Bất Diệt Long Đế

Linh Phong

Yêu Dạ

2024-11-06 10:53:20

Hơn một canh giờ sau, mọi người tới trước một dãy núi to lớn, toàn bộ dãy núi này bị sương mù màu đen vờn quanh, từ xa nhìn lại liền cảm thấy rất nguy hiểm, rất tà ác, không thể tiến tới gần.

Lục Ly dùng thần niệm quét nhìn, phát hiện xung quanh đều có ám vệ ẩn nấp, Lãnh Vô Thương cười giải thích:

- Vùng núi này là cấm địa, bên trong bố trí mười mấy tầng cấm chế, còn có mấy vị lão tổ trấn thủ, không phải người nhà ta ai cũng không vào được.

Chiến xa tới gần dãy núi, mấy đạo thần niệm mạnh mẽ dò xét đi ra, sau khi xác định là đám người Lãnh Vô Thương, thì thần niệm rút đi. Làn sương mù dày đặc tản ra thành một cái lối đi, hai chiếc chiến xa một trước một sau bay vào.

Trên đường không có bất kỳ ngăn trở nào, bay vào phủ địa trong núi lớn, nơi đó có vài toà lâu đài màu đen to lớn, chiến xa dừng ở bên ngoài một tòa lâu đài.

- Đi thôi, Lục huynh!

Lãnh Vô Thương đứng lên, mang theo Lục Ly đi ra phía ngoài, hai người phi thân xuống, trưởng lão Lãnh gia Lãnh Vô Song vội vàng đi theo.

Trên một chiếc chiến xa khác, Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Lãnh Bất Ky và vị trưởng lão Lãnh Thiên Bá cũng phi thân bay ra.

- Vô Hinh tiểu thư khoẻ không!

Lục Ly lập tức bay ra bộ mặt trư ca nhìn Lãnh Vô Hinh, sau đó mới chào hỏi đám người Lãnh Vô Mật, Lãnh Bất Ky. Lãnh Vô Hinh thì tỏ vẻ lãnh đạm, còn Lãnh Vô Mật lại cười rất ngọt ngào, bộ mặt ngây thơ lãng mạn.

Mọi người đi vào phía trong tòa thành, tới trước một cái thiên điện, Lục Ly thấy ở đây có một cái truyền tống môn to lớn, bên cạnh có hai vị Địa Tiên thủ hộ.

- Tham kiến hai vị lão tổ!

Bốn người Lãnh Vô Thương và cả Lãnh Vô Song, Lãnh Thiên Bá đều khom mình hành lễ, Lục Ly cũng cung kính khom người theo. Hai vị lão giả mở mắt, hơi gật đầu, tán thưởng nhìn Lãnh Vô Thương một cái, sau đó tiện tay đánh ra một tia sáng màu đen bắn vào trong truyền tống môn, nói:

- Vào đi, tu luyện cho tốt.

- Tạ lão tổ!

Đám người Lãnh Vô Thương hành lễ lần nữa, sau đó cả nhóm người đi đến truyền tống đại môn, Lục Ly đi theo đám người Lãnh Vô Thương. Hai vị lão tổ cũng không có liếc hắn một cái, xem ra Lãnh gia đã sớm thông báo rồi.

Ánh sáng trắng chợt lóe, trời đất quay cuồng, Lục Ly không biết truyền tống bao lâu mới cảm giác mình đứng trên mặt đất, hai tay hắn chống đỡ, lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, ánh mắt quét nhìn bốn phía.

Đám người Lãnh Vô Thương đứng ở bên cạnh, Lãnh Vô Hinh, Lãnh Bất Ky ra vẻ khinh miệt, Lãnh Vô Thương có một ít quan tâm nhìn Lục Ly nói:

- Lục huynh không sao chứ?

- Hắc hắc!

Lục Ly hơi lúng túng đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người nói:

- Cảnh giới thấp, khiến chư vị chê cười rồi.

Sau khi nói xong, Lục Ly tò mò quan sát bốn phía, phát hiện mình ở trong một mảnh rừng rậm, khắp nơi đều là sương mù, tầm nhìn chỉ còn lại vài trăm thước.

- Ồ?

Thời điểm Lục Ly muốn dùng thần niệm xuyên qua sương mù, lại phát hiện thần niệm không dò xét được ở chỗ này, hắn kinh ngạc nhìn Lãnh Vô Thương hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nơi đây không thể dùng thần niệm dò xét sao?

- Ừ!

Lãnh Vô Thương nhìn bầu trời nói:

- Toàn bộ trong cấm địa đều có cấm chế mạnh mẽ, nơi đây không chỉ không dùng thần niệm dò xét được, mà còn không thể phi hành quá cao, vượt qua ngàn trượng sẽ bị hôn mê rơi xuống.

- Đi thôi

Dường như Lãnh Vô Hinh nhìn Lục Ly càng lúc càng khó chịu, lạnh nhạt đi về phía trước. Lãnh Vô Thương lúng túng cười một tiếng, thấp giọng giải thích:

- Tính tình Vô Hinh tỷ hơi lạnh lùng, Lục huynh bỏ qua cho.

- Ta lại ưa thích tính cách như vậy, băng sơn nữ thần.

Lục Ly không chút để ý, trong đôi mắt toàn là vẻ yêu thương, bộ dạng đê tiện, đám người Lãnh Vô Thương thấy vậy không biết nói gì.

Mọi người nhanh chóng đi về phía trước, tất cả không có lấy ra bảo vật phi hành, cứ đi bộ về phía trước. Lục Ly đi được một lát, phát hiện nơi đây toàn là cây Phong, khắp nơi đều là lá Phong màu hồng, cảnh sắc không có gì thay đổi, thì nghi hoặc hỏi:

- Vô Thương công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Chúng ta đi Hằng Hà, Lục ca ca!

Lãnh Vô Thương còn chưa trả lời, Lãnh Vô Mật đã cười ngọt ngào giải thích:

- Trong Cổ Thần Cấm Địa toàn là cây Phong, không thể cảm giác phương hướng, chúng ta chỉ có thể đi thẳng về phía trước, sau khi tìm được Hằng Hà mới có thể xác định đi về phía trước như thế nào.

- Vậy sao!

Lục Ly nhìn chung quanh, hết sức tò mò, vì sao nơi đây lại có đủ loại cây Phong? Chẳng lẽ khi còn sống Hằng Đế ưa thích cây Phong sao? Thế nhưng khắp nơi toàn là lá phong màu đỏ nhìn rất đẹp mắt.

Xung quanh tràn ngập sương mù dày đặc, đập vào mắt chính là cây Phong, đi lại như vậy sẽ hết sức khô khan, cũng may có hai đại mỹ nữ đi cùng.

- Vì sao không bay sát đất? Tốc độ như vậy sẽ mau hơn một chút.

Lục Ly nhàn rỗi nhàm chán, lại tán gẫu với Lãnh Vô Mật.

Dường như Lãnh Vô Mật rất thích nói chuyện phiếm với Lục Ly, cười nói:

- Tốt nhất không nên phi hành ở Cổ Thần Cấm Địa, tốc độ cũng không nên quá nhanh, những cây Phong này rất kỳ lạ. Ngộ nhỡ đụng vào, nói không chừng sẽ đụng chạm cấm chế, rồi bị truyền tống rời đi.

- Hoá ra là như vậy!

Lục Ly bừng tỉnh, tán thưởng nói:

- Vô Mật tiểu thư biết thật nhiều, thật lợi hại. Đúng rồi, lần này nàng đi vào cảm ngộ áo nghĩa, chuẩn bị xung kích Nhân Hoàng cảnh sao?

- Đúng rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lãnh Vô Mật không chút giấu diếm nói:

- Nơi đây có rất nhiều địa phương hàm chứa Thiên Vận Đạo Ngân, tất cả đều do Hằng Đế lưu lại. Vận khí tốt sẽ có thể cảm ngộ một ít áo nghĩa ở bên trong, lần này ta đi vào chính là muốn xung kích Nhân Hoàng, Vô Hinh tỷ tỷ và Vô Thương ca ca cũng ở đây cảm ngộ áo nghĩa lợi hại đấy.

- Thiên Vận Đạo Ngân!

Lục Ly âm thầm nhớ kỹ, mở to mắt nhìn xung quanh, có người nào chê ít áo nghĩa đâu? Dung hợp được áo nghĩa cấp thấp, sẽ có thể tiến giai biến thành áo nghĩa mạnh hơn, áo nghĩa càng mạnh chiến lực càng mạnh.

- Hì hì

Lãnh Vô Mật uốn ba tất lưỡi nói:

- Lục ca ca, cây Phong không có Đạo Ngân đâu, trong lịch sử có rất nhiều người đi vào nhưng đều không cảm ngộ được áo nghĩa, ngươi đừng lãng phí thời gian. Lát nữa chúng ta men theo Hằng Hà đi xuống dưới, sẽ tới một chỗ bảo địa, nơi đó rất nhiều Đạo Ngân, đến lúc đó ngươi có thể tìm hiểu một phen.

- Được, được!

Lục Ly gật đầu lia lịa, sau khi tu luyện đến Quân Hầu cảnh, càng cần áo nghĩa, nếu như không cảm ngộ được một cái áo nghĩa mạnh mẽ, cuộc đời này cũng không có hi vọng đột phá Nhân Hoàng.

Quân Hầu chẳng qua là chư hầu một phương, Nhân Hoàng lại là nhân trung chi hoàng. Giữa Quân Hầu và Nhân Hoàng có khoảng cách to lớn, người bình thường không thể vượt qua, một khi vượt qua nhất định sẽ đến một phương thiên địa khác.

- Thu ô, thu ô.

Sau khi đi về phía trước ba nén hương thời gian, đột nhiên có âm thanh quái dị vang lên, Lãnh Vô Hinh đi ở phía trước nhất lập tức dừng lại, ngồi xếp bằng ở phía trên lá phong thật dày.

Đám người Lãnh Vô Thương cũng giống như thế, Lục Ly chỉ biết ngây ngốc đứng, Lãnh Vô Mật vội vàng đưa tay lôi kéo hắn, nói:

- Lục ca ca, đây là Linh Phong đặc biệt trong cấm địa, trong Linh Phong có quái thanh kèm theo công kích linh hồn. Đợi lát nữa sẽ hơi khó chịu một chút, ngươi phải nghĩ biện pháp chống đỡ, tuyệt đối không thể đi va chạm cây Phong xung quanh, nếu không chúng ta chỉ có thể đánh ngươi ngất xỉu.

- Linh Phong?

Lục Ly nhướng mày, linh hồn của hắn không quá mạnh, một đám Nhân Hoàng và hai vị Địa Tiên đều căng thẳng như vậy, lát nữa hắn có đau đến mức lăn lộn đầy đất không?

Hắn vội vàng ngồi xếp bằng lại, căng thẳng chờ đợi, quả nhiên không bao lâu sau có một đạo cuồng phong thổi qua. Vậy mà cơn gió kia lại hữu hình, nhìn giống như là một cây lông vũ trong suốt đang bay múa ở giữa không trung, từng đạo âm thanh quỷ dị vang lên, chui thẳng vào trái tim người, vang lên ở trong linh hồn.

- Hít.

Lãnh Vô Mật ở bên cạnh rên lên một tiếng, vẻ mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thống khổ, chân mày Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Hinh cũng nhíu chặt, hiển nhiên đang thừa nhận thống khổ to lớn.

- Ầm

Bên trong linh hồn Lục Ly lấp lánh ngân quang, ngân long ở bên trong Hồn Đàm uốn lượn bay lên, hắn trừ màng nhĩ cảm giác hơi đau một ít ra, thì linh hồn không có nhận bất kỳ tấn công nào.

- Ồ?

Lục Ly không có lăn lộn trên mặt đất giống như trong dự liệu của mọi người, khiến hai vị Địa Tiên chú ý, sau đó đám người Lãnh Vô Thương dồn dập mở mắt quét nhìn tới đây, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Không phải bọn họ không có bảo vật phòng ngự linh hồn, mà là những Linh Phong này có thể không nhìn bảo vật phòng ngự linh hồn, trực tiếp tấn công linh hồn. Địa Tiên cũng đỡ không nổi, vậy mà Lục Ly lại không có một chút chuyện nào?

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0