Đoạt về tổ đ...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
- Đi ra, tiến vào, đi ra, tiến vào!
Ở trong phòng, Lục Ly chơi đến quên cả trời đất, từ sau khi được đến chiếc Không Gian Giới Chỉ kia, Lục Ly tựa như một đứa trẻ được cho đồ chơi mới, ở trong phòng chơi suốt mấy canh giờ.
Đương nhiên, hắn đúng là rất nhàm chán, Thiên Đà Tử bế quan xung kích Mệnh Luân Cảnh, Dạ Tra ngược lại có nói dẫn hắn đi dạo bốn phía. Nhưng Lục Ly không muốn trò chuyện quá nhiều với Dạ Tra, trong lòng luôn cứ cảm giác thấy là lạ.
Trên thế giới này không có yêu hận vô cớ, một người đột nhiên đối xử quá tốt với mình, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút mâu thuẫn, có chút đề phòng.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Ly chịu qua rất nhiều xem thường trào phúng khi nhục, ngoại trừ Lục Linh và Lục thúc công ra, không người đối tốt với hắn, hắn sớm đã tập thành thói quen không dựa vào người khác.
Giờ đột nhiên lại chui ra Thanh Loan Tộc, chỉ bởi vì mấy câu viết trên văn bia, bỗng dưng coi hắn làm Thánh Chủ. Cho hắn Không Gian Giới Chỉ, cho hắn đan dược, cho hắn Thiên Xà Quả giá trị bốn năm ngàn vạn Huyền Tinh, điều này khiến Lục Ly rất không thích ứng, cảm giác vô cùng khó chịu, thậm chí có chút không dám tiếp xúc với Dạ Tra, sợ hắn có mưu đồ khác
Trừ ăn cơm ra, mỗi ngày Lục Ly đều giam mình trong phòng, đi ngủ đều thấp thỏm, mỗi ngày hắn nghịch Không Gian Giới Chỉ chính là để ép bản thân đừng nghĩ quá nhiều.
Thời gian trôi nhanh, ba ngày chớp mắt đi qua, ngày thứ tư Lục Ly dậy từ sớm, chờ đợi Thiên Đà Tử xuất quan.
Mặt trời lên cao, Dạ Tra tới mang theo Thiên Đà Tử, Thiên Đà Tử sắc mặt phấn chấn, tựa hồ trẻ ra cả chục tuổi, khí chất trên người cũng biến dạng. Lưng còng như bưới lạc đà đều dựng thẳng lên nhiều, nếp nhăn trên mặt rõ ràng cũng ít đi một chút.
- Đột phá?
Lục Ly nghi hoặc hỏi, Thiên Đà Tử trùng trùng gật đầu nói:
- Trăm năm trước lão phu đã đạt đến Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, xung kích tám mươi bảy lần đều thất bại, giờ rốt cục đột phá, ta không phải chết, không phải chết nữa rồi …
Một Mệnh Luân có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, tu luyện võ đạo nghịch thiên cải mệnh, Mệnh Luân Cảnh chính là cải mệnh. Võ giả có được sinh mệnh dài lâu, nhờ đó mới có thể không ngừng tu luyện, cuối cùng nghịch thiên.
Từ ngày hôm nay, Thiên Đà Tử đã cải mệnh thành công, được đến năm trăm năm thọ nguyên, hắn rốt cục có tư cách bước lên con đường nghịch thiên.
Dạ Tra đưa qua một tấm ngọc phù nói:
- Thánh Chủ, đây là hồn phù của hắn, ngươi luyện hóa, sau này hắn chính là nô lệ của ngươi.
Lục Ly không có khách khí, trực tiếp luyện hóa hồn phù, Thiên Đà Tử thành thật khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Bái kiến chủ nhân.
- Ừ.
Lục Ly gật đầu nói:
- Trăm năm sau ta sẽ trả lại tự do cho ngươi, nếu ta tử trận, trước khi chết cũng sẽ trả lại tự do cho ngươi.
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, hắn đã ở chung với Lục Ly được một đoạn thời gian, hơi có chút hiểu rõ đối với tính cách Lục Ly.
Lại nói, lúc này Lục Ly có được nguyên một đám cường giả Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc làm thủ hạ, phỏng chừng về sau Lục Ly còn nhìn hắn không vừa mắt.
Hết thảy đều không vấn đề, ở lại đây trong lòng Lục Ly cũng bất an, bèn dứt khoát nói thẳng muốn đi ra. Dạ Tra giữ lại một phen, không chống được Lục Ly kiên trì, đành phải đích thân tiễn Lục Ly đi ra.
Mấy vị trưởng lão cùng lúc theo gót muốn đưa tiễn Lục Ly, Lục Ly không tiện chối từ, cứ thế đi theo Dạ Tra ra ngoài bộc lạc.
- Hả?
Đi qua bộ lạc, Lục Ly phát hiện trong bộ lạc không ngờ lại chẳng có ai? Giữa lúc hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên phát hiện bên ngoài cửa chính chi chít là người, ít nhất phải đến hai ba ngàn, toàn bộ chỉnh tề trầm mặc đứng thẳng.
- Mãnh Tượng Tộc!
Nơi xa vô số hoàng kim cự nhân như từng cây cột đá đứng sừng sững, khiến người nhìn mà không khỏi cảm thấy đè nén. Lục Ly quay mặt nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau mỉm cười nói:
- Bọn hắn đều đến để cung tiễn Thánh Chủ.
Phốc!
Toàn bộ già trẻ lớn bé nam nam nữ nữ phía trước mặt đều khuỵu gối xuống, cúi người quát khẽ nói:
- Cung tiễn Thánh Chủ!
Ầm!
Hơn ngàn hoàng kim cự nhân cũng quỳ xuống, khiến cho mặt đất bên ngoài bộ lạc đều chấn động, hoàng kim cự nhân thấp giọng khàn khàn, chỉnh tề hô lên:
- Cung tiễn Thánh Chủ.
Chấn động toàn trường!
Sâu trong linh hồn Lục Ly cũng bị chấn động, giờ khắc này hắn cảm nhận được sự chân thành của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, đồng thời trong đầu cũng phù hiện một cảm giác khó mà diễn tả. Tựa hồ chính mình biến thành một quân vương chí cao vô thượng, những người quỳ ở trước mặt đều là thần dân của hắn.
Hắn không có cảm giác lâng lâng, ngược lại có một áp lực vô hình đè lên vai.
Nếu những người này thật coi hắn là Thánh Chủ, hơn nữa hoàn toàn không chút bảo lưu trợ giúp hắn. Như vậy hắn liền phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dẫn dắt bọn hắn trở về tổ địa, đúc lại huy hoàng năm xưa.
Con đường này rất xa xôi, rất dài lâu, có thể nói là một con đường không lối về.
Thực lực hắn thấp như vậy, thật có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề thế ư? Thật có thể không cô phụ mong đợi mà Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc đã khổ sở chờ suốt năm ngàn năm qua.
Lục Ly không biết!
Chẳng qua hắn lặng lẽ thề trong lòng, nếu hai tộc thật coi hắn là Thánh Chủ, đồng thời không chút bảo lưu phụ trợ hắn, hắn sẽ dùng lực lượng cả đời đi trợ giúp hai tộc.
Dạ Tra thấy được tình tự phức tạp trong mắt Lục Ly, khóe miệng hiện ra ý cười an vui, hờ hững nói:
- Thánh Chủ, đi thôi.
Lục Ly trầm mặc rời đi, người Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc lại vẫn không đứng dậy, một mực cúi người im lìm dưới đất, tựa như đang tiễn biệt quân vương của mình.
Dạ Tra vươn tay dắt theo Lục Ly, đi thẳng đến núi cao trước mặt, bốn vị trưởng lão và Thiên Đà Tử cũng theo sát ngay sau.
Lên đỉnh núi, Lục Ly quay đầu nhìn một cái, phát hiện chúng nhân vẫn đang cúi người quỳ xuống, lít nha lít nhít một mảng, hệt như một đám tín đồ thành tín, cánh hắn bất giác chua xót, linh hồn cũng rung động.
Hắn không nói gì thêm, lúc này cũng không phải thời điểm để nói chuyện, nam nhân có rất nhiều điều không cần phải nói, đi làm là được.
Tốc độ Dạ Tra rất nhanh, mang theo Lục Ly đi về phía cánh rừng bọn hắn từng xuất hiện. Lục Ly kiến thức được tốc độ biến thái của Thanh Loan Tộc, mắt hắn cơ hồ hoàn toàn không mở ra được, chỉ nghe tiếng gió gào thét bên tai, một cái chớp mắt đã đi qua mấy chục dặm.
Vẻn vẹn ba nén hương, Dạ Tra đã đứng ở bên ngoài cánh rừng. Trong khi lần trước hoàng kim cự nhân A Ngốc dẫn bọn hắn trở về phải mất nửa canh giờ, có thể thấy tốc độ Dạ Tra nhanh cỡ nào.
Thiên Đà Tử cũng được người mang tới, bằng không lúc này khẳng định theo không kịp. Dạ Tra đảo mắt nhìn vào trong rừng rậm, trầm giọng quát:
- A Ngốc, tiểu Tịch, đi ra!
Trong rừng rậm một cự nhân thò đầu ra, trên vai cự nhân, một cô bé thóc thắt bím miệng lầu bầu gì đó, cả người hóa thành huyễn ảnh chạy vội mà đến, nói:
- Gia gia, ta muốn đi xem một chút, ta cùng theo Thánh Chủ, không chạy loạn, được không?
Dạ Tra lắc đầu nói:
- Không phải ta không muốn cho ngươi ra ngoài, mà chúng ta căn bản ra không được. Nếu ngươi muốn đi ra ngoài thì phải đạt tới Quân Hầu Cảnh. A Ngốc, mang tiểu Tịch đi về.
A Ngốc rất nghe lời, duỗi ra cự thủ bắt lấy Dạ Tiểu Tịch cuồng chạy về nơi xa. Dạ Tra tiếp tục mang theo Lục Ly đi vào trong rừng, trên đường gặp phải mấy con Huyền thú, chẳng qua vừa cảm ứng được khí tức đám người Dạ Tra, Huyền thú trực tiếp bị hù chạy.
Lát sau, đám người Dạ Tra đã tới rừng rậm nơi Lục Ly và Thiên Đà Tử xuất hiện. Mặt đất chỗ này đã bị khai quật, lộ ra một tảng đá bạch ngọc giống hệt cái ở đáy hồ dưới đất.
- Thiếu chủ, ngươi muốn quay lại tùy thời có thể truyền tống đi vào, nếu bên ngoài có người muốn truy sát ngươi, ngươi phải lập tức trở về. Sau khi đạt tới Hồn Đàm Cảnh, ngươi ắt phải trở về một lần.
Dạ Tra dặn dò mấy câu, Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó hắn và Thiên Đà Tử đi tới trên tảng đá. Dạ Tra đánh ra một đạo Huyền lực, trên tảng đá màu trắng tràn ra bạch quang sáng ngời, rất nhanh hai người liền bị truyền tống đi, tan biến không thấy đâu nữa.
- Tộc trưởng!
Đợi Lục Ly và Thiên Đà Tử đi rồi, bốn vị trưởng lão mới quay mắt nhìn sang Dạ Tra, một người dò hỏi:
- Hắn, thật có thể dẫn bọn ta trở lại tổ địa?
- Có thể!
Dạ Tra dị thường khẳng định nói:
- Hắn họ Lục, hắn có răng thú và huyết mạch Ngân Long, tiền đồ của hắn là không cách nào hạn lượng. Phỏng chừng không bao lâu nữa, hắn sẽ mang theo chúng ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
Ở trong phòng, Lục Ly chơi đến quên cả trời đất, từ sau khi được đến chiếc Không Gian Giới Chỉ kia, Lục Ly tựa như một đứa trẻ được cho đồ chơi mới, ở trong phòng chơi suốt mấy canh giờ.
Đương nhiên, hắn đúng là rất nhàm chán, Thiên Đà Tử bế quan xung kích Mệnh Luân Cảnh, Dạ Tra ngược lại có nói dẫn hắn đi dạo bốn phía. Nhưng Lục Ly không muốn trò chuyện quá nhiều với Dạ Tra, trong lòng luôn cứ cảm giác thấy là lạ.
Trên thế giới này không có yêu hận vô cớ, một người đột nhiên đối xử quá tốt với mình, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút mâu thuẫn, có chút đề phòng.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Ly chịu qua rất nhiều xem thường trào phúng khi nhục, ngoại trừ Lục Linh và Lục thúc công ra, không người đối tốt với hắn, hắn sớm đã tập thành thói quen không dựa vào người khác.
Giờ đột nhiên lại chui ra Thanh Loan Tộc, chỉ bởi vì mấy câu viết trên văn bia, bỗng dưng coi hắn làm Thánh Chủ. Cho hắn Không Gian Giới Chỉ, cho hắn đan dược, cho hắn Thiên Xà Quả giá trị bốn năm ngàn vạn Huyền Tinh, điều này khiến Lục Ly rất không thích ứng, cảm giác vô cùng khó chịu, thậm chí có chút không dám tiếp xúc với Dạ Tra, sợ hắn có mưu đồ khác
Trừ ăn cơm ra, mỗi ngày Lục Ly đều giam mình trong phòng, đi ngủ đều thấp thỏm, mỗi ngày hắn nghịch Không Gian Giới Chỉ chính là để ép bản thân đừng nghĩ quá nhiều.
Thời gian trôi nhanh, ba ngày chớp mắt đi qua, ngày thứ tư Lục Ly dậy từ sớm, chờ đợi Thiên Đà Tử xuất quan.
Mặt trời lên cao, Dạ Tra tới mang theo Thiên Đà Tử, Thiên Đà Tử sắc mặt phấn chấn, tựa hồ trẻ ra cả chục tuổi, khí chất trên người cũng biến dạng. Lưng còng như bưới lạc đà đều dựng thẳng lên nhiều, nếp nhăn trên mặt rõ ràng cũng ít đi một chút.
- Đột phá?
Lục Ly nghi hoặc hỏi, Thiên Đà Tử trùng trùng gật đầu nói:
- Trăm năm trước lão phu đã đạt đến Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, xung kích tám mươi bảy lần đều thất bại, giờ rốt cục đột phá, ta không phải chết, không phải chết nữa rồi …
Một Mệnh Luân có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, tu luyện võ đạo nghịch thiên cải mệnh, Mệnh Luân Cảnh chính là cải mệnh. Võ giả có được sinh mệnh dài lâu, nhờ đó mới có thể không ngừng tu luyện, cuối cùng nghịch thiên.
Từ ngày hôm nay, Thiên Đà Tử đã cải mệnh thành công, được đến năm trăm năm thọ nguyên, hắn rốt cục có tư cách bước lên con đường nghịch thiên.
Dạ Tra đưa qua một tấm ngọc phù nói:
- Thánh Chủ, đây là hồn phù của hắn, ngươi luyện hóa, sau này hắn chính là nô lệ của ngươi.
Lục Ly không có khách khí, trực tiếp luyện hóa hồn phù, Thiên Đà Tử thành thật khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Bái kiến chủ nhân.
- Ừ.
Lục Ly gật đầu nói:
- Trăm năm sau ta sẽ trả lại tự do cho ngươi, nếu ta tử trận, trước khi chết cũng sẽ trả lại tự do cho ngươi.
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, hắn đã ở chung với Lục Ly được một đoạn thời gian, hơi có chút hiểu rõ đối với tính cách Lục Ly.
Lại nói, lúc này Lục Ly có được nguyên một đám cường giả Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc làm thủ hạ, phỏng chừng về sau Lục Ly còn nhìn hắn không vừa mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hết thảy đều không vấn đề, ở lại đây trong lòng Lục Ly cũng bất an, bèn dứt khoát nói thẳng muốn đi ra. Dạ Tra giữ lại một phen, không chống được Lục Ly kiên trì, đành phải đích thân tiễn Lục Ly đi ra.
Mấy vị trưởng lão cùng lúc theo gót muốn đưa tiễn Lục Ly, Lục Ly không tiện chối từ, cứ thế đi theo Dạ Tra ra ngoài bộc lạc.
- Hả?
Đi qua bộ lạc, Lục Ly phát hiện trong bộ lạc không ngờ lại chẳng có ai? Giữa lúc hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên phát hiện bên ngoài cửa chính chi chít là người, ít nhất phải đến hai ba ngàn, toàn bộ chỉnh tề trầm mặc đứng thẳng.
- Mãnh Tượng Tộc!
Nơi xa vô số hoàng kim cự nhân như từng cây cột đá đứng sừng sững, khiến người nhìn mà không khỏi cảm thấy đè nén. Lục Ly quay mặt nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau mỉm cười nói:
- Bọn hắn đều đến để cung tiễn Thánh Chủ.
Phốc!
Toàn bộ già trẻ lớn bé nam nam nữ nữ phía trước mặt đều khuỵu gối xuống, cúi người quát khẽ nói:
- Cung tiễn Thánh Chủ!
Ầm!
Hơn ngàn hoàng kim cự nhân cũng quỳ xuống, khiến cho mặt đất bên ngoài bộ lạc đều chấn động, hoàng kim cự nhân thấp giọng khàn khàn, chỉnh tề hô lên:
- Cung tiễn Thánh Chủ.
Chấn động toàn trường!
Sâu trong linh hồn Lục Ly cũng bị chấn động, giờ khắc này hắn cảm nhận được sự chân thành của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, đồng thời trong đầu cũng phù hiện một cảm giác khó mà diễn tả. Tựa hồ chính mình biến thành một quân vương chí cao vô thượng, những người quỳ ở trước mặt đều là thần dân của hắn.
Hắn không có cảm giác lâng lâng, ngược lại có một áp lực vô hình đè lên vai.
Nếu những người này thật coi hắn là Thánh Chủ, hơn nữa hoàn toàn không chút bảo lưu trợ giúp hắn. Như vậy hắn liền phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dẫn dắt bọn hắn trở về tổ địa, đúc lại huy hoàng năm xưa.
Con đường này rất xa xôi, rất dài lâu, có thể nói là một con đường không lối về.
Thực lực hắn thấp như vậy, thật có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề thế ư? Thật có thể không cô phụ mong đợi mà Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc đã khổ sở chờ suốt năm ngàn năm qua.
Lục Ly không biết!
Chẳng qua hắn lặng lẽ thề trong lòng, nếu hai tộc thật coi hắn là Thánh Chủ, đồng thời không chút bảo lưu phụ trợ hắn, hắn sẽ dùng lực lượng cả đời đi trợ giúp hai tộc.
Dạ Tra thấy được tình tự phức tạp trong mắt Lục Ly, khóe miệng hiện ra ý cười an vui, hờ hững nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thánh Chủ, đi thôi.
Lục Ly trầm mặc rời đi, người Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc lại vẫn không đứng dậy, một mực cúi người im lìm dưới đất, tựa như đang tiễn biệt quân vương của mình.
Dạ Tra vươn tay dắt theo Lục Ly, đi thẳng đến núi cao trước mặt, bốn vị trưởng lão và Thiên Đà Tử cũng theo sát ngay sau.
Lên đỉnh núi, Lục Ly quay đầu nhìn một cái, phát hiện chúng nhân vẫn đang cúi người quỳ xuống, lít nha lít nhít một mảng, hệt như một đám tín đồ thành tín, cánh hắn bất giác chua xót, linh hồn cũng rung động.
Hắn không nói gì thêm, lúc này cũng không phải thời điểm để nói chuyện, nam nhân có rất nhiều điều không cần phải nói, đi làm là được.
Tốc độ Dạ Tra rất nhanh, mang theo Lục Ly đi về phía cánh rừng bọn hắn từng xuất hiện. Lục Ly kiến thức được tốc độ biến thái của Thanh Loan Tộc, mắt hắn cơ hồ hoàn toàn không mở ra được, chỉ nghe tiếng gió gào thét bên tai, một cái chớp mắt đã đi qua mấy chục dặm.
Vẻn vẹn ba nén hương, Dạ Tra đã đứng ở bên ngoài cánh rừng. Trong khi lần trước hoàng kim cự nhân A Ngốc dẫn bọn hắn trở về phải mất nửa canh giờ, có thể thấy tốc độ Dạ Tra nhanh cỡ nào.
Thiên Đà Tử cũng được người mang tới, bằng không lúc này khẳng định theo không kịp. Dạ Tra đảo mắt nhìn vào trong rừng rậm, trầm giọng quát:
- A Ngốc, tiểu Tịch, đi ra!
Trong rừng rậm một cự nhân thò đầu ra, trên vai cự nhân, một cô bé thóc thắt bím miệng lầu bầu gì đó, cả người hóa thành huyễn ảnh chạy vội mà đến, nói:
- Gia gia, ta muốn đi xem một chút, ta cùng theo Thánh Chủ, không chạy loạn, được không?
Dạ Tra lắc đầu nói:
- Không phải ta không muốn cho ngươi ra ngoài, mà chúng ta căn bản ra không được. Nếu ngươi muốn đi ra ngoài thì phải đạt tới Quân Hầu Cảnh. A Ngốc, mang tiểu Tịch đi về.
A Ngốc rất nghe lời, duỗi ra cự thủ bắt lấy Dạ Tiểu Tịch cuồng chạy về nơi xa. Dạ Tra tiếp tục mang theo Lục Ly đi vào trong rừng, trên đường gặp phải mấy con Huyền thú, chẳng qua vừa cảm ứng được khí tức đám người Dạ Tra, Huyền thú trực tiếp bị hù chạy.
Lát sau, đám người Dạ Tra đã tới rừng rậm nơi Lục Ly và Thiên Đà Tử xuất hiện. Mặt đất chỗ này đã bị khai quật, lộ ra một tảng đá bạch ngọc giống hệt cái ở đáy hồ dưới đất.
- Thiếu chủ, ngươi muốn quay lại tùy thời có thể truyền tống đi vào, nếu bên ngoài có người muốn truy sát ngươi, ngươi phải lập tức trở về. Sau khi đạt tới Hồn Đàm Cảnh, ngươi ắt phải trở về một lần.
Dạ Tra dặn dò mấy câu, Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó hắn và Thiên Đà Tử đi tới trên tảng đá. Dạ Tra đánh ra một đạo Huyền lực, trên tảng đá màu trắng tràn ra bạch quang sáng ngời, rất nhanh hai người liền bị truyền tống đi, tan biến không thấy đâu nữa.
- Tộc trưởng!
Đợi Lục Ly và Thiên Đà Tử đi rồi, bốn vị trưởng lão mới quay mắt nhìn sang Dạ Tra, một người dò hỏi:
- Hắn, thật có thể dẫn bọn ta trở lại tổ địa?
- Có thể!
Dạ Tra dị thường khẳng định nói:
- Hắn họ Lục, hắn có răng thú và huyết mạch Ngân Long, tiền đồ của hắn là không cách nào hạn lượng. Phỏng chừng không bao lâu nữa, hắn sẽ mang theo chúng ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro