Lão giả thần bí
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Giọng nói này vô cùng già nua và có chút mờ ảo, có thể cảm giác nó từ bên trong một tòa kim sơn truyền ra, nhưng không biết cụ thể là ở phương nào!
Hạo Dương không dám vung trường kiếm trong tay xuống, trước tiên dùng thần niệm men theo thanh âm quét vào bên trong kim sơn. Trong Kim Ngục có rất nhiều võ giả trẻ tuổi và lớn tuổi, thế nhưng phần lớn các võ giả lớn tuổi là lão quái tiềm ẩn tại đây.
Phần lớn những lão quái này là người không được các giới diện hoan nghênh, hoặc là có thù với các gia tộc lớn bên trong đại giới diện, nên tiềm ẩn hoặc tị nạn ở đây.
Binh thường tính cách đám người kia đều rất quái dị, có rất ít người tính tình tốt, mặc dù không đến nỗi gặp người là giết, nhưng chọc giận bọn họ, không biết chừng kết cục cũng rất thảm.
Hạo Xuyên công tử dùng thần niệm quét qua trước tiên, nhưng thần niệm hai người tìm kiếm bên trong kim sơn, lại không tìm được người ở phương nào. Hai người tiếp tục dùng thần niệm tìm kiếm xung quanh, nhưng không có phát hiện bất luận kẻ nào, thậm chí khí tức sinh mệnh cũng không có.
Hạo Dương liếc mắt nhìn Hạo Xuyên một cái, người sau suy nghĩ một chút rồi chắp tay nói:
- Tiền bối, tại hạ là Hạo Xuyên, con cháu Hạo gia Địa Hoàng Giới. Quấy nhiễu tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi, tên này giết chết người gia tộc ta, chúng ta nhất định phải giết hắn.
- Cút!
Hạo Xuyên nói xong chỉ nhận lại được một chữ, giòn nói vẫn từ bên trong tòa kim sơn này truyền đến, hai người không tin lại dùng thần niệm dò xét một lần nữa.
Kết quả...
Đột nhiên không gian phía trước hai người nổi lên sóng gió kịch liệt, trong nháy mắt thiên địa huyền khí ngưng tụ ra một cái huyết sắc hài cốt đại thủ, nặng nề nện về phía hai người.
- Phanh!
Hai người bay rớt ra ngoài, bán thần khí Hạo Xuyên mặc trên người loé lên tia sáng lấp lánh, ngăn cản lực lượng mạnh mẽ. Nhưng Hạo Dương lại thảm rồi, chiến giáp trước người vỡ vụn, nửa thân thể bị đánh cho huyết nhục mơ hồ.
Hai người bị đánh bay ra mấy trăm trượng, đập vào một ngọn núi nhỏ màu vàng nhạt, đánh cho ngọn núi sụp đổ, sau đó tiếp tục lăn lộn vài vòng, Hạo Dương trực tiếp ngất đi.
Không thể không nói lực phòng ngự của bán thần khí mạnh mẽ, Hạo Xuyên không có bị thương quá nặng, khóe miệng chỉ tuôn ra một ít máu tươi.
Mắt hắn lộ ra một chút tức giận, nhưng không dám nhiều lời. Vừa rồi lão quái này đã hạ thủ lưu tình, nếu không lúc này Hạo Dương đã bị chụp chết.
Cuối cùng Hạo Xuyên công tử oán hận nhìn Lục Ly đang hôn mê một cái, không nói gì thêm, ôm lấy Hạo Dương hôn mê, lấy ra thanh đồng chiến xa bay về nơi xa, rất nhanh đã biến mất ở cuối đường chân trời.
Lục Ly vẫn còn trong hôn mê, hắn không biết vừa rồi hắn tránh được một kiếp nạn. Hắn bị thương rất nghiêm trọng, quan trọng nhất là linh hồn vô cùng suy yếu, không có mấy ngày thì không cách nào phục hồi như cũ.
- Oanh...
Không gian phía trước Lục Ly hơi dao động, một lão đầu thấp bé, tóc tai trắng muốt xuất hiện ở trước người hắn, lão đầu này nhiều nhất chỉ cao một thước bốn gì đó, vóc người nhỏ gầy, gần như là da bọc xương, mặc màu trường bào đỏ như máu.
Một đầu tóc trắng kéo dài chạm đất, lông mi trắng dài, đứng ở trước mặt Lục Ly không biểu cảm, lão nhìn ra ngoài một hồi mới lẩm bẩm:
- Thật sự là Bất Diệt cảnh đỉnh phong mà, tại sao lại có thể chém giết Nhân Hoàng? Cái vuốt rồng kia là thần thông gì? Áo nghĩa sao? Hay là thần kỹ huyết mạch? Ồ... Bên trong Hồn Đàm tiểu tử này có dị bảo, vậy mà có thể ngăn cách linh hồn của lão phu dò xét. Đây là con cháu nhà ai? Với cảnh giới như thế đã dám xông xáo Hỗn Độn Luyện Ngục, còn dám giết người Hạo gia?
Lão đầu nhỏ gầy rất già, trên mặt trên tay đều là da lốm đốm, lão nhìn một hồi, tiếp theo suy nghĩ gì đó, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ, tiện tay vứt xuống trước người Lục Ly, nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, có khí phách, tính tình giống hệt với lão phu năm đó. Lão phu sắp phải bế quan, nếu như mấy năm sau lão phu thành công xuất quan, ngươi cũng có thể sống sót ở trong Kim Ngục mà nói... Lão phu sẽ thu ngươi làm đồ đệ, giờ chỉ có thể xem số phận của ngươi thôi.
- Oanh...
Lão đầu thấp bé đột ngột biến mất ở giữa không trung, xung quanh khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại Lục Ly nằm trên mặt đất như một khối tử thi.
...
Không biết qua bao lâu, Lục Ly yếu ớt tỉnh lại, sắc mặt hắn vẫn rất khó coi, mí mắt mở ra cũng có chút khó khăn.
Hắn hít thật sâu vài hơi, sau đó dùng thần niệm dò xét bốn phía, sau khi xác định không có ai hắn như trút được gánh nặng. Khó khăn ngồi xếp bằng lên, nuốt hai viên đan dược chữa thương bắt đầu khôi phục.
Một lúc lâu sau, thương thế của hắn đã khôi phục được một ít, rốt cục mắt cũng mở ra. Hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt mờ mịt quan sát cảnh vật bốn phía, vừa mới đi lại trong Kim Ngục không bao lâu, thiếu chút nữa đã muốn mạng của hắn, con đường sau đó sẽ khó đi như nào?
- Ồ?
Rất nhanh hắn phát hiện có cái gì không đúng, rõ ràng trong một tòa núi nhỏ nơi xa có dấu vết chiến đấu qua, hắn còn nhìn thấy có vết máu, hơn nữa vết máu không có hoàn toàn khô cạn, nhiều nhất thì mới mấy ngày thời gian.
- Tình huống gì đây?
Lục Ly nghĩ không ra, rõ ràng kia là vết máu của nhân loại, nếu mấy ngày trước có người chiến đấu ở gần đây, vì sao hắn vẫn còn sống?
- Đây là?
Rốt cục Lục Ly cũng nhìn thấy lệnh bài lão đầu nhỏ gầy để lại ở bên chân, đó là một khối mộc bài màu đỏ không biết được làm từ chất liệu gì, phía trên điêu khắc đồ án tinh xảo, còn có một chữ “Huyết” thật to. Trên lệnh bài kia có mùi máu tươi mãnh liệt, quan sát một lúc cũng cảm thấy huyết dịch toàn thân bắt đầu sôi trào, sát khí trên người không khống chế được tuôn ra.
Không cần đoán, lệnh bài kia tuyệt đối không phải mặt hàng bình thường. Hai mắt Lục Ly loé lên, trong lòng mơ hồ đoán được một chút chân tướng, rất có thể đám người Hạo Xuyên đã đuổi tới, nhưng lại bị một cường giả thần bí đánh lui.
- Huyết?
Lục Ly cẩn thận lật xem lệnh bài, thân thể đứng lên, thần niệm quét nhìn xung quanh. Nhưng hắn không cảm ứng được bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, xung quanh đây không có người.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, Lục Ly suốt đời không quên!
Lục Ly suy nghĩ một chút, tùy tiện cúi người về một cái phương hướng bái tạ, có ân tất báo, có thù tất trả, đây là tính cách của hắn. Có lẽ vị cường giả thần bí này chỉ tiện tay cứu hắn như cứu một con chó con mèo lưu lạc, nhưng hắn không thể không nhớ kỹ cái ân tình này.
Hắn không dám dừng lại, nhanh chóng ngồi lên Mệnh Luân bay đi, lão đầu râu tóc bạc trắng cũng không có xuất hiện qua.
Sau khi bay mấy ngàn dặm, Lục Ly tìm được một cái động trong núi nhỏ để ẩn nấp. Thương thế của hắn còn chưa có khôi phục, thân thể cần được điều trị tốt, đạt đến trạng thái đỉnh phong, mới có thể tiếp tục đi về phía trước, nếu không gặp phải nguy hiểm, hắn chỉ có thể bó tay chờ chết.
Lục Ly nghỉ ngơi ở đây năm ngày, một bên chữa thương, một bên tu luyện, thân thể mới hoàn toàn khôi phục.
Hắn bắt đầu lên đường bay về phía tây lần nữa, thời gian không còn nhiều lắm, trong vòng nửa năm hắn không đi vào được Trung Hoàng Giới, gia nhập Lãnh gia mà nói... Kịch độc ẩn nấp trong cốt tủy hắn sẽ ăn mòn toàn thân hắn, hắn sẽ biến thành một bộ xương đen nhánh, vĩnh viễn ở lại nơi đất khách quê người.
Lần này Lục Ly cũng rất bề bộn, khống chế Mệnh Luân bay sát sơn mạch, một khi cảm giác không đúng, sẽ lập tức đi đường vòng, vẻ mặt cũng vô cùng cung kính, sợ chọc giận lão quái tiềm ẩn trong Kim Ngục.
Phi hành sáu bảy ngày hết sức yên tĩnh, Lục Ly không biết mình đã tới địa phương nào rồi. Chỉ có thể mù quáng bay về phía tây, tìm kiếm dấu hiệu đặc biệt trên bản đồ phân biệt phương vị.
Ngày thứ tám!
Quá trình phi hành yên tĩnh bị phá vỡ, thế nhưng không phải là gặp phải kẻ địch, mà là Lục Ly phát hiện phía trước có người chiến đấu.
- Rầm rầm rầm...
Nơi xa truyền đến tiếng nổ rung trời, kim quang lấp lánh, thiên địa huyền khí hội tụ về bên kia, Lục Ly tùy ý liếc nhìn, cũng có thể cảm giác được ít nhất sáu bảy người đang giao chiến.
Chỉ nhìn một cái, Lục Ly đã không chần chờ, lập tức đi đường vòng bay sanh hướng bắc, thần tiên đánh nhau, hắn là một phàm nhân trêu chọc không nổi.
Hạo Dương không dám vung trường kiếm trong tay xuống, trước tiên dùng thần niệm men theo thanh âm quét vào bên trong kim sơn. Trong Kim Ngục có rất nhiều võ giả trẻ tuổi và lớn tuổi, thế nhưng phần lớn các võ giả lớn tuổi là lão quái tiềm ẩn tại đây.
Phần lớn những lão quái này là người không được các giới diện hoan nghênh, hoặc là có thù với các gia tộc lớn bên trong đại giới diện, nên tiềm ẩn hoặc tị nạn ở đây.
Binh thường tính cách đám người kia đều rất quái dị, có rất ít người tính tình tốt, mặc dù không đến nỗi gặp người là giết, nhưng chọc giận bọn họ, không biết chừng kết cục cũng rất thảm.
Hạo Xuyên công tử dùng thần niệm quét qua trước tiên, nhưng thần niệm hai người tìm kiếm bên trong kim sơn, lại không tìm được người ở phương nào. Hai người tiếp tục dùng thần niệm tìm kiếm xung quanh, nhưng không có phát hiện bất luận kẻ nào, thậm chí khí tức sinh mệnh cũng không có.
Hạo Dương liếc mắt nhìn Hạo Xuyên một cái, người sau suy nghĩ một chút rồi chắp tay nói:
- Tiền bối, tại hạ là Hạo Xuyên, con cháu Hạo gia Địa Hoàng Giới. Quấy nhiễu tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi, tên này giết chết người gia tộc ta, chúng ta nhất định phải giết hắn.
- Cút!
Hạo Xuyên nói xong chỉ nhận lại được một chữ, giòn nói vẫn từ bên trong tòa kim sơn này truyền đến, hai người không tin lại dùng thần niệm dò xét một lần nữa.
Kết quả...
Đột nhiên không gian phía trước hai người nổi lên sóng gió kịch liệt, trong nháy mắt thiên địa huyền khí ngưng tụ ra một cái huyết sắc hài cốt đại thủ, nặng nề nện về phía hai người.
- Phanh!
Hai người bay rớt ra ngoài, bán thần khí Hạo Xuyên mặc trên người loé lên tia sáng lấp lánh, ngăn cản lực lượng mạnh mẽ. Nhưng Hạo Dương lại thảm rồi, chiến giáp trước người vỡ vụn, nửa thân thể bị đánh cho huyết nhục mơ hồ.
Hai người bị đánh bay ra mấy trăm trượng, đập vào một ngọn núi nhỏ màu vàng nhạt, đánh cho ngọn núi sụp đổ, sau đó tiếp tục lăn lộn vài vòng, Hạo Dương trực tiếp ngất đi.
Không thể không nói lực phòng ngự của bán thần khí mạnh mẽ, Hạo Xuyên không có bị thương quá nặng, khóe miệng chỉ tuôn ra một ít máu tươi.
Mắt hắn lộ ra một chút tức giận, nhưng không dám nhiều lời. Vừa rồi lão quái này đã hạ thủ lưu tình, nếu không lúc này Hạo Dương đã bị chụp chết.
Cuối cùng Hạo Xuyên công tử oán hận nhìn Lục Ly đang hôn mê một cái, không nói gì thêm, ôm lấy Hạo Dương hôn mê, lấy ra thanh đồng chiến xa bay về nơi xa, rất nhanh đã biến mất ở cuối đường chân trời.
Lục Ly vẫn còn trong hôn mê, hắn không biết vừa rồi hắn tránh được một kiếp nạn. Hắn bị thương rất nghiêm trọng, quan trọng nhất là linh hồn vô cùng suy yếu, không có mấy ngày thì không cách nào phục hồi như cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Oanh...
Không gian phía trước Lục Ly hơi dao động, một lão đầu thấp bé, tóc tai trắng muốt xuất hiện ở trước người hắn, lão đầu này nhiều nhất chỉ cao một thước bốn gì đó, vóc người nhỏ gầy, gần như là da bọc xương, mặc màu trường bào đỏ như máu.
Một đầu tóc trắng kéo dài chạm đất, lông mi trắng dài, đứng ở trước mặt Lục Ly không biểu cảm, lão nhìn ra ngoài một hồi mới lẩm bẩm:
- Thật sự là Bất Diệt cảnh đỉnh phong mà, tại sao lại có thể chém giết Nhân Hoàng? Cái vuốt rồng kia là thần thông gì? Áo nghĩa sao? Hay là thần kỹ huyết mạch? Ồ... Bên trong Hồn Đàm tiểu tử này có dị bảo, vậy mà có thể ngăn cách linh hồn của lão phu dò xét. Đây là con cháu nhà ai? Với cảnh giới như thế đã dám xông xáo Hỗn Độn Luyện Ngục, còn dám giết người Hạo gia?
Lão đầu nhỏ gầy rất già, trên mặt trên tay đều là da lốm đốm, lão nhìn một hồi, tiếp theo suy nghĩ gì đó, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ, tiện tay vứt xuống trước người Lục Ly, nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, có khí phách, tính tình giống hệt với lão phu năm đó. Lão phu sắp phải bế quan, nếu như mấy năm sau lão phu thành công xuất quan, ngươi cũng có thể sống sót ở trong Kim Ngục mà nói... Lão phu sẽ thu ngươi làm đồ đệ, giờ chỉ có thể xem số phận của ngươi thôi.
- Oanh...
Lão đầu thấp bé đột ngột biến mất ở giữa không trung, xung quanh khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại Lục Ly nằm trên mặt đất như một khối tử thi.
...
Không biết qua bao lâu, Lục Ly yếu ớt tỉnh lại, sắc mặt hắn vẫn rất khó coi, mí mắt mở ra cũng có chút khó khăn.
Hắn hít thật sâu vài hơi, sau đó dùng thần niệm dò xét bốn phía, sau khi xác định không có ai hắn như trút được gánh nặng. Khó khăn ngồi xếp bằng lên, nuốt hai viên đan dược chữa thương bắt đầu khôi phục.
Một lúc lâu sau, thương thế của hắn đã khôi phục được một ít, rốt cục mắt cũng mở ra. Hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt mờ mịt quan sát cảnh vật bốn phía, vừa mới đi lại trong Kim Ngục không bao lâu, thiếu chút nữa đã muốn mạng của hắn, con đường sau đó sẽ khó đi như nào?
- Ồ?
Rất nhanh hắn phát hiện có cái gì không đúng, rõ ràng trong một tòa núi nhỏ nơi xa có dấu vết chiến đấu qua, hắn còn nhìn thấy có vết máu, hơn nữa vết máu không có hoàn toàn khô cạn, nhiều nhất thì mới mấy ngày thời gian.
- Tình huống gì đây?
Lục Ly nghĩ không ra, rõ ràng kia là vết máu của nhân loại, nếu mấy ngày trước có người chiến đấu ở gần đây, vì sao hắn vẫn còn sống?
- Đây là?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cục Lục Ly cũng nhìn thấy lệnh bài lão đầu nhỏ gầy để lại ở bên chân, đó là một khối mộc bài màu đỏ không biết được làm từ chất liệu gì, phía trên điêu khắc đồ án tinh xảo, còn có một chữ “Huyết” thật to. Trên lệnh bài kia có mùi máu tươi mãnh liệt, quan sát một lúc cũng cảm thấy huyết dịch toàn thân bắt đầu sôi trào, sát khí trên người không khống chế được tuôn ra.
Không cần đoán, lệnh bài kia tuyệt đối không phải mặt hàng bình thường. Hai mắt Lục Ly loé lên, trong lòng mơ hồ đoán được một chút chân tướng, rất có thể đám người Hạo Xuyên đã đuổi tới, nhưng lại bị một cường giả thần bí đánh lui.
- Huyết?
Lục Ly cẩn thận lật xem lệnh bài, thân thể đứng lên, thần niệm quét nhìn xung quanh. Nhưng hắn không cảm ứng được bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, xung quanh đây không có người.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, Lục Ly suốt đời không quên!
Lục Ly suy nghĩ một chút, tùy tiện cúi người về một cái phương hướng bái tạ, có ân tất báo, có thù tất trả, đây là tính cách của hắn. Có lẽ vị cường giả thần bí này chỉ tiện tay cứu hắn như cứu một con chó con mèo lưu lạc, nhưng hắn không thể không nhớ kỹ cái ân tình này.
Hắn không dám dừng lại, nhanh chóng ngồi lên Mệnh Luân bay đi, lão đầu râu tóc bạc trắng cũng không có xuất hiện qua.
Sau khi bay mấy ngàn dặm, Lục Ly tìm được một cái động trong núi nhỏ để ẩn nấp. Thương thế của hắn còn chưa có khôi phục, thân thể cần được điều trị tốt, đạt đến trạng thái đỉnh phong, mới có thể tiếp tục đi về phía trước, nếu không gặp phải nguy hiểm, hắn chỉ có thể bó tay chờ chết.
Lục Ly nghỉ ngơi ở đây năm ngày, một bên chữa thương, một bên tu luyện, thân thể mới hoàn toàn khôi phục.
Hắn bắt đầu lên đường bay về phía tây lần nữa, thời gian không còn nhiều lắm, trong vòng nửa năm hắn không đi vào được Trung Hoàng Giới, gia nhập Lãnh gia mà nói... Kịch độc ẩn nấp trong cốt tủy hắn sẽ ăn mòn toàn thân hắn, hắn sẽ biến thành một bộ xương đen nhánh, vĩnh viễn ở lại nơi đất khách quê người.
Lần này Lục Ly cũng rất bề bộn, khống chế Mệnh Luân bay sát sơn mạch, một khi cảm giác không đúng, sẽ lập tức đi đường vòng, vẻ mặt cũng vô cùng cung kính, sợ chọc giận lão quái tiềm ẩn trong Kim Ngục.
Phi hành sáu bảy ngày hết sức yên tĩnh, Lục Ly không biết mình đã tới địa phương nào rồi. Chỉ có thể mù quáng bay về phía tây, tìm kiếm dấu hiệu đặc biệt trên bản đồ phân biệt phương vị.
Ngày thứ tám!
Quá trình phi hành yên tĩnh bị phá vỡ, thế nhưng không phải là gặp phải kẻ địch, mà là Lục Ly phát hiện phía trước có người chiến đấu.
- Rầm rầm rầm...
Nơi xa truyền đến tiếng nổ rung trời, kim quang lấp lánh, thiên địa huyền khí hội tụ về bên kia, Lục Ly tùy ý liếc nhìn, cũng có thể cảm giác được ít nhất sáu bảy người đang giao chiến.
Chỉ nhìn một cái, Lục Ly đã không chần chờ, lập tức đi đường vòng bay sanh hướng bắc, thần tiên đánh nhau, hắn là một phàm nhân trêu chọc không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro