Hoa hồng có đ...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Cơ Mộng Dao và mấy tên công tử kia vừa chạy, hơn một ngàn Quân Hầu Cảnh bị bỏ lại triệt để hỗn loạn. Bởi vì hơn một ngàn người này thật ra không phải võ giả U Châu, mà là được bí mật triệu tập đến từ các thế lực Trung Châu, không phải võ giả dưới trướng U Minh Giáo hay Luân Hồi Cung.
Đại trận này vốn không phải một hai ngày liền có thể bố trí ra được mà cần có thời gian dài rèn luyện, dù sao hơn một ngàn người nếu chỉ một người phạm sai lầm, đại trận liền sẽ lập tức sụp đổ.
Vì mưu đồ chuyện hôm nay, có thể nói Cơ Mộng Dao đã dốc hết tâm huyết. Triệu tập một ngàn hai tăm tám mười người này cũng phải phí tâm phí sức rất nhiều. Không thể điều động từ Luân Hồi Cung hay U Minh Giáo, bằng không sẽ bị Thí Ma Điện tìm đến đằng chuôi, chỉ có thể bí mật thu mua, uy bức lợi dụ.
Đánh chết Lục Ly kỳ thật không tính khó, khó ở đây chính là không thể để chuyện này liên quan đến Luân Hồi Cung và U Minh Giáo.
Bằng không Luân Hồi Cung chỉ cần tùy tiện phái tới một tên Địa Tiên liền có thể san bằng Bắc Mạc và Vân Châu, chuyện lần này các đại lão Luân Hồi Cung và U Minh Giáo không nhúng tay vào mà giao cho Cơ Mộng Dao cũng là cân nhắc từ góc độ đó. Cùng lắm thì đẩy hết mọi chuyện lên người các nàng, nói người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đánh nhau vì thể diện …
Bởi thế chỉ thoáng chốc sau khi Cơ Mộng Dao và mấy tên công tử đào tẩu, quân tâm hơn ngàn người kia lập tức đại loạn, có mấy người quay đầu chạy trốn, những người còn lại lập tức cũng tứ tán theo.
Oanh!
Hồ Lang bạo nộ đánh ra từng đại thủ ấn, nghiền trên trăm tên Quân Hầu Cảnh không kịp đào tẩu thành thịt nát. Quân Hầu Cảnh phía Thiên Lang Sơn còn sót lại cũng mắt đỏ ngầu, bọn hắn lười đi truy sát đám Quân Hầu Cảnh kia, mà trực tiếp tiết lửa giận lên đầu Huyền Vũ Thành.
Ầm ầm ầm ầm
Rất nhanh trong thành liền biến thành phế tích, vô số quân sĩ bị nghiền ép đến chết, rất nhiều bình dân vô cớ bị liên luỵ, từng mảnh từng mảnh kiến trúc bị san thành bình địa.
- Đừng giết bình dân!
Lục Ly không đành lòng gầm lên, bình dân vô tội, tranh đấu giữa các thế lực với nhau, ngươi chết ta sống là chuyện rất bình thường, nhưng những bình dân kia đều là vô tội.
Đám Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn mất đi lý trí dần tỉnh táo lại, chủ yếu là bởi vừa rồi Lục Ly một chiêu đánh thương Long Dương cư sĩ, dựng lên quyền uy vô thượng trong lòng chúng nhân, không ai dám ngỗ nghịch ý chí của hắn cả.
- Trốn!
Võ giả trong Huyền Vũ Thành rốt cục tỉnh hồi thần, dồn dập tứ tán ra khắp bốn phương tám hướng, không dám ngừng lại dù chỉ một khắc.
- Giết!
Hồ Lang phẫn nộ rống lên, lần này thiếu chút toàn quân bị diệt, vừa rồi nếu Lục Ly chết đi, cả tộc hắn đều sẽ chết.
Hắn sớm đã nín một bụng lửa, lập tức như mãnh hổ xuống núi, phóng thích thần thông giết người nhanh nhất, ngưng tụ từng chiếc đại thủ ấn, nhắm thẳng tới từng tòa thành bảo trong Huyền Vũ Điện, người ở trong đó đều là võ giả Huyền Vũ Điện.
- Ta đuổi theo Cơ Mộng Dao!
Lục Ly cũng nín một bụng lửa giận, hắn không muốn đánh giết đám võ giả cấp thấp này, đồ sát những người như thế không thể mang đến cho hắn khoái cảm. Người Cơ gia năm lần bảy lượt tính kế hắn, khiến hắn rất là phẫn nộ, hận không thể giết vào Cơ gia, san bằng Luân Hồi Cung.
- Ta đi cùng với ngươi!
Hồ Lang không dám để Lục Ly rời đi một mình, lập tức cùng theo, trước khi đi hắn để lại năm mươi tên Quân Hầu Cảnh, dặn dò nói:
- Nghe lời Đại Quốc Sư, võ giả có thể tùy ý chém giết, nhưng đừng ngộ thương bình dân. Truy sát ba canh giờ, sau đó tụ hợp ở trung bộ U châu.
Lần này thiếu chút nữa là bại trận, chết mất mấy chục Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn. Hồ Lang đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù, lưu lại hơn năm mươi Quân Hầu Cảnh đỉnh phong truy sát thêm ba ngày, còn về phần Huyền Vũ Điện có thể đào thoát được bao nhiêu võ giả, Hồ Lang liền không quản.
Hắn đề thăng tốc độ đến cực hạn, vội vã đuổi theo Lục Ly, lại phát hiện tốc độ Lục Ly không ngờ còn nhanh hơn hắn một nhịp. Không khỏi khẽ nhếch môi, đây đúng là quái thai, đợi sau này Lục Ly đột phá Nhân Hoàng, không biết tốc độ sẽ còn khủng bố cỡ nào.
Hai người một đường bay về hướng nam, trên đường tao gặp được một ít binh sĩ võ giả đào tẩu, Lục Ly không ra tay, Hồ Lang lại không khách khí, đánh giết hết sạch.
Thần niệm hai người đều mở rộng tối đa, cố gắng tìm kiếm tung tích đám người Cơ Mộng Dao. Mấy người kia đào tẩu còn chưa quá lâu, chỉ sớm hơn Lục Ly chừng gần nửa nén hương, theo lý thuyết không thể nào trốn xa được, cùng lắm chỉ mới chạy đi chừng mười vạn dặm mà thôi.
Nhưng mà …
Hai người Lục Ly một đường bay mấy chục vạn dặm, lại vẫn không đuổi kịp bọn họ. Tròng mắt Lục Ly thoáng lấp lánh, thân hình đột nhiên ngừng lại, quay đầu liếc nhìn Hồ Lang, cả hai đều khẽ nhíu mày.
Rất rõ ràng, hai người đuổi sai hướng, sau khi đào tẩu được một đoạn Cơ Mộng Dao chắc là đã đổi hướng. Bằng không lấy tốc độ hai người hẳn là sớm đã đuổi kịp, bốn người bọn Cơ Mộng Dao mạnh nhất chỉ là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, tốc độ tuyệt đối sẽ không quá nhanh.
Đã không phải hướng nam, vậy chỉ có chạy về hướng đông hoặc hướng tây. Mặt đông là hướng Trung Châu, khi trước Long Dương cư sĩ cũng là trốn về hướng đông, bởi thế Hồ Lang nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chúng ta cứ nhắm hướng đông mà đuổi!
- Không! Đuổi về hướng tây!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Cơ Mộng Dao là nữ tử rất thông minh, dựa theo tư duy bình thường, các nàng khẳng định sẽ trốn về Trung Châu. Nhưng người thông minh lại không thích ra bài theo lẽ thường, thế nên … hướng tây!
- Được rồi!
Hồ Lang khẽ gật đầu, đuổi hướng nào cũng là đặt cược, phải xem vận khí có được hay không. Thời gian kéo càng lâu, muốn tìm được các nàng càng khó, nơi này cũng không phải Vân Châu, không phải địa bàn của bọn hắn.
Hai người hóa thành hai đạo lưu quang phóng vút về phía tây, tốc độ đều thăng tới cực hạn, phi hành thành hai đường thẳng song song cách nhau chừng trăm dặm, như vậy sẽ càng dễ tìm kiếm mục tiêu.
Phi hành suốt nửa canh giờ, phía Hồ Lang đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn:
- Trốn chỗ nào?
- Đuổi kịp rồi?
Lục Ly đại hỉ, vội vàng phóng đến chỗ Hồ Lang, kết quả nhìn thấy Hồ Lang chính đang đuổi theo ba bóng người, chính là ba tên nam tử khi trước.
- Ha ha!
Lục Ly không đuổi theo Hồ Lang nữa mà cười lạnh một tiếng, thần niệm quét nhìn xung quanh. Lát sau hắn phát hiện trong một khe núi có cấm chế ba động nhỏ nhẹ, khóe miệng hắn chớp qua một tia giễu cợt, đưa tay đánh ra một đạo lưu quang về phía khe núi.
Ầm!
Cấm chế trong khe núi lấp lánh quang mang, tiếp đó cảnh sắc bỗng chốc biến dạng, một nữ tử tuyệt sắc bộ dạng đáng thương đứng ở bên trong, ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử cần gì đuổi tận giết tuyệt? Ta là tiểu thư trực hệ của Cơ gia, giết ta không lợi lộc gì cho ngươi cả!
- Ha ha.
Lục Ly khẽ cười lạnh, Cơ Mộng Dao chỉ là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, đối với hắn mà nói thì hoàn toàn không chút áp lực. Lát nữa dự tính Hồ Lang cũng sẽ quay về, hắn không sợ Cơ Mộng Dao giở trò quỷ, thế là bèn mở miệng nói:
- Giết ngươi đúng thật không lợi lộc gì cho chúng ta, nhưng hôm nay ngươi thiếu chút hại chết ta, nếu không báo thù một phen, cục tức này ta nuốt không trôi, ngươi nói xem giờ phải thế nào?
Vẻ sợ hãi trên mặt Cơ Mộng Dao càng đậm, bộ dạng chân yếu tay mềm khiến bất cứ nam tử nào đều phải mềm lòng, hai tay nàng vòng ôm trước ngực, chen cho hai ngọn núi phong mãn kia càng thêm ngạo nghễ, đáng thương nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử, ngươi đại nhân có đại lượng, tha cho Mộng Dao lần này. Chỉ cần ngươi không giết ta, chỉ cần ngươi không ô nhục thân thể ta, còn lại yêu cầu gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.
- Ô nhục thân thể?
Ý cười nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần, nếu đổi lại thành nam tử nào khác, nghe được câu này sợ rằng sẽ lập tức đại phát thú tính, cưỡng bức Cơ Mộng Dao …
Trước đây hắn từng sập bẫy Cơ Mộng Điềm, bởi thế rất rõ ràng hai chị em nhà này đều là hạng lòng dạ rắn rết, giờ khẳng định cũng là đang diễn trò, mục đích chính là muốn hắn đi cưỡng bức nàng.
Thân thể mỹ nữ chính là lợi khí cực khủng bố, có thể giết chết rất nhiều anh hùng hào kiệt trong vô hình. Lục Ly tin tưởng Cơ Mộng Dao nhất định có hậu thủ, nếu hắn thú tính đại phát đi cường bạo nàng, không chừng sẽ bất minh bất bạch trúng chiêu mà chết.
Có khi nơi dưới háng kia của nàng có chứa kịch độc, chỉ cần đụng một cái liền bất tri bất giác chết đi
Đại trận này vốn không phải một hai ngày liền có thể bố trí ra được mà cần có thời gian dài rèn luyện, dù sao hơn một ngàn người nếu chỉ một người phạm sai lầm, đại trận liền sẽ lập tức sụp đổ.
Vì mưu đồ chuyện hôm nay, có thể nói Cơ Mộng Dao đã dốc hết tâm huyết. Triệu tập một ngàn hai tăm tám mười người này cũng phải phí tâm phí sức rất nhiều. Không thể điều động từ Luân Hồi Cung hay U Minh Giáo, bằng không sẽ bị Thí Ma Điện tìm đến đằng chuôi, chỉ có thể bí mật thu mua, uy bức lợi dụ.
Đánh chết Lục Ly kỳ thật không tính khó, khó ở đây chính là không thể để chuyện này liên quan đến Luân Hồi Cung và U Minh Giáo.
Bằng không Luân Hồi Cung chỉ cần tùy tiện phái tới một tên Địa Tiên liền có thể san bằng Bắc Mạc và Vân Châu, chuyện lần này các đại lão Luân Hồi Cung và U Minh Giáo không nhúng tay vào mà giao cho Cơ Mộng Dao cũng là cân nhắc từ góc độ đó. Cùng lắm thì đẩy hết mọi chuyện lên người các nàng, nói người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đánh nhau vì thể diện …
Bởi thế chỉ thoáng chốc sau khi Cơ Mộng Dao và mấy tên công tử đào tẩu, quân tâm hơn ngàn người kia lập tức đại loạn, có mấy người quay đầu chạy trốn, những người còn lại lập tức cũng tứ tán theo.
Oanh!
Hồ Lang bạo nộ đánh ra từng đại thủ ấn, nghiền trên trăm tên Quân Hầu Cảnh không kịp đào tẩu thành thịt nát. Quân Hầu Cảnh phía Thiên Lang Sơn còn sót lại cũng mắt đỏ ngầu, bọn hắn lười đi truy sát đám Quân Hầu Cảnh kia, mà trực tiếp tiết lửa giận lên đầu Huyền Vũ Thành.
Ầm ầm ầm ầm
Rất nhanh trong thành liền biến thành phế tích, vô số quân sĩ bị nghiền ép đến chết, rất nhiều bình dân vô cớ bị liên luỵ, từng mảnh từng mảnh kiến trúc bị san thành bình địa.
- Đừng giết bình dân!
Lục Ly không đành lòng gầm lên, bình dân vô tội, tranh đấu giữa các thế lực với nhau, ngươi chết ta sống là chuyện rất bình thường, nhưng những bình dân kia đều là vô tội.
Đám Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn mất đi lý trí dần tỉnh táo lại, chủ yếu là bởi vừa rồi Lục Ly một chiêu đánh thương Long Dương cư sĩ, dựng lên quyền uy vô thượng trong lòng chúng nhân, không ai dám ngỗ nghịch ý chí của hắn cả.
- Trốn!
Võ giả trong Huyền Vũ Thành rốt cục tỉnh hồi thần, dồn dập tứ tán ra khắp bốn phương tám hướng, không dám ngừng lại dù chỉ một khắc.
- Giết!
Hồ Lang phẫn nộ rống lên, lần này thiếu chút toàn quân bị diệt, vừa rồi nếu Lục Ly chết đi, cả tộc hắn đều sẽ chết.
Hắn sớm đã nín một bụng lửa, lập tức như mãnh hổ xuống núi, phóng thích thần thông giết người nhanh nhất, ngưng tụ từng chiếc đại thủ ấn, nhắm thẳng tới từng tòa thành bảo trong Huyền Vũ Điện, người ở trong đó đều là võ giả Huyền Vũ Điện.
- Ta đuổi theo Cơ Mộng Dao!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly cũng nín một bụng lửa giận, hắn không muốn đánh giết đám võ giả cấp thấp này, đồ sát những người như thế không thể mang đến cho hắn khoái cảm. Người Cơ gia năm lần bảy lượt tính kế hắn, khiến hắn rất là phẫn nộ, hận không thể giết vào Cơ gia, san bằng Luân Hồi Cung.
- Ta đi cùng với ngươi!
Hồ Lang không dám để Lục Ly rời đi một mình, lập tức cùng theo, trước khi đi hắn để lại năm mươi tên Quân Hầu Cảnh, dặn dò nói:
- Nghe lời Đại Quốc Sư, võ giả có thể tùy ý chém giết, nhưng đừng ngộ thương bình dân. Truy sát ba canh giờ, sau đó tụ hợp ở trung bộ U châu.
Lần này thiếu chút nữa là bại trận, chết mất mấy chục Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn. Hồ Lang đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù, lưu lại hơn năm mươi Quân Hầu Cảnh đỉnh phong truy sát thêm ba ngày, còn về phần Huyền Vũ Điện có thể đào thoát được bao nhiêu võ giả, Hồ Lang liền không quản.
Hắn đề thăng tốc độ đến cực hạn, vội vã đuổi theo Lục Ly, lại phát hiện tốc độ Lục Ly không ngờ còn nhanh hơn hắn một nhịp. Không khỏi khẽ nhếch môi, đây đúng là quái thai, đợi sau này Lục Ly đột phá Nhân Hoàng, không biết tốc độ sẽ còn khủng bố cỡ nào.
Hai người một đường bay về hướng nam, trên đường tao gặp được một ít binh sĩ võ giả đào tẩu, Lục Ly không ra tay, Hồ Lang lại không khách khí, đánh giết hết sạch.
Thần niệm hai người đều mở rộng tối đa, cố gắng tìm kiếm tung tích đám người Cơ Mộng Dao. Mấy người kia đào tẩu còn chưa quá lâu, chỉ sớm hơn Lục Ly chừng gần nửa nén hương, theo lý thuyết không thể nào trốn xa được, cùng lắm chỉ mới chạy đi chừng mười vạn dặm mà thôi.
Nhưng mà …
Hai người Lục Ly một đường bay mấy chục vạn dặm, lại vẫn không đuổi kịp bọn họ. Tròng mắt Lục Ly thoáng lấp lánh, thân hình đột nhiên ngừng lại, quay đầu liếc nhìn Hồ Lang, cả hai đều khẽ nhíu mày.
Rất rõ ràng, hai người đuổi sai hướng, sau khi đào tẩu được một đoạn Cơ Mộng Dao chắc là đã đổi hướng. Bằng không lấy tốc độ hai người hẳn là sớm đã đuổi kịp, bốn người bọn Cơ Mộng Dao mạnh nhất chỉ là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, tốc độ tuyệt đối sẽ không quá nhanh.
Đã không phải hướng nam, vậy chỉ có chạy về hướng đông hoặc hướng tây. Mặt đông là hướng Trung Châu, khi trước Long Dương cư sĩ cũng là trốn về hướng đông, bởi thế Hồ Lang nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chúng ta cứ nhắm hướng đông mà đuổi!
- Không! Đuổi về hướng tây!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Cơ Mộng Dao là nữ tử rất thông minh, dựa theo tư duy bình thường, các nàng khẳng định sẽ trốn về Trung Châu. Nhưng người thông minh lại không thích ra bài theo lẽ thường, thế nên … hướng tây!
- Được rồi!
Hồ Lang khẽ gật đầu, đuổi hướng nào cũng là đặt cược, phải xem vận khí có được hay không. Thời gian kéo càng lâu, muốn tìm được các nàng càng khó, nơi này cũng không phải Vân Châu, không phải địa bàn của bọn hắn.
Hai người hóa thành hai đạo lưu quang phóng vút về phía tây, tốc độ đều thăng tới cực hạn, phi hành thành hai đường thẳng song song cách nhau chừng trăm dặm, như vậy sẽ càng dễ tìm kiếm mục tiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phi hành suốt nửa canh giờ, phía Hồ Lang đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn:
- Trốn chỗ nào?
- Đuổi kịp rồi?
Lục Ly đại hỉ, vội vàng phóng đến chỗ Hồ Lang, kết quả nhìn thấy Hồ Lang chính đang đuổi theo ba bóng người, chính là ba tên nam tử khi trước.
- Ha ha!
Lục Ly không đuổi theo Hồ Lang nữa mà cười lạnh một tiếng, thần niệm quét nhìn xung quanh. Lát sau hắn phát hiện trong một khe núi có cấm chế ba động nhỏ nhẹ, khóe miệng hắn chớp qua một tia giễu cợt, đưa tay đánh ra một đạo lưu quang về phía khe núi.
Ầm!
Cấm chế trong khe núi lấp lánh quang mang, tiếp đó cảnh sắc bỗng chốc biến dạng, một nữ tử tuyệt sắc bộ dạng đáng thương đứng ở bên trong, ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử cần gì đuổi tận giết tuyệt? Ta là tiểu thư trực hệ của Cơ gia, giết ta không lợi lộc gì cho ngươi cả!
- Ha ha.
Lục Ly khẽ cười lạnh, Cơ Mộng Dao chỉ là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, đối với hắn mà nói thì hoàn toàn không chút áp lực. Lát nữa dự tính Hồ Lang cũng sẽ quay về, hắn không sợ Cơ Mộng Dao giở trò quỷ, thế là bèn mở miệng nói:
- Giết ngươi đúng thật không lợi lộc gì cho chúng ta, nhưng hôm nay ngươi thiếu chút hại chết ta, nếu không báo thù một phen, cục tức này ta nuốt không trôi, ngươi nói xem giờ phải thế nào?
Vẻ sợ hãi trên mặt Cơ Mộng Dao càng đậm, bộ dạng chân yếu tay mềm khiến bất cứ nam tử nào đều phải mềm lòng, hai tay nàng vòng ôm trước ngực, chen cho hai ngọn núi phong mãn kia càng thêm ngạo nghễ, đáng thương nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử, ngươi đại nhân có đại lượng, tha cho Mộng Dao lần này. Chỉ cần ngươi không giết ta, chỉ cần ngươi không ô nhục thân thể ta, còn lại yêu cầu gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.
- Ô nhục thân thể?
Ý cười nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần, nếu đổi lại thành nam tử nào khác, nghe được câu này sợ rằng sẽ lập tức đại phát thú tính, cưỡng bức Cơ Mộng Dao …
Trước đây hắn từng sập bẫy Cơ Mộng Điềm, bởi thế rất rõ ràng hai chị em nhà này đều là hạng lòng dạ rắn rết, giờ khẳng định cũng là đang diễn trò, mục đích chính là muốn hắn đi cưỡng bức nàng.
Thân thể mỹ nữ chính là lợi khí cực khủng bố, có thể giết chết rất nhiều anh hùng hào kiệt trong vô hình. Lục Ly tin tưởng Cơ Mộng Dao nhất định có hậu thủ, nếu hắn thú tính đại phát đi cường bạo nàng, không chừng sẽ bất minh bất bạch trúng chiêu mà chết.
Có khi nơi dưới háng kia của nàng có chứa kịch độc, chỉ cần đụng một cái liền bất tri bất giác chết đi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro