Lão Dương
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Sau khi Thạch Quân bị ăn, ánh mắt Lục Ly mới dời khỏi người bạch tuộc vương, nhẹ nhàng phất phất tay. Hồ Lang lập tức bay lên trên đầu Lam Sư, Lam Sư và bạch tuộc vương trở lại bên cạnh Lục Ly, một trái một phải song song đứng yên.
Lục Ly đứng ở trên đầu Hải Hoàng Xà, ánh mắt bình tĩnh nhìn phó giáo chủ U Minh Giáo nói:
- Ngươi là ai? Ta và U Minh Giáo có là địch hay không không quan trọng, ta chỉ muốn biết U Minh Giáo các ngươi muốn làm địch với Lục Ly ta? Hoặc là... Ngươi muốn giết ta à?
Lời nói của Lục Ly có một chút khó hiểu, nhưng mấy người U Minh Giáo vẫn hiểu ra, bên trong lời nói của Lục Ly toàn là uy hiếp, hắn dùng uy thế của điện chủ Thí Ma Điện ép U Minh Giáo.
Trước mắt bao người, làm sao U Minh Giáo dám giết Lục Ly?
Hiện tại Lục Ly chỉ giết tộc trưởng một cái tiểu gia tộc dưới trướng U Minh Giáo, cho dù giết trưởng lão U Minh Giáo, U Minh Giáo cũng không dám ở trước mặt mọi người giết Lục Ly.
Phó giáo chủ U Minh Giáo, Dương Thiên Thành, giận đến mức râu vểnh lên, hắn lạnh lùng nhìn Lục Ly nói:
- Lão phu là Dương Thiên Thành U Minh Giáo, Lục Ly ngươi có ý gì? Vì sao mang theo ba con thú hoàng tiến vào địa bàn U Minh Giáo chúng ta, còn dám tàn sát giết người của chúng ta? Ngươi không nói rõ ràng chuyện này, U Minh Giáo chúng ta quyết không bỏ qua.
- Không bỏ qua? Ngươi định không bỏ qua như thế nào?
Lục Ly lạnh nhạt nhìn Dương Thiên Thành, hừ lạnh nói:
- Ta còn đang muốn tìm U Minh Giáo các ngươi gây phiền toái đây này, Long Dương cư sĩ, Triệu Mặc Dương và Lực Ương vây giết bọn ta. Triệu Mặc Dương và Lực Ương bị chúng ta giết chết, một mình Long Dương cư sĩ trốn vào địa bàn của các ngươi, hắn còn nói mình là người U Minh Giáo. Lúc này Thạch Quân lại trợ giúp Long Dương cư sĩ chạy trốn, còn muốn động thủ giết ta. Xem ra ba người Long Dương cư sĩ vây giết ta, chính là do U Minh Giáo các ngươi sai khiến rồi?
Đám người Dương Thiên Thành nghe mơ mơ màng màng, bọn họ căn bản không biết ai là Triệu Mặc Dương và Lực Ương, thế nhưng lại nghe nói qua về Long Dương cư sĩ. Dù sao năm đó người này cũng nổi danh ở Trung Châu, là một tên biến thái.
Lục Ly trả đũa, hung hăng vênh váo, một bộ muốn tìm U Minh Giáo gây phiền toái, ngược lại khiến đám người Dương Thiên Thành có một ít khó xử.
Bây giờ Lục Ly đánh cũng không đánh được, giết cũng không giết được, đắc tội hắn chẳng khác nào đắc tội một con chó điên.
Ban đầu bọn họ nhận được tin tức, có ba con thú hoàng xâm phạm, không nghĩ rằng ba con thú hoàng này có quan hệ cùng Lục Ly? Làm sao thú hoàng lại nghe mệnh lệnh Lục Ly? Chuyện này làm cho nội tâm đám người Dương Thiên Thành hết sức khiếp sợ.
Thạch Quân bị giết ngay trước mặt bọn họ, đám người Dương Thiên Thành cảm giác rất mất mặt, hơn nữa còn ở trước mắt bao người. Nếu như bọn họ không làm gì đó, sự tình truyền ra ngoài, uy danh U Minh Giáo sẽ bị mất sạch.
Nhất thời Dương Thiên Thành không biết xử lý chuyện này thế nào, hắn chỉ có thể quái dị nói:
- Ngươi nói cái gì? Ta căn bản nghe không hiểu, ngươi giết người của chúng ta, không cho ta một lời giải thích, ta chỉ có thể bắt ngươi lại, tìm Hình điện chủ phân xử thôi.
- Được!
Lục Ly không chút yếu thế nói:
- Ngươi cứ thử ra tay đi, ta sẽ giết chết bốn người ngươi mang theo trước, sau đó đâm đầu chết ở trên tường thành, ngươi tin không?
“...”
Đám người Dương Thiên Thành không biết nói gì, hắn đã từng gặp qua người vô lại, nhưng chưa từng thấy ai giống như Lục Ly. Lục Ly có thể giết chết bốn tên Nhân Hoàng hay không vẫn không biết, Lục Ly có dám đập đầu chết ở trên tường thành hay không, cũng không rõ, nhưng mọi thứ đều có ngộ nhỡ?
Hồ Lang và ba con thú hoàng đã có thể sánh bằng bốn vị Nhân Hoàng, có nhiều cường giả ở đây như vậy, Lục Ly rất khó đập đầu chết ở trên tường thành, nhưng ngộ nhỡ hắn tự bạo thì sao? Trước mắt bao người, Lục Ly bị U Minh Giáo ép chết, đây chính là có miệng cũng không nói rõ được, Hình mục sẽ nghĩ như thế nào? Có hành động gì?
Không phải U Minh Giáo không có chỗ dựa trong Thí Ma Điện, nhưng so sánh với Luân Hồi Cung vẫn còn kém xa. Hơn nữa những năm này U Minh Giáo đắc phải tội rất nhiều thế lực, ngộ nhỡ những thế lực kia dùng chuyện này làm cớ, Hình mục giận dữ, chúng thế lực cùng tấn công, thì U Minh Giáo xong đời.
Dương Thiên Thành hít sâu vài hơi, môi hơi động, truyền âm cho Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá phận! Nếu không chúng ta thật sự vạch mặt, thì cuộc sống của ngươi cũng không tốt lành gì, sự tình Thạch Quân, chúng ta không truy cứu nữa, ngươi mang theo thú hoàng lui ra ngoài đi.
Dương Thiên Thành thỏa hiệp rồi!
Chuyện này nằm trong dự liệu của Lục Ly, sở dĩ hắn ngang ngược như vậy, chính là vì ép U Minh Giáo thỏa hiệp. Trên cái thế giới này vốn không có đạo lý, rất nhiều người sẽ không giảng đạo lý với ngươi, ngươi càng mềm yếu, sẽ càng bị người ta bắt nạt.
Lần này Lục Ly tới chỉ là muốn giết Long Dương cư sĩ, chứ không phải thực sự muốn gây chuyện cùng U Minh Giáo, hắn còn đang vội trở về Hoang Giới cứu Bạch Thu Tuyết.
Hắn trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói:
- Lão Dương, ngươi tới đây, chúng ta sang bên kia hàn huyên một chút!
- Lão Dương?
Bốn vị Nhân Hoàng U Minh Giáo, Hồ Lang và một đám người Thạch gia trên không hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không hề biết Dương Thiên Thành và Lục Ly truyền âm với nhau, thấy giọng điệu Lục Ly đột nhiên thay đổi tốt hơn, còn nói “Lão Dương” thì nhất thời không thích ứng kịp.
- Hừ hừ, nếu lần này điều kiện của ngươi không làm cho bọn ta hài lòng, nhất định lão phu sẽ cho đại quân đạp bằng Bắc Mạc và Vân Châu.
Dương Thiên Thành ra vẻ chảnh cho, nhưng thân thể lại bay đến chỗ Lục Ly. Lục Ly khinh thường hắn, để Hải Hoàng Xà bay ra chỗ khác, Hồ Lang có một ít lo lắng, Lục Ly lặng lẽ khoát tay áo, hắn liền không đi theo nữa.
Lục Ly chủ động bay ra xa, chính là vì cho U Minh Giáo đường lùi. Nếu không danh tiếng U Minh Giáo sẽ bị tổn hại, Dương Thiên Thành xuống đài không được, chuyện này chỉ có thể tiếp tục giằng co, như vậy Long Dương cư sĩ sẽ trốn mất.
Bay khỏi thành trì hơn mười dặm, xác định thanh âm không bị người ngoài nghe được, Lục Ly mới lạnh nhạt mở miệng nói:
- Dương phó giáo chủ, muốn chúng ta rút đi cũng được, các ngươi giúp ta bắt Long Dương cư sĩ lại, bồi thường tổn thất cho chúng ta là được.
- Long Dương cư sĩ? Bồi thường?
Dương Thiên Thành tức giận đến mức râu vểnh ngược lên, cả giận nói:
- Lục Ly, có phải ngươi quá đề cao mình hay không? Ngươi nên làm rõ một chuyện, bây giờ là ngươi thêu dệt chuyện trước, còn giết người của chúng ta, chúng ta không tìm ngươi gây phiền phức, đã cho Hình mục mặt mũi rồi. Ngươi còn muốn chúng ta giúp ngươi làm việc? Còn muốn bồi thường? Ngươi đang nằm mơ sao!
- Được rồi, được rồi!
Lục Ly vung tay cười nói:
- Lão Dương, đừng nóng giận, ngươi lớn tuổi như vậy rồi, đừng nóng giận tổn hại thân thể. Hôm nay ta cho ngươi thể diện, bồi thường thì bỏ đi, giúp ta bắt Long Dương cư sĩ lại, một tên Nhân Hoàng nho nhỏ, ngươi nhẹ nhàng cũng có thể bắt lại, được không?
- Không bắt!
Mặt Dương Thiên Thành âm trầm lại, xoay mặt sang nói:
- Lập tức lui ra ngoài, chúng ta không truy cứu chuyện giết người, ngươi còn dám gây chuyện ở đây, chắc chắn không tha.
- Ta đã cho ngươi thể diện rồi đấy?
Lục Ly nổi giận, vỗ xuống Hải Hoàng Xà một sừng, khống chế Hải Hoàng Xà bay đi, quay đầu lại căm tức nhìn Dương Thiên Thành nói:
- Ngươi không bắt, tiểu gia tự mình đi bắt, thế nhưng nếu trên đường không phải cẩn thận giết người nhà ngươi, tàn sát mấy cái thành thì ngươi cũng đừng trách ta.
- Ngươi...
Dương Thiên Thành giận đến thân thể đều run lên, tức giận quát:
- Trở lại, ta giúp ngươi bắt người. Nhưng ngươi nhất định phải lập tức lui ra ngoài, chờ ở trên vân hải, vài ngày sau ta sẽ tự tay giao hắn cho ngươi.
- Đồng ý!
Sắc mặt Lục Ly chuyển tốt, nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Lão Dương, con lừa như ngươi, không quất roi nhất định không đi mà.
- Đừng kêu lão Dương, lão phu không quen ngươi!
Dương Thiên Thành nhìn bộ dạng cợt nhả của Lục Ly, oán hận xoay mặt đi chỗ khác. Đợi Lục Ly bay đi, hắn mới nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Tiểu tạp chủng, cho ngươi đắc ý mấy năm, kỳ hạn mười năm đến, nhất định lão phu sẽ giết chết toàn bộ thân nhân ở Bắc Mạc Vân Châu các ngươi.
Lục Ly đứng ở trên đầu Hải Hoàng Xà, ánh mắt bình tĩnh nhìn phó giáo chủ U Minh Giáo nói:
- Ngươi là ai? Ta và U Minh Giáo có là địch hay không không quan trọng, ta chỉ muốn biết U Minh Giáo các ngươi muốn làm địch với Lục Ly ta? Hoặc là... Ngươi muốn giết ta à?
Lời nói của Lục Ly có một chút khó hiểu, nhưng mấy người U Minh Giáo vẫn hiểu ra, bên trong lời nói của Lục Ly toàn là uy hiếp, hắn dùng uy thế của điện chủ Thí Ma Điện ép U Minh Giáo.
Trước mắt bao người, làm sao U Minh Giáo dám giết Lục Ly?
Hiện tại Lục Ly chỉ giết tộc trưởng một cái tiểu gia tộc dưới trướng U Minh Giáo, cho dù giết trưởng lão U Minh Giáo, U Minh Giáo cũng không dám ở trước mặt mọi người giết Lục Ly.
Phó giáo chủ U Minh Giáo, Dương Thiên Thành, giận đến mức râu vểnh lên, hắn lạnh lùng nhìn Lục Ly nói:
- Lão phu là Dương Thiên Thành U Minh Giáo, Lục Ly ngươi có ý gì? Vì sao mang theo ba con thú hoàng tiến vào địa bàn U Minh Giáo chúng ta, còn dám tàn sát giết người của chúng ta? Ngươi không nói rõ ràng chuyện này, U Minh Giáo chúng ta quyết không bỏ qua.
- Không bỏ qua? Ngươi định không bỏ qua như thế nào?
Lục Ly lạnh nhạt nhìn Dương Thiên Thành, hừ lạnh nói:
- Ta còn đang muốn tìm U Minh Giáo các ngươi gây phiền toái đây này, Long Dương cư sĩ, Triệu Mặc Dương và Lực Ương vây giết bọn ta. Triệu Mặc Dương và Lực Ương bị chúng ta giết chết, một mình Long Dương cư sĩ trốn vào địa bàn của các ngươi, hắn còn nói mình là người U Minh Giáo. Lúc này Thạch Quân lại trợ giúp Long Dương cư sĩ chạy trốn, còn muốn động thủ giết ta. Xem ra ba người Long Dương cư sĩ vây giết ta, chính là do U Minh Giáo các ngươi sai khiến rồi?
Đám người Dương Thiên Thành nghe mơ mơ màng màng, bọn họ căn bản không biết ai là Triệu Mặc Dương và Lực Ương, thế nhưng lại nghe nói qua về Long Dương cư sĩ. Dù sao năm đó người này cũng nổi danh ở Trung Châu, là một tên biến thái.
Lục Ly trả đũa, hung hăng vênh váo, một bộ muốn tìm U Minh Giáo gây phiền toái, ngược lại khiến đám người Dương Thiên Thành có một ít khó xử.
Bây giờ Lục Ly đánh cũng không đánh được, giết cũng không giết được, đắc tội hắn chẳng khác nào đắc tội một con chó điên.
Ban đầu bọn họ nhận được tin tức, có ba con thú hoàng xâm phạm, không nghĩ rằng ba con thú hoàng này có quan hệ cùng Lục Ly? Làm sao thú hoàng lại nghe mệnh lệnh Lục Ly? Chuyện này làm cho nội tâm đám người Dương Thiên Thành hết sức khiếp sợ.
Thạch Quân bị giết ngay trước mặt bọn họ, đám người Dương Thiên Thành cảm giác rất mất mặt, hơn nữa còn ở trước mắt bao người. Nếu như bọn họ không làm gì đó, sự tình truyền ra ngoài, uy danh U Minh Giáo sẽ bị mất sạch.
Nhất thời Dương Thiên Thành không biết xử lý chuyện này thế nào, hắn chỉ có thể quái dị nói:
- Ngươi nói cái gì? Ta căn bản nghe không hiểu, ngươi giết người của chúng ta, không cho ta một lời giải thích, ta chỉ có thể bắt ngươi lại, tìm Hình điện chủ phân xử thôi.
- Được!
Lục Ly không chút yếu thế nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi cứ thử ra tay đi, ta sẽ giết chết bốn người ngươi mang theo trước, sau đó đâm đầu chết ở trên tường thành, ngươi tin không?
“...”
Đám người Dương Thiên Thành không biết nói gì, hắn đã từng gặp qua người vô lại, nhưng chưa từng thấy ai giống như Lục Ly. Lục Ly có thể giết chết bốn tên Nhân Hoàng hay không vẫn không biết, Lục Ly có dám đập đầu chết ở trên tường thành hay không, cũng không rõ, nhưng mọi thứ đều có ngộ nhỡ?
Hồ Lang và ba con thú hoàng đã có thể sánh bằng bốn vị Nhân Hoàng, có nhiều cường giả ở đây như vậy, Lục Ly rất khó đập đầu chết ở trên tường thành, nhưng ngộ nhỡ hắn tự bạo thì sao? Trước mắt bao người, Lục Ly bị U Minh Giáo ép chết, đây chính là có miệng cũng không nói rõ được, Hình mục sẽ nghĩ như thế nào? Có hành động gì?
Không phải U Minh Giáo không có chỗ dựa trong Thí Ma Điện, nhưng so sánh với Luân Hồi Cung vẫn còn kém xa. Hơn nữa những năm này U Minh Giáo đắc phải tội rất nhiều thế lực, ngộ nhỡ những thế lực kia dùng chuyện này làm cớ, Hình mục giận dữ, chúng thế lực cùng tấn công, thì U Minh Giáo xong đời.
Dương Thiên Thành hít sâu vài hơi, môi hơi động, truyền âm cho Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá phận! Nếu không chúng ta thật sự vạch mặt, thì cuộc sống của ngươi cũng không tốt lành gì, sự tình Thạch Quân, chúng ta không truy cứu nữa, ngươi mang theo thú hoàng lui ra ngoài đi.
Dương Thiên Thành thỏa hiệp rồi!
Chuyện này nằm trong dự liệu của Lục Ly, sở dĩ hắn ngang ngược như vậy, chính là vì ép U Minh Giáo thỏa hiệp. Trên cái thế giới này vốn không có đạo lý, rất nhiều người sẽ không giảng đạo lý với ngươi, ngươi càng mềm yếu, sẽ càng bị người ta bắt nạt.
Lần này Lục Ly tới chỉ là muốn giết Long Dương cư sĩ, chứ không phải thực sự muốn gây chuyện cùng U Minh Giáo, hắn còn đang vội trở về Hoang Giới cứu Bạch Thu Tuyết.
Hắn trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói:
- Lão Dương, ngươi tới đây, chúng ta sang bên kia hàn huyên một chút!
- Lão Dương?
Bốn vị Nhân Hoàng U Minh Giáo, Hồ Lang và một đám người Thạch gia trên không hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không hề biết Dương Thiên Thành và Lục Ly truyền âm với nhau, thấy giọng điệu Lục Ly đột nhiên thay đổi tốt hơn, còn nói “Lão Dương” thì nhất thời không thích ứng kịp.
- Hừ hừ, nếu lần này điều kiện của ngươi không làm cho bọn ta hài lòng, nhất định lão phu sẽ cho đại quân đạp bằng Bắc Mạc và Vân Châu.
Dương Thiên Thành ra vẻ chảnh cho, nhưng thân thể lại bay đến chỗ Lục Ly. Lục Ly khinh thường hắn, để Hải Hoàng Xà bay ra chỗ khác, Hồ Lang có một ít lo lắng, Lục Ly lặng lẽ khoát tay áo, hắn liền không đi theo nữa.
Lục Ly chủ động bay ra xa, chính là vì cho U Minh Giáo đường lùi. Nếu không danh tiếng U Minh Giáo sẽ bị tổn hại, Dương Thiên Thành xuống đài không được, chuyện này chỉ có thể tiếp tục giằng co, như vậy Long Dương cư sĩ sẽ trốn mất.
Bay khỏi thành trì hơn mười dặm, xác định thanh âm không bị người ngoài nghe được, Lục Ly mới lạnh nhạt mở miệng nói:
- Dương phó giáo chủ, muốn chúng ta rút đi cũng được, các ngươi giúp ta bắt Long Dương cư sĩ lại, bồi thường tổn thất cho chúng ta là được.
- Long Dương cư sĩ? Bồi thường?
Dương Thiên Thành tức giận đến mức râu vểnh ngược lên, cả giận nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lục Ly, có phải ngươi quá đề cao mình hay không? Ngươi nên làm rõ một chuyện, bây giờ là ngươi thêu dệt chuyện trước, còn giết người của chúng ta, chúng ta không tìm ngươi gây phiền phức, đã cho Hình mục mặt mũi rồi. Ngươi còn muốn chúng ta giúp ngươi làm việc? Còn muốn bồi thường? Ngươi đang nằm mơ sao!
- Được rồi, được rồi!
Lục Ly vung tay cười nói:
- Lão Dương, đừng nóng giận, ngươi lớn tuổi như vậy rồi, đừng nóng giận tổn hại thân thể. Hôm nay ta cho ngươi thể diện, bồi thường thì bỏ đi, giúp ta bắt Long Dương cư sĩ lại, một tên Nhân Hoàng nho nhỏ, ngươi nhẹ nhàng cũng có thể bắt lại, được không?
- Không bắt!
Mặt Dương Thiên Thành âm trầm lại, xoay mặt sang nói:
- Lập tức lui ra ngoài, chúng ta không truy cứu chuyện giết người, ngươi còn dám gây chuyện ở đây, chắc chắn không tha.
- Ta đã cho ngươi thể diện rồi đấy?
Lục Ly nổi giận, vỗ xuống Hải Hoàng Xà một sừng, khống chế Hải Hoàng Xà bay đi, quay đầu lại căm tức nhìn Dương Thiên Thành nói:
- Ngươi không bắt, tiểu gia tự mình đi bắt, thế nhưng nếu trên đường không phải cẩn thận giết người nhà ngươi, tàn sát mấy cái thành thì ngươi cũng đừng trách ta.
- Ngươi...
Dương Thiên Thành giận đến thân thể đều run lên, tức giận quát:
- Trở lại, ta giúp ngươi bắt người. Nhưng ngươi nhất định phải lập tức lui ra ngoài, chờ ở trên vân hải, vài ngày sau ta sẽ tự tay giao hắn cho ngươi.
- Đồng ý!
Sắc mặt Lục Ly chuyển tốt, nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Lão Dương, con lừa như ngươi, không quất roi nhất định không đi mà.
- Đừng kêu lão Dương, lão phu không quen ngươi!
Dương Thiên Thành nhìn bộ dạng cợt nhả của Lục Ly, oán hận xoay mặt đi chỗ khác. Đợi Lục Ly bay đi, hắn mới nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Tiểu tạp chủng, cho ngươi đắc ý mấy năm, kỳ hạn mười năm đến, nhất định lão phu sẽ giết chết toàn bộ thân nhân ở Bắc Mạc Vân Châu các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro