Bất Diệt Long Đế

Mười dặm đưa...

Yêu Dạ

2024-11-06 10:53:20

Vô dục tắc cương!

Quả thật, Bạch Thu Tuyết là một nữ tử vô cùng ưu tú, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nhưng Lục Ly rõ ràng bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, thật cũng không có tâm tư đi theo đuổi Bạch Thu Tuyết.

Đầu tiên, hắn sẽ không gia nhập Bạch gia, thứ hai hắn không thể bại lộ thân phận con em Lục gia, thứ ba Yên phu nhân nói Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương phải gả cho Nhân Hoàng, hắn còn chưa có dã tâm lớn đến vậy.

Hắn có quá nhiều chuyện phải làm, trước khi cứu được cha mẹ, tìm về Lục Linh, hắn sẽ không để chuyện tình cảm trói buộc mình. Bởi thế hắn đóng băng cảm xúc trong tim, đối với Bạch Thu Tuyết chỉ đơn thuần là thưởng thức mà thôi.

Không có ý nghĩ gì đặc biệt, tự nhiên ánh mắt hắn nhìn Bạch Thu Tuyết cũng trong veo lạ thường. Trong lòng hắn không có tham luyến, không có xung động và lòng tham chiếm hữu, chỉ coi nàng như nữ tử mỹ lệ bình thường mà hắn quen biết trước đây.

- Cũng không có gì, chỉ là ghé thăm xem thương thế ngươi thế nào rồi thôi.

Bạch Thu Tuyết hồi thần rất nhanh, cười ngọt ngào nói:

- Thấy ngươi có thể đi bộ, chắc là khôi phục rất tốt, ta an tâm.

- Đúng rồi!

Bạch Thu Tuyết không đợi Lục Ly đáp lời, đột nhiên đứng dậy cúi người thi lễ nói:

- Lần này ta tới đặc ý cảm tạ ngươi, đa tạ ngươi đã hai lần cứu ta trong mộ Long Đế, đại ân đó Thu Tuyết ghi khắc trong tim.

Lục Ly đang có thương, không tiện đi lên nâng dậy Bạch Thu Tuyết, bèn mỉm cười nói:

- Thu Tuyết tiểu thư khách khí, chút chuyện nhỏ đó không đáng nhắc đến. Đương nhiên có thể được Thu Tuyết tiểu thư ghi nhớ, vậy cũng là phúc khí của Lục mỗ, công tử trên khắp Thiên Đảo Hồ chắc phải đố kỵ chết ta, ha ha ha.

Nhìn bộ dạng nhẹ nhàng thản nhiên của Lục Ly, Bạch Thu Tuyết nhịn không được nói:

- Lục Ly, ngươi thật sự rất đặc biệt, công tử trên khắp Thiên Đảo Hồ đều không bằng được ngươi.

- Cảm ơn!

Lục Ly vẫn rất hờ hững, không có vẻ gì là thụ sủng mà kiêu, hắn cười nói:

- Có thể được Thu Tuyết tiểu thư tán dương tán dương, không khác gì uống cạn một chén rượu lớn.

Thần sắc Lục Ly lạnh nhạt như thế, trong lòng Bạch Thu Tuyết càng thêm cảm thấy khó chịu.

Thường thường đều là khí trường nàng đè ép nguyên một đám công tử, bản thân nàng cũng cười nói tự nhiên, mà giờ lại cảm giác bị Lục Ly đè ép, nàng thoáng có chút câu cẩn.

 

- Chẳng lẽ hắn thật không có ý nghĩa gì với ta?

Trong lòng Bạch Thu Tuyết âm thầm cả kinh, tâm tư của nữ nhân thường thường rất mâu thuẫn. Mặc dù nàng biết mình và Lục Ly căn bản không có khả năng, lại hi vọng mị lực bản thân có thể chinh phục Lục Ly.

Trước kia tất cả công tử trẻ tuổi đều si mê lưu luyến nàng, giờ phát hiện ra một ngoại lệ, nàng lại cảm thấy không thoải mái

Thất thần một lát, Bạch Thu Tuyết nghiêm mặt hỏi:

- Lục Ly, ta có thể hỏi cái vấn đề không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Ly gật đầu nói:

- Thu Tuyết tiểu thư cứ hỏi, có thể nói ta đều sẽ nói, không thể nói chí ít sẽ không lừa ngươi.

Lục Ly tựa hồ đoán được Bạch Thu Tuyết muốn hỏi điều gì, sớm có dự phòng trước. Bạch Thu Tuyết thoáng thất vọng, lại vẫn hỏi nói:

- Ta muốn hỏi tiếng rống của ngươi là huyền kỹ loại linh hồn ư?

- Cái đó hả?

Cái này Lục Ly thật sự không biết, mỗi người chỉ có một loại huyết mạch thần kỹ, hắn lại có được hai loại, chính bản thân hắn đều mơ mơ hồ hồ nữa là. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ta chỉ có thể nói cho ngươi ta cũng không biết có phải hay không, bởi vì chính ta đều không rõ ràng.

Bạch Thu Tuyết nhìn thấy vẻ chân thành trong mắt Lục Ly, khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:

- Vậy ngươi có thể nói cho ta, huyền kỹ này là ngươi học được trong mộ Long Đế ư?

Bạch Thu Tuyết vốn muốn hỏi có phải Lục Ly được đến bí tịch huyền kỹ trong mộ Long Đế hay không, chẳng qua không tiện nên mới phải hỏi như vậy.

Lục Ly lại trả lời rất nhanh, khẳng định đáp:

- Không sai, trước đó ta không biết, ở trên Long Đế Sơn mới cảm ngộ được.

- Quả nhiên …

Bạch Thu Tuyết hiểu lầm ý Lục Ly, tưởng rằng hắn được đến bí tịch huyền kỹ trong mộ Long Đế, mắt nàng bất giác sáng lên, hỏi:

- Vậy có thể không bán một phần cho Bạch gia không? Chỉ cần bản chép tay là được, giá cả ngươi tuỳ ý ra.

- Bản chép tay?

Lục Ly nhịn không được cười lên, thứ này làm sao có thể có bản chép tay? Đây là tin tức trực tiếp hiện lên trong đầu hắn. Chỉ có chính hắn mới có thể cảm ngộ, không cách nào dạy bằng lời, dù truyền cho người khác cũng học không được, thế là hắn không khỏi cười khổ nói:

- Thật xin lỗi, Thu Tuyết tiểu thư, không phải ta cố tình giấu, nếu có thể sao chép, ta tuyệt đối sẽ bán cho Bạch gia. Ngươi đã mở miệng ta sao có thể cự tuyệt? Chỉ là điều này thật không được, còn về nguyên nhân, ngươi đừng hỏi, được không?

Bạch Thu Tuyết lần nữa có chút thất vọng, chẳng qua nàng cảm thấy Lục Ly không lừa mình, bèn gật đầu nói:

- Ừm, được, ta có thể hiểu, là ta đường đột.

Lục Ly cười cười không giải thích, Bạch Thu Tuyết lại hỏi:

- Lục Ly, ngươi sẽ gia nhập Bạch gia chứ? Ta muốn nghe suy nghĩ thật trong lòng ngươi.

Lục Ly vốn muốn nói sẽ cân nhắc, nhưng nhìn tròng mắt trong veo kia của Bạch Thu Tuyết, hắn lại không đành lòng lừa gạt, chỉ có thể cười cười không đáp.

Bạch Thu Tuyết cực kì thông minh, từ trong ý cười của Lục Ly, nàng đã biết được đáp án. Lại cũng không khuyên nhiều, đứng dậy gật đầu nói:

- Lục Ly, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lung tung, vô luận thế nào chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu.

- Đúng rồi!

Bạch Thu Tuyết lại lấy ra một chiếc lệnh bài từ trong Không Gian Giới Chỉ, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Lúc trên sơn đạo lên núi, ta nói qua chỉ cần đi lên giành được bảo vật, chúng ta chia đều. Ta được đến một bản huyền kỹ Thiên giai, thứ này ta muốn, Huyền Tinh quy đổi ra ở trong này. Ngươi tập trung dưỡng thương, ta đi.

Lục Ly đứng dậy đưa mắt nhìn Bạch Thu Tuyết rời đi, mặc dù nói cho nàng đáp án, Lục Ly lại không có quá nhiều lo lắng.

Hắn cảm nhận được sự chân thành của Bạch Thu Tuyết, nữ tử này lan tâm huệ chất, băng tuyết thông minh. Nàng đã nói như vậy, khẳng định là sẽ làm, nàng sẽ không bán đứng Lục Ly, nếu Lục Ly gặp nạn nàng nhất định sẽ trợ giúp.

- Nữ tử này không sai, tuyệt thế hồng nhan như thế quả thực chỉ có Nhân Hoàng mới xứng.

Lục Ly âm thầm cảm khái, cầm lấy lệnh bài đi trở về phòng, còn về trong lệnh bài có bao nhiêu Huyền Tinh Lục Ly không thèm để ý, bởi vì hiện tại hắn không thiếu Huyền Tinh.

Hắn cái gì đều không nghĩ, trực tiếp bế quan tu luyện, một bên tu luyện Huyền lực, một bên chữa thương.

Thời gian sau đó không có người nào đến quấy rầy Lục Ly. Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết không tới, chỉ có Bạch quản sự thỉnh thoảng đến thăm, thái độ vẫn rất là cung kính.

Bốn ngày sau, thương thế Lục Ly rốt cục khôi phục bảy tám phần, hắn quyết định trở lại Huyết Sát đảo. Các công tử tiểu thư còn lại sớm đã trở về, Lục Ly một thân một mình ở lại đây rất là không thoải mái.

Hắn nói một tiếng với Bạch quản sự, không ngờ đám người Yên phu nhân Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương Bạch Cô đều đến đưa tiễn.

Yên phu nhân rất coi trọng hắn, để Bạch quản sự đích thân tiễn hắn tới truyền tống trận. Đồng thời lần nữa căn dặn Lục Ly suy nghĩ thật kỹ, cửa lớn Bạch gia tùy thời mở ra chào đón hắn.

Vốn là tiễn biệt thế này, mọi người chỉ cần đưa đến truyền tống trận trên Bạch Đế Sơn là được, nhiều người như vậy đến đưa tiễn đã rất cho hắn mặt mũi.

Bạch Thu Tuyết lại đột nhiên mở miệng nói:

- Lục Ly, đi thôi, ta đưa ngươi tới Thiên Ngục thành.

Yên phu nhân ý vị sâu xa nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, nhưng cũng không nói gì. Đám người Bạch Hạ Sương Bạch Cô thoáng có chút kinh ngạc, Bạch Thu Tuyết cười nhạt một tiếng đi vào truyền tống trận, Lục Ly quay sang chắp tay từ biệt Yên phu nhân, Bạch Hạ Sương nghĩ nghĩ liền cũng tiến vào theo.

Một đạo bạch quang chớp lên, bốn người Lục Ly biến mất trong truyền tống trận, đám người Bạch Cô Bạch Ảnh quay sang nhìn Yên phu nhân, Bạch Cô nói:

- Phu nhân, Thu Tuyết liệu có …

- Không sao.

Yên phu nhân khoát tay nói:

- Nha đầu Thu Tuyết này rất thông minh, nàng biết phân tấc, trở về đi, đừng lo.

Sau khi đi ra truyền tống trận, bốn người Lục Ly cùng nhau bước lên một cỗ chiến xa xa hoa lộng lẫy, đến thẳng Thiên Ngục thành.

Chiến xa đến trước truyền tống trận mới ngừng lại, Lục Ly đứng lên nói:

- Đa tạ chư vị đưa tiễn, tới đây được rồi.

Bạch Thu Tuyết khẽ cười một tiếng, đi theo Lục Ly ra ngoài, cùng nhau đứng ở bên ngoài truyền tống trận. Quân hộ vệ canh giữ nơi đây lập tức quỳ xuống thành từng mảnh, rất nhanh bốn phía quảng trường liền rộ lên tiếng xôn xao.

Thấy vô số ánh mắt quét tới, trong lòng Lục Ly không khỏi cười khổ.

Bạch Thu Tuyết cố ý đưa tiễn đến đây là muốn cho tất cả thế lực Thiên Đảo Hồ biết được sự coi trọng mà nàng và Bạch gia dành cho Lục Ly. Sau này ai dám động đến Lục Ly, liền phải cân nhắc liệu Bạch gia nàng có sẽ nổi giận hay không.

Tâm ý là tốt, Lục Ly lại có cảm giác không ổn. Bạch Thu Tuyết làm thế này, hắn liệu có bị lửa đố kỵ của đám công tử Thiên Đảo Hồ đốt chết?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0