Kim ngục
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Theo như định tính toán, nếu Lục Ly và Lãnh Vô Hinh ngồi hoa sen bay hết tốc lực, muốn tới lối đi Trung Hoàng Giới cũng phải cần mười ngày.
Tốc độ đóa hoa sen kia có thể sánh bằng Địa Tiên cảnh, Lục Ly bay hết tốc lực mà nói. Tốc độ cũng chỉ có thể bằng Nhân Hoàng trung kỳ, cho nên hắn bay hết tốc lực mà nói cũng phải tốn hơn nửa tháng.
Vấn đề là ở chỗ... Lục Ly không thể ngông nghênh phi hành, mặc dù Lãnh Vô Hinh nói Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục sẽ không tấn công hắn. Nhưng trong Kim Ngục có không ít võ giả ẩn nấp, ngộ nhỡ gặp phải võ giả mạnh mẽ, hắn lại ngông nghênh như thế, rất dễ dàng bị giết.
Lục Ly không muốn xuất sư chưa được gì đã chết. Dưới tình huống chưa biết gì về Kim Ngục, hắn chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước, luồn lách qua các ngọn núi lớn, dựa vào nhục thân đi về phía trước.
Tốc độ này cũng chậm đi rất nhiều, nếu như Lục Ly luôn lấy tốc độ như vậy đi về phía trước, phỏng chừng hai ba tháng cũng không tới được lối ra.
Hoàng kim cự sơn, ám kim đại sơn, hắc sắc đại sơn, hôi sắc đại sơn. Trong những ngọn núi lớn này không có bất kỳ bùn đất, đều là mạch khoáng và kim khí, cây cối ít đến đáng thương, cho dù có cũng là đại thụ kỳ lạ.
Lục Ly đi lại hồi lâu, cũng không có gặp phải bất kỳ sinh linh nào, không có thấy dòng sông, không có động vật, Hỗn Độn Thú không thấy được nửa con, thậm chí côn trùng cũng không có phát hiện.
Nơi đây giống như là một cái tử địa, đi lại trong loại địa phương này, khiến người ta cảm giác vô cùng phiền muộn, tâm tình không tự chủ được trở nên nóng nảy.
Nước và đồ ăn trong không gian giới của Lục Ly ra đầy đủ, mấy năm cũng không đói chết, sau khi đi về phía trước hồi lâu, rốt cục Lục Ly cũng gặp phải một con Hỗn Độn Thú.
Lục Ly nhảy lên trên một tảng đá đen, ai ngờ tảng đá này rõ ràng động, lộ ra hai cái tròng mắt hoàn toàn đen nhánh, mở ra miệng rộng, lộ ra răng nhọn như mũi đao.
Rất là kỳ lạ.
Phật châu Lục Ly mang theo giống như có năng lực kỳ lạ, dường như con Hỗn Độn Thú không nhìn tới hắn, chẳng qua chỉ là mở mắt, nhúc nhích một chút thân thể, tiếp theo sau đó nhắm mắt lại ngủ say đi.
Lục Ly vội vàng bay xuống, đi vòng quanh “đại hắc thạch” vài vòng, lúc này mới xác định đây là một con Hỗn Độn Thú. Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục rất kỳ lạ, nếu như không tới gần, căn bản không phát hiện được đây là một con Hỗn Độn Thú, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh, giống hệt như một tảng đá.
Đi tới gần Hỗn Độn Thú mười thước, Hỗn Độn Thú còn không có bất kỳ phản ứng nào, sự tự tin của Lục Ly tăng nhiều. Ít nhất ở trong Kim Ngục hắn không lo lắng bị Hỗn Độn Thú tập kích, nếu không dựa vào thực lực của hắn căn bản không đi được đến cửa vào Trung Hoàng Giới.
Gan Lục Ly lớn lên vài phần, bắt đầu ngồi Mệnh Luân đi về phía trước, bay trên không cực thấp, chắc là sẽ không kinh động nhiều người. Hắn quả thật không có biện pháp rồi, dựa vào chân đi lại mà nói... Tốc độ quá chậm.
- Hưu...
Mệnh Luân phá không bay đi, bay sát trên kim sơn, tốc độ cũng không có đạt được cực hạn, nhưng vẫn đạt được tốc độ Quân Hầu cảnh đỉnh phong.
Nửa ngày, một ngày!
Lục Ly vẫn không có gặp phải bất kỳ nhân loại và sinh vật, nhưng lại phát hiện năm con Hỗn Độn Thú to lớn, bốn con nằm trên mặt đất giống như một tòa núi lớn, một con lười đi.
Viên phật châu này có thể ẩn giấu khí tức sinh mệnh của Lục Ly, Lục Ly đi lại bên cạnh Hỗn Độn Thú, Hỗn Độn Thú cũng không nhìn hắn nửa cái, hết sức thần kỳ.
Ngày thứ ba, lúc Lục Ly đang bay ngang qua hai tòa núi lớn, còn chưa có xuyên qua, đột nhiên thân thể hắn dừng lại, bởi vì có một đạo thần niệm mạnh mẽ đột ngột khóa hắn lại.
Rốt cục gặp phải người!
Còn là một võ giả vô cùng mạnh mẽ, ít nhất là Địa Tiên cảnh!
Lục Ly không dám lộ ra bất kỳ sát ý, cũng không dám có bất kỳ cử động, đối mặt Địa Tiên cảnh, hắn không khác một đứa trẻ, đối phương tiện tay là có thể bóp chết hắn.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là biết điều đứng lại, bộ mặt cung kính, trầm mặc chờ đợi. Để hắn cảm thấy may mắn chính là, rất nhanh luồng thần niệm kia đã thu trở về, không còn xuất hiện nữa, Lục Ly thậm chí không biết vị cường giả này ẩn giấu ở chỗ nào.
- Vù vù...
Sau khi đợi nửa nén hương thời gian, Lục Ly hơi thở ra một hơi, khom người chắp tay, sau đó quay đầu bay đường vòng. Bay ra khoảng mấy chục vạn dặm, trên trán Lục Ly mới có mồ hôi lạnh chảy ròng, Lãnh Vô Hinh không có lừa gạt hắn, quả thực trong Kim Ngục có rất nhiều lão quái tiềm ẩn.
- Tại sao lại có lão quái tiềm ẩn trong Kim Ngục?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái nghi hoặc, bên trong Hỏa Ngục cảm ngộ áo nghĩa càng thêm dễ dàng, vậy Kim Ngục có giống như thế hay không? Hoặc là so với Hỏa Ngục càng dễ dàng hơn? Nếu không vì sao những lão quái kia lại ẩn cư ở đây? Nơi đây hoang vu như vậy, không có gì cả, không thích hợp ẩn cư mới đúng.
Tiếp tục phi hành, Lục Ly càng thêm biết điều, gần như là dán vào mặt, như vậy sẽ không kinh động lão quái ẩn cư xung quanh. Nếu như nghênh ngang bay trên cao, chọc giận tới bất kỳ một lão quái nào, sợ là hắn sẽ bị một chiêu chụp chết ngay lập tức.
Dọc theo đường đi cũng có thể gặp phải Hỗn Độn Thú, có con to như đỉnh núi, có con giống như một tảng đá lớn, có con ẩn thân ở bên trong kim sơn, nếu như bất động mà nói. Nhất định là một tảng đá hoặc là kim khí.
Yên tĩnh phi hành năm ngày, trừ ngày thứ ba gặp phải cường giả Địa Tiên thần bí ra, Lục Ly không gặp phải bất luận kẻ nào, nội tâm khẩn trương của hắn hơi thanh tĩnh lại. Kim Ngục lớn như vậy, cho dù bên trong có một số người, sợ là cũng chưa chắc có thể gặp phải?
Vui quá hóa buồn!
Sau khi ý nghĩ này của hắn hiện lên, chỉ vẻn vẹn hai canh giờ sau đó, hắn lại gặp phải người lần nữa, hơn nữa còn là ba người.
- Hưu...
Lục Ly đi xuyên qua một tòa núi lớn, bốn phía có ngàn vạn khe rãnh, tất cả là mỏ kim loại tạo thành cự sơn, đột nhiên bên trái phía trước truyền đến tiếng xé gió. Lục Ly lập tức ngừng lại, muốn tìm chỗ ẩn nấp nhưng đã muộn, phía trước có ba đạo nhân ảnh gào thét bay đến, ba đạo thần niệm lập tức khóa hắn lại.
- Ba tên Nhân Hoàng?
Lục Ly chau mày, thần niệm đối phương khóa hắn lại, nếu như hắn mạo muội chạy trốn mà nói. Không chừng sẽ chọc giận ba người. Hơn nữa đối phương đều là Nhân Hoàng, tốc độ của hắn không chiếm ưu thế, hắn chỉ có thể biết điều đứng lại, đợi chờ đối phương xuất hiện.
Rất nhanh ba người đã hiển lộ, ba người này không có ngồi bản mạng châu, mà ngồi trên một chiếc chiến xa hình thù kỳ quái. Nhìn qua chiến xa kia đã trải qua một số năm tháng rồi, màu đồng xanh, phía trên điêu khắc các loại kỳ thú, bên trên kỳ thú còn có ánh sáng ám thanh sắc lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải là bảo vật bình thường.
Ba người đều là người trẻ tuổi, mặc chiến giáp hoa lệ, giống hệt nhân loại. Người ở giữa môi hồng răng trắng, giống một tiểu bạch kiểm anh tuấn, thế nhưng có chút âm nhu khác biệt, không có dương khí của đàn ông.
Hai người khác là công tử anh tuấn, thế nhưng không có đẹp bằng tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm quý khí mười phần, hắn đứng ở chính giữa, rõ ràng là nhân vật dẫn đầu trong ba người.
Trên đầu tiểu bạch kiểm còn có vài cọng tóc xoăn, hắn lạnh lùng đánh giá Lục Ly mấy lần, trong mắt có một ít nghi hoặc, thầm nói:
- Bất Diệt cảnh đỉnh phong? Tiểu tử, ngươi là người ở đâu? Tại sao với cảnh giới như thế lại có thể sống sót ở trong Kim Ngục đến bây giờ?
Tiểu bạch kiểm dùng cổ ngữ, nên Lục Ly có thể nghe hiểu, hắn suy nghĩ một chút chắp tay cung kính nói:
- Bẩm công tử, ta là người Trung Hoàng Giới, đi theo người trong gia tộc đến nơi này lịch luyện, ra ngoài có một chút việc, nên bị thất lạc.
- Trung Hoàng Giới?
Tiểu bạch kiểm nghe được ba chữ kia, trong mắt loé lên sát khí, phất tay nói với một người bên cạnh:
- Hạo Dương, thủ tiêu hắn!
- Con mẹ nó...
Chỉ thấy một tên Nhân Hoàng sơ kỳ bên cạnh tiểu bạch kiểm bắn ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm, muốn mở ra vực trường chém giết hắn. Lục Ly thầm mắng một tiếng, vận khí thật xui xẻo, vậy mà gặp phải người của các giới diện còn lại, hơn nữa còn có thù với Trung Hoàng Giới.
- Trốn!
Ba tên Nhân Hoàng, Lục Ly cũng không nắm chắc, chỉ có thể chạy trốn trước. Mệnh Luân hắn xoay tròn, tốc độ thoáng cái đạt đến cực hạn, điên cuồng quay đầu bay đi.
Tốc độ đóa hoa sen kia có thể sánh bằng Địa Tiên cảnh, Lục Ly bay hết tốc lực mà nói. Tốc độ cũng chỉ có thể bằng Nhân Hoàng trung kỳ, cho nên hắn bay hết tốc lực mà nói cũng phải tốn hơn nửa tháng.
Vấn đề là ở chỗ... Lục Ly không thể ngông nghênh phi hành, mặc dù Lãnh Vô Hinh nói Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục sẽ không tấn công hắn. Nhưng trong Kim Ngục có không ít võ giả ẩn nấp, ngộ nhỡ gặp phải võ giả mạnh mẽ, hắn lại ngông nghênh như thế, rất dễ dàng bị giết.
Lục Ly không muốn xuất sư chưa được gì đã chết. Dưới tình huống chưa biết gì về Kim Ngục, hắn chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước, luồn lách qua các ngọn núi lớn, dựa vào nhục thân đi về phía trước.
Tốc độ này cũng chậm đi rất nhiều, nếu như Lục Ly luôn lấy tốc độ như vậy đi về phía trước, phỏng chừng hai ba tháng cũng không tới được lối ra.
Hoàng kim cự sơn, ám kim đại sơn, hắc sắc đại sơn, hôi sắc đại sơn. Trong những ngọn núi lớn này không có bất kỳ bùn đất, đều là mạch khoáng và kim khí, cây cối ít đến đáng thương, cho dù có cũng là đại thụ kỳ lạ.
Lục Ly đi lại hồi lâu, cũng không có gặp phải bất kỳ sinh linh nào, không có thấy dòng sông, không có động vật, Hỗn Độn Thú không thấy được nửa con, thậm chí côn trùng cũng không có phát hiện.
Nơi đây giống như là một cái tử địa, đi lại trong loại địa phương này, khiến người ta cảm giác vô cùng phiền muộn, tâm tình không tự chủ được trở nên nóng nảy.
Nước và đồ ăn trong không gian giới của Lục Ly ra đầy đủ, mấy năm cũng không đói chết, sau khi đi về phía trước hồi lâu, rốt cục Lục Ly cũng gặp phải một con Hỗn Độn Thú.
Lục Ly nhảy lên trên một tảng đá đen, ai ngờ tảng đá này rõ ràng động, lộ ra hai cái tròng mắt hoàn toàn đen nhánh, mở ra miệng rộng, lộ ra răng nhọn như mũi đao.
Rất là kỳ lạ.
Phật châu Lục Ly mang theo giống như có năng lực kỳ lạ, dường như con Hỗn Độn Thú không nhìn tới hắn, chẳng qua chỉ là mở mắt, nhúc nhích một chút thân thể, tiếp theo sau đó nhắm mắt lại ngủ say đi.
Lục Ly vội vàng bay xuống, đi vòng quanh “đại hắc thạch” vài vòng, lúc này mới xác định đây là một con Hỗn Độn Thú. Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục rất kỳ lạ, nếu như không tới gần, căn bản không phát hiện được đây là một con Hỗn Độn Thú, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh, giống hệt như một tảng đá.
Đi tới gần Hỗn Độn Thú mười thước, Hỗn Độn Thú còn không có bất kỳ phản ứng nào, sự tự tin của Lục Ly tăng nhiều. Ít nhất ở trong Kim Ngục hắn không lo lắng bị Hỗn Độn Thú tập kích, nếu không dựa vào thực lực của hắn căn bản không đi được đến cửa vào Trung Hoàng Giới.
Gan Lục Ly lớn lên vài phần, bắt đầu ngồi Mệnh Luân đi về phía trước, bay trên không cực thấp, chắc là sẽ không kinh động nhiều người. Hắn quả thật không có biện pháp rồi, dựa vào chân đi lại mà nói... Tốc độ quá chậm.
- Hưu...
Mệnh Luân phá không bay đi, bay sát trên kim sơn, tốc độ cũng không có đạt được cực hạn, nhưng vẫn đạt được tốc độ Quân Hầu cảnh đỉnh phong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa ngày, một ngày!
Lục Ly vẫn không có gặp phải bất kỳ nhân loại và sinh vật, nhưng lại phát hiện năm con Hỗn Độn Thú to lớn, bốn con nằm trên mặt đất giống như một tòa núi lớn, một con lười đi.
Viên phật châu này có thể ẩn giấu khí tức sinh mệnh của Lục Ly, Lục Ly đi lại bên cạnh Hỗn Độn Thú, Hỗn Độn Thú cũng không nhìn hắn nửa cái, hết sức thần kỳ.
Ngày thứ ba, lúc Lục Ly đang bay ngang qua hai tòa núi lớn, còn chưa có xuyên qua, đột nhiên thân thể hắn dừng lại, bởi vì có một đạo thần niệm mạnh mẽ đột ngột khóa hắn lại.
Rốt cục gặp phải người!
Còn là một võ giả vô cùng mạnh mẽ, ít nhất là Địa Tiên cảnh!
Lục Ly không dám lộ ra bất kỳ sát ý, cũng không dám có bất kỳ cử động, đối mặt Địa Tiên cảnh, hắn không khác một đứa trẻ, đối phương tiện tay là có thể bóp chết hắn.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là biết điều đứng lại, bộ mặt cung kính, trầm mặc chờ đợi. Để hắn cảm thấy may mắn chính là, rất nhanh luồng thần niệm kia đã thu trở về, không còn xuất hiện nữa, Lục Ly thậm chí không biết vị cường giả này ẩn giấu ở chỗ nào.
- Vù vù...
Sau khi đợi nửa nén hương thời gian, Lục Ly hơi thở ra một hơi, khom người chắp tay, sau đó quay đầu bay đường vòng. Bay ra khoảng mấy chục vạn dặm, trên trán Lục Ly mới có mồ hôi lạnh chảy ròng, Lãnh Vô Hinh không có lừa gạt hắn, quả thực trong Kim Ngục có rất nhiều lão quái tiềm ẩn.
- Tại sao lại có lão quái tiềm ẩn trong Kim Ngục?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái nghi hoặc, bên trong Hỏa Ngục cảm ngộ áo nghĩa càng thêm dễ dàng, vậy Kim Ngục có giống như thế hay không? Hoặc là so với Hỏa Ngục càng dễ dàng hơn? Nếu không vì sao những lão quái kia lại ẩn cư ở đây? Nơi đây hoang vu như vậy, không có gì cả, không thích hợp ẩn cư mới đúng.
Tiếp tục phi hành, Lục Ly càng thêm biết điều, gần như là dán vào mặt, như vậy sẽ không kinh động lão quái ẩn cư xung quanh. Nếu như nghênh ngang bay trên cao, chọc giận tới bất kỳ một lão quái nào, sợ là hắn sẽ bị một chiêu chụp chết ngay lập tức.
Dọc theo đường đi cũng có thể gặp phải Hỗn Độn Thú, có con to như đỉnh núi, có con giống như một tảng đá lớn, có con ẩn thân ở bên trong kim sơn, nếu như bất động mà nói. Nhất định là một tảng đá hoặc là kim khí.
Yên tĩnh phi hành năm ngày, trừ ngày thứ ba gặp phải cường giả Địa Tiên thần bí ra, Lục Ly không gặp phải bất luận kẻ nào, nội tâm khẩn trương của hắn hơi thanh tĩnh lại. Kim Ngục lớn như vậy, cho dù bên trong có một số người, sợ là cũng chưa chắc có thể gặp phải?
Vui quá hóa buồn!
Sau khi ý nghĩ này của hắn hiện lên, chỉ vẻn vẹn hai canh giờ sau đó, hắn lại gặp phải người lần nữa, hơn nữa còn là ba người.
- Hưu...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly đi xuyên qua một tòa núi lớn, bốn phía có ngàn vạn khe rãnh, tất cả là mỏ kim loại tạo thành cự sơn, đột nhiên bên trái phía trước truyền đến tiếng xé gió. Lục Ly lập tức ngừng lại, muốn tìm chỗ ẩn nấp nhưng đã muộn, phía trước có ba đạo nhân ảnh gào thét bay đến, ba đạo thần niệm lập tức khóa hắn lại.
- Ba tên Nhân Hoàng?
Lục Ly chau mày, thần niệm đối phương khóa hắn lại, nếu như hắn mạo muội chạy trốn mà nói. Không chừng sẽ chọc giận ba người. Hơn nữa đối phương đều là Nhân Hoàng, tốc độ của hắn không chiếm ưu thế, hắn chỉ có thể biết điều đứng lại, đợi chờ đối phương xuất hiện.
Rất nhanh ba người đã hiển lộ, ba người này không có ngồi bản mạng châu, mà ngồi trên một chiếc chiến xa hình thù kỳ quái. Nhìn qua chiến xa kia đã trải qua một số năm tháng rồi, màu đồng xanh, phía trên điêu khắc các loại kỳ thú, bên trên kỳ thú còn có ánh sáng ám thanh sắc lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải là bảo vật bình thường.
Ba người đều là người trẻ tuổi, mặc chiến giáp hoa lệ, giống hệt nhân loại. Người ở giữa môi hồng răng trắng, giống một tiểu bạch kiểm anh tuấn, thế nhưng có chút âm nhu khác biệt, không có dương khí của đàn ông.
Hai người khác là công tử anh tuấn, thế nhưng không có đẹp bằng tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm quý khí mười phần, hắn đứng ở chính giữa, rõ ràng là nhân vật dẫn đầu trong ba người.
Trên đầu tiểu bạch kiểm còn có vài cọng tóc xoăn, hắn lạnh lùng đánh giá Lục Ly mấy lần, trong mắt có một ít nghi hoặc, thầm nói:
- Bất Diệt cảnh đỉnh phong? Tiểu tử, ngươi là người ở đâu? Tại sao với cảnh giới như thế lại có thể sống sót ở trong Kim Ngục đến bây giờ?
Tiểu bạch kiểm dùng cổ ngữ, nên Lục Ly có thể nghe hiểu, hắn suy nghĩ một chút chắp tay cung kính nói:
- Bẩm công tử, ta là người Trung Hoàng Giới, đi theo người trong gia tộc đến nơi này lịch luyện, ra ngoài có một chút việc, nên bị thất lạc.
- Trung Hoàng Giới?
Tiểu bạch kiểm nghe được ba chữ kia, trong mắt loé lên sát khí, phất tay nói với một người bên cạnh:
- Hạo Dương, thủ tiêu hắn!
- Con mẹ nó...
Chỉ thấy một tên Nhân Hoàng sơ kỳ bên cạnh tiểu bạch kiểm bắn ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm, muốn mở ra vực trường chém giết hắn. Lục Ly thầm mắng một tiếng, vận khí thật xui xẻo, vậy mà gặp phải người của các giới diện còn lại, hơn nữa còn có thù với Trung Hoàng Giới.
- Trốn!
Ba tên Nhân Hoàng, Lục Ly cũng không nắm chắc, chỉ có thể chạy trốn trước. Mệnh Luân hắn xoay tròn, tốc độ thoáng cái đạt đến cực hạn, điên cuồng quay đầu bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro