không trung.
Vừa rồi Dương trưởng lão gặp chuyện không ai dám nhúng tay, Lục Ly đánh giết Cơ Nộ Dương Kỳ mọi người còn chưa kịp phản ứng. Nhưng... nếu đến lúc này rồi mà còn để Lục Ly tiếp tục hành hung, cường giả trong Thí Ma Thành chắc đều phải mua miếng đậu hũ nện chết cho xong.
Dù là thế!
Không ít người vẫn bị sự hung tàn bạo ngược của Lục Ly dọa cho kinh hãi, trong Thí Ma Thành tuyệt đối không cho phép động võ, bằng không giết không cần luận.
Đây là quy củ được lập ra ngay từ lúc dựng lên Thí Ma Thành, qua nhiều năm như vậy song người dám động võ ở Thí Ma Thành chỉ lác đác không mấy, kết cục cuối cùng đều là bị giết chết.
Chẳng qua cũng chính bởi vì điểm này, lúc Lục Ly động thủ, đa phần cường giả mới không kịp có phản ứng. Bằng không Lục Ly căn bản không có có cơ hội chém giết Cơ Nộ và Dương Kỳ.
Nhìn Lục Ly vừa mới lấy ra Mệnh Luân, lại đang bất động giữa không trung. Ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm đám người Lục Toan nơi xa, còn có móng vuốt màu bạc bị máu tươi và não tương nhuộm đỏ, ai nấy đều cảm thấy không rét mà run.
Thí Ma Thành bình tĩnh thậm chí có chút tử khí trầm trầm, đã bao nhiêu năm chưa xảy ra chuyện động trời nào như thế này?
Dưới ánh nhìn chăm chú của hơn vạn người, lại dám phản giết trưởng lão Thí Ma Điện, phản giết không thành còn muốn đại khai sát giới, lá gan tên Lục Ly này đúng là lớn đến nghịch thiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, Lục Ly đã sắp bị giết, lúc này giết một tên liền đủ vốn, giết hai tên lời một tên. Vò mẻ không sợ rơi, hành động như vậy xem ra cũng là điều bình thường.
Hưu hưu hưu
Một đạo nhân ảnh bay vút lên không, Nhị điện chủ vốn đã rời đi lại lần nữa hiện thân.
Hắn phá không lao đến, nhìn hai cánh tay Dương trưởng lão đầm đìa máu me, nhìn thi thể không đầu của Cơ Nộ Dương Kỳ, trên mặt nóng phừng phừng, hệt như vừa bị Lục Ly hung hăng tát cho một cái.
- Hừ!
Đứng giữa không trung, Nhị điện chủ lạnh lùng liếc nhìn Dương trưởng lão một cái, rõ ràng có ý trách cứ hắn làm chuyện cỏn con như vậy mà cũng không xong. Sau đó quét mắt nhìn Long trưởng lão phía xa xa, nói:
- Lão Long, ngươi đến chấp hình!
Hưu
Nơi xa, Long trưởng lão khẽ gật đầu, tung người bay vụt lên, còn chưa tới gần liền đưa tay nhắm đến trước mặt đánh ra một chưởng.
Xùy
Thiên địa Huyền lực ngưng tụ, một bàn tay khổng lồ xuất hiện, chậm rãi đè ép xuống phía Lục Ly. Võ giả đứng xung quanh Lục Ly lập tức lui nhanh, tránh cho bị Long trưởng lão vồ chết.
Ông!
Đúng lúc này, dị biến lại phát sinh.
Phía nam quảng trường sáng lên quang mang xung thiên, một đạo khí tức vô danh từ hướng nam tràn ngập đến, bao phủ khắp toàn thành.
Vô số thần niệm và ánh mắt quét tới, linh hồn ai nấy đều chấn động kịch liệt, bởi vì nơi phát ra ánh sáng là kinh thư trên tay tượng Đấu Thiên Đại Đế.
Tượng Đấu Thiên Đại Đế lại lần nữa phát sáng, càng kỳ dị chính là hôm nay người người đều bị hấp dẫn về đây, lúc này quanh pho tượng không hề có bất kỳ ai, vậy là pho tượng lại đột ngột sáng lên một cách dị thường.
Xuy xuy!
Bàn tay khổng lồ do Long trưởng lão ngưng tụ ra kia thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục vỗ xuống.
Chẳng qua đợi lúc cách đầu Lục Ly chừng mấy trượng, giữa không trung đột ngột ngưng hiện một bóng người, người đó tiện tay vung lên, bàn tay khổng lồ giữa trời tức thì tiêu tán thành mảnh nhỏ.
Thế cục nghịch chuyển quá nhanh, khiến cho tất cả cường giả tại trường đều ngây dại.
Nhưng một số người vẫn kịp có phản ứng, nhìn lên cường giả tóc đỏ đứng sừng sững giữa hư không, trên mặt bất giác lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt, mấy tên trưởng lão lập tức khuỵu gối xuống, quát khẽ nói:
- Tham kiến Đại điện chủ!
Điện chủ Thí Ma Điện rốt cục đã đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro