Ma cờ bạc
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Vân Thủy Thành rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với thành trì Bắc Mạc. Vân Châu so ra thậm chí lớn gấp mười Bắc Mạc, thân là chủ thành của thế lực lớn thứ hai Vân Châu, Vân Thủy Thành đương nhiên sẽ không quá nhỏ.
Lục Ly đi theo sau lưng Dạ Hổ, hai người khoác lên chiến giáp màu đen của Vân Thủy Điện, như u hồn lướt tới cửa thành đông. Bên hông cả hai đều treo một tấm ngọc bài màu đen, đây là tiêu chí Vân Thủy Điện.
Cửa thành đóng chặt, chỉ là đại trận ngoài thành không bóc mở, cửa thành và trên tường thành đứng đầy võ giả, từ xa xa Lục Ly đã cảm ứng được khí tức mấy tên Quân Hầu Cảnh.
Căn cứ theo ký ức của tên thống lĩnh này, Dạ Hổ và Lục Ly biết được trong Vân Thủy Điện có rất nhiều Quân Hầu Cảnh. Tính tổng cộng Nội đường Ngoại đường và các thế lực phụ dung, số lượng Quân Hầu Cảnh phải đến hơn hai ngàn người, có thể nói là cường giả như mây.
- Đồ lão bát?
Đến bên ngoài thành, phía trên có vô số thần niệm quét tới, Tam trưởng lão Dạ Hổ mặt không đổi sắc, nét mặt âm trầm tiếp tục đi tới, tốc độ lại thoáng thả chậm.
Trên tường thành, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ló đầu ra hỏi:
- Sao ngươi chỉ mang theo một người trở về? Những người còn lại đâu?
Sắc mặt Dạ Hổ có chút khó coi, ngước mắt nhìn lên, lãnh đạm nói:
- Chuyện của lão phu ngươi quản làm gì?
- Hừ hừ
Tên Quân Hầu Cảnh trên tường thành hừ hừ hai tiếng, sau đó nói:
- Cửa thành không mở, chính ngươi bay lên đi.
Dạ Hổ thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Ly ở sau lưng một cái, hai người trực tiếp phóng lên tường thành, liên tục đạp mấy phát trên tường thành để mượn lực, cứ thế tung người bay vọt lên.
- Hả?
Dạ Hổ và Lục Ly vừa đi lên, rất nhiều người trên tường thành đều lộ vẻ kinh ngạc. Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong kia hồ nghi nhìn Dạ Hổ nói:
- Đồ lão bát, sao lần này ngươi nghe lời thế? Có vẻ không giống phong cách của ngươi a.
Trong lòng Dạ Hổ và Lục Ly đều khẽ run, chẳng lẽ vừa mới vào thành đã bại lộ thân phận? Đầu óc Dạ Hổ cấp tốc vận chuyển, biết vừa rồi mình đã quá xung động, Đồ lão bát tính cách cổ quái, gàn dở nóng tính, nếu dựa theo đúng tính cách của hắn thì nhất định phải chửi rủa mấy tiếng, còn luôn mồm yêu cầu mở cửa thành.
Dạ Hổ phản ứng rất nhanh, âm dương quái khí nói:
- Lười nhác nói nhảm với các ngươi, lần này ra ngoài người ta mang theo đều chết sạch, mấy tên tạp chủng ở Trưởng Lão Đường kiểu gì cũng sẽ bới móc, mẹ nó!
Dạ Hổ một bên chửi rủa, một bên âm trầm đi vào trong thành, Lục Ly cũng vội vàng đi theo.
Mấy người trên tường thành sửng sốt nhìn nhau, khóe miệng đều bất giác lộ ra một tia giễu cợt, có người còn thầm thì:
- Khó trách Đồ lão bát nghe lời như vậy, hóa ra là làm hư chuyện. Hừ hừ, mấy Đại trưởng lão vốn đã ngứa mắt với hắn, lần này đoán chừng lại phái hắn đi gia nhập đội cảm tử.
- Ha ha ha!
Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bật cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ châm chọc.
Sắc mặt Dạ Hổ càng khó coi, chẳng qua trong lòng hắn và Lục Ly lại đều thở ra một hơi, cửa này xem như qua. Hai người bước nhanh đi vào trong thành, dựa theo ký ức của Đồ lão bát, Dạ Hổ tìm đến một thành bảo, đây là đường khẩu Thám Báo Đường Vân Thủy Điện.
Bên ngoài Thám Báo Đường có người thủ hộ, thấy Dạ Hổ đi tới, người đó khẽ khom lưng, sắc mặt lại không quá cung kính, mở miệng chào hỏi nói:
- Đồ thống lĩnh.
Dạ Hổ liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, trầm giọng nói:
- Ngươi về trước đi, chờ lệnh của ta.
- Vâng!
Người Lục Ly ngụy trang chính là thủ hạ của Đồ lão bát, trong thành có một tiểu viện. Hắn nhanh chóng lui xuống, chiếu theo tin tức Dạ Tra khai thác được, đi về phía tiểu viện trước đây vẫn thường cư trú.
Vân Thủy Thành bị giới nghiêm, trên đường đã không còn người phổ thông, khắp nơi toàn là quân đội tuần tra. Chỉ một ít con em các gia tộc mới có tư cách cưỡi xe ngựa hành tẩu, chẳng qua cũng thường xuyên bị dừng lại kiểm tra.
Trên người Lục Ly có lệnh bài, còn mặc chiến giáp Thám Báo Đường, chỉ bị tuần tra giữ lại hai lần, song đều không phát hiện ra được vấn đề gì, cứ thế nhẹ nhàng tìm tới tiểu viện Mạnh Kích hiện đang ở.
Tiểu viện rất hẻo lánh, cũng rất rách nát, trong viện không có ai, hạ nhân chẳng có lấy một người. Người mà Lục Ly giả mạo này thường ngày đều cầm hết tài nguyên đi mua linh tài, còn là một tên ma cờ bạc, nghèo đến không thể nghèo hơn.
Như thế càng tốt, nếu có hạ nhân, Lục Ly còn phải nghĩ cách khống chế. Hắn tiến vào trong tiểu viện, phát hiện bên trong rất loạn, còn có một cỗ dị vị, lại không thể không nghỉ lại ở trong này.
Hắn bắt đầu chỉnh lý tin tức Dạ Tra khai thác được, nghĩ đến người này là ma cờ bạc, trong lòng bất giác khẽ động, cứ thế ngồi xếp bằng ngay trong sân, lẳng lặng chờ đợi.
Xẩm tối, Tam trưởng lão Dạ Hổ đột nhiên tiến vào, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh hãi, miệng cảm khái nói:
- Vừa rồi thiếu chút xảy ra chuyện, tên Đồ lão bát này đắc tội hai vị trưởng lão Đồ gia. Lần này mang đi ra hơn một trăm người đều bị giết sạch, mặt trên muốn truy trách nhiệm, bắt ta giam lại, cuối cùng đường chủ Thám Báo Đường nói chiến sự sắp khai man, cho ta cơ hội lập công chuộc tội, bằng không giờ này chắc đã đi đứt.
- Ừm!
Lục Ly cũng cảm thấy may mắn, nếu bị giam lại, Dạ Hổ có thể sẽ bị giết, nếu phản kháng thậm chí sẽ chết càng nhanh.
Lục Ly ngừng một lát mới hỏi:
- Tạm thời bọn hắn có phái ngươi đi làm chuyện gì không?
- Không!
Dạ Hổ lắc đầu nói:
- Đại chiến lập tức bóc mở, thám báo bình thường đều đã vô dụng, ở lại bên ngoài đều là chết. Bởi thế trừ những tiểu đội thám báo đỉnh cấp ra, số còn lại tạm thời đều nhàn rỗi vô sự, đợi im chờ lệnh, có lẽ … sẽ bị phái đi chiến trường.
- Vậy cũng được, chúng ta còn có thời gian mấy ngày!
Lục Ly trầm giọng nói:
- Ngươi hẳn ở trong đại viện Đồ gia đúng không? Thử nghĩ cách nghe ngóng xem Thánh Nữ ở đâu? Có cơ hội gặp mặt không, nếu không có cơ hội thì cũng đừng mạo hiểm. Đợi vào đêm ta đi sòng bạc dạo một vòng, tên Mạnh Kích này là ma cờ bạc, chỗ đó ngư long hỗn tạp, xem thử liệu có thu hoạch được tin tức gì không, mỗi ngày chúng ta chỉ cần chạm mặt ở đây một lần thôi.
- Được!
Dạ Hổ gật đầu nói:
- Ta không thể ở lại chỗ này quá lâu, đi về trước. Thánh Chủ chú ý cẩn thận, nếu thế cục không đúng, ngươi cứ bóp nát ngọc phù gọi ta.
Dạ Hổ rời đi, Lục Ly tiếp tục ngồi xếp bằng, còn ăn chút lương khô, chờ sắc trời tối hẳn, hắn mới chỉnh lý một phen rồi đi ra ngoài.
Cảnh đêm ngược lại khá là phồn hoa, người đi đường dù không quá nhiều, xe ngựa chiến xa lại có không ít. Đại quân áp cảnh, bầu không khí trong thành rất ngột ngạt, trong đêm không ít người chắc đều hít thở không thông, phải đi ra giải tỏa áp lực.
Lục Ly đi tới một con đường lớn, con phố này rất nổi danh ở Vân Thủy Thành, nơi đây là chốn ăn chơi, có tận mấy chục thanh lâu, ngoài ra còn có vô số sòng bạc, tửu quán.
Chỗ này náo nhiệt dị thường, đám binh sĩ đang trong cảnh nguy ngập, lúc nào cũng có thể chết đi, càng là trước lúc đại chiến lại càng nhiều người muốn đi ra phóng túng hưởng lạc. Huyền Tinh trên người có nhiều đến mấy, bị giết rồi đều thành đồ trong túi người khác, không bằng cứ tiêu xài ngay bây giờ đi.
Lục Ly không nhìn đám nữ tử khua múa khăn đỏ trên thanh lâu, tiến thẳng vào một nhà đổ trường lớn nhất trên phố. Theo như ký ức Mạnh Kích thì hắn từng tiến vào đổ trường này mấy lần, mỗi lần đều chỉ có thể chơi chút giải khuây.
- Vị quý khách kia, mời vào trong!
Bên ngoài có lão nô đón khách, mặc dù Lục Ly chỉ là một tên binh sĩ bình thường, nhưng dầu gì cũng là Bất Diệt Cảnh, lão nô vẫn cứ khách khí mời hắn tiến vào.
Đi qua một thiền điện và một dải hành lang, Lục Ly tiến vào trong đại điện, chỗ này chí ít phải có phương viên ngàn trượng, rất là khí phái.
Người bên trong rất nhiều, đại bộ phận đều là binh sĩ mặc chiến giáp, Lục Ly nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đa phần tỏng đó là Bất Diệt Cảnh. Mệnh Luân Cảnh cũng có một ít, thậm chí còn thấy được hai tên Quân Hầu Cảnh.
Bên trong hò hét ầm ĩ, đủ loại tiếng mắng tiếng chửi, tiếng cười khoái trá, tiếng kêu gào hú hét, ô yên chướng khí, từng đám từng đám vây quanh mười mấy chiếc bàn lớn dài, căn bản không ai để ý tới Lục Ly.
- Quý khách, bên này là cược xúc xắc, bên này là cược ngọc thạch, bên này là … mời khách quan cứ tự nhiên, có gì cần tùy thời cứ tìm lão nô!
Lão nô giới thiệu một lượt liền đi xuống, Lục Ly tùy tiện dạo quanh, nhìn xem bên này, lại ngó ngó bên kia, quan sát một lúc dần dần cũng hiểu được cách thức đánh cược cơ bản.
Hắn tùy ý ném mấy ngàn Huyền Tinh lên bàn, thua một ván, chửi đổng một tiếng rồi rời đi, tiếp tục dạo quanh bên trong. Hắn một mực chăm chú lắng nghe đám đông trò chuyện, xem xem liệu có thể thu được manh mối gì không.
- Các ngươi nghe nói gì chưa? Trong phòng khách quý có một vị tiểu thư tuyệt sắc đang đánh cược, một lần áp cả ngàn vạn Huyền Tinh. Đáng tiếc chúng ta không đủ Huyền Tinh nên không vào được, nếu không đã có thể chiêm ngưỡng phong thái mỹ nhân.
Lời này dẫn lên Lục Ly chú ý, thứ khiến hắn để tâm không phải là bốn chữ tiểu thư tuyệt sắc, mà là chuyện tiểu thư đến đây đánh bạc, bản thân điều này đã là chuyện không được bình thường.
Lục Ly đi theo sau lưng Dạ Hổ, hai người khoác lên chiến giáp màu đen của Vân Thủy Điện, như u hồn lướt tới cửa thành đông. Bên hông cả hai đều treo một tấm ngọc bài màu đen, đây là tiêu chí Vân Thủy Điện.
Cửa thành đóng chặt, chỉ là đại trận ngoài thành không bóc mở, cửa thành và trên tường thành đứng đầy võ giả, từ xa xa Lục Ly đã cảm ứng được khí tức mấy tên Quân Hầu Cảnh.
Căn cứ theo ký ức của tên thống lĩnh này, Dạ Hổ và Lục Ly biết được trong Vân Thủy Điện có rất nhiều Quân Hầu Cảnh. Tính tổng cộng Nội đường Ngoại đường và các thế lực phụ dung, số lượng Quân Hầu Cảnh phải đến hơn hai ngàn người, có thể nói là cường giả như mây.
- Đồ lão bát?
Đến bên ngoài thành, phía trên có vô số thần niệm quét tới, Tam trưởng lão Dạ Hổ mặt không đổi sắc, nét mặt âm trầm tiếp tục đi tới, tốc độ lại thoáng thả chậm.
Trên tường thành, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ló đầu ra hỏi:
- Sao ngươi chỉ mang theo một người trở về? Những người còn lại đâu?
Sắc mặt Dạ Hổ có chút khó coi, ngước mắt nhìn lên, lãnh đạm nói:
- Chuyện của lão phu ngươi quản làm gì?
- Hừ hừ
Tên Quân Hầu Cảnh trên tường thành hừ hừ hai tiếng, sau đó nói:
- Cửa thành không mở, chính ngươi bay lên đi.
Dạ Hổ thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Ly ở sau lưng một cái, hai người trực tiếp phóng lên tường thành, liên tục đạp mấy phát trên tường thành để mượn lực, cứ thế tung người bay vọt lên.
- Hả?
Dạ Hổ và Lục Ly vừa đi lên, rất nhiều người trên tường thành đều lộ vẻ kinh ngạc. Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong kia hồ nghi nhìn Dạ Hổ nói:
- Đồ lão bát, sao lần này ngươi nghe lời thế? Có vẻ không giống phong cách của ngươi a.
Trong lòng Dạ Hổ và Lục Ly đều khẽ run, chẳng lẽ vừa mới vào thành đã bại lộ thân phận? Đầu óc Dạ Hổ cấp tốc vận chuyển, biết vừa rồi mình đã quá xung động, Đồ lão bát tính cách cổ quái, gàn dở nóng tính, nếu dựa theo đúng tính cách của hắn thì nhất định phải chửi rủa mấy tiếng, còn luôn mồm yêu cầu mở cửa thành.
Dạ Hổ phản ứng rất nhanh, âm dương quái khí nói:
- Lười nhác nói nhảm với các ngươi, lần này ra ngoài người ta mang theo đều chết sạch, mấy tên tạp chủng ở Trưởng Lão Đường kiểu gì cũng sẽ bới móc, mẹ nó!
Dạ Hổ một bên chửi rủa, một bên âm trầm đi vào trong thành, Lục Ly cũng vội vàng đi theo.
Mấy người trên tường thành sửng sốt nhìn nhau, khóe miệng đều bất giác lộ ra một tia giễu cợt, có người còn thầm thì:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khó trách Đồ lão bát nghe lời như vậy, hóa ra là làm hư chuyện. Hừ hừ, mấy Đại trưởng lão vốn đã ngứa mắt với hắn, lần này đoán chừng lại phái hắn đi gia nhập đội cảm tử.
- Ha ha ha!
Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bật cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ châm chọc.
Sắc mặt Dạ Hổ càng khó coi, chẳng qua trong lòng hắn và Lục Ly lại đều thở ra một hơi, cửa này xem như qua. Hai người bước nhanh đi vào trong thành, dựa theo ký ức của Đồ lão bát, Dạ Hổ tìm đến một thành bảo, đây là đường khẩu Thám Báo Đường Vân Thủy Điện.
Bên ngoài Thám Báo Đường có người thủ hộ, thấy Dạ Hổ đi tới, người đó khẽ khom lưng, sắc mặt lại không quá cung kính, mở miệng chào hỏi nói:
- Đồ thống lĩnh.
Dạ Hổ liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, trầm giọng nói:
- Ngươi về trước đi, chờ lệnh của ta.
- Vâng!
Người Lục Ly ngụy trang chính là thủ hạ của Đồ lão bát, trong thành có một tiểu viện. Hắn nhanh chóng lui xuống, chiếu theo tin tức Dạ Tra khai thác được, đi về phía tiểu viện trước đây vẫn thường cư trú.
Vân Thủy Thành bị giới nghiêm, trên đường đã không còn người phổ thông, khắp nơi toàn là quân đội tuần tra. Chỉ một ít con em các gia tộc mới có tư cách cưỡi xe ngựa hành tẩu, chẳng qua cũng thường xuyên bị dừng lại kiểm tra.
Trên người Lục Ly có lệnh bài, còn mặc chiến giáp Thám Báo Đường, chỉ bị tuần tra giữ lại hai lần, song đều không phát hiện ra được vấn đề gì, cứ thế nhẹ nhàng tìm tới tiểu viện Mạnh Kích hiện đang ở.
Tiểu viện rất hẻo lánh, cũng rất rách nát, trong viện không có ai, hạ nhân chẳng có lấy một người. Người mà Lục Ly giả mạo này thường ngày đều cầm hết tài nguyên đi mua linh tài, còn là một tên ma cờ bạc, nghèo đến không thể nghèo hơn.
Như thế càng tốt, nếu có hạ nhân, Lục Ly còn phải nghĩ cách khống chế. Hắn tiến vào trong tiểu viện, phát hiện bên trong rất loạn, còn có một cỗ dị vị, lại không thể không nghỉ lại ở trong này.
Hắn bắt đầu chỉnh lý tin tức Dạ Tra khai thác được, nghĩ đến người này là ma cờ bạc, trong lòng bất giác khẽ động, cứ thế ngồi xếp bằng ngay trong sân, lẳng lặng chờ đợi.
Xẩm tối, Tam trưởng lão Dạ Hổ đột nhiên tiến vào, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh hãi, miệng cảm khái nói:
- Vừa rồi thiếu chút xảy ra chuyện, tên Đồ lão bát này đắc tội hai vị trưởng lão Đồ gia. Lần này mang đi ra hơn một trăm người đều bị giết sạch, mặt trên muốn truy trách nhiệm, bắt ta giam lại, cuối cùng đường chủ Thám Báo Đường nói chiến sự sắp khai man, cho ta cơ hội lập công chuộc tội, bằng không giờ này chắc đã đi đứt.
- Ừm!
Lục Ly cũng cảm thấy may mắn, nếu bị giam lại, Dạ Hổ có thể sẽ bị giết, nếu phản kháng thậm chí sẽ chết càng nhanh.
Lục Ly ngừng một lát mới hỏi:
- Tạm thời bọn hắn có phái ngươi đi làm chuyện gì không?
- Không!
Dạ Hổ lắc đầu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đại chiến lập tức bóc mở, thám báo bình thường đều đã vô dụng, ở lại bên ngoài đều là chết. Bởi thế trừ những tiểu đội thám báo đỉnh cấp ra, số còn lại tạm thời đều nhàn rỗi vô sự, đợi im chờ lệnh, có lẽ … sẽ bị phái đi chiến trường.
- Vậy cũng được, chúng ta còn có thời gian mấy ngày!
Lục Ly trầm giọng nói:
- Ngươi hẳn ở trong đại viện Đồ gia đúng không? Thử nghĩ cách nghe ngóng xem Thánh Nữ ở đâu? Có cơ hội gặp mặt không, nếu không có cơ hội thì cũng đừng mạo hiểm. Đợi vào đêm ta đi sòng bạc dạo một vòng, tên Mạnh Kích này là ma cờ bạc, chỗ đó ngư long hỗn tạp, xem thử liệu có thu hoạch được tin tức gì không, mỗi ngày chúng ta chỉ cần chạm mặt ở đây một lần thôi.
- Được!
Dạ Hổ gật đầu nói:
- Ta không thể ở lại chỗ này quá lâu, đi về trước. Thánh Chủ chú ý cẩn thận, nếu thế cục không đúng, ngươi cứ bóp nát ngọc phù gọi ta.
Dạ Hổ rời đi, Lục Ly tiếp tục ngồi xếp bằng, còn ăn chút lương khô, chờ sắc trời tối hẳn, hắn mới chỉnh lý một phen rồi đi ra ngoài.
Cảnh đêm ngược lại khá là phồn hoa, người đi đường dù không quá nhiều, xe ngựa chiến xa lại có không ít. Đại quân áp cảnh, bầu không khí trong thành rất ngột ngạt, trong đêm không ít người chắc đều hít thở không thông, phải đi ra giải tỏa áp lực.
Lục Ly đi tới một con đường lớn, con phố này rất nổi danh ở Vân Thủy Thành, nơi đây là chốn ăn chơi, có tận mấy chục thanh lâu, ngoài ra còn có vô số sòng bạc, tửu quán.
Chỗ này náo nhiệt dị thường, đám binh sĩ đang trong cảnh nguy ngập, lúc nào cũng có thể chết đi, càng là trước lúc đại chiến lại càng nhiều người muốn đi ra phóng túng hưởng lạc. Huyền Tinh trên người có nhiều đến mấy, bị giết rồi đều thành đồ trong túi người khác, không bằng cứ tiêu xài ngay bây giờ đi.
Lục Ly không nhìn đám nữ tử khua múa khăn đỏ trên thanh lâu, tiến thẳng vào một nhà đổ trường lớn nhất trên phố. Theo như ký ức Mạnh Kích thì hắn từng tiến vào đổ trường này mấy lần, mỗi lần đều chỉ có thể chơi chút giải khuây.
- Vị quý khách kia, mời vào trong!
Bên ngoài có lão nô đón khách, mặc dù Lục Ly chỉ là một tên binh sĩ bình thường, nhưng dầu gì cũng là Bất Diệt Cảnh, lão nô vẫn cứ khách khí mời hắn tiến vào.
Đi qua một thiền điện và một dải hành lang, Lục Ly tiến vào trong đại điện, chỗ này chí ít phải có phương viên ngàn trượng, rất là khí phái.
Người bên trong rất nhiều, đại bộ phận đều là binh sĩ mặc chiến giáp, Lục Ly nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đa phần tỏng đó là Bất Diệt Cảnh. Mệnh Luân Cảnh cũng có một ít, thậm chí còn thấy được hai tên Quân Hầu Cảnh.
Bên trong hò hét ầm ĩ, đủ loại tiếng mắng tiếng chửi, tiếng cười khoái trá, tiếng kêu gào hú hét, ô yên chướng khí, từng đám từng đám vây quanh mười mấy chiếc bàn lớn dài, căn bản không ai để ý tới Lục Ly.
- Quý khách, bên này là cược xúc xắc, bên này là cược ngọc thạch, bên này là … mời khách quan cứ tự nhiên, có gì cần tùy thời cứ tìm lão nô!
Lão nô giới thiệu một lượt liền đi xuống, Lục Ly tùy tiện dạo quanh, nhìn xem bên này, lại ngó ngó bên kia, quan sát một lúc dần dần cũng hiểu được cách thức đánh cược cơ bản.
Hắn tùy ý ném mấy ngàn Huyền Tinh lên bàn, thua một ván, chửi đổng một tiếng rồi rời đi, tiếp tục dạo quanh bên trong. Hắn một mực chăm chú lắng nghe đám đông trò chuyện, xem xem liệu có thể thu được manh mối gì không.
- Các ngươi nghe nói gì chưa? Trong phòng khách quý có một vị tiểu thư tuyệt sắc đang đánh cược, một lần áp cả ngàn vạn Huyền Tinh. Đáng tiếc chúng ta không đủ Huyền Tinh nên không vào được, nếu không đã có thể chiêm ngưỡng phong thái mỹ nhân.
Lời này dẫn lên Lục Ly chú ý, thứ khiến hắn để tâm không phải là bốn chữ tiểu thư tuyệt sắc, mà là chuyện tiểu thư đến đây đánh bạc, bản thân điều này đã là chuyện không được bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro