Đột biến
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Lục Ly vẫn đang tu luyện, căn bản không biết chuyện bên ngoài.
Hắn lại bị kẹt ở trên một điểm mấu chốt, phát hiện đường đi không thông. Hắn đã tham ngộ thấu triệt quá trình phóng thích Kính Tượng Áo Nghĩa, mỗi một trình tự, mỗi một chi tiết hắn đều đã thôi diễn rất nhiều lần, vấn đề là bản thân hắn không thể phóng thích loại thần kỹ này.
Hắn đã nắm giữ được tất cả kiếm chiêu trong kiếm pháp của cao thủ đó, hắn chỉ muốn bắt chước ra hình, không muốn thực sự cảm ngộ cái thần bên trong, lại ngay cả hình cũng không bắt chước ra được.
Điều này khiến hắn rất buồn rầu, cảm giác bị vây trong một cái ngõ cụt, có thể nào cũng không đi ra được. Giống như tòa đại điện ở Tà Vu Sơn, biết rõ bên trong có bảo vật vô tận, nhưng lại không có cửa để đi vào.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, quyết định trước tiên nghỉ ngơi đã. Hắn không ra khỏi phòng tu luyện, ở bên trong lấy ra Long Đế Quan, hắn muốn nghiên cứu Long Đế Quan, xem có thể mở được quan tài này để lấy ra bảo vật bên trong hay không.
Phòng tu luyện rất lớn, có thể chứa được Long Đế Quan, trong khoang thuyền quá nhỏ, căn bản không để được.
Vù.
Long Đế Quan xuất hiện, tuy Lục Ly không rót huyền lực vào, nhưng quan tài này cũng tỏa ra kim quang mờ mờ, đồ văn bên trên rất hoa lệ, phong cách cổ xưa.
Lục Ly đi quanh cổ quan mấy vòng, ánh mắt nhìn thanh thần binh bên trên cổ quan. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi bay lên trên cổ quan, vươn tay ra nắm lấy thần binh, huyền lực trong tay chậm rãi vận chuyển, muốn rút thần binh ra.
Chỉ là thần binh không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Ly căn bản không rút được, thần binh đó giống như là liền một thể với quan tài.
Nghĩ nghĩ một chút, lại vận chuyển huyền lực, bắt đầu khống chế những phù văn đó, xem xem có mò được cấm chế của Long Đế Quan, mở cổ quan ra hay không.
Lặp đi lặp lại hơn một tiếng, cổ quan vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Lục Ly lại ngồi xuống, tâm niệm đắm chìm trong Ngân Long Ấn Ký trên Hồn Đàm, hy vọng Ngân Long Ấn Ký lại truyền tới một đoạn ký ức của yêu ma.
Ngân Long Ấn Ký không có bất kỳ dao động nào, không có tin tức gì truyền đến. Lục Ly chỉ có thể tiếp tục vận chuyển huyền lực, tiếp tục khống chế phù văn và đồ văn di động.
Một ngày trôi qua. . .
Lục Ly cuối cùng cũng bỏ cuộc, hắn hiện tại vẫn không thể mở Long Đế Quan, chỉ đành chờ sau này tìm cơ hội thử lại.
Sau đó Lục Ly tiếp tục tham ngộ thần kỹ, tu luyện không có năm tháng, khi hắn tu luyện cũng rất si mê, hoàn toàn quên mất tình huống bên ngoài, thời gian lại bất giác trôi qua năm ngày.
Ầm!
Khi đang ngồi xếp bằng, Lục Ly bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hắn đột nhiên mở mắt, phát hiện phi thuyền thiết giáp không ngờ đang không ngừng rung động, rõ ràng là đang liên tục hạ xuống.
- Tình huống gì thế?
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lục Ly chính là phi thuyền thiết giáp gặp tập kích, thuyền lớn bị người ta phá hỏng, cho nên đang bắt đầu hạ xuống kịch liệt.
Hắn bay lên, lao thẳng tới cửa khoang. Hắn vừa động lại cảm thấy không thích hợp, tốc độ của hắn chậm lại không chỉ gấp mười lần, cảm giác giống như có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại trong vô hình bao phủ hắn vậy.
Hắn mở cửa khoang xông ra ngoài, phát hiện bên ngoài cũng rất lộn xộn, vô số người đang lao ra, vẻ mặt hoảng sợ.
- Thiếu chủ.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ xông tới tóm lấy Lục Ly, Tiểu Bạch cũng bị dẫn ra, ba người đứng chung một chỗ nhìn xung quanh.
Trong vô số khoang thuyền đều có người đi ra, trên giáp bản đã đầy là người, các hộ vệ của Linh Lung Thương Hội cũng nhào ra hết, ai nấy vẻ mặt kinh hãi.
Tốc độ phi thuyền hạ xuống rất nhanh, đã có thể mơ hồ thấy được sơn mạch phía dưới, sau khi Lục Ly nhìn lướt qua thì lập tức hoảng sợ.
Phía dưới sương tím cuồn cuộn, trong sương mù lờ mờ có hào quang ngút trời, bởi vì bị sương bao phủ mà sơn mạch như ẩn như hiện, khiến người ta cảm thấy quỷ mị kỳ lạ, dường như bên trong có một con thú hoang cực lớn đang ẩn núp.
- Mọi người đừng hoảng hốt, chỉ là trọng lực phía dưới đột nhiên tăng lên mà thôi.
Một thanh âm già nua vang lên, trên giáp bản tầng hai xuất hiện một lão giả tóc tím, bên cạnh còn có Khương Khởi Linh và hai lão giả khí thế cường đại đi theo.
Lão giả tóc tím cau mày, nhìn quét một vòng, nói:
- Chắc là Thiên Quỷ Sơn bạo động dẫn phát trọng lực biến đổi, lão phu là Khương Hạo, xin cứ tin lão phu, ta có thể dẫn mọi người rời khỏi một cách bình an.
- Khương Hạo!
Cái tên này khiến mọi người hơi an tâm lại, Linh Lung Các là từ rất nhiều gia tộc cấu thành, gia tộc mạnh nhất trong đó là Khương gia, đó là một trong Thập nhị vương tộc. Đã có cường giả của vương tộc ở đây, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- Vũ Hóa Thần, ngươi có thể bay lên không?
Mắt Lục Ly lấp lánh, thấp giọng quát. Vũ Hóa Thần phóng ra Bản Mệnh Châu, đồng thời khiến Bản Mệnh Châu phóng to, thân thể muốn bay lên. Nhưng sau khi Bản Mệnh Châu phóng to, hắn lại phát hiện Bản Mệnh Châu không ngờ cũng rơi xuống.
- Trọng lực này biến thái quá.
Vũ Hóa Thần nói:
- Trọng lực này là căn cứ vào cảnh giới mà không ngừng biến hóa, người thực lực cường đại, trọng lực phải chịu càng lớn, lúc này tốc độ của ta bị hạn chế cả trăm lần.
Minh Vũ gật đầu, vừa rồi khi tới đây đã cảm nhận được. Trong đầu Lục Ly suy nghĩ rất nhanh, đang cân nhắc rốt cuộc là có người muốn bố cục lừa giết hắn, hoặc là lừa giết người của Linh Lung Các. Hay là vận khí không tốt, gặp phải bất ngờ?
Vù!
Phi thuyền thiết giáp đã hoàn toàn không khống chế được, rất nhanh liền hạ xuống trong sương tím, cảnh sắc xung quanh đã trở nên mơ hồ.
Tốc độ của phi thuyền càng lúc càng nhanh, hoàn toàn không thể khống chế. Lão giả tóc tím Khương Hạo ở bên trên trầm giọng quát:
- Tất cả mọi người chú ý, người lớn dẫn trẻ nhỏ, tùy thời chuẩn bị nhảy khỏi thuyền.
Vũ Hóa Thần tóm lấy Lục Ly, rất nhiều võ giả cường đại trong các khách nhân đều dẫn theo người bên cạnh, Khương Hạo tóm Khương Khởi Linh lên.
- Nhảy xuống đi!
Khi phi thuyền thiết giáp sắp rơi xuống đất, Khương Hạo gầm lên một tiếng. Phi thuyền thiết giáp mở vòng bảo hộ, vô số người từ trên thuyền bay xuống, Minh Vũ, Vũ Hóa Thần mang theo Lục Ly cũng nhảy tới xa xa.
Ầm!
Phi thuyền thiết giáp to như một tòa thành nặng nề nện xuống núi lớn phía dưới, phi thuyền thiết giáp vỡ tan tành, gỗ vụn bay đầy trời, một tiếng nổ vang lên, vang vọng trong núi.
- Ôi!
Rất nhiều chỗ đều truyền đến tiếng kêu rên, có mấy tiểu thư và lão nhân thực lực không mạnh, ngã tới gãy xương đứt gân, rên rỉ không ngừng.
- Đây là đâu?
Lục Ly được Minh Vũ và Vũ Hóa Thần dẫn theo nên không bị thương, hắn tự nhảy cũng không sao. Hắn nhìn xung quanh một vòng, sau khi phát hiện không có huyền thú và nguy hiểm thì mới bớt lo.
Nơi này là một núi hoang, không có quá nhiều thực vật, toàn bộ đều là tảng đá màu tím, hoang vắng giống như sa mạc. Chỗ đặc biệt duy nhất của nơi này chính là khắp nơi đều có sương tím, tầm nhìn rất thấp, không tới ngàn mét.
- Thiên Quỷ Sơn!
Vũ Hóa Thần trả lời. Tuy Thiên Quỷ Sơn rất nổi danh, nhưng tình huống cụ thể thì Vũ Hóa Thần lại không biết.
- Có thể bay được không?
Lục Ly lại nhìn về phía Vũ Hóa Thần, người sau phóng thích Bản Mệnh Châu thử một phen, lắc đầu nói:
- Trọng lực quá cường đại, nhiều nhất chỉ có thể bay lên được mấy mét, hơn nữa không thể bay xa.
Xung quanh vang lên những tiếng động nhốn nháo, lần này trên phi thuyền thiết giáp có hơn một ngàn hành khách, đột nhiên phát ra bất ngờ như vậy tất nhiên cũng bất mãn. Hơn nữa phi thuyền thiết giáp đã bị hủy, bọn họ làm thế nào để tiếp tục lên đường.
- Chư vị đừng hoang mang!
Thanh âm của Khương Hạo vang lên, truyền ra khắp nơi:
- Tuy phi thuyền thiết giáp đã bị hủy, nhưng gia tộc khẳng định rất nhanh sẽ biết, sẽ lập tức phái người và phi thuyền thiết giáp khác tới đây. Nơi này là Thiên Quỷ Sơn, rất nguy hiểm, mọi người đừng đi lung tung, toàn bộ tụ tập cùng một chỗ. Người của ta sẽ an trí doanh trướng và phân phát đồ ăn, mọi người xin kiên nhẫn chờ đợi, Linh Lung Các sẽ cho mọi người một cái công đạo về chuyện hôm nay.
Khương Hạo đã nói như vậy, tiếng ồn ào mới giảm đi bớt. Mấy quản sự dẫn theo từng đội hộ vệ lập tức bắt đầu dựng trại đóng quân, thu xếp cho khách nhân trên phi thuyền thiết giáp.
Vù vù.
Lúc này, xa xa đột nhiên vang lên một thanh âm bén nhọn, thanh âm đó càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, Lục Ly vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, ôm đầu ngồi xuống đất kêu rên.
- Công kích linh hồn!
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ nhìn nhau, hai người như lâm đại địch.
Hắn lại bị kẹt ở trên một điểm mấu chốt, phát hiện đường đi không thông. Hắn đã tham ngộ thấu triệt quá trình phóng thích Kính Tượng Áo Nghĩa, mỗi một trình tự, mỗi một chi tiết hắn đều đã thôi diễn rất nhiều lần, vấn đề là bản thân hắn không thể phóng thích loại thần kỹ này.
Hắn đã nắm giữ được tất cả kiếm chiêu trong kiếm pháp của cao thủ đó, hắn chỉ muốn bắt chước ra hình, không muốn thực sự cảm ngộ cái thần bên trong, lại ngay cả hình cũng không bắt chước ra được.
Điều này khiến hắn rất buồn rầu, cảm giác bị vây trong một cái ngõ cụt, có thể nào cũng không đi ra được. Giống như tòa đại điện ở Tà Vu Sơn, biết rõ bên trong có bảo vật vô tận, nhưng lại không có cửa để đi vào.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, quyết định trước tiên nghỉ ngơi đã. Hắn không ra khỏi phòng tu luyện, ở bên trong lấy ra Long Đế Quan, hắn muốn nghiên cứu Long Đế Quan, xem có thể mở được quan tài này để lấy ra bảo vật bên trong hay không.
Phòng tu luyện rất lớn, có thể chứa được Long Đế Quan, trong khoang thuyền quá nhỏ, căn bản không để được.
Vù.
Long Đế Quan xuất hiện, tuy Lục Ly không rót huyền lực vào, nhưng quan tài này cũng tỏa ra kim quang mờ mờ, đồ văn bên trên rất hoa lệ, phong cách cổ xưa.
Lục Ly đi quanh cổ quan mấy vòng, ánh mắt nhìn thanh thần binh bên trên cổ quan. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi bay lên trên cổ quan, vươn tay ra nắm lấy thần binh, huyền lực trong tay chậm rãi vận chuyển, muốn rút thần binh ra.
Chỉ là thần binh không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Ly căn bản không rút được, thần binh đó giống như là liền một thể với quan tài.
Nghĩ nghĩ một chút, lại vận chuyển huyền lực, bắt đầu khống chế những phù văn đó, xem xem có mò được cấm chế của Long Đế Quan, mở cổ quan ra hay không.
Lặp đi lặp lại hơn một tiếng, cổ quan vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Lục Ly lại ngồi xuống, tâm niệm đắm chìm trong Ngân Long Ấn Ký trên Hồn Đàm, hy vọng Ngân Long Ấn Ký lại truyền tới một đoạn ký ức của yêu ma.
Ngân Long Ấn Ký không có bất kỳ dao động nào, không có tin tức gì truyền đến. Lục Ly chỉ có thể tiếp tục vận chuyển huyền lực, tiếp tục khống chế phù văn và đồ văn di động.
Một ngày trôi qua. . .
Lục Ly cuối cùng cũng bỏ cuộc, hắn hiện tại vẫn không thể mở Long Đế Quan, chỉ đành chờ sau này tìm cơ hội thử lại.
Sau đó Lục Ly tiếp tục tham ngộ thần kỹ, tu luyện không có năm tháng, khi hắn tu luyện cũng rất si mê, hoàn toàn quên mất tình huống bên ngoài, thời gian lại bất giác trôi qua năm ngày.
Ầm!
Khi đang ngồi xếp bằng, Lục Ly bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hắn đột nhiên mở mắt, phát hiện phi thuyền thiết giáp không ngờ đang không ngừng rung động, rõ ràng là đang liên tục hạ xuống.
- Tình huống gì thế?
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lục Ly chính là phi thuyền thiết giáp gặp tập kích, thuyền lớn bị người ta phá hỏng, cho nên đang bắt đầu hạ xuống kịch liệt.
Hắn bay lên, lao thẳng tới cửa khoang. Hắn vừa động lại cảm thấy không thích hợp, tốc độ của hắn chậm lại không chỉ gấp mười lần, cảm giác giống như có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại trong vô hình bao phủ hắn vậy.
Hắn mở cửa khoang xông ra ngoài, phát hiện bên ngoài cũng rất lộn xộn, vô số người đang lao ra, vẻ mặt hoảng sợ.
- Thiếu chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ xông tới tóm lấy Lục Ly, Tiểu Bạch cũng bị dẫn ra, ba người đứng chung một chỗ nhìn xung quanh.
Trong vô số khoang thuyền đều có người đi ra, trên giáp bản đã đầy là người, các hộ vệ của Linh Lung Thương Hội cũng nhào ra hết, ai nấy vẻ mặt kinh hãi.
Tốc độ phi thuyền hạ xuống rất nhanh, đã có thể mơ hồ thấy được sơn mạch phía dưới, sau khi Lục Ly nhìn lướt qua thì lập tức hoảng sợ.
Phía dưới sương tím cuồn cuộn, trong sương mù lờ mờ có hào quang ngút trời, bởi vì bị sương bao phủ mà sơn mạch như ẩn như hiện, khiến người ta cảm thấy quỷ mị kỳ lạ, dường như bên trong có một con thú hoang cực lớn đang ẩn núp.
- Mọi người đừng hoảng hốt, chỉ là trọng lực phía dưới đột nhiên tăng lên mà thôi.
Một thanh âm già nua vang lên, trên giáp bản tầng hai xuất hiện một lão giả tóc tím, bên cạnh còn có Khương Khởi Linh và hai lão giả khí thế cường đại đi theo.
Lão giả tóc tím cau mày, nhìn quét một vòng, nói:
- Chắc là Thiên Quỷ Sơn bạo động dẫn phát trọng lực biến đổi, lão phu là Khương Hạo, xin cứ tin lão phu, ta có thể dẫn mọi người rời khỏi một cách bình an.
- Khương Hạo!
Cái tên này khiến mọi người hơi an tâm lại, Linh Lung Các là từ rất nhiều gia tộc cấu thành, gia tộc mạnh nhất trong đó là Khương gia, đó là một trong Thập nhị vương tộc. Đã có cường giả của vương tộc ở đây, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- Vũ Hóa Thần, ngươi có thể bay lên không?
Mắt Lục Ly lấp lánh, thấp giọng quát. Vũ Hóa Thần phóng ra Bản Mệnh Châu, đồng thời khiến Bản Mệnh Châu phóng to, thân thể muốn bay lên. Nhưng sau khi Bản Mệnh Châu phóng to, hắn lại phát hiện Bản Mệnh Châu không ngờ cũng rơi xuống.
- Trọng lực này biến thái quá.
Vũ Hóa Thần nói:
- Trọng lực này là căn cứ vào cảnh giới mà không ngừng biến hóa, người thực lực cường đại, trọng lực phải chịu càng lớn, lúc này tốc độ của ta bị hạn chế cả trăm lần.
Minh Vũ gật đầu, vừa rồi khi tới đây đã cảm nhận được. Trong đầu Lục Ly suy nghĩ rất nhanh, đang cân nhắc rốt cuộc là có người muốn bố cục lừa giết hắn, hoặc là lừa giết người của Linh Lung Các. Hay là vận khí không tốt, gặp phải bất ngờ?
Vù!
Phi thuyền thiết giáp đã hoàn toàn không khống chế được, rất nhanh liền hạ xuống trong sương tím, cảnh sắc xung quanh đã trở nên mơ hồ.
Tốc độ của phi thuyền càng lúc càng nhanh, hoàn toàn không thể khống chế. Lão giả tóc tím Khương Hạo ở bên trên trầm giọng quát:
- Tất cả mọi người chú ý, người lớn dẫn trẻ nhỏ, tùy thời chuẩn bị nhảy khỏi thuyền.
Vũ Hóa Thần tóm lấy Lục Ly, rất nhiều võ giả cường đại trong các khách nhân đều dẫn theo người bên cạnh, Khương Hạo tóm Khương Khởi Linh lên.
- Nhảy xuống đi!
Khi phi thuyền thiết giáp sắp rơi xuống đất, Khương Hạo gầm lên một tiếng. Phi thuyền thiết giáp mở vòng bảo hộ, vô số người từ trên thuyền bay xuống, Minh Vũ, Vũ Hóa Thần mang theo Lục Ly cũng nhảy tới xa xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm!
Phi thuyền thiết giáp to như một tòa thành nặng nề nện xuống núi lớn phía dưới, phi thuyền thiết giáp vỡ tan tành, gỗ vụn bay đầy trời, một tiếng nổ vang lên, vang vọng trong núi.
- Ôi!
Rất nhiều chỗ đều truyền đến tiếng kêu rên, có mấy tiểu thư và lão nhân thực lực không mạnh, ngã tới gãy xương đứt gân, rên rỉ không ngừng.
- Đây là đâu?
Lục Ly được Minh Vũ và Vũ Hóa Thần dẫn theo nên không bị thương, hắn tự nhảy cũng không sao. Hắn nhìn xung quanh một vòng, sau khi phát hiện không có huyền thú và nguy hiểm thì mới bớt lo.
Nơi này là một núi hoang, không có quá nhiều thực vật, toàn bộ đều là tảng đá màu tím, hoang vắng giống như sa mạc. Chỗ đặc biệt duy nhất của nơi này chính là khắp nơi đều có sương tím, tầm nhìn rất thấp, không tới ngàn mét.
- Thiên Quỷ Sơn!
Vũ Hóa Thần trả lời. Tuy Thiên Quỷ Sơn rất nổi danh, nhưng tình huống cụ thể thì Vũ Hóa Thần lại không biết.
- Có thể bay được không?
Lục Ly lại nhìn về phía Vũ Hóa Thần, người sau phóng thích Bản Mệnh Châu thử một phen, lắc đầu nói:
- Trọng lực quá cường đại, nhiều nhất chỉ có thể bay lên được mấy mét, hơn nữa không thể bay xa.
Xung quanh vang lên những tiếng động nhốn nháo, lần này trên phi thuyền thiết giáp có hơn một ngàn hành khách, đột nhiên phát ra bất ngờ như vậy tất nhiên cũng bất mãn. Hơn nữa phi thuyền thiết giáp đã bị hủy, bọn họ làm thế nào để tiếp tục lên đường.
- Chư vị đừng hoang mang!
Thanh âm của Khương Hạo vang lên, truyền ra khắp nơi:
- Tuy phi thuyền thiết giáp đã bị hủy, nhưng gia tộc khẳng định rất nhanh sẽ biết, sẽ lập tức phái người và phi thuyền thiết giáp khác tới đây. Nơi này là Thiên Quỷ Sơn, rất nguy hiểm, mọi người đừng đi lung tung, toàn bộ tụ tập cùng một chỗ. Người của ta sẽ an trí doanh trướng và phân phát đồ ăn, mọi người xin kiên nhẫn chờ đợi, Linh Lung Các sẽ cho mọi người một cái công đạo về chuyện hôm nay.
Khương Hạo đã nói như vậy, tiếng ồn ào mới giảm đi bớt. Mấy quản sự dẫn theo từng đội hộ vệ lập tức bắt đầu dựng trại đóng quân, thu xếp cho khách nhân trên phi thuyền thiết giáp.
Vù vù.
Lúc này, xa xa đột nhiên vang lên một thanh âm bén nhọn, thanh âm đó càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, Lục Ly vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, ôm đầu ngồi xuống đất kêu rên.
- Công kích linh hồn!
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ nhìn nhau, hai người như lâm đại địch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro