Làm một mẻ, khỏ...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Sau khi tắm gội, đổi một bộ quần áo sạch sẽ mới, yến hội lại tiếp tục.
Lục Ly rất ghét loại yến hội này, thế nhưng hiện tại không thể không hư tình giả ý với đám người Lãnh Vô Thương, hắn bị một đám người liên tục mời mấy chục chén rượu, nên đầu có chút ít mơ mơ màng màng.
Đám người Lãnh Vô Thương rất nhiệt tình, Lục Ly cũng hiểu được đây là lần khảo nghiệm thứ hai. Mọi người muốn hắn uống quá chén, để moi chút tình báo, dù sao người uống say, cũng dễ mở miệng.
Bọn họ xem thường Lục Ly rồi, năm đó Huyết Tinh Mai Côi của Khương Ỷ Linh là một trong những loại rượu mạnh nhất Trung Châu, cho dù Lục Ly say vẫn có thể đi về. Ý chí của hắn quá mạnh, mấy vị công tử tiểu thư này muốn chuốc say hắn để lừa gạt tin tức của hắn, đúng là xem thường hắn.
Hắn rất biết thuận thế đẩy thuyền, đôi mắt mê ly, ánh mắt lưu chuyển trên người mấy vị tiểu thư xinh đẹp của Lãnh gia, không mảy may che dấu nội tâm ham muốn của chính mình.
Hơn nữa lúc nhìn Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật, đôi mắt hắn càng thêm nóng bỏng, Lãnh Vô Hinh thấy vậy âm thầm cắn răng, muốn tìm cơ hội mạnh mẽ đánh Lục Ly một trận.
Lục Ly đang cố ý!
Hắn đang cố ý khiến Lãnh gia cho rằng, hắn coi trọng tiểu thư Lãnh gia, hắn là một tên háo sắc. Như vậy hắn có thể tìm cơ hội quang minh chính đại lưu lại, sư phụ hắn đi Ám Ngục, một mình hắn lẻ loi hiu quạnh, coi trọng tiểu thư Lãnh gia, sau đó mượn cơ hội ở lại Lãnh gia, theo đuổi tiểu thư Lãnh gia, như này không phải quá hợp tình hợp lý sao?
Đám người Lãnh Vô Thương thấy bộ dạng háo sắc của Lục Ly, thì trong lòng đều lộ ra một chút khinh miệt. Từ nhỏ Lãnh gia đã dạy bảo bọn họ, đàn ông muốn làm đại sự, tuyệt đối không có khả năng bởi vì nữ nhân mà hỏng chuyện. Thế nhưng nghĩ đến chuyện từ nhỏ Lục Ly lớn lên ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục, lần đầu tiên thấy nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, có biểu hiện như thế cũng bình thường.
Dưới ám hiệu của Lãnh Vô Thương, đám người Lãnh Vô Mật lập tức chêm vào rất nhiều lời nói, Lục Ly biết thì sẽ nói hết, thế nhưng những chuyện hắn nói đều đã được hắn nghĩ kỹ từ trước, rất ít nói đến sự tình Huyết Hoàng, giọt nước không lọt, rất kín miệng.
Uống rượu đến nửa đêm, Lục Ly gần như đã say mèm, Lãnh Vô Thương phái người đưa Lục Ly đến một cái viện khác nghỉ ngơi, còn bọn họ thì dồn dập cáo từ rời đi.
Sau khi Lục Ly đi, Lãnh Vô Thương mới một mình đi ra sau điện. Vòng qua mười mấy cái đại điện, tiến vào trong một cái đại điện rộng lớn uy nghiêm, gặp một vị trung niên nhân nho nhã mặc kim bào bên trong thư phòng.
Mới nhìn vị trung niên nhân này không già chút nào, mà giống như là đại ca Lãnh Vô Thương, thế nhưng khí độ hắn rất uy nghi, ngồi ở bàn đọc sách giống như một con cự thú ở trên đỉnh núi.
- Phụ hoàng!
Lãnh Vô Thương khom người nói, vị trung niên nhân này chính là hoàng đế của Lãnh hoàng triều, đương nhiên... Hoàng đế không có nghĩa là tộc trưởng Lãnh gia. Tộc trưởng Lãnh gia là gia gia Lãnh Vô Thương, nhưng tất cả sự việc lớn nhỏ của gia tộc đều do phụ thân Lãnh Vô Thương, Lãnh Thiên Hận quản lý.
Lãnh Thiên Hận hơi gật đầu, bỏ sách cổ trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Vô Thương nói:
- Sao rồi? Có vấn đề không?
Lãnh Vô Thương khẽ lắc đầu nói:
- Nhìn không ra vấn đề, đám người Vô Mật cũng thêm một ít lời, nhưng không hỏi ra được chuyện gì cơ mật. Không biết hắn giả say, hay là... sự tình hắn biết quả thực quá ít.
Lãnh Thiên Hận trầm mặc, một lát sau nói:
- Cái thần thuật kia rất mạnh, lại mới nghe lần đầu, người bình thường không thể sáng tạo ra, mà Huyết Hoàng lại luôn ưa thích sáng tạo các loại thần thuật, xem ra rất có khả năng.
- Vâng.
Lãnh Vô Thương gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Dường như hắn rất hứng thú với Vô Hinh và Vô Mật, nếu không thời gian kế tiếp để các nàng đi tìm cách moi tin tức?
- Có thể!
Lãnh Thiên Hận vung tay lên, quả quyết nói:
- Ngươi sắp xếp chuyện này đi, trước khi chưa thăm dò rõ ràng, phải khách khí với hắn một chút. Huyết Hoàng kiệt ngạo bất tuân, trêu chọc rất phiền toái.
- Vâng!
Lãnh Vô Thương hơi gật đầu đi xuống, Lãnh Thiên Hận rất hài lòng nhìn Lãnh Vô Thương rời đi. Hắn có rất nhiều con trai, nhưng hắn lại vừa lòng đứa con nhỏ nhất này, bất kể thiên tư hay là tài trí đều rất cao, đào tạo tốt một phen, tương lai có thể dẫn dắt Lãnh gia đi càng xa hơn.
...
Sau khi Lục Ly trở về liền mơ màng ngủ say, hắn vốn có thể nâng cốc ép rượu ra, nhưng hắn lựa chọn ngủ một giấc thật tốt.
Ngủ say như chết ở một nơi hoàn toàn xa lạ, sẽ khiến cho mọi người nghĩ hắn chưa từng trải, không sợ Lãnh gia hại hắn.
Hắn ngủ một giấc đến khi mặt trời ngày thứ hai lên cao, thì đã có thị nữ chờ ở ngay bên cạnh. Lúc Lục Ly tỉnh lại, thị nữ vội vàng giúp Lục Ly rửa mặt, dặn dò Lãnh Vô Thương đã chuẩn bị yến hội buổi trưa, mời công tử tiểu thư các đại gia tộc bên trong Lãnh Đế Thành, tạo thể diện cho Lục Ly.
Lục Ly vô cùng nhức đầu, tại sao lại không ngừng mở yến hội như thế? Hắn không thể không mạnh mẽ lên tinh thần đi ứng phó, sau khi rửa mặt xong, Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật đã tới cửa, tự mình mời Lục Ly đi dự tiệc.
Hôm nay Lãnh Vô Hinh mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, ra vẻ nữ thần lạnh lùng, Lãnh Vô Mật thì mặc váy màu hồng, bộ dạng tiểu công chúa thiên chân vô tà. Hai tỷ muội đều là mỹ nữ tuyệt sắc, nhẹ nhàng đi vào như hai con hồ điệp, Lục Ly thấy vậy liền hoa mắt.
Lãnh Vô Hinh chưa bao giờ nói chuyện một mình với Lục Ly, không có cho bất kỳ ám hiệu gì, lúc này còn làm bộ như nữ thần lạnh lùng, hết sức mất tự nhiên. Lãnh Vô Mật tốt hơn nhiều, mở miệng là một tiếng Lục ca ca, trong đôi mắt toàn là vẻ sùng bái và ngưỡng mộ, khiến Lục Ly không biết nói gì.
Lãnh Vô Mật mười sáu mười bảy tuổi, Quân Hầu cảnh đỉnh phong, nhìn dáng dấp lúc nào cũng có thể đột phá Nhân Hoàng cảnh, một thân bảo bối, khẳng định thực lực không kém, vậy mà lại như một thiếu nữ si mê.
Chẳng lẽ tiểu thư đại gia tộc đều si mê như thế? Cho dù Lục Ly ngớ ngẩn cũng sẽ không tin tưởng, khẳng định Lãnh Vô Mật phụng mệnh gia tộc, cố ý thân mật đối với hắn, để moi tin tức.
Yến hội buổi trưa không thú vị chút nào, người đến trên trăm, Lục Ly hoa mắt rồi, căn bản không nhớ được ai là ai. Lãnh Vô Thương giới thiệu một người hắn nhận thức một người, vô số người mời rượu, cứ một ngụm là một câu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, khiến Lục Ly nghe xong cũng buồn nôn, hắn có danh tiếng cái cọng lông ấy...
Buổi trưa lại uống đến mức say mèm, sau khi yến hội kết thúc, Lãnh Vô Thương tự mình đưa Lục Ly trở về. Tỏ vẻ gần đây hắn phải đi ra ngoài một chuyến, bảo Lục Ly an tâm lại Lãnh gia, muốn cái gì chỉ cần nói quản gia là được. Trở về khiến Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật phụng bồi hắn đi du ngoạn xung quanh một phen, chờ hắn xử lý xong sự tình sẽ lại đến gặp Lục Ly vân...vân.
Lục Ly nghe xong liền hiểu, cách Lãnh Vô Thương ép tương đối cao, bồi hắn hai lần là đã đạt đến một trình độ nào đó rồi, không tiếp tục phụng bồi hắn chơi nữa. Khiến Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật phụng bồi hắn chơi, cần cái gì cứ việc nói ra, bảo Lục Ly yên tâm lại đây, Lãnh gia có thể nuôi hắn.
Lục Ly mượn việc uống rượu say, cảm động đến rơi nước mắt lôi kéo Lãnh Vô Thương nói một hồi dài. Nói cuộc sống của hắn ở Hỗn Độn Luyện Ngục khổ cỡ nào, Lãnh gia đối với hắn thật tốt, Lãnh Vô Thương đối với hắn thân như huynh đệ, hắn cảm kích biết bao, muốn kết bái huynh đệ với Lãnh Vô Thương, cắt máu ăn thè kết bái huynh đệ...
Lãnh Vô Thương nghe xong rất buồn nôn, nhưng ngoài mặt lại càng khách khí, liên tục yêu cầu Lục Ly ở lại Lãnh gia vô kỳ hạn, cho đến khi Huyết Hoàng từ Ám Ngục trở lại rồi hãy nói. Mặc dù không có kết bái huynh đệ với Lục Ly, nhưng lại cảm giác tình thâm như huynh đệ, hận gặp nhau muộn...
- Được rồi!
Lục Ly đợi Lãnh Vô Thương không nhịn được rời đi, mới nằm ở trên giường giả bộ ngủ say, trong lòng âm thầm thở dài, rốt cục những ngày kế tiếp không cần giả bộ với Lãnh Vô Thương nữa rồi.
Hắn sắp có cơ hội tiếp xúc một mình với Lãnh Vô Hinh, có lẽ phần giải dược thứ nhất cũng sắp tới tay rồi? Phía sau nên làm cái gì, còn phải suy nghĩ một phen.
- Nếu không tìm cơ hội trực tiếp giết Lãnh Vô Hinh? Triệt để giải độc, sau đó nghĩ biện pháp thoát đi? Dựa vào tên tuổi Huyết Hoàng, Lãnh gia không dám làm xằng làm bậy đâu?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý nghĩ to gan, nếu như có thể hoàn toàn giải độc, vậy thì làm một mẻ, khỏe cả đời.
Lục Ly rất ghét loại yến hội này, thế nhưng hiện tại không thể không hư tình giả ý với đám người Lãnh Vô Thương, hắn bị một đám người liên tục mời mấy chục chén rượu, nên đầu có chút ít mơ mơ màng màng.
Đám người Lãnh Vô Thương rất nhiệt tình, Lục Ly cũng hiểu được đây là lần khảo nghiệm thứ hai. Mọi người muốn hắn uống quá chén, để moi chút tình báo, dù sao người uống say, cũng dễ mở miệng.
Bọn họ xem thường Lục Ly rồi, năm đó Huyết Tinh Mai Côi của Khương Ỷ Linh là một trong những loại rượu mạnh nhất Trung Châu, cho dù Lục Ly say vẫn có thể đi về. Ý chí của hắn quá mạnh, mấy vị công tử tiểu thư này muốn chuốc say hắn để lừa gạt tin tức của hắn, đúng là xem thường hắn.
Hắn rất biết thuận thế đẩy thuyền, đôi mắt mê ly, ánh mắt lưu chuyển trên người mấy vị tiểu thư xinh đẹp của Lãnh gia, không mảy may che dấu nội tâm ham muốn của chính mình.
Hơn nữa lúc nhìn Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật, đôi mắt hắn càng thêm nóng bỏng, Lãnh Vô Hinh thấy vậy âm thầm cắn răng, muốn tìm cơ hội mạnh mẽ đánh Lục Ly một trận.
Lục Ly đang cố ý!
Hắn đang cố ý khiến Lãnh gia cho rằng, hắn coi trọng tiểu thư Lãnh gia, hắn là một tên háo sắc. Như vậy hắn có thể tìm cơ hội quang minh chính đại lưu lại, sư phụ hắn đi Ám Ngục, một mình hắn lẻ loi hiu quạnh, coi trọng tiểu thư Lãnh gia, sau đó mượn cơ hội ở lại Lãnh gia, theo đuổi tiểu thư Lãnh gia, như này không phải quá hợp tình hợp lý sao?
Đám người Lãnh Vô Thương thấy bộ dạng háo sắc của Lục Ly, thì trong lòng đều lộ ra một chút khinh miệt. Từ nhỏ Lãnh gia đã dạy bảo bọn họ, đàn ông muốn làm đại sự, tuyệt đối không có khả năng bởi vì nữ nhân mà hỏng chuyện. Thế nhưng nghĩ đến chuyện từ nhỏ Lục Ly lớn lên ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục, lần đầu tiên thấy nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, có biểu hiện như thế cũng bình thường.
Dưới ám hiệu của Lãnh Vô Thương, đám người Lãnh Vô Mật lập tức chêm vào rất nhiều lời nói, Lục Ly biết thì sẽ nói hết, thế nhưng những chuyện hắn nói đều đã được hắn nghĩ kỹ từ trước, rất ít nói đến sự tình Huyết Hoàng, giọt nước không lọt, rất kín miệng.
Uống rượu đến nửa đêm, Lục Ly gần như đã say mèm, Lãnh Vô Thương phái người đưa Lục Ly đến một cái viện khác nghỉ ngơi, còn bọn họ thì dồn dập cáo từ rời đi.
Sau khi Lục Ly đi, Lãnh Vô Thương mới một mình đi ra sau điện. Vòng qua mười mấy cái đại điện, tiến vào trong một cái đại điện rộng lớn uy nghiêm, gặp một vị trung niên nhân nho nhã mặc kim bào bên trong thư phòng.
Mới nhìn vị trung niên nhân này không già chút nào, mà giống như là đại ca Lãnh Vô Thương, thế nhưng khí độ hắn rất uy nghi, ngồi ở bàn đọc sách giống như một con cự thú ở trên đỉnh núi.
- Phụ hoàng!
Lãnh Vô Thương khom người nói, vị trung niên nhân này chính là hoàng đế của Lãnh hoàng triều, đương nhiên... Hoàng đế không có nghĩa là tộc trưởng Lãnh gia. Tộc trưởng Lãnh gia là gia gia Lãnh Vô Thương, nhưng tất cả sự việc lớn nhỏ của gia tộc đều do phụ thân Lãnh Vô Thương, Lãnh Thiên Hận quản lý.
Lãnh Thiên Hận hơi gật đầu, bỏ sách cổ trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Vô Thương nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao rồi? Có vấn đề không?
Lãnh Vô Thương khẽ lắc đầu nói:
- Nhìn không ra vấn đề, đám người Vô Mật cũng thêm một ít lời, nhưng không hỏi ra được chuyện gì cơ mật. Không biết hắn giả say, hay là... sự tình hắn biết quả thực quá ít.
Lãnh Thiên Hận trầm mặc, một lát sau nói:
- Cái thần thuật kia rất mạnh, lại mới nghe lần đầu, người bình thường không thể sáng tạo ra, mà Huyết Hoàng lại luôn ưa thích sáng tạo các loại thần thuật, xem ra rất có khả năng.
- Vâng.
Lãnh Vô Thương gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Dường như hắn rất hứng thú với Vô Hinh và Vô Mật, nếu không thời gian kế tiếp để các nàng đi tìm cách moi tin tức?
- Có thể!
Lãnh Thiên Hận vung tay lên, quả quyết nói:
- Ngươi sắp xếp chuyện này đi, trước khi chưa thăm dò rõ ràng, phải khách khí với hắn một chút. Huyết Hoàng kiệt ngạo bất tuân, trêu chọc rất phiền toái.
- Vâng!
Lãnh Vô Thương hơi gật đầu đi xuống, Lãnh Thiên Hận rất hài lòng nhìn Lãnh Vô Thương rời đi. Hắn có rất nhiều con trai, nhưng hắn lại vừa lòng đứa con nhỏ nhất này, bất kể thiên tư hay là tài trí đều rất cao, đào tạo tốt một phen, tương lai có thể dẫn dắt Lãnh gia đi càng xa hơn.
...
Sau khi Lục Ly trở về liền mơ màng ngủ say, hắn vốn có thể nâng cốc ép rượu ra, nhưng hắn lựa chọn ngủ một giấc thật tốt.
Ngủ say như chết ở một nơi hoàn toàn xa lạ, sẽ khiến cho mọi người nghĩ hắn chưa từng trải, không sợ Lãnh gia hại hắn.
Hắn ngủ một giấc đến khi mặt trời ngày thứ hai lên cao, thì đã có thị nữ chờ ở ngay bên cạnh. Lúc Lục Ly tỉnh lại, thị nữ vội vàng giúp Lục Ly rửa mặt, dặn dò Lãnh Vô Thương đã chuẩn bị yến hội buổi trưa, mời công tử tiểu thư các đại gia tộc bên trong Lãnh Đế Thành, tạo thể diện cho Lục Ly.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly vô cùng nhức đầu, tại sao lại không ngừng mở yến hội như thế? Hắn không thể không mạnh mẽ lên tinh thần đi ứng phó, sau khi rửa mặt xong, Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật đã tới cửa, tự mình mời Lục Ly đi dự tiệc.
Hôm nay Lãnh Vô Hinh mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, ra vẻ nữ thần lạnh lùng, Lãnh Vô Mật thì mặc váy màu hồng, bộ dạng tiểu công chúa thiên chân vô tà. Hai tỷ muội đều là mỹ nữ tuyệt sắc, nhẹ nhàng đi vào như hai con hồ điệp, Lục Ly thấy vậy liền hoa mắt.
Lãnh Vô Hinh chưa bao giờ nói chuyện một mình với Lục Ly, không có cho bất kỳ ám hiệu gì, lúc này còn làm bộ như nữ thần lạnh lùng, hết sức mất tự nhiên. Lãnh Vô Mật tốt hơn nhiều, mở miệng là một tiếng Lục ca ca, trong đôi mắt toàn là vẻ sùng bái và ngưỡng mộ, khiến Lục Ly không biết nói gì.
Lãnh Vô Mật mười sáu mười bảy tuổi, Quân Hầu cảnh đỉnh phong, nhìn dáng dấp lúc nào cũng có thể đột phá Nhân Hoàng cảnh, một thân bảo bối, khẳng định thực lực không kém, vậy mà lại như một thiếu nữ si mê.
Chẳng lẽ tiểu thư đại gia tộc đều si mê như thế? Cho dù Lục Ly ngớ ngẩn cũng sẽ không tin tưởng, khẳng định Lãnh Vô Mật phụng mệnh gia tộc, cố ý thân mật đối với hắn, để moi tin tức.
Yến hội buổi trưa không thú vị chút nào, người đến trên trăm, Lục Ly hoa mắt rồi, căn bản không nhớ được ai là ai. Lãnh Vô Thương giới thiệu một người hắn nhận thức một người, vô số người mời rượu, cứ một ngụm là một câu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, khiến Lục Ly nghe xong cũng buồn nôn, hắn có danh tiếng cái cọng lông ấy...
Buổi trưa lại uống đến mức say mèm, sau khi yến hội kết thúc, Lãnh Vô Thương tự mình đưa Lục Ly trở về. Tỏ vẻ gần đây hắn phải đi ra ngoài một chuyến, bảo Lục Ly an tâm lại Lãnh gia, muốn cái gì chỉ cần nói quản gia là được. Trở về khiến Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật phụng bồi hắn đi du ngoạn xung quanh một phen, chờ hắn xử lý xong sự tình sẽ lại đến gặp Lục Ly vân...vân.
Lục Ly nghe xong liền hiểu, cách Lãnh Vô Thương ép tương đối cao, bồi hắn hai lần là đã đạt đến một trình độ nào đó rồi, không tiếp tục phụng bồi hắn chơi nữa. Khiến Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật phụng bồi hắn chơi, cần cái gì cứ việc nói ra, bảo Lục Ly yên tâm lại đây, Lãnh gia có thể nuôi hắn.
Lục Ly mượn việc uống rượu say, cảm động đến rơi nước mắt lôi kéo Lãnh Vô Thương nói một hồi dài. Nói cuộc sống của hắn ở Hỗn Độn Luyện Ngục khổ cỡ nào, Lãnh gia đối với hắn thật tốt, Lãnh Vô Thương đối với hắn thân như huynh đệ, hắn cảm kích biết bao, muốn kết bái huynh đệ với Lãnh Vô Thương, cắt máu ăn thè kết bái huynh đệ...
Lãnh Vô Thương nghe xong rất buồn nôn, nhưng ngoài mặt lại càng khách khí, liên tục yêu cầu Lục Ly ở lại Lãnh gia vô kỳ hạn, cho đến khi Huyết Hoàng từ Ám Ngục trở lại rồi hãy nói. Mặc dù không có kết bái huynh đệ với Lục Ly, nhưng lại cảm giác tình thâm như huynh đệ, hận gặp nhau muộn...
- Được rồi!
Lục Ly đợi Lãnh Vô Thương không nhịn được rời đi, mới nằm ở trên giường giả bộ ngủ say, trong lòng âm thầm thở dài, rốt cục những ngày kế tiếp không cần giả bộ với Lãnh Vô Thương nữa rồi.
Hắn sắp có cơ hội tiếp xúc một mình với Lãnh Vô Hinh, có lẽ phần giải dược thứ nhất cũng sắp tới tay rồi? Phía sau nên làm cái gì, còn phải suy nghĩ một phen.
- Nếu không tìm cơ hội trực tiếp giết Lãnh Vô Hinh? Triệt để giải độc, sau đó nghĩ biện pháp thoát đi? Dựa vào tên tuổi Huyết Hoàng, Lãnh gia không dám làm xằng làm bậy đâu?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý nghĩ to gan, nếu như có thể hoàn toàn giải độc, vậy thì làm một mẻ, khỏe cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro