Long Dương cư s...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Rầm rầm rầm!!!
Nương theo từng đợt đại thủ ấn vỗ xuống, quang mang trên đại trận hộ thành càng lúc càng ảm đạm, càng lúc càng mỏng, trong thành cũng càng lúc càng hỗn loạn.
- Không đúng a …
Lục Ly một mực quan sát nơi xa, hắn càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng. Đợi hơn một canh giờ, hắn rốt cục không ngồi yên được nữa, thấp giọng dặn dò đám Quân Hầu Cảnh bên cạnh một tiếng, sau đó một mình len lén tiềm phục đến bên ngoài thành.
Hắn ẩn mình trong một hốc núi, thần niệm lặng lẽ quét vào trong thành, thành trì rất loạn, bình dân kêu thảm chạy loạn khắp nơi, tiếng con nít khóc lóc, người già sụt sùi, hệt như là tận thế giáng lâm.
Nét mặt ai nấy trên tường thành đều chất đầy vẻ sợ hãi, đi qua đi lại, ánh mắt khóa chặt Hồ Lang giữa trời, vừa phẫn nộ lại vừa e sợ.
Tất cả những điều này đều không có vấn đề, thần niệm Lục Ly lại lặng lẽ rà quét trong thành, cuối cùng khóa chặt một tòa phủ đệ cực lớn.
Phủ đệ rất xa hoa, vừa nhìn liền biết là tổng bộ Huyền Vũ Điện. Người cư trú bên trong tự nhiên đều là cao tầng và đệ tử cốt cán của Huyền Vũ Điện, thần niệm Lục Ly vừa quét vào liền lập tức phát hiện vấn đề.
Trong Huyền Vũ Điện gần như không thấy người già trẻ nhỏ, rõ ràng là đã sớm được dời đi, đây là điều bình thường. Dự tính ngay ngày Diêm Vương Thanh bị phá, người nơi đây đã được di dời.
Khác thường chính là, Lục Ly thấy cảnh tượng bên trong Huyền Vũ Điện không hề có vẻ gì là hoảng loạn. Loạn chỉ là số ít hạ nhân, chứ sắc mặt mấy ngàn võ giả nơi đó tuy có chút ngưng trọng, song nếu cẩn thận quan sát một phen sẽ thấy bọn hắn dường như không có ý đào tẩu, bộ dạng như thể quyết liều tử trận một trận với Hồ Lang.
Truyền tống trận trong thành một mực nhấp nháy, rất nhiều người đang được truyền tống rời đi, võ giả Huyền Vũ Điện vố cũng có thể nhẹ nhàng truyền tống thoát khỏi chỗ này, nhưng vì sao lại không đi? Chẳng lẽ người người Huyền Vũ Điện đều là mãnh sĩ, đều muốn lấy thân tuẫn thành?
Thần niệm Lục Ly rất cường đại, sau khi được thần lực cải tạo lại được đến bước nhảy vọt về chất, bởi thế hắn có thể nhẹ nhàng rà quét toàn bộ Huyền Vũ Điện.
- Ồ?
Thần niệm hắn dừng lại bên trong một tòa thành bảo, ở trong thành bảo này hắn thấy được một khuôn mặt ẩn ẩn có chút quen thuộc. Chẳng qua hắn tra xét một lúc vẫn không nhận ra được là ai.
Đây là một vị tiểu thư rất xinh đẹp, tuổi tác chừng hơn hai mươi, Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, thân khoác váy đỏ, trên cổ cũng đeo dây chuyền màu đỏ, nhìn qua hệt như một đoàn hỏa diễm đỏ rực.
Dung mạo người này tuyệt mỹ, không kém gì Lục Linh, khí chất cao nhã tôn quý, cảm giác như là một vị Nữ vương cao cao tại thượng. Chỉ là trên nét mày nàng lại không cách nào giấu đi mị ý, đây là một nữ tử gợi cảm từ tận xương tủy.
Nữ tử thản nhiên uống trà trong thành bảo, bên cạnh đứng một lão giả đầu trọc và hai tên công tử khôi ngô, Lục Ly cảm ứng ba người kia một phen, thấy chỉ có thực lực Quân Hầu Cảnh liền không quá để ý.
- Cơ Mộng Điềm?!
Đột nhiên cả người Lục Ly khẽ run lên, hắn nhớ ra người này giống ai. Bộ dáng người này rất giống Cơ Mộng Điềm, khó trách hắn cảm thấy quen mặt.
Rất nhanh, một cái tên hiển hiện trong đầu Lục Ly, Cơ Mộng Dao.
Trước đó Lục Ly từng nghe nói qua, Luân Hồi Cung phái tới một vị tiểu thư lợi hại, khiến thiếu tộc trưởng hai đại thế lực mặt nam U Châu bị mê đến thần hồn điên đảo, cuối cùng dẫn đến hai đại thế lực kia liên hợp xâm nhập Vân Châu.
Không ngờ vị tiểu thư này lại không cùng tới Vân Châu, cũng chưa trở về Luân Hồi Cung, mà lại tọa trấn ở đây?
Cảm giác nguy cơ trong lòng Lục Ly càng lúc càng mãnh liệt, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn đại trận hộ thành một cái, thấy đại trận sắp bị phá mở, vội vàng gọi đến một tên Quân Hầu Cảnh để hắn đi gọi Hồ Lang rút lui!
Có Cơ Mộng Dao tọa trấn ở đây, hơn nữa còn bình thản ngồi đó, nếu không có quỷ kế, đánh chết Lục Ly cũng không tin.
Cơ Mộng Điềm ghê gớm thế nào hắn từng được lĩnh giáo qua, không chút dấu hiệu liền lừa hắn và Khương Khinh Linh vào tròng. Cơ Mộng Dao này nhìn qua có vẻ còn lợi hại hơn cả Cơ Mộng Điềm, Lục Ly sao dám chủ quan?
Lục Linh chỉ phân phó hắn và Hồ Lang quấy cho U Châu trời long đất lở, bọn hắn không cần phải để ý được mất một tòa thành trì, thành trì này không hạ được thì có thể đánh thành trì khác.
Hưu
Tên Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn bay vụt lên, Lục Ly lặng lẽ thối lui ra sau, chuẩn bị triệt thoái.
Nhưng khiến Lục Ly phẫn nộ chính là, Hồ Lang sau khi được đến cảnh cáo lại không ngừng lại, mà vẫn tiếp tục công kích. Đại trận hộ thành sắp bị phá, xem ra Hồ Lang rất không cam tâm. Có lẽ cũng là bởi hắn tự tin với thực lực bản thân, hơn nữa hắn không thăm dò được ở trong thành có Nhân Hoàng tồn tại.
Oanh!
Đại trận hộ thành rốt cục tan tành, Hồ Lang ngưng tụ một thủ ấn cực lớn hung hăng vỗ đến truyền tống trận trong quảng trường chính giữa thành.
Oanh!
Trọn cả tòa thành chấn động kịch liệt, trên quảng trường hiện ra một dấu tay cực đại, mặt đất hõm sâu. Mấy đại truyền tống trận bỗng chốc bị nện nát, tất cả truyền tống trận xung quanh đều bị đánh tả tơi.
Giết!
Hồ Lang bạo rống một tiếng, lần nữa ngưng tụ thủ ấn vỗ tới phủ đệ Huyền Vũ Điện. Bên kia có rất nhiều đệ tử và mấy trăm Quân Hầu Cảnh Huyền Vũ Điện, chỉ cần bổ xuống, đệ tử Huyền Vũ Điện liền sẽ tử thương quá nửa.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, từ trong thành bảo, lão giả đầu trọc bay vụt lên, một tay hóa quyền, nhắm thẳng thủ ấn giữa cao không ầm ầm nện tới.
Quyền này của hắn dẫn động lực lượng thiên địa, thiên địa Huyền lực hội tụ nơi quyền đầu, hình thành một hư ảnh nắm đấm màu hoàng kim cực lớn, va chạm thẳng tới đại thủ ấn đang từ trên không trấn áp xuống.
Oanh!
Không gian chấn động kịch liệt, đại thủ ấn và nắm đấm hoàng kim đồng thời nổ tung, hóa thành từng đạo sóng chấn động khủng bố khếch tán ra bốn phương tám hướng. Vô số thành bảo dưới đất bỗng chốc ầm vang sụp đổ, rất nhiều võ giả bị hất văng đi ra.
- Nhân Hoàng?
Hồ Lang nhìn lão giả đầu trọc vừa bay vụt lên, tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại. Vừa rồi hắn đã dò xét qua lão giả đầu trọc này, rõ ràng chỉ là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, sai lại đột nhiên biến thành Nhân Hoàng, thậm chí còn là Nhân Hoàng trung kỳ tương tự như hắn.
Hưu!
Từ trong thành bảo, Cơ Mộng Dao bay ra, đứng trên đỉnh thành bảo. Ngoài ra còn có mấy công tử khôi ngô khác từ trong các thành bảo gần đó bay vụt tới, đứng ở bên người Cơ Mộng Dao, cười lạnh nhìn lên Hồ Lang ở giữa trời.
Hưu hưu hưu!
Nơi xa vang lên từng tiếng xé gió, thám báo Lục Ly phái ra hoảng hốt bay về, từ đằng xa đã quát lớn:
- Có mai phục!
Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, nhìn lại bóng người chi chít phía chân trời nơi xa, đợi khi thấy rõ chí ít phải có hơn ngàn Quân Hầu Cảnh đang ùn ùn kéo tới bên này, trong lòng không khỏi trầm trọng thêm mấy phần.
Đây quả nhiên là một bẫy rập, rõ ràng có người đào hố chờ bọn hắn chui vào, người kia biết rõ bọn hắn sẽ đến Huyền Vũ Thành.
Chỉ là Lục Ly vẫn hơi có chút nghi hoặc, chỉ bằng một tên Nhân Hoàng trung kỳ, hơn ngàn tên Quân Hầu cảnh, cộng với mấy chục vạn binh sĩ bình thường, chẳng lẽ có thể giữ lại được bọn hắn?
- Đi thôi!
Nếu đã bị người khác vây lên, còn giấu đầu lòi đuôi cũng chẳng ý nghĩa gì. Lục Ly vẫy tay, dẫn theo toàn bộ Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phóng vút lên không, bay tới chỗ Hồ Lang.
Hồ Lang không tiếp tục ra tay mà nhìn chằm chằm lão giả đầu trọc kia, lạnh giọng nói:
- Ngươi không phải người U Châu, ngươi là người Luân Hồi Cung? Chẳng lẽ Luân Hồi Cung muốn nhúng tay vào phân tranh giữa Vân Châu và U Châu?
Từ rất nhiều năm trước Hồ Lang đã biết rõ tường tận về các Nhân Hoàng U Châu, lão giả đầu trọc này rất lạ mặt, tuyệt đối không thể nào là cường giả U Châu.
Lão giả đầu trọc cũng không ra tay mà khẽ cười nói:
- Danh hào lão phu chắc ngươi cũng có nghe qua, lão phu đến từ Long Dương Đảo, tên là Long Dương cư sĩ.
- Là ngươi?!
Khóe mắt Hồ Lang tràn ra sát ý, quát lạnh nói:
- Long Dương thất phu, đây là chuyện giữa Vân Châu và U Châu chúng ta, cứ sao ngươi lại muốn xen vào? Chẳng lẽ không sợ đợi chúng ta thắng trận chiến này, sau đó sẽ kéo tới san bằng Long Dương Đảo các ngươi?
Nương theo từng đợt đại thủ ấn vỗ xuống, quang mang trên đại trận hộ thành càng lúc càng ảm đạm, càng lúc càng mỏng, trong thành cũng càng lúc càng hỗn loạn.
- Không đúng a …
Lục Ly một mực quan sát nơi xa, hắn càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng. Đợi hơn một canh giờ, hắn rốt cục không ngồi yên được nữa, thấp giọng dặn dò đám Quân Hầu Cảnh bên cạnh một tiếng, sau đó một mình len lén tiềm phục đến bên ngoài thành.
Hắn ẩn mình trong một hốc núi, thần niệm lặng lẽ quét vào trong thành, thành trì rất loạn, bình dân kêu thảm chạy loạn khắp nơi, tiếng con nít khóc lóc, người già sụt sùi, hệt như là tận thế giáng lâm.
Nét mặt ai nấy trên tường thành đều chất đầy vẻ sợ hãi, đi qua đi lại, ánh mắt khóa chặt Hồ Lang giữa trời, vừa phẫn nộ lại vừa e sợ.
Tất cả những điều này đều không có vấn đề, thần niệm Lục Ly lại lặng lẽ rà quét trong thành, cuối cùng khóa chặt một tòa phủ đệ cực lớn.
Phủ đệ rất xa hoa, vừa nhìn liền biết là tổng bộ Huyền Vũ Điện. Người cư trú bên trong tự nhiên đều là cao tầng và đệ tử cốt cán của Huyền Vũ Điện, thần niệm Lục Ly vừa quét vào liền lập tức phát hiện vấn đề.
Trong Huyền Vũ Điện gần như không thấy người già trẻ nhỏ, rõ ràng là đã sớm được dời đi, đây là điều bình thường. Dự tính ngay ngày Diêm Vương Thanh bị phá, người nơi đây đã được di dời.
Khác thường chính là, Lục Ly thấy cảnh tượng bên trong Huyền Vũ Điện không hề có vẻ gì là hoảng loạn. Loạn chỉ là số ít hạ nhân, chứ sắc mặt mấy ngàn võ giả nơi đó tuy có chút ngưng trọng, song nếu cẩn thận quan sát một phen sẽ thấy bọn hắn dường như không có ý đào tẩu, bộ dạng như thể quyết liều tử trận một trận với Hồ Lang.
Truyền tống trận trong thành một mực nhấp nháy, rất nhiều người đang được truyền tống rời đi, võ giả Huyền Vũ Điện vố cũng có thể nhẹ nhàng truyền tống thoát khỏi chỗ này, nhưng vì sao lại không đi? Chẳng lẽ người người Huyền Vũ Điện đều là mãnh sĩ, đều muốn lấy thân tuẫn thành?
Thần niệm Lục Ly rất cường đại, sau khi được thần lực cải tạo lại được đến bước nhảy vọt về chất, bởi thế hắn có thể nhẹ nhàng rà quét toàn bộ Huyền Vũ Điện.
- Ồ?
Thần niệm hắn dừng lại bên trong một tòa thành bảo, ở trong thành bảo này hắn thấy được một khuôn mặt ẩn ẩn có chút quen thuộc. Chẳng qua hắn tra xét một lúc vẫn không nhận ra được là ai.
Đây là một vị tiểu thư rất xinh đẹp, tuổi tác chừng hơn hai mươi, Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, thân khoác váy đỏ, trên cổ cũng đeo dây chuyền màu đỏ, nhìn qua hệt như một đoàn hỏa diễm đỏ rực.
Dung mạo người này tuyệt mỹ, không kém gì Lục Linh, khí chất cao nhã tôn quý, cảm giác như là một vị Nữ vương cao cao tại thượng. Chỉ là trên nét mày nàng lại không cách nào giấu đi mị ý, đây là một nữ tử gợi cảm từ tận xương tủy.
Nữ tử thản nhiên uống trà trong thành bảo, bên cạnh đứng một lão giả đầu trọc và hai tên công tử khôi ngô, Lục Ly cảm ứng ba người kia một phen, thấy chỉ có thực lực Quân Hầu Cảnh liền không quá để ý.
- Cơ Mộng Điềm?!
Đột nhiên cả người Lục Ly khẽ run lên, hắn nhớ ra người này giống ai. Bộ dáng người này rất giống Cơ Mộng Điềm, khó trách hắn cảm thấy quen mặt.
Rất nhanh, một cái tên hiển hiện trong đầu Lục Ly, Cơ Mộng Dao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó Lục Ly từng nghe nói qua, Luân Hồi Cung phái tới một vị tiểu thư lợi hại, khiến thiếu tộc trưởng hai đại thế lực mặt nam U Châu bị mê đến thần hồn điên đảo, cuối cùng dẫn đến hai đại thế lực kia liên hợp xâm nhập Vân Châu.
Không ngờ vị tiểu thư này lại không cùng tới Vân Châu, cũng chưa trở về Luân Hồi Cung, mà lại tọa trấn ở đây?
Cảm giác nguy cơ trong lòng Lục Ly càng lúc càng mãnh liệt, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn đại trận hộ thành một cái, thấy đại trận sắp bị phá mở, vội vàng gọi đến một tên Quân Hầu Cảnh để hắn đi gọi Hồ Lang rút lui!
Có Cơ Mộng Dao tọa trấn ở đây, hơn nữa còn bình thản ngồi đó, nếu không có quỷ kế, đánh chết Lục Ly cũng không tin.
Cơ Mộng Điềm ghê gớm thế nào hắn từng được lĩnh giáo qua, không chút dấu hiệu liền lừa hắn và Khương Khinh Linh vào tròng. Cơ Mộng Dao này nhìn qua có vẻ còn lợi hại hơn cả Cơ Mộng Điềm, Lục Ly sao dám chủ quan?
Lục Linh chỉ phân phó hắn và Hồ Lang quấy cho U Châu trời long đất lở, bọn hắn không cần phải để ý được mất một tòa thành trì, thành trì này không hạ được thì có thể đánh thành trì khác.
Hưu
Tên Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn bay vụt lên, Lục Ly lặng lẽ thối lui ra sau, chuẩn bị triệt thoái.
Nhưng khiến Lục Ly phẫn nộ chính là, Hồ Lang sau khi được đến cảnh cáo lại không ngừng lại, mà vẫn tiếp tục công kích. Đại trận hộ thành sắp bị phá, xem ra Hồ Lang rất không cam tâm. Có lẽ cũng là bởi hắn tự tin với thực lực bản thân, hơn nữa hắn không thăm dò được ở trong thành có Nhân Hoàng tồn tại.
Oanh!
Đại trận hộ thành rốt cục tan tành, Hồ Lang ngưng tụ một thủ ấn cực lớn hung hăng vỗ đến truyền tống trận trong quảng trường chính giữa thành.
Oanh!
Trọn cả tòa thành chấn động kịch liệt, trên quảng trường hiện ra một dấu tay cực đại, mặt đất hõm sâu. Mấy đại truyền tống trận bỗng chốc bị nện nát, tất cả truyền tống trận xung quanh đều bị đánh tả tơi.
Giết!
Hồ Lang bạo rống một tiếng, lần nữa ngưng tụ thủ ấn vỗ tới phủ đệ Huyền Vũ Điện. Bên kia có rất nhiều đệ tử và mấy trăm Quân Hầu Cảnh Huyền Vũ Điện, chỉ cần bổ xuống, đệ tử Huyền Vũ Điện liền sẽ tử thương quá nửa.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, từ trong thành bảo, lão giả đầu trọc bay vụt lên, một tay hóa quyền, nhắm thẳng thủ ấn giữa cao không ầm ầm nện tới.
Quyền này của hắn dẫn động lực lượng thiên địa, thiên địa Huyền lực hội tụ nơi quyền đầu, hình thành một hư ảnh nắm đấm màu hoàng kim cực lớn, va chạm thẳng tới đại thủ ấn đang từ trên không trấn áp xuống.
Oanh!
Không gian chấn động kịch liệt, đại thủ ấn và nắm đấm hoàng kim đồng thời nổ tung, hóa thành từng đạo sóng chấn động khủng bố khếch tán ra bốn phương tám hướng. Vô số thành bảo dưới đất bỗng chốc ầm vang sụp đổ, rất nhiều võ giả bị hất văng đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhân Hoàng?
Hồ Lang nhìn lão giả đầu trọc vừa bay vụt lên, tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại. Vừa rồi hắn đã dò xét qua lão giả đầu trọc này, rõ ràng chỉ là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, sai lại đột nhiên biến thành Nhân Hoàng, thậm chí còn là Nhân Hoàng trung kỳ tương tự như hắn.
Hưu!
Từ trong thành bảo, Cơ Mộng Dao bay ra, đứng trên đỉnh thành bảo. Ngoài ra còn có mấy công tử khôi ngô khác từ trong các thành bảo gần đó bay vụt tới, đứng ở bên người Cơ Mộng Dao, cười lạnh nhìn lên Hồ Lang ở giữa trời.
Hưu hưu hưu!
Nơi xa vang lên từng tiếng xé gió, thám báo Lục Ly phái ra hoảng hốt bay về, từ đằng xa đã quát lớn:
- Có mai phục!
Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, nhìn lại bóng người chi chít phía chân trời nơi xa, đợi khi thấy rõ chí ít phải có hơn ngàn Quân Hầu Cảnh đang ùn ùn kéo tới bên này, trong lòng không khỏi trầm trọng thêm mấy phần.
Đây quả nhiên là một bẫy rập, rõ ràng có người đào hố chờ bọn hắn chui vào, người kia biết rõ bọn hắn sẽ đến Huyền Vũ Thành.
Chỉ là Lục Ly vẫn hơi có chút nghi hoặc, chỉ bằng một tên Nhân Hoàng trung kỳ, hơn ngàn tên Quân Hầu cảnh, cộng với mấy chục vạn binh sĩ bình thường, chẳng lẽ có thể giữ lại được bọn hắn?
- Đi thôi!
Nếu đã bị người khác vây lên, còn giấu đầu lòi đuôi cũng chẳng ý nghĩa gì. Lục Ly vẫy tay, dẫn theo toàn bộ Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phóng vút lên không, bay tới chỗ Hồ Lang.
Hồ Lang không tiếp tục ra tay mà nhìn chằm chằm lão giả đầu trọc kia, lạnh giọng nói:
- Ngươi không phải người U Châu, ngươi là người Luân Hồi Cung? Chẳng lẽ Luân Hồi Cung muốn nhúng tay vào phân tranh giữa Vân Châu và U Châu?
Từ rất nhiều năm trước Hồ Lang đã biết rõ tường tận về các Nhân Hoàng U Châu, lão giả đầu trọc này rất lạ mặt, tuyệt đối không thể nào là cường giả U Châu.
Lão giả đầu trọc cũng không ra tay mà khẽ cười nói:
- Danh hào lão phu chắc ngươi cũng có nghe qua, lão phu đến từ Long Dương Đảo, tên là Long Dương cư sĩ.
- Là ngươi?!
Khóe mắt Hồ Lang tràn ra sát ý, quát lạnh nói:
- Long Dương thất phu, đây là chuyện giữa Vân Châu và U Châu chúng ta, cứ sao ngươi lại muốn xen vào? Chẳng lẽ không sợ đợi chúng ta thắng trận chiến này, sau đó sẽ kéo tới san bằng Long Dương Đảo các ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro