Lôi đình chi nộ
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Mây đen áp thành, cuồng phong gào thét, mưa xối xả như trút nước, nước mưa lạnh lẽo đánh lên mặt biển, làm nổi lên tầng tầng hơi nước.
- Hưu...
Hai chiếc hoàng kim chiến xa phá không bay đi, Lục Ly và Hồ Lang ngồi một chiếc, Cổ Mẫn và năm vị trưởng lão Cổ gia ngồi một chiếc, bay về phía tây.
- Rầm rầm rầm...
Mặc dù là ban ngày, nhưng bầu trời phía tây lại đen đến dọa người, giống như đêm tối. Bên trong mây đen như có vô số nộ long gào thét di chuyển, từng đạo hồ quang điện dài hẹp tựa như những con rết dữ tợn cuồng vũ đầy trời, mặc dù chưa nhích tới gần, nhưng hơi thở ngột ngạt bên kia đã tràn ngập tới, khiến mấy vị trưởng lão Cổ gia cũng có chút không dám đi về phía trước.
- Các ngươi tản ra xung quanh dò xét là được!
Hồ Lang phất phất tay, đám người Cổ gia vốn chẳng thích tới gần khu vực lôi bạo, vừa nghe Hồ Lang nói thế lập tức thu hồi chiến xa, bay ra bốn phía, dò xét tình huống xung quanh.
Lục Ly và Hồ Lang tiếp tục nhích tới gần phía trước, mưa càng lúc càng lớn, cuồng phong thổi khiến tốc độ chiến xa trở nên chậm chạp. Chiến xa có vòng bảo hộ, nên hai người Lục Ly không đến nỗi bị mưa làm cho ướt sũng.
- Ở đây được chưa?
Hồ Lang thấy phía trước lôi bạo đã rất khủng bố rồi, vô số lôi xà phá không hạ xuống, bắn vào trong nước, cảm giác từng đạo lôi điện buông xuống như nối liền với biển cả, nếu như tiến vào khu vực lôi bạo, sợ là bị đánh đến mức cặn bã cũng không còn.
- Gần hơn chút nữa!
Khoảng cách tới gần lôi bạo vẫn còn vạn trượng, không thể cảm ứng được sự bá đạo của lôi điện, Hồ Lang sợ hắn gặp chuyện không may nên cẩn thận từng tý, nhưng Lục Ly lại biết xung quanh vẫn là khu vực tuyệt đối an toàn.
Hồ Lang chỉ có thể tiếp tục khống chế chiến xa nhích tới gần phía trước, tiếp tục đi về phía trước năm ngàn trượng, Hồ Lang cũng không muốn đi tiếp nữa.
Lục Ly không ép, lôi hồ tán loạn, quả thực gần chút nữa sẽ dễ dàng gặp chuyện không may, tốc độ lôi điện nhanh như vậy, đến lúc đó chạy cũng không chạy được.
- Xích xích...
Một con tiểu thú từ trong tay áo Lục Ly chui ra, mắt nhỏ còn mơ màng, hiển nhiên là bị tiếng sấm rền rung trời làm thức tỉnh.
Lục Ly cưng chiều sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại không để ý đến Lục Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khu vực lôi bạo phía trước, trong ánh mắt bắn ra từng tia sáng lấp lánh.
- Hưu...
Đột nhiên, Tiểu Bạch hóa thành một đạo bạch quang, bắn thẳng đến khu vực lôi bạo, Lục Ly và Hồ Lang nhất thời kinh hãi. Lục Ly vốn định hét lớn một tiếng để Tiểu Bạch trở lại, nhưng sau đó nhớ tới cái gì, liền ngậm miệng lại, trong mắt vẫn khẩn trương như cũ.
- Ly thiếu, có muốn ta giúp ngươi đi bắt nó về không?
Hồ Lang khẩn trương, vật nhỏ này uống lộn thuốc rồi sao? Dám chạy vào khu vực lôi bạo?
- Không cần!
Lục Ly khoát tay áo, Tiểu Bạch bị lôi điện tôi luyện hơn nửa năm ở bên trong Man Thần Đỉnh, nên nhục thể của nó rất mạnh, nếu lúc này dám xông vào khu vực lôi bạo, đương nhiên là có lòng tin.
- Oanh...
Thân thể Tiểu Bạch vừa mới xông vào khu vực lôi bạo, trong nháy mắt đã bị một đạo lôi điện thô to đánh trúng, thân thể nhỏ bé của nó bị đánh rơi vào trong nước. Con ngươi co rụt lại, thần niệm lập tức quét xuống dưới biển.
- Chuyện này...
Thần niệm Hồ Lang đã sớm quét đi qua, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Dưới biển có một đạo bạch ảnh bay vụt lên, ngạo nghễ phóng đến chỗ một đạo lôi điện to lớn, cặp mắt nhỏ lấp lánh, giống như đây không phải là lôi điện khủng bố, mà là đồ ăn ngon nhất.
- Vật nhỏ này quá biến thái!
Thấy Tiểu Bạch lần lượt bị đánh xuống, rồi lại bay vụt lên, Hồ Lang cũng không biết nói gì. Ở bên trong Hỏa Ngục, Tiểu Bạch thừa nhận một kích của Hỏa Báo Vương không chết, vốn đã khiến đám người Hồ Lang thay đổi cách nhìn với Tiểu Bạch, lúc này lại càng âm thầm líu lưỡi.
Hồ Lang nhìn một lát, rồi hỏi Lục Ly:
- Ly thiếu, tiểu thú của ngươi là thú hoàng à?
- Trên phương diện lực phòng ngự hẳn là tiếp cận thú hoàng rồi.
Lục Ly nói nước đôi, hắn cũng không rõ ràng tình huống của Tiểu Bạch lắm, chỉ biết sau khi Tiểu Bạch được thần lực cải tạo, khẳng định là biến dị. Về phần sau này Tiểu Bạch có thể đi bao xa, ai cũng không dự đoán được.
Hai người Lục Ly trầm mặc đứng bên ngoài khu vực lôi bạo, nhìn Tiểu Bạch lần lượt bị đánh xuống, lại lần lượt từ trong biển bắn ra. Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia đều chưa có trở về, hiển nhiên xung quanh rất an toàn, không có cường giả ẩn nấp.
Khu vực xung quanh đây vốn không có cường giả, lôi bạo kinh khủng như thế ai lại nhàm chán tới quan sát, trốn còn không kịp đây này.
Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một lát, quyết định mặc kệ nó, dù sao lôi đình cũng không đánh chết được nó, nó thích chơi như nào thì chơi.
Hắn tĩnh tâm lại cẩn thận quan sát lôi đình trên bầu trời, tính toán cảm ngộ một ít đồ vật ở bên trong. Áo nghĩa là thể hiện thiên địa pháp tắc, nhất định lôi đình này cũng là một loại thiên địa pháp tắc, là một trong những lực lượng thần kỳ nhất mạnh mẽ nhất thiên nhiên. Nếu có thể tìm được một chút cảm ngộ ở trong đó, vậy thì có thể cảm ngộ áo nghĩa.
Áo nghĩa là thứ có ai ngại nhiều đâu?
Khu vực lôi bạo rất rộng, ước chừng bao phủ khu vực mấy trăm dặm. Mấy trăm dặm phía trước đều có lôi đình buông xuống, tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, bên trong lôi đình tràn ngập hơi thở khủng bố, khỏi cần phải nghi ngờ năng lượng khủng bố hàm chứa bên trong, nó có thể xé rách vô số sinh vật nhỏ yếu...
Hồ Lang thấy Lục Ly ngơ ngẩn quan sát, cũng không quấy rầy hắn, thân thể chợt lóe lên, đi dạo xung quanh một vòng. Hắn phát hiện trưởng lão Cổ gia và Cổ Mẫn đều dò xét ở xung quanh, nên hơi an tâm trở lại bên trong chiến xa, đứng ở bên cạnh Lục Ly nhìn lôi hải nơi xa.
Tự nhiên Hồ Lang biết bên trong mảnh lôi hải phía trước, bao hàm vô số loại áo nghĩa mạnh mẽ, đừng nói Hồ Lang, cho dù Cổ Mẫn và các trưởng lão Cổ gia cũng biết. Vấn đề là đồ vật như áo nghĩa không phải muốn cảm ngộ là có thể cảm ngộ được, đừng nói ở đây quan sát mấy ngày, cho dù ở đây mấy năm, cũng không nhất định cảm ngộ được.
Hồ Lang nhìn mấy canh giờ, nội tâm không có bất kỳ cảm ngộ nào, nên hắn không lãng phí thời gian, dứt khoát nhắm mắt ngồi xếp bằng, tiếp tục tham ngộ áo nghĩa trước kia hắn cảm ngộ được.
Đến loại cảnh giới và tuổi như hắn, sẽ hiểu một cái đạo lý, tham thì thâm.
So với đi khắp nơi tìm cơ hội cảm ngộ áo nghĩa mới, không bằng tiếp tục nghiên cứu áo nghĩa trước kia, cảm ngộ loại áo nghĩa này đến cực hạn, sau đó lại khiến loại áo nghĩa này lên cấp.
Cũng giống như không gian phong ấn của Minh Vũ, nó chính là “Thế” thăng cấp mà thành. Áo nghĩa cấp thấp có thể tiến giai biến thành áo nghĩa cao cấp, điều kiện tiên quyết là ngươi phải cảm ngộ loại áo nghĩa này đến cực hạn.
Bất tri bất giác đã đến đêm, Lục Ly nhìn cả ngày, nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì, hắn có thể cảm thụ được bên trong lôi đình cuồng bạo kia ẩn chứa các loại áo nghĩa, pháp tắc thần kỳ, nhưng không cách nào bắt được bất kỳ đạo vận nào, quả nhiên áo nghĩa không phải là thứ muốn cảm ngộ ùa có thể cảm ngộ được...
Tiểu Bạch vẫn vui vẻ chui ra chui vào biển rộng như cũ, tự nhiên Lục Ly không thể bỏ Tiểu Bạch ở nơi này, nên chỉ có tiếp tục phụng bồi nó. Hắn định ngồi xếp bằng ở đây mấy ngày, đợi đến khi truyền tống trận sửa chữa xong lại trở về.
Thực lực Tiểu Bạch càng mạnh, đại biểu thực lực của hắn càng mạnh, mặc dù Tiểu Bạch không phải linh thú của hắn, nhưng cũng không khác biệt linh thú là mấy.
Đột nhiên nửa đêm Hồ Lang mở mắt ra, nhìn về phía đông bắc, sau khi thần niệm khóa lại một vị trưởng lão Cổ gia, hắn mới yên tâm cảnh giác, từ xa hỏi:
- Có tình huống gì sao?
Trưởng lão Cổ gia bay vụt đến, đứng ở trên chiến xa, chắp tay nói với Lục Ly và Hồ Lang:
- Trên một cái tiểu đảo bên ngoài đông bắc vạn dặm, có rất nhiều võ giả tụ tập. Mấy vị Quân Hầu cảnh Cửu U Đảo cũng ở đây, dường như phát hiện ra bảo bối gì đó?
- Bảo bối?
Lục Ly và Hồ Lang liếc mắt nhìn nhau, trong lòng Lục Ly thầm nhủ một câu, trong biển rộng có thể có bảo bối gì?
Nhưng Hồ Lang lại cảm thấy hứng thú, gật đầu nói:
- Nói một chút tình huống cụ thể.
- Hưu...
Hai chiếc hoàng kim chiến xa phá không bay đi, Lục Ly và Hồ Lang ngồi một chiếc, Cổ Mẫn và năm vị trưởng lão Cổ gia ngồi một chiếc, bay về phía tây.
- Rầm rầm rầm...
Mặc dù là ban ngày, nhưng bầu trời phía tây lại đen đến dọa người, giống như đêm tối. Bên trong mây đen như có vô số nộ long gào thét di chuyển, từng đạo hồ quang điện dài hẹp tựa như những con rết dữ tợn cuồng vũ đầy trời, mặc dù chưa nhích tới gần, nhưng hơi thở ngột ngạt bên kia đã tràn ngập tới, khiến mấy vị trưởng lão Cổ gia cũng có chút không dám đi về phía trước.
- Các ngươi tản ra xung quanh dò xét là được!
Hồ Lang phất phất tay, đám người Cổ gia vốn chẳng thích tới gần khu vực lôi bạo, vừa nghe Hồ Lang nói thế lập tức thu hồi chiến xa, bay ra bốn phía, dò xét tình huống xung quanh.
Lục Ly và Hồ Lang tiếp tục nhích tới gần phía trước, mưa càng lúc càng lớn, cuồng phong thổi khiến tốc độ chiến xa trở nên chậm chạp. Chiến xa có vòng bảo hộ, nên hai người Lục Ly không đến nỗi bị mưa làm cho ướt sũng.
- Ở đây được chưa?
Hồ Lang thấy phía trước lôi bạo đã rất khủng bố rồi, vô số lôi xà phá không hạ xuống, bắn vào trong nước, cảm giác từng đạo lôi điện buông xuống như nối liền với biển cả, nếu như tiến vào khu vực lôi bạo, sợ là bị đánh đến mức cặn bã cũng không còn.
- Gần hơn chút nữa!
Khoảng cách tới gần lôi bạo vẫn còn vạn trượng, không thể cảm ứng được sự bá đạo của lôi điện, Hồ Lang sợ hắn gặp chuyện không may nên cẩn thận từng tý, nhưng Lục Ly lại biết xung quanh vẫn là khu vực tuyệt đối an toàn.
Hồ Lang chỉ có thể tiếp tục khống chế chiến xa nhích tới gần phía trước, tiếp tục đi về phía trước năm ngàn trượng, Hồ Lang cũng không muốn đi tiếp nữa.
Lục Ly không ép, lôi hồ tán loạn, quả thực gần chút nữa sẽ dễ dàng gặp chuyện không may, tốc độ lôi điện nhanh như vậy, đến lúc đó chạy cũng không chạy được.
- Xích xích...
Một con tiểu thú từ trong tay áo Lục Ly chui ra, mắt nhỏ còn mơ màng, hiển nhiên là bị tiếng sấm rền rung trời làm thức tỉnh.
Lục Ly cưng chiều sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại không để ý đến Lục Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khu vực lôi bạo phía trước, trong ánh mắt bắn ra từng tia sáng lấp lánh.
- Hưu...
Đột nhiên, Tiểu Bạch hóa thành một đạo bạch quang, bắn thẳng đến khu vực lôi bạo, Lục Ly và Hồ Lang nhất thời kinh hãi. Lục Ly vốn định hét lớn một tiếng để Tiểu Bạch trở lại, nhưng sau đó nhớ tới cái gì, liền ngậm miệng lại, trong mắt vẫn khẩn trương như cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ly thiếu, có muốn ta giúp ngươi đi bắt nó về không?
Hồ Lang khẩn trương, vật nhỏ này uống lộn thuốc rồi sao? Dám chạy vào khu vực lôi bạo?
- Không cần!
Lục Ly khoát tay áo, Tiểu Bạch bị lôi điện tôi luyện hơn nửa năm ở bên trong Man Thần Đỉnh, nên nhục thể của nó rất mạnh, nếu lúc này dám xông vào khu vực lôi bạo, đương nhiên là có lòng tin.
- Oanh...
Thân thể Tiểu Bạch vừa mới xông vào khu vực lôi bạo, trong nháy mắt đã bị một đạo lôi điện thô to đánh trúng, thân thể nhỏ bé của nó bị đánh rơi vào trong nước. Con ngươi co rụt lại, thần niệm lập tức quét xuống dưới biển.
- Chuyện này...
Thần niệm Hồ Lang đã sớm quét đi qua, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Dưới biển có một đạo bạch ảnh bay vụt lên, ngạo nghễ phóng đến chỗ một đạo lôi điện to lớn, cặp mắt nhỏ lấp lánh, giống như đây không phải là lôi điện khủng bố, mà là đồ ăn ngon nhất.
- Vật nhỏ này quá biến thái!
Thấy Tiểu Bạch lần lượt bị đánh xuống, rồi lại bay vụt lên, Hồ Lang cũng không biết nói gì. Ở bên trong Hỏa Ngục, Tiểu Bạch thừa nhận một kích của Hỏa Báo Vương không chết, vốn đã khiến đám người Hồ Lang thay đổi cách nhìn với Tiểu Bạch, lúc này lại càng âm thầm líu lưỡi.
Hồ Lang nhìn một lát, rồi hỏi Lục Ly:
- Ly thiếu, tiểu thú của ngươi là thú hoàng à?
- Trên phương diện lực phòng ngự hẳn là tiếp cận thú hoàng rồi.
Lục Ly nói nước đôi, hắn cũng không rõ ràng tình huống của Tiểu Bạch lắm, chỉ biết sau khi Tiểu Bạch được thần lực cải tạo, khẳng định là biến dị. Về phần sau này Tiểu Bạch có thể đi bao xa, ai cũng không dự đoán được.
Hai người Lục Ly trầm mặc đứng bên ngoài khu vực lôi bạo, nhìn Tiểu Bạch lần lượt bị đánh xuống, lại lần lượt từ trong biển bắn ra. Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia đều chưa có trở về, hiển nhiên xung quanh rất an toàn, không có cường giả ẩn nấp.
Khu vực xung quanh đây vốn không có cường giả, lôi bạo kinh khủng như thế ai lại nhàm chán tới quan sát, trốn còn không kịp đây này.
Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một lát, quyết định mặc kệ nó, dù sao lôi đình cũng không đánh chết được nó, nó thích chơi như nào thì chơi.
Hắn tĩnh tâm lại cẩn thận quan sát lôi đình trên bầu trời, tính toán cảm ngộ một ít đồ vật ở bên trong. Áo nghĩa là thể hiện thiên địa pháp tắc, nhất định lôi đình này cũng là một loại thiên địa pháp tắc, là một trong những lực lượng thần kỳ nhất mạnh mẽ nhất thiên nhiên. Nếu có thể tìm được một chút cảm ngộ ở trong đó, vậy thì có thể cảm ngộ áo nghĩa.
Áo nghĩa là thứ có ai ngại nhiều đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khu vực lôi bạo rất rộng, ước chừng bao phủ khu vực mấy trăm dặm. Mấy trăm dặm phía trước đều có lôi đình buông xuống, tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, bên trong lôi đình tràn ngập hơi thở khủng bố, khỏi cần phải nghi ngờ năng lượng khủng bố hàm chứa bên trong, nó có thể xé rách vô số sinh vật nhỏ yếu...
Hồ Lang thấy Lục Ly ngơ ngẩn quan sát, cũng không quấy rầy hắn, thân thể chợt lóe lên, đi dạo xung quanh một vòng. Hắn phát hiện trưởng lão Cổ gia và Cổ Mẫn đều dò xét ở xung quanh, nên hơi an tâm trở lại bên trong chiến xa, đứng ở bên cạnh Lục Ly nhìn lôi hải nơi xa.
Tự nhiên Hồ Lang biết bên trong mảnh lôi hải phía trước, bao hàm vô số loại áo nghĩa mạnh mẽ, đừng nói Hồ Lang, cho dù Cổ Mẫn và các trưởng lão Cổ gia cũng biết. Vấn đề là đồ vật như áo nghĩa không phải muốn cảm ngộ là có thể cảm ngộ được, đừng nói ở đây quan sát mấy ngày, cho dù ở đây mấy năm, cũng không nhất định cảm ngộ được.
Hồ Lang nhìn mấy canh giờ, nội tâm không có bất kỳ cảm ngộ nào, nên hắn không lãng phí thời gian, dứt khoát nhắm mắt ngồi xếp bằng, tiếp tục tham ngộ áo nghĩa trước kia hắn cảm ngộ được.
Đến loại cảnh giới và tuổi như hắn, sẽ hiểu một cái đạo lý, tham thì thâm.
So với đi khắp nơi tìm cơ hội cảm ngộ áo nghĩa mới, không bằng tiếp tục nghiên cứu áo nghĩa trước kia, cảm ngộ loại áo nghĩa này đến cực hạn, sau đó lại khiến loại áo nghĩa này lên cấp.
Cũng giống như không gian phong ấn của Minh Vũ, nó chính là “Thế” thăng cấp mà thành. Áo nghĩa cấp thấp có thể tiến giai biến thành áo nghĩa cao cấp, điều kiện tiên quyết là ngươi phải cảm ngộ loại áo nghĩa này đến cực hạn.
Bất tri bất giác đã đến đêm, Lục Ly nhìn cả ngày, nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì, hắn có thể cảm thụ được bên trong lôi đình cuồng bạo kia ẩn chứa các loại áo nghĩa, pháp tắc thần kỳ, nhưng không cách nào bắt được bất kỳ đạo vận nào, quả nhiên áo nghĩa không phải là thứ muốn cảm ngộ ùa có thể cảm ngộ được...
Tiểu Bạch vẫn vui vẻ chui ra chui vào biển rộng như cũ, tự nhiên Lục Ly không thể bỏ Tiểu Bạch ở nơi này, nên chỉ có tiếp tục phụng bồi nó. Hắn định ngồi xếp bằng ở đây mấy ngày, đợi đến khi truyền tống trận sửa chữa xong lại trở về.
Thực lực Tiểu Bạch càng mạnh, đại biểu thực lực của hắn càng mạnh, mặc dù Tiểu Bạch không phải linh thú của hắn, nhưng cũng không khác biệt linh thú là mấy.
Đột nhiên nửa đêm Hồ Lang mở mắt ra, nhìn về phía đông bắc, sau khi thần niệm khóa lại một vị trưởng lão Cổ gia, hắn mới yên tâm cảnh giác, từ xa hỏi:
- Có tình huống gì sao?
Trưởng lão Cổ gia bay vụt đến, đứng ở trên chiến xa, chắp tay nói với Lục Ly và Hồ Lang:
- Trên một cái tiểu đảo bên ngoài đông bắc vạn dặm, có rất nhiều võ giả tụ tập. Mấy vị Quân Hầu cảnh Cửu U Đảo cũng ở đây, dường như phát hiện ra bảo bối gì đó?
- Bảo bối?
Lục Ly và Hồ Lang liếc mắt nhìn nhau, trong lòng Lục Ly thầm nhủ một câu, trong biển rộng có thể có bảo bối gì?
Nhưng Hồ Lang lại cảm thấy hứng thú, gật đầu nói:
- Nói một chút tình huống cụ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro