Lật thuyền tr...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Sau vẻn vẹn nửa ngày, Lục Ly lại đã trở về, nhưng mấy trăm Man tộc đi theo hắn khi trước lại đều biến mất.
Vẫn là một người một đao, vẫn cứ thế đứng ở bên ngoài đại bản doanh Man tộc, tay xách đao chỉ về phía Man tộc, khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt và khiêu khích.
Lần này vương tử Man tộc học thông minh, hắn không phẫn nộ lao ra, bởi vì hắn biết một khi hắn ra ngoài, liền sẽ có mấy trăm Man tộc chết oan chết uổng.
Dù sao thì mặt mũi cũng đã mất sạch, thế là vương tử Man tộc không thèm để ý nữa. Hắn hạ lệnh nghiêm cấm Man tộc ra ngoài, mặc kệ Lục Ly ở bên ngoài kêu la khiêu hấn thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần ở lại trong đại bản doanh, Lục Ly sẽ không dám tiến vào.
- Ha ha ha!
Lục Ly giơ đao nửa ngày, thấy Man tộc không có phản ứng, hắn bèn bật cười ha hả, phóng thích Long Ngâm thần kỹ quát to:
- Nghe nói Man tộc đều là dũng sĩ, hôm nay vừa nhìn lại khiến Lục mỗ rất là thất vọng. Xem ra dũng sĩ Man tộc đều đã chết sạch, chỉ còn lại một đám nạo chủng hèn nhát, tham sống sợ chết.
Lục Ly nói tiếng Nhân tộc, đại đa số Man tộc đều nghe không hiểu, trừ vương tử Man tộc. Nghe được lời này, tên vương tử Man tộc không khỏi lửa giận ngút trời, trên thân sát khí đằng đằng, đạp bước đi tới mấy bước, quát lớn:
- Nhãi ranh Nhân tộc, ngươi có gan thì đừng chạy, có dám ở lại đại chiến ba trăm hiệp với bản vương tử?
- Hả?
Lục Ly vốn chỉ định tùy ý khiêu hấn mấy câu, không ngờ vương tử Man tộc lại nghe hiểu được ngôn ngữ Nhân tộc, thậm chí còn biết nói chuyện.
Hắn cười, nhếch môi nói:
- Nếu đơn đả độc đấu, Lục mỗ há gì phải sợ? Ngươi là vương tử Man tộc đúng không? Có dám ra đây đơn độc quyết một trận tử chiến với Lục mỗ?
- Có gì mà không dám?
Trong mắt vương tử Man tộc lóe lên lãnh mang, tung người lao vụt tới, cường giả Man tộc đứng bên cạnh hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng theo sau.
- Hừ!
Lục Ly cười lạnh nói:
- Làm sao? Lại định quần ẩu? Man tộc các ngươi đơn đả độc đấu theo kiểu này đấy hả?
Vương tử Man tộc lập tức nổi giận, quét nhìn mấy chục tên Man tộc sau lưng, lải nhải kêu to vài tiếng, sau đó còn vung chùy đồng trong tay đánh bay một tên Ma tộc. Lúc này mới quát ngừng được đám hạ nhân, một thân một mình xông ra đại bản doanh ngay trước ánh mắt lo lắng của vô số Man tộc.
Lục Ly chậm rãi lùi ra sau, nơi này cách đại bản doanh Man tộc quá gần, hắn không dám chủ quan. Tên vương tử Man tộc thấy Lục Ly lui lại, lập tức phẫn nộ hét:
- Chẳng phải nói không trốn rồi ư? Tên nhãi ranh Nhân tộc, dừng lại đại chiến ba trăm hiệp với bản vương tử.
Lục Ly lại coi lời vương tử Man tộc như đánh rắm, rút lui ra xa vài dặm, đợi khi đến trên đỉnh một ngọn núi nhỏ mới ngừng lại, quát khẽ nói:
- Tới đi, ngươi là vương tử Man tộc, xem ra thân phận ngươi ở Man tộc hẳn là không thấp.
- Hừ!
Vương tử Man tộc một bên đuổi theo một bên ngạo nghễ nói:
- Bản vương tử tên là Thiết Duệ, là con cháu đời thứ chín trăm sáu mươi ba của Man Thần, nhãi ranh Nhân tộc, ngươi nghe cho kỹ đây, hôm nay ngươi sẽ được chết dưới tay Thiết Duệ, con cháu của Man Thần.
-
- Thiết Duệ …
Lục Ly thì thào, Mệnh Luân ngưng hiện nơi bụng dưới, thần niệm đảo qua trên thân Tiểu Bạch đang ngủ say trong tay áo, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, tỉnh lại, lát nữa sắp đại chiến.
Tiểu Bạch và Khương Khinh Linh cùng được thần quang bao phủ, nhờ đó hấp thu một bộ phận thần lực, đến sau nó một mực ngủ say. Trước đây Lục Ly có mấy lần gọi tỉnh Tiểu Bạch, nhưng sau khi tỉnh lại, rất nhanh nó lại lần nữa trầm ngủ, hẳn là đang luyện hóa những thần lực kia.
Tiểu Bạch mơ màng mở mắt ra, đầu nhỏ ló ra. Lúc này Thiết Duệ đã cuồng bạo vọt tới, Lục Ly không quả Tiểu Bạch, thân thể hơi lắc, phân thân tuôn hiện.
Hưu
Hơn sáu mươi tên phân thân tán ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó lại từ bốn phía vây giết tới Thiết Duệ. Tất cả phân thân đều khua múa chiến đao, từng mảnh từng mảnh bạch quang mang theo sát khí vô tận bao trùm lấy Thiết Duệ.
Thiết Duệ bị một đám phân thân vây quanh, lại không hề hoảng hốt, sừng thú màu đen trên đầu hắn phát sáng, tiếp đó vô số hồ quang điện lấp lánh mà ra, lấy thân thể hắn làm trung tâm hình thành nên một quang tráng bằng lôi điện đường kính mấy trượng, phân thân phàm là tới gần quang tráo đều tự động nổ tung, tan thành hư vô.
- Con cháu Man Thần quả nhiên bất phàm!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, trong lòng càng thêm cẩn thận, vương tử Man tộc tương tự như con em mười hai Vương tộc Trung Châu, đều có được thần thông đặc biệt. Lực lượng lôi điện này rõ ràng mạnh hơn Man tộc bình thường rất nhiều, phỏng chừng còn sẽ có thần thông khác nữa.
Thiết Duệ cấp tốc vọt tới, Lục Ly không dám để đối phương tới gần, đành phải không ngừng thả ra phân thân, vây tròn xoay quanh đối phương. Khiến hắn có chút yên tâm là tên Man tộc này hẳn không nhìn ra được đâu là chân thân, chỉ biết tấn công lung tung, ánh mắt chưa giây nào khóa chặt lên chân thân hắn cả.
Hây!
Chùy đồng trong tay Thiết Duệ rõ ràng mạnh hơn cả Man tộc bình thường không ít, xích sắt cũng càng dài, hơn nữa còn có màu ám kim, hắn khua múa chùy đồng, không ngừng đuổi giết từng phân thân của Lục Ly.
- Đến lúc rồi!
Lục Ly thăm dò thoáng chốc, trong lòng dần yên tâm, thần niệm hắn như một cơn gió mát quét tới, vô số thần niệm kim châm đâm xuyên tới, thoáng chốc liền xông vào trong đầu Thiết Duệ. Nếu có thể đâm vào Hồn Đàm Thiết Duệ, đồng nghĩa với tuyên án tử tên vương tử Man tộc này .
Ông!
Trong Hồn Đàm vương tử Man tộc đột nhiên sáng lên hắc quang, một đỉnh tròn màu đen hiện ra, trên đỉnh tròn có khắc các loại chim bay thú chạy, ngoài ra còn tự phù thần bí như ẩn như hiện. Nắp đỉnh tròn bất ngờ nảy lên, không ngừng có khí lưu màu đen rủ xuống, bao phủ lấy Hồn Đàm, kim châm chạm phải những khí lưu màu đen kia, tốc độ thoáng chốc giảm mạnh, rất khó đâm xuyên được vào trong Hồn Đàm Thiết Duệ.
- Quả nhiên có bảo vật phòng ngự linh hồn!
Lục Ly âm thầm gật đầu, lại cũng không nhụt chí, bởi vì kim châm linh hồn tuy đâm vào rất chậm, lại không phải không thể đâm vào.
Hồn Đàm hắn cũng lấp lánh quang mang, ngưng tụ ra một đạo thần niệm khác càng thêm cường đại, lần này thần niệm không phân thành kim châm, mà tạo ra mười mũi đao nhọn thần niệm sắc bén!
Thần niệm như gió mát thổi phất tới, thoáng chốc liền tràn vào trong không gian linh hồn Thiết Duệ, sau đó mười mũi đao nhọn đột nhiên đâm tới Hồn Đàm Thiết Duệ.
Một đạo thần niệm của Lục Ly có thể phân thành ngàn vạn kim châm, với hồn lực gần như tương đương, giờ đây lại chỉ chia thành mười mũi đao nhọn, uy lực tự nhiên cách biệt như trời với đất.
Quả nhiên!
Đao nhọn thần niệm bỗng chốc đâm vào trong Hồn Đàm vương tử Man tộc Thiết Duệ, hộ thuẫn lôi điện do Thiết Duệ ngưng tụ nháy mắt sụp đổ, chùy đồng chính đang vung vẫy cũng bất động, cả người đứng ngây ra đó, trên mặt chớp qua một tia thống khổ.
- Tốt!
Tròng mắt Lục Ly sáng lên quang mang vạn trượng, tung người bắn tới, trường đao cuốn theo tiếng xé gió bén nhọn vung lên định đánh chết tươi Thiết Duệ.
Ngao ngao
Phía Man tộc bạo động, bọn hắn thấy Thiết Duệ bất động, rõ ràng là đã trúng công kích linh hồn của Lục Ly. Mắt thấy Thiết Duệ sắp bị giết, bọn hắn đều điên rồi, như từng con mãnh thú xông giết về phía Lục Ly.
- Đã muộn!
Lục Ly cười lạnh, trên mặt hiện đầy vẻ âm sâm, hắn đứng trên Mệnh Luân, thoáng chốc liền đã áp sát Thiết Duệ, vung lên thần binh Long Đế nhắm chuẩn đầu Thiết Duệ trùng trùng phách xuống.
- Hắc hắc!
Lúc này, Thiết Duệ đang một mực nhắm mắt chợt mở bừng mắt ra, trên gương mặt khổng lồ lộ ra một tia giễu cợt, nhếch miệng cười nói:
- Nhãi ranh Nhân tộc, bản vương tử chính là con cháu Man Thần, ngươi thật tưởng rằng có thể dễ dàng giết chết được ta?
Ông!
Hai chiếc sừng thú trên đỉnh đầu Thiết Duệ lấp lánh lôi quang, một đạo lôi điện theo đó tràn vào trong Hồn Đàm hắn, đụng nát thần niệm Lục Ly. Đồng thời, một đạo lôi điện khác cũng bay vút mà ra, đánh trúng lên người Lục Ly
- Trúng kế!
Linh hồn và thân thể Lục Ly đều khẽ run lên, lúc này hắn mới chợt hiểu ra, Thiết Duệ cố ý để hắn dùng đao nhọn thần niệm đánh vào Hồn Đàm, mục đích chính là nhằm khóa chặt chân thân, sau đó đánh giết hắn!
Xuy xuy!
Lôi điện vừa quấn tới, Lục Ly lập tức cảm giác được toàn thân nhói đau, trên da và đầu tóc đều truyền đến mùi cháy khét, thân thể theo bản năng khe khẽ run lên, hoàn toàn mất đi khống chế.
- Man Thần Đỉnh!
Thiết Duệ bạo rống một tiếng, trên đầu hắn lóe lên hắc quang, một đỉnh tròn nho nhỏ xinh xắn xuất hiện, sau đó cấp tốc biến lớn, nắp đỉnh mở rộng, một cỗ hấp lực khủng bố bao trùm lấy Lục Ly.
- Lật thuyền trong mương!
Cả người Lục Ly mất đi khống chế, bay về phía đỉnh tròn, rất nhanh liền bị đỉnh tròn hút vào. Tiếp đó nắp đỉnh lóe lên quang mang, hợp làm một thể với đỉnh tròn, cuối cùng thu nhỏ trở lại, rơi vào trong tay Thiết Duệ.
- Ha ha ha ha!
Thiết Duệ bật cười ha hả, thần sắc tràn đầy tự đắc nói:
- Ai cũng bảo Man tộc chúng ta đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nếu đúng thật là vậy, Man tộc chúng ta sớm đã tuyệt diệt từ lâu, sao còn có thể nhất thống Bắc Man đại địa? Tiểu tử Nhân tộc, ngươi đã quá coi thường chúng ta.
Vẫn là một người một đao, vẫn cứ thế đứng ở bên ngoài đại bản doanh Man tộc, tay xách đao chỉ về phía Man tộc, khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt và khiêu khích.
Lần này vương tử Man tộc học thông minh, hắn không phẫn nộ lao ra, bởi vì hắn biết một khi hắn ra ngoài, liền sẽ có mấy trăm Man tộc chết oan chết uổng.
Dù sao thì mặt mũi cũng đã mất sạch, thế là vương tử Man tộc không thèm để ý nữa. Hắn hạ lệnh nghiêm cấm Man tộc ra ngoài, mặc kệ Lục Ly ở bên ngoài kêu la khiêu hấn thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần ở lại trong đại bản doanh, Lục Ly sẽ không dám tiến vào.
- Ha ha ha!
Lục Ly giơ đao nửa ngày, thấy Man tộc không có phản ứng, hắn bèn bật cười ha hả, phóng thích Long Ngâm thần kỹ quát to:
- Nghe nói Man tộc đều là dũng sĩ, hôm nay vừa nhìn lại khiến Lục mỗ rất là thất vọng. Xem ra dũng sĩ Man tộc đều đã chết sạch, chỉ còn lại một đám nạo chủng hèn nhát, tham sống sợ chết.
Lục Ly nói tiếng Nhân tộc, đại đa số Man tộc đều nghe không hiểu, trừ vương tử Man tộc. Nghe được lời này, tên vương tử Man tộc không khỏi lửa giận ngút trời, trên thân sát khí đằng đằng, đạp bước đi tới mấy bước, quát lớn:
- Nhãi ranh Nhân tộc, ngươi có gan thì đừng chạy, có dám ở lại đại chiến ba trăm hiệp với bản vương tử?
- Hả?
Lục Ly vốn chỉ định tùy ý khiêu hấn mấy câu, không ngờ vương tử Man tộc lại nghe hiểu được ngôn ngữ Nhân tộc, thậm chí còn biết nói chuyện.
Hắn cười, nhếch môi nói:
- Nếu đơn đả độc đấu, Lục mỗ há gì phải sợ? Ngươi là vương tử Man tộc đúng không? Có dám ra đây đơn độc quyết một trận tử chiến với Lục mỗ?
- Có gì mà không dám?
Trong mắt vương tử Man tộc lóe lên lãnh mang, tung người lao vụt tới, cường giả Man tộc đứng bên cạnh hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng theo sau.
- Hừ!
Lục Ly cười lạnh nói:
- Làm sao? Lại định quần ẩu? Man tộc các ngươi đơn đả độc đấu theo kiểu này đấy hả?
Vương tử Man tộc lập tức nổi giận, quét nhìn mấy chục tên Man tộc sau lưng, lải nhải kêu to vài tiếng, sau đó còn vung chùy đồng trong tay đánh bay một tên Ma tộc. Lúc này mới quát ngừng được đám hạ nhân, một thân một mình xông ra đại bản doanh ngay trước ánh mắt lo lắng của vô số Man tộc.
Lục Ly chậm rãi lùi ra sau, nơi này cách đại bản doanh Man tộc quá gần, hắn không dám chủ quan. Tên vương tử Man tộc thấy Lục Ly lui lại, lập tức phẫn nộ hét:
- Chẳng phải nói không trốn rồi ư? Tên nhãi ranh Nhân tộc, dừng lại đại chiến ba trăm hiệp với bản vương tử.
Lục Ly lại coi lời vương tử Man tộc như đánh rắm, rút lui ra xa vài dặm, đợi khi đến trên đỉnh một ngọn núi nhỏ mới ngừng lại, quát khẽ nói:
- Tới đi, ngươi là vương tử Man tộc, xem ra thân phận ngươi ở Man tộc hẳn là không thấp.
- Hừ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương tử Man tộc một bên đuổi theo một bên ngạo nghễ nói:
- Bản vương tử tên là Thiết Duệ, là con cháu đời thứ chín trăm sáu mươi ba của Man Thần, nhãi ranh Nhân tộc, ngươi nghe cho kỹ đây, hôm nay ngươi sẽ được chết dưới tay Thiết Duệ, con cháu của Man Thần.
-
- Thiết Duệ …
Lục Ly thì thào, Mệnh Luân ngưng hiện nơi bụng dưới, thần niệm đảo qua trên thân Tiểu Bạch đang ngủ say trong tay áo, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, tỉnh lại, lát nữa sắp đại chiến.
Tiểu Bạch và Khương Khinh Linh cùng được thần quang bao phủ, nhờ đó hấp thu một bộ phận thần lực, đến sau nó một mực ngủ say. Trước đây Lục Ly có mấy lần gọi tỉnh Tiểu Bạch, nhưng sau khi tỉnh lại, rất nhanh nó lại lần nữa trầm ngủ, hẳn là đang luyện hóa những thần lực kia.
Tiểu Bạch mơ màng mở mắt ra, đầu nhỏ ló ra. Lúc này Thiết Duệ đã cuồng bạo vọt tới, Lục Ly không quả Tiểu Bạch, thân thể hơi lắc, phân thân tuôn hiện.
Hưu
Hơn sáu mươi tên phân thân tán ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó lại từ bốn phía vây giết tới Thiết Duệ. Tất cả phân thân đều khua múa chiến đao, từng mảnh từng mảnh bạch quang mang theo sát khí vô tận bao trùm lấy Thiết Duệ.
Thiết Duệ bị một đám phân thân vây quanh, lại không hề hoảng hốt, sừng thú màu đen trên đầu hắn phát sáng, tiếp đó vô số hồ quang điện lấp lánh mà ra, lấy thân thể hắn làm trung tâm hình thành nên một quang tráng bằng lôi điện đường kính mấy trượng, phân thân phàm là tới gần quang tráo đều tự động nổ tung, tan thành hư vô.
- Con cháu Man Thần quả nhiên bất phàm!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, trong lòng càng thêm cẩn thận, vương tử Man tộc tương tự như con em mười hai Vương tộc Trung Châu, đều có được thần thông đặc biệt. Lực lượng lôi điện này rõ ràng mạnh hơn Man tộc bình thường rất nhiều, phỏng chừng còn sẽ có thần thông khác nữa.
Thiết Duệ cấp tốc vọt tới, Lục Ly không dám để đối phương tới gần, đành phải không ngừng thả ra phân thân, vây tròn xoay quanh đối phương. Khiến hắn có chút yên tâm là tên Man tộc này hẳn không nhìn ra được đâu là chân thân, chỉ biết tấn công lung tung, ánh mắt chưa giây nào khóa chặt lên chân thân hắn cả.
Hây!
Chùy đồng trong tay Thiết Duệ rõ ràng mạnh hơn cả Man tộc bình thường không ít, xích sắt cũng càng dài, hơn nữa còn có màu ám kim, hắn khua múa chùy đồng, không ngừng đuổi giết từng phân thân của Lục Ly.
- Đến lúc rồi!
Lục Ly thăm dò thoáng chốc, trong lòng dần yên tâm, thần niệm hắn như một cơn gió mát quét tới, vô số thần niệm kim châm đâm xuyên tới, thoáng chốc liền xông vào trong đầu Thiết Duệ. Nếu có thể đâm vào Hồn Đàm Thiết Duệ, đồng nghĩa với tuyên án tử tên vương tử Man tộc này .
Ông!
Trong Hồn Đàm vương tử Man tộc đột nhiên sáng lên hắc quang, một đỉnh tròn màu đen hiện ra, trên đỉnh tròn có khắc các loại chim bay thú chạy, ngoài ra còn tự phù thần bí như ẩn như hiện. Nắp đỉnh tròn bất ngờ nảy lên, không ngừng có khí lưu màu đen rủ xuống, bao phủ lấy Hồn Đàm, kim châm chạm phải những khí lưu màu đen kia, tốc độ thoáng chốc giảm mạnh, rất khó đâm xuyên được vào trong Hồn Đàm Thiết Duệ.
- Quả nhiên có bảo vật phòng ngự linh hồn!
Lục Ly âm thầm gật đầu, lại cũng không nhụt chí, bởi vì kim châm linh hồn tuy đâm vào rất chậm, lại không phải không thể đâm vào.
Hồn Đàm hắn cũng lấp lánh quang mang, ngưng tụ ra một đạo thần niệm khác càng thêm cường đại, lần này thần niệm không phân thành kim châm, mà tạo ra mười mũi đao nhọn thần niệm sắc bén!
Thần niệm như gió mát thổi phất tới, thoáng chốc liền tràn vào trong không gian linh hồn Thiết Duệ, sau đó mười mũi đao nhọn đột nhiên đâm tới Hồn Đàm Thiết Duệ.
Một đạo thần niệm của Lục Ly có thể phân thành ngàn vạn kim châm, với hồn lực gần như tương đương, giờ đây lại chỉ chia thành mười mũi đao nhọn, uy lực tự nhiên cách biệt như trời với đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên!
Đao nhọn thần niệm bỗng chốc đâm vào trong Hồn Đàm vương tử Man tộc Thiết Duệ, hộ thuẫn lôi điện do Thiết Duệ ngưng tụ nháy mắt sụp đổ, chùy đồng chính đang vung vẫy cũng bất động, cả người đứng ngây ra đó, trên mặt chớp qua một tia thống khổ.
- Tốt!
Tròng mắt Lục Ly sáng lên quang mang vạn trượng, tung người bắn tới, trường đao cuốn theo tiếng xé gió bén nhọn vung lên định đánh chết tươi Thiết Duệ.
Ngao ngao
Phía Man tộc bạo động, bọn hắn thấy Thiết Duệ bất động, rõ ràng là đã trúng công kích linh hồn của Lục Ly. Mắt thấy Thiết Duệ sắp bị giết, bọn hắn đều điên rồi, như từng con mãnh thú xông giết về phía Lục Ly.
- Đã muộn!
Lục Ly cười lạnh, trên mặt hiện đầy vẻ âm sâm, hắn đứng trên Mệnh Luân, thoáng chốc liền đã áp sát Thiết Duệ, vung lên thần binh Long Đế nhắm chuẩn đầu Thiết Duệ trùng trùng phách xuống.
- Hắc hắc!
Lúc này, Thiết Duệ đang một mực nhắm mắt chợt mở bừng mắt ra, trên gương mặt khổng lồ lộ ra một tia giễu cợt, nhếch miệng cười nói:
- Nhãi ranh Nhân tộc, bản vương tử chính là con cháu Man Thần, ngươi thật tưởng rằng có thể dễ dàng giết chết được ta?
Ông!
Hai chiếc sừng thú trên đỉnh đầu Thiết Duệ lấp lánh lôi quang, một đạo lôi điện theo đó tràn vào trong Hồn Đàm hắn, đụng nát thần niệm Lục Ly. Đồng thời, một đạo lôi điện khác cũng bay vút mà ra, đánh trúng lên người Lục Ly
- Trúng kế!
Linh hồn và thân thể Lục Ly đều khẽ run lên, lúc này hắn mới chợt hiểu ra, Thiết Duệ cố ý để hắn dùng đao nhọn thần niệm đánh vào Hồn Đàm, mục đích chính là nhằm khóa chặt chân thân, sau đó đánh giết hắn!
Xuy xuy!
Lôi điện vừa quấn tới, Lục Ly lập tức cảm giác được toàn thân nhói đau, trên da và đầu tóc đều truyền đến mùi cháy khét, thân thể theo bản năng khe khẽ run lên, hoàn toàn mất đi khống chế.
- Man Thần Đỉnh!
Thiết Duệ bạo rống một tiếng, trên đầu hắn lóe lên hắc quang, một đỉnh tròn nho nhỏ xinh xắn xuất hiện, sau đó cấp tốc biến lớn, nắp đỉnh mở rộng, một cỗ hấp lực khủng bố bao trùm lấy Lục Ly.
- Lật thuyền trong mương!
Cả người Lục Ly mất đi khống chế, bay về phía đỉnh tròn, rất nhanh liền bị đỉnh tròn hút vào. Tiếp đó nắp đỉnh lóe lên quang mang, hợp làm một thể với đỉnh tròn, cuối cùng thu nhỏ trở lại, rơi vào trong tay Thiết Duệ.
- Ha ha ha ha!
Thiết Duệ bật cười ha hả, thần sắc tràn đầy tự đắc nói:
- Ai cũng bảo Man tộc chúng ta đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nếu đúng thật là vậy, Man tộc chúng ta sớm đã tuyệt diệt từ lâu, sao còn có thể nhất thống Bắc Man đại địa? Tiểu tử Nhân tộc, ngươi đã quá coi thường chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro