Muốn câu dẫn ta...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Đại quân của Thiên Đảo Hồ rất nhanh đã đổ bộ, một vạn người rời khỏi chiến thuyền, cứ như vậy rầm rập chạy đi, trên trời mười chiếc phi thuyền thiết giáp từ từ đi theo.
Phía tây bắc Luyện Ngục Nhai trăm dặm có một quận thành, bị một gia tộc tam phẩm chiếm đóng. Đại quân đi ngang qua quận thành, người phía dưới xin ý kiến Bạch Hỉ có công thành hay không? Bạch Hỉ nói một câu nói:
- Không được giết người bừa bãi!
Phi thuyền thiết giáp dẫn đầu rời đi, đại quân vạn người lập tức vui sướng vào thành. Gia tộc tam phẩm đó trực tiếp quỳ xuống, gia tộc bọn họ cộng lại cũng chỉ có bốn Hồn Đàm cảnh, đại quân vạn người của Thiên Đảo Hồ lại toàn bộ đều là Hồn Đàm cảnh.
Cũng may lời của Bạch Hỉ không ai dám không nghe, nếu gia tộc của quận thành đã quỳ, vậy thì không giết người. Đương nhiên, tài phú tích tụ nhiều năm của gia tộc này đã bị cướp sạch, ngay cả đan dược cấp thấp cũng không để lại.
Không chỉ có gia tộc tam phẩm này, bốn năm gia tộc nhị phẩm trong thành cũng bị cướp sạch, một viên huyền tinh cũng không còn.
Đại quân từ trong thành đi ra, giống như châu chấu quá cảnh, lưu lại tộc trưởng của mấy gia tộc đang khóc không ra nước mắt. Ai nấy đều mắng chửi không thôi, mắng Thiên Đảo Hồ là thổ phỉ, cũng mắng cả Vũ gia tự dưng lại gây vạ.
Đại quân tiến về phía trước, tốc độ của Hồn Đàm cảnh rất nhanh, ngày đi ngàn dặm, dựa theo tốc độ này thì nhiều nhất hơn mười ngày nữa là có thể đến Vũ Đế Thành.
Rất nhanh lại gặp một quận thành, Bạch Hỉ vẫn khống chế phi thuyền thiết giáp đi trước một bước, coi như không thấy. Vạn người còn lại tất nhiên giống như châu chấu vào thành, lại cướp sạch gia tộc trong thành trì.
Các loại truyền tin giống như tuyết bay truyền tới Thiên Vũ Thành, các gia tộc đều lên án hành vi phạm tội của Thiên Đảo Hồ với Tử gia, thỉnh cầu Tử gia xuất binh trấn áp cường đạo của Thiên Đảo Hồ.
Tử gia không có phản ứng quá lớn, chỉ phát ra thông cáo: Kháng nghị hành vi vô lý của Thiên Đảo Hồ, cảnh cáo Thiên Đảo Hồ không được tiếp tục như vậy, nếu không sẽ thế này thế nọ...
Loại kháng nghị này có tác dụng cái rắm, ở Bắc Mạc quyền đầu lớn thì chính là đạo lý cứng rắn. Nếu giảng đạo lý mà có tác dụng, Bắc Mạc cũng sẽ không loạn như vậy.
Rất nhiều thám báo của Thiên Đảo Hồ lại được rải ra, bí mật ẩn núp ở phụ cận Vũ Đế Thành. Bất kể Vũ gia có âm mưu gì, chỉ cần không rời khỏi Vũ Đế Thành, cuối cùng đều sẽ bị nghiền ép thành mảnh vụn.
Đại quân của Thiên Đảo Hồ không giết người bừa bãi, cũng không khơi dậy mối thù chung của các gia tộc ở Thiên Vũ Quốc. Những gia tộc bị cướp bóc chỉ có thể tự coi là xui xẻo, tam đại vương tộc cũng không lên tiếng, ai dám đi chịu chết?
Vận mệnh của Vũ gia dường như đã được định trước.
Bắc Mạc quá nhỏ, căn bản không có chỗ trốn. Trừ phi Vũ gia mang cả tộc chạy tới Thanh Châu, Trung Châu, Lương Châu. Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, cho dù Vũ gia muốn chạy cũng không chạy được.
...
Lúc giữa trưa, truyền tống trận của Lạc Thần Thành sáng lên, một thiếu nữ tuyệt sắc mặc váy dài xanh biếc xuất hiện trong truyền tống trận.
Nữ tử tuổi đôi mươi, dáng người cao gầy, dung mạo tuyệt mỹ, cả người đều tỏa ra khí tức cao quý thánh khiết. Cái mũi nhỏ hơi nhếch lên, mang theo một tia thanh tú, trong mắt đẹp ánh sáng lưu chuyển, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào nàng ta. Rất nhiều công tử trẻ tuổi vừa nhìn một cái liền ngây ngốc, giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.
- Bái kiến Bạch tiểu thư, bái kiến vị đại nhân này.
Một thống lĩnh của Liễu gia tỉnh ngộ, vội vàng quỳ một gối xuống. Bạch Hạ Sương dẫn theo Bạch quản sự, tâm tình của nàng ta đang rất không tồi, hiếm khi mỉm cười nói:
- Đứng lên đi, dẫn ta đi gặp Lục Ly.
Liễu gia thống lĩnh vội vàng dẫn Bạch Hạ Sương tới Hứa gia đại viện, hiện tại đã đổi tên, gọi là Lục phủ, đồng thời thống lĩnh này còn sai người đi thông báo cho Lục Ly.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly lần này không ngờ lại ra ngoài nghênh đón, có điều là chờ ở trong viện tử. Hắn nhìn thấy Bạch Hạ Sương thì nhận ra ngay, cười nói:
- Bạch Hạ Sương, ngươi không phải là bị nhốt à? Chẳng lẽ là lén chuồn ra?
- Hừ hừ!
Bạch Hạ Sương lập tức khó chịu, chu miệng lên nói:
- Lục Ly, ngươi nói vậy mà không thấy xấu hổ à? Chúng ta chính bởi vì chuyện của ngươi mới bị nhốt. Ngươi thì hay rồi, chẳng tới tìm tiểu cô cầu tình, thậm chí cũng không tới thăm tỷ muội chúng ta, người làm người không có phúc hậu.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha ha nói:
- Là ta sai rồi, ta nhận phạt. Đúng rồi. . . Bạch Hạ Sương, tỷ tỷ ngươi sao không đến? Có phải giận ta không?
- Chẳng lẽ lại không à?
Bạch Hạ Sương đi vào bên trong, nói:
- Tỷ tỷ ta bình thường tính tình rất tốt, nhưng nếu nàng ta thật sự tức giận, vậy sẽ không để ý tới ngươi nữa. Ta bình thường xấu tính, có điều ưu điểm lớn nhất của ta là không thù dai, ngươi không đến thăm ta, vậy ta đành hạ mình tới gặp ngươi.
- Đây không phải là ưu điểm.
Lục Ly mỉm cười nói:
- Ngươi đây là vô tâm vô phế, ngây thơ ngốc nghếch!
- Ngươi mới ngốc!
Bạch Hạ Sương lườm Lục Ly một cái, sau khi vào trong thì ngồi xuống, thần bí ghé tới gần Lục Ly hỏi:
- Lục Ly, nghe nói ngươi là con trai của Lục Nhân Hoàng, thật vậy à?
Nhìn đôi mắt to trong veo của Bạch Hạ Sương, Lục Ly ngược lại có chút thích tính cách này của nàng ta. Lần đầu tiên gặp nàng ta còn thấy ghét, nhưng tiếp xúc lâu lại phát hiện nha đầu này chính là thẳng tính, có gì nói đó, không có tâm cơ, yêu ghét rõ ràng. Mặc dù có chút tính tình tiểu thư nhõng nhẽo, nhưng bản tính cũng không xấu, kết giao bằng hữu với người như này cũng không phiền.
Hắn gật đầu, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, ta chính là con cháu của Trung Châu Lục gia. Sao? Ngươi coi trọng ta rồi à? Muốn câu dẫn ta? Muốn làm tức phụ của Lục gia?
- Phì!
Bạch Hạ Sương gắt một tiếng, cả giận nói:
- Bản tiểu thư coi trọng ngươi? Ngươi nằm mơ đi, ngươi cho rằng ngươi là đệ tử của Lục gia thì hay lắm à? Bản tiểu thư chính là phải gả cho Nhân Hoàng, ngươi cho dù là Lục gia đệ tử, đời này có thể tu luyện đến Quân Hầu cảnh đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, cha của ngươi năm đó đại náo Bạch Đế Sơn, thiếu chút nữa thì một chưởng đập chết lão tổ tông nhà ta. Lão tổ tông ta rất hận Lục gia ngươi, cho nên... Ngươi đừng có ý đồ không an phận với bản tiểu thư, bằng vào ngươi thì vẫn chưa đủ tư cách đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha ha!
Lục Ly lại cười ha hả, hắn càng lúc càng tính cách này của Bạch Hạ Sương. Cười một hồi, hắn tò mò hỏi:
- Cha ta năm đó suýt chút nữa thì đập chết lão tổ tông nhà ngươi? Đây là sự thật à?
- Cha ngươi là Nhân Hoàng, tuy lão tổ tông nhà ta chiến lực bưu hãn, từng một mình lực ép tộc trưởng của tam đại vương tộc, nhưng nói như thế nào thì cũng chỉ là Quân Hầu cảnh đỉnh phong. Kém một cảnh giới, bại bởi cha ngươi cũng là bình thường.
Bạch Hạ Sương đang nói lại phát hiện bàn tới việc này thì có chút nâng sĩ khí của người khác, diệt uy phong của mình, liền xua tay nói:
- Không nói cái này nữa, Lạc Thần Đảo của Lục Ly ngươi có gì chơi vui không? Ở Bạch Đế Sơn buồn chết ta.
- Ha ha!
Lục Ly chỉ cười không tiếp lời, trong đầu lại nghĩ tới chuyện của Lục Nhân Hoàng.
Minh Vũ từng nói cha hắn và Thiên Ngục Lão Nhân từng có hiệp nghị, xem ra hiệp nghị này chỉ là điều ước bất đắc dĩ, Lục Nhân Hoàng vì Minh Vũ mà thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục Lão Nhân.
Lục Ly trầm tư một lát, nói:
- Ngươi cảm thấy buồn thì ở chỗ ta chơi mấy ngày, ta bảo Liễu Di dẫn ngươi đi chơi.
- Ta không thèm, truyền ra lại tổn hại tới danh dự của bản tiểu thư.
Giới chỉ trong tay Bạch Hạ Sương sáng lên, lấy ra mười cuốn sổ, ném lên bàn, nói:
- Ta tới đây là để đưa cho ngươi huyền kỹ, thuận tiện chắp nối quan hệ với ngươi. Lục Ly, quan hệ của chúng ta còn cần chắp nối à? Sau này ngươi cường đại rồi, Bạch gia chúng ta mà gặp nạn thì ngươi có tới giúp chúng ta không?
Lục Ly có chút không biết phải nói gì, nha đầu này quả nhiên là ngây thơ ngốc nghếch, nào có kiểu chắp nối như vậy?
- Chắc không đâu!
Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc, nghiêm mặt nói:
- Bạch gia chúng ta gặp nạn thì liên quan gì tới ta? Có điều... Nếu ngươi và tỷ tỷ ngươi gặp nạn, nếu ta có năng lực, khẳng định sẽ tới hỗ trợ.
Nghe thấy nửa câu trước, sắc mặt Bạch Hạ Sương lập tức trở nên ủ ê, thiếu chút nữa thì tức giận. Nghe tới nửa câu sau thì mới chuyển giận thành vui, vô tâm vô phế bật cười:
- Lục Ly, có những lời này của ngươi là được rồi. Ngươi làm việc của ngươi đi, bản tiểu thư trở về giúp tiểu cô xử lý chính vụ. Không cần tiễn, dừng bước, dừng bước.
Lục Ly có chút không biết phải nói gì, sờ sờ mũi:
- Ta đâu có định tiễn ngươi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro