Mai phục
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Đối với Lục Ly mà nói Huyền Tinh căn bản không có lực hấp dẫn, trên người hắn còn có mười tám triệu Tử Huyền Tinh đây này. Thấy vẻ mặt hai tên Quân Hầu cảnh Vệ gia như thế, tâm niệm Lục Ly hơi chuyển, nội tâm lập tức có kế hoạch.
Hắn tiện tay ném giới chỉ cho Hồ Lang nói:
- Ở đây có một quyển bí thuật, xem ra nơi đây chỉ có những bảo vật này, lần này vận khí không tệ, tự nhiên đi vào lại nhặt được một ít bảo vật.
Lục Ly nói như vậy, khiến hai người Vệ gia càng cảm thấy khó chịu. Hai người này cũng không biết rõ thân phận của Lục Ly, đôi mắt đã bị bảo vật và lòng tham che mất, nếu như không phải Hồ Lang là Nhân Hoàng cảnh, phỏng chừng hai người đã động thủ cướp đoạt.
Vệ Nguyên tương đối lý trí, hắn nghe thấy Lục Ly nói, quan sát khóe miệng Lục Ly có một nụ cười nhàn nhạt, thì lập tức đoán ra Lục Ly đang nói bóng gió, vội vàng cười nói:
- Lục công tử nói đùa, làm sao có thể là tự nhiên nhặt chứ? Nếu như không phải các ngươi xuất lực, căn bản không chiếm được những bảo vật này, nếu muốn nói nhặt thì đó là nhóm ta nhặt.
- Ha ha!
Lục Ly nhận lấy ba cái không gian giới từ trong tay Hồ Lang, dùng thần niệm quét vào trong cái không gian giới chứa mười mấy triệu linh tài kia, sau khi tra xét rõ ràng một lần, xác định đều là linh tài huyền khí thì tiện tay ném giới chỉ cho Vệ Nguyên, nói:
- Địa bàn là của các ngươi, cho dù chúng ta không giúp đỡ, Vệ gia các ngươi tùy tiện phải tới một ít Nhân Hoàng cũng có thể lấy lại. Mười mấy triệu linh tài bảo vật này không cần phân ra, ta chỉ cần cái bí thuật này và thú trảo này là được, linh tài Huyền Tinh ta không thiếu.
- Như vậy sao được?
Vừa rồi Vệ Nguyên cũng dùng thần niệm quét qua không gian giới chứa bí thuật, biết bên trong chỉ có một quyển bí thuật, thế nhưng vì cổ ngữ nên hắn không biết là bí thuật gì.
Thượng cổ bí thuật rất đáng tiền, nhưng thượng cổ bí thuật cũng rất khó cảm ngộ, hơn nữa một ít thượng cổ bí thuật chỉ thích hợp chủng tộc đặc thù tu luyện, nhân tộc căn bản không cách nào tu luyện. Cho nên nếu cầm bí thuật này đi đấu giá, đoán chừng cũng chỉ có thể bán được một hai triệu Tử Huyền Tinh.
Trong cái giới chỉ còn lại là một cái thú trảo không biết tên, thoạt nhìn rất khủng bố, khả năng bên trong còn có bổn nguyên tinh huyết, nhưng coi như là bổn nguyên tinh huyết của thú hoàng thì có thể bán được bao nhiêu Huyền Tinh?
Ban đầu nói là phân chia năm năm, nếu như Lục Ly chỉ cần bí thuật và thú trảo thì bọn họ chiếm lợi lớn rồi. Vệ Nguyên vốn muốn để Lục Ly làm chủ, lấy lòng hắn một chút, tại sao lại biến thành hắn làm chủ rồi?
- Có cái gì không được sao? À, phiền toái chuyển lời tới quý tộc trưởng, Lục mỗ sùng kính hắn đã lâu. Lần sau tới Trung Châu... hi vọng bái phỏng hắn một cái.
Lục Ly tiện tay thu hai cái không gian giới vào, thậm chí không có xem xét thú trảo là thú trảo gì. Hắn một lòng muốn nắm bắt bí thuật luyện chế khôi lỗi thú tới tay, giá trị vật này không cách nào đo lường được, đừng nói mười mấy triệu Tử Huyền Tinh, cho dù trăm tỷ Tử Huyền Tinh Lục Ly cũng không có bất kỳ tâm động.
- Như vậy... Được rồi, ta nhất định chuyển lời của Lục công tử tới tộc trưởng!
Lục Ly đã nói như vậy rồi, Vệ Nguyên không thể nói thêm cái gì, hắn âm thầm bội phục Lục Ly biết làm người. Chuyện này truyền về Vệ gia, tộc trưởng Vệ gia và các trưởng lão sẽ xem trọng Lục Ly vài phần.
- Hồ Lang, xem còn có thứ tốt không, nếu không có thể lên rồi.
Lục Ly quét nhìn trong điện, thành công dời lực chú ý của mọi người đi. Vệ Nguyên và hai người Vệ gia bắt đầu dùng thần niệm quét nhìn bên trong, sợ bỏ sót thứ tốt.
Ánh mắt một tên Quân Hầu cảnh Vệ gia rơi vào bên trong hoàng kim cự quan, muốn dùng thần niệm dò xét nhưng lại bị cấm chế bên trong cổ quan ngăn cản, trong mắt của hắn léo lên lãnh mang, định giơ tay lên chém về phía nắp quan.
- Đừng động vào!
Lục Ly quan sát trong phòng, thấy người Vệ gia lại muốn nện quan tài, nhất thời gầm lên. Hồ Lang lập tức đứng ở phía trước Lục Ly, như gặp đại địch.
- Phanh!
Quân Hầu cảnh Vệ gia không có dừng tay, vỗ một chưởng lên nắp quan tài, tính toán đẩy nắp quan ra, xem bên trong có phải có tàng bảo gì không.
- Oanh...
Nắp quan tài sáng rực, quan tài không có một chút chấn động, thế nhưng đồ án phía trên lại sáng lên. Một sợi tơ nhanh chóng xâu chuỗi, tiếp theo một đạo năng lượng màu xanh thẫm chui vào trong lòng bàn tay Quân Hầu cảnh Vệ gia nhanh như chớp.
Tiếp theo có chuyện kinh khủng xảy ra...
- A...
Tên Quân Hầu cảnh Vệ gia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bàn tay của hắn bị ăn mòn với một tốc độ khủng bố, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, da thịt trên một cánh tay đã biến thành huyết thủy, tiếp theo lan ra toàn thân. Lục Ly vốn định lấy long đế thần binh ra cắt đứt bả vai hắn, nhưng tốc độ độc dịch kia ăn mòn quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng...
Rất nhanh, tên Vệ gia kia đã biến thành một bộ hài cốt, Lục Ly khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn sang Hồ Lang. Hồ Lang lại bĩu môi, vừa rồi hắn có năng lực chém đứt tay người nọ, nhưng hắn không có ra tay, nhất định là vì nhìn hai người Vệ gia này khó chịu.
Vệ Nguyên và một người khác bị doạ sợ, thấy ánh mắt Vệ Nguyên quăng tới đây, Lục Ly khe khẽ thở dài nói:
- Chủ nhân cái địa cung này đã đặt toàn bộ bảo tàng ở bên ngoài rồi, nên bên trong cổ quan không có bảo vật. Cổ quan là nơi hắn đặt thi thể của mình, làm sao cho phép người khác tùy ý khinh nhờn? Người này tinh thông cấm chế, trận pháp, tự nhiên sẽ lưu lại hậu thủ.
Vệ Nguyên tỉnh ngộ lại, gật gật đầu, sau đó cách xa cổ quan một chút theo bản năng. Thần niệm quét một vòng ở bên trong, sau khi xác định không có bảo tàng quyết định trước tiên lui ra, sau này lại phái người đi vào cẩn thận tìm tòi một thoáng.
- Đi thôi!
Hồ Lang tra xét rõ ràng một lần, xác định không có bảo vật, cũng không muốn ngây ngốc ở đây. Cấm chế của chủ nhân cái địa cung này rất biến thái, không cẩn thận sẽ bị vây chết ở bên trong.
Bốn người đi ra phía ngoài, quét nhìn một vòng, sau đó đều tiến vào cái hắc động kia. Hắc động chợt lóe lên, bọn họ lại xuất hiện ở trong vết nứt, Hồ Lang dẫn đầu bay lên trên, Lục Ly theo sát phía sau, hai người Vệ Nguyên đi ở sau cùng.
- Có cái gì không đúng...
Còn chưa bay lên đảo nhỏ, đột nhiên Hồ Lang ngừng lại, Lục Ly và Vệ Nguyên liếc mắt nhìn nhau, Lục Ly nghi ngờ hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không thấy người bên ngoài!
Thần niệm của Hồ Lang mạnh hơn so với tất cả mọi người, cho nên có thể sớm dò xét được tình huống phía trên. Sắc mặt hắn khẽ trở nên âm trầm, con ngươi chớp động mấy lần, trầm giọng nói ra:
- Có điều kỳ lạ, khả năng đã xảy ra chuyện!
- Cái gì...
Sắc mặt hai người Vệ Nguyên thay đổi, một vị Quân Hầu cảnh khác của Vệ gia lập tức bay vụt lên, nhưng còn không có đi lên, trên bầu trời đã có một vòng sáng như trăng rằm bắn thẳng xuống, lập tức chém tên Quân Hầu cảnh Vệ gia này thành hai mảnh.
- Triệu Mặc Dương? Có mai phục, lui...
Hồ Lang gầm lên, trong nháy mắt lôi kéo Lục Ly bay xuống phía dưới. Thần niệm Lục Ly cũng mơ hồ cảm ứng được, phía trên có ba bóng người đang gào thét bay xuống vết nứt.
- Ba vị Nhân Hoàng, Long Dương cư sĩ?
Lục Ly kinh hô, hắn dò xét được một người đầu trọc và hai tên Nhân Hoàng xa lạ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Trước tiên ánh mắt của hắn nhìn sang Vệ Nguyên, nhưng cũng thấy đối phương đầy mặt kinh hoàng, mới biết được chuyện này không có quan hệ với Vệ gia.
- Trốn vào bên trong địa cung!
Lục Ly quát lên, thức tỉnh Vệ Nguyên, Vệ Nguyên vội vàng bay vụt xuống. Hắn bị hù doạ rồi, thế nhưng rất nhanh trên mặt nổi lên vẻ giận dữ, vừa bay vụt xuống vừa hét:
- Các ngươi dám giết người Vệ gia chúng ta, lá gan các ngươi thật to, chẳng lẽ không sợ Đại Phật Tự diệt tam tộc các ngươi sao?
- Ngu xuẩn...
Lục Ly cười một tiếng trong lòng, đây rõ ràng là một cái âm mưu được sắp đặt cẩn thận. Vừa rồi hắn cũng có chút nghi hoặc, tại sao lôi bạo lại có thể bổ tiểu đảo ra một vết nứt sâu như vậy, bây giờ nhìn lại đây đều là do con người tạo ra.
Thậm chí lúc này Lục Ly còn hoài nghi, lôi bạo này có phải là do thiên nhiên hình thành hay không? Hay là có người chế tạo ra để giết hắn.
Thủ pháp bố cục tinh vi, vô thanh vô tức khiến cho bọn họ chui vào trong cạm bẫy, loại thủ pháp này khiến Lục Ly cảm thấy hết sức quen thuộc. Trong đầu hắn hiện lên một gương mặt anh tuấn và một dung nhan tuyệt mỹ.
Lục Toan và Cơ Mộng Điềm!
Nếu như nói cái bố cục này không có quan hệ tới hai người, Lục Ly nguyện ý nuốt hai con khôi lỗi thú kia.
Hắn tiện tay ném giới chỉ cho Hồ Lang nói:
- Ở đây có một quyển bí thuật, xem ra nơi đây chỉ có những bảo vật này, lần này vận khí không tệ, tự nhiên đi vào lại nhặt được một ít bảo vật.
Lục Ly nói như vậy, khiến hai người Vệ gia càng cảm thấy khó chịu. Hai người này cũng không biết rõ thân phận của Lục Ly, đôi mắt đã bị bảo vật và lòng tham che mất, nếu như không phải Hồ Lang là Nhân Hoàng cảnh, phỏng chừng hai người đã động thủ cướp đoạt.
Vệ Nguyên tương đối lý trí, hắn nghe thấy Lục Ly nói, quan sát khóe miệng Lục Ly có một nụ cười nhàn nhạt, thì lập tức đoán ra Lục Ly đang nói bóng gió, vội vàng cười nói:
- Lục công tử nói đùa, làm sao có thể là tự nhiên nhặt chứ? Nếu như không phải các ngươi xuất lực, căn bản không chiếm được những bảo vật này, nếu muốn nói nhặt thì đó là nhóm ta nhặt.
- Ha ha!
Lục Ly nhận lấy ba cái không gian giới từ trong tay Hồ Lang, dùng thần niệm quét vào trong cái không gian giới chứa mười mấy triệu linh tài kia, sau khi tra xét rõ ràng một lần, xác định đều là linh tài huyền khí thì tiện tay ném giới chỉ cho Vệ Nguyên, nói:
- Địa bàn là của các ngươi, cho dù chúng ta không giúp đỡ, Vệ gia các ngươi tùy tiện phải tới một ít Nhân Hoàng cũng có thể lấy lại. Mười mấy triệu linh tài bảo vật này không cần phân ra, ta chỉ cần cái bí thuật này và thú trảo này là được, linh tài Huyền Tinh ta không thiếu.
- Như vậy sao được?
Vừa rồi Vệ Nguyên cũng dùng thần niệm quét qua không gian giới chứa bí thuật, biết bên trong chỉ có một quyển bí thuật, thế nhưng vì cổ ngữ nên hắn không biết là bí thuật gì.
Thượng cổ bí thuật rất đáng tiền, nhưng thượng cổ bí thuật cũng rất khó cảm ngộ, hơn nữa một ít thượng cổ bí thuật chỉ thích hợp chủng tộc đặc thù tu luyện, nhân tộc căn bản không cách nào tu luyện. Cho nên nếu cầm bí thuật này đi đấu giá, đoán chừng cũng chỉ có thể bán được một hai triệu Tử Huyền Tinh.
Trong cái giới chỉ còn lại là một cái thú trảo không biết tên, thoạt nhìn rất khủng bố, khả năng bên trong còn có bổn nguyên tinh huyết, nhưng coi như là bổn nguyên tinh huyết của thú hoàng thì có thể bán được bao nhiêu Huyền Tinh?
Ban đầu nói là phân chia năm năm, nếu như Lục Ly chỉ cần bí thuật và thú trảo thì bọn họ chiếm lợi lớn rồi. Vệ Nguyên vốn muốn để Lục Ly làm chủ, lấy lòng hắn một chút, tại sao lại biến thành hắn làm chủ rồi?
- Có cái gì không được sao? À, phiền toái chuyển lời tới quý tộc trưởng, Lục mỗ sùng kính hắn đã lâu. Lần sau tới Trung Châu... hi vọng bái phỏng hắn một cái.
Lục Ly tiện tay thu hai cái không gian giới vào, thậm chí không có xem xét thú trảo là thú trảo gì. Hắn một lòng muốn nắm bắt bí thuật luyện chế khôi lỗi thú tới tay, giá trị vật này không cách nào đo lường được, đừng nói mười mấy triệu Tử Huyền Tinh, cho dù trăm tỷ Tử Huyền Tinh Lục Ly cũng không có bất kỳ tâm động.
- Như vậy... Được rồi, ta nhất định chuyển lời của Lục công tử tới tộc trưởng!
Lục Ly đã nói như vậy rồi, Vệ Nguyên không thể nói thêm cái gì, hắn âm thầm bội phục Lục Ly biết làm người. Chuyện này truyền về Vệ gia, tộc trưởng Vệ gia và các trưởng lão sẽ xem trọng Lục Ly vài phần.
- Hồ Lang, xem còn có thứ tốt không, nếu không có thể lên rồi.
Lục Ly quét nhìn trong điện, thành công dời lực chú ý của mọi người đi. Vệ Nguyên và hai người Vệ gia bắt đầu dùng thần niệm quét nhìn bên trong, sợ bỏ sót thứ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt một tên Quân Hầu cảnh Vệ gia rơi vào bên trong hoàng kim cự quan, muốn dùng thần niệm dò xét nhưng lại bị cấm chế bên trong cổ quan ngăn cản, trong mắt của hắn léo lên lãnh mang, định giơ tay lên chém về phía nắp quan.
- Đừng động vào!
Lục Ly quan sát trong phòng, thấy người Vệ gia lại muốn nện quan tài, nhất thời gầm lên. Hồ Lang lập tức đứng ở phía trước Lục Ly, như gặp đại địch.
- Phanh!
Quân Hầu cảnh Vệ gia không có dừng tay, vỗ một chưởng lên nắp quan tài, tính toán đẩy nắp quan ra, xem bên trong có phải có tàng bảo gì không.
- Oanh...
Nắp quan tài sáng rực, quan tài không có một chút chấn động, thế nhưng đồ án phía trên lại sáng lên. Một sợi tơ nhanh chóng xâu chuỗi, tiếp theo một đạo năng lượng màu xanh thẫm chui vào trong lòng bàn tay Quân Hầu cảnh Vệ gia nhanh như chớp.
Tiếp theo có chuyện kinh khủng xảy ra...
- A...
Tên Quân Hầu cảnh Vệ gia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bàn tay của hắn bị ăn mòn với một tốc độ khủng bố, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, da thịt trên một cánh tay đã biến thành huyết thủy, tiếp theo lan ra toàn thân. Lục Ly vốn định lấy long đế thần binh ra cắt đứt bả vai hắn, nhưng tốc độ độc dịch kia ăn mòn quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng...
Rất nhanh, tên Vệ gia kia đã biến thành một bộ hài cốt, Lục Ly khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn sang Hồ Lang. Hồ Lang lại bĩu môi, vừa rồi hắn có năng lực chém đứt tay người nọ, nhưng hắn không có ra tay, nhất định là vì nhìn hai người Vệ gia này khó chịu.
Vệ Nguyên và một người khác bị doạ sợ, thấy ánh mắt Vệ Nguyên quăng tới đây, Lục Ly khe khẽ thở dài nói:
- Chủ nhân cái địa cung này đã đặt toàn bộ bảo tàng ở bên ngoài rồi, nên bên trong cổ quan không có bảo vật. Cổ quan là nơi hắn đặt thi thể của mình, làm sao cho phép người khác tùy ý khinh nhờn? Người này tinh thông cấm chế, trận pháp, tự nhiên sẽ lưu lại hậu thủ.
Vệ Nguyên tỉnh ngộ lại, gật gật đầu, sau đó cách xa cổ quan một chút theo bản năng. Thần niệm quét một vòng ở bên trong, sau khi xác định không có bảo tàng quyết định trước tiên lui ra, sau này lại phái người đi vào cẩn thận tìm tòi một thoáng.
- Đi thôi!
Hồ Lang tra xét rõ ràng một lần, xác định không có bảo vật, cũng không muốn ngây ngốc ở đây. Cấm chế của chủ nhân cái địa cung này rất biến thái, không cẩn thận sẽ bị vây chết ở bên trong.
Bốn người đi ra phía ngoài, quét nhìn một vòng, sau đó đều tiến vào cái hắc động kia. Hắc động chợt lóe lên, bọn họ lại xuất hiện ở trong vết nứt, Hồ Lang dẫn đầu bay lên trên, Lục Ly theo sát phía sau, hai người Vệ Nguyên đi ở sau cùng.
- Có cái gì không đúng...
Còn chưa bay lên đảo nhỏ, đột nhiên Hồ Lang ngừng lại, Lục Ly và Vệ Nguyên liếc mắt nhìn nhau, Lục Ly nghi ngờ hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Làm sao vậy?
- Không thấy người bên ngoài!
Thần niệm của Hồ Lang mạnh hơn so với tất cả mọi người, cho nên có thể sớm dò xét được tình huống phía trên. Sắc mặt hắn khẽ trở nên âm trầm, con ngươi chớp động mấy lần, trầm giọng nói ra:
- Có điều kỳ lạ, khả năng đã xảy ra chuyện!
- Cái gì...
Sắc mặt hai người Vệ Nguyên thay đổi, một vị Quân Hầu cảnh khác của Vệ gia lập tức bay vụt lên, nhưng còn không có đi lên, trên bầu trời đã có một vòng sáng như trăng rằm bắn thẳng xuống, lập tức chém tên Quân Hầu cảnh Vệ gia này thành hai mảnh.
- Triệu Mặc Dương? Có mai phục, lui...
Hồ Lang gầm lên, trong nháy mắt lôi kéo Lục Ly bay xuống phía dưới. Thần niệm Lục Ly cũng mơ hồ cảm ứng được, phía trên có ba bóng người đang gào thét bay xuống vết nứt.
- Ba vị Nhân Hoàng, Long Dương cư sĩ?
Lục Ly kinh hô, hắn dò xét được một người đầu trọc và hai tên Nhân Hoàng xa lạ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Trước tiên ánh mắt của hắn nhìn sang Vệ Nguyên, nhưng cũng thấy đối phương đầy mặt kinh hoàng, mới biết được chuyện này không có quan hệ với Vệ gia.
- Trốn vào bên trong địa cung!
Lục Ly quát lên, thức tỉnh Vệ Nguyên, Vệ Nguyên vội vàng bay vụt xuống. Hắn bị hù doạ rồi, thế nhưng rất nhanh trên mặt nổi lên vẻ giận dữ, vừa bay vụt xuống vừa hét:
- Các ngươi dám giết người Vệ gia chúng ta, lá gan các ngươi thật to, chẳng lẽ không sợ Đại Phật Tự diệt tam tộc các ngươi sao?
- Ngu xuẩn...
Lục Ly cười một tiếng trong lòng, đây rõ ràng là một cái âm mưu được sắp đặt cẩn thận. Vừa rồi hắn cũng có chút nghi hoặc, tại sao lôi bạo lại có thể bổ tiểu đảo ra một vết nứt sâu như vậy, bây giờ nhìn lại đây đều là do con người tạo ra.
Thậm chí lúc này Lục Ly còn hoài nghi, lôi bạo này có phải là do thiên nhiên hình thành hay không? Hay là có người chế tạo ra để giết hắn.
Thủ pháp bố cục tinh vi, vô thanh vô tức khiến cho bọn họ chui vào trong cạm bẫy, loại thủ pháp này khiến Lục Ly cảm thấy hết sức quen thuộc. Trong đầu hắn hiện lên một gương mặt anh tuấn và một dung nhan tuyệt mỹ.
Lục Toan và Cơ Mộng Điềm!
Nếu như nói cái bố cục này không có quan hệ tới hai người, Lục Ly nguyện ý nuốt hai con khôi lỗi thú kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro