Ngươi là trời...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Lục Ly không hề có chút nào sợ sệt, ngược lại mắt lạnh nhìn qua các chủ Linh Lung Các Khương Vô Ngã, như là một con sư tử lông bờm dựng đứng.
Hắn biết rõ Khương Vô Ngã không dám giết hắn, chí ít không dám công khai giết chết hắn, như vậy sẽ làm tổn hại uy danh các chủ Linh Lung Các.
Quả nhiên …
Khí thế kia rất nhanh liền yếu đi mấy phần, mặc dù xương cốt toàn thân Lục Ly vẫn đang vang lên, trong cổ họng tưởng như sắp phun ra máu tụ, nhưng hắn cố nén nhịn, vẫn nét mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Vô Ngã.
Qua trọn vẹn mười mấy giây, khí tức Khương Vô Ngã mới dần yếu đi, hắn hờ hững nói:
- Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên có hổ tính, chẳng qua tiểu tử ngươi mới sống bao nhiêu năm? Đã dám giáo huấn bản tọa?
Lục Ly cường hành nuốt xuống máu tụ, hít một hơi một hơi thật sâu, gay gắt nói:
- Không dám giáo huấn, chẳng qua mỗi một đứa bé đều là một tờ giấy trắng, đứa trẻ trưởng thành có quan hệ rất lớn đến phụ mẫu. Khương Khinh Linh biến thành như thế, chẳng lẽ ngươi không có trách nhiệm? Đêm qua Khương Khinh Linh nói với ta, mấy năm nay nàng chưa được một lần có cảm giác ngủ ngon, mỗi lần đến đêm liền sẽ sợ hãi, sợ hãi có người tìm nàng lấy mạng. Dù đêm qua có ta ở bên cạnh, nàng vẫn ba lần tỉnh dậy từ trong ác mộng, ta nhìn mà đều đau lòng, người làm cha như ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm áy náy?
- Ở Thiên Quỷ Sơn, ông ngoại nàng chết đi, nàng đau khổ tuyệt vọng. Lúc nàng muốn tự sát, ta cho nàng hy vọng, để nàng có mục tiêu sống tiếp. Kể ra cũng buồn cười, hiện tại hi vọng duy nhất khiến nàng còn sống chính là để ngươi đi tới trước mộ phần quỳ xuống, để ông ngoại được hưởng thụ vạn dân triều bái. Sở dĩ nàng liều mạng tu luyện như vậy, chính là vì hai mục tiêu này. Các chủ đại nhân, ngươi bức con gái mình thành như thế, đấy chính là điều ngươi muốn?
Lục Ly không có nửa điểm khách khí, không lưu cho Khương Vô Ngã nửa phần mặt mũi. Đêm qua hắn nhìn thấy bộ dạng đó của Khương Khinh Linh, trong lòng sớm đã âm thầm ghi hận Khương Vô Ngã. Biết được Khương Vô Ngã sẽ không giết hắn, hắn cần gì phải khách khí?
Thần sắc Khương Vô Ngã rất kỳ quái, bị một tên hậu bối như Lục Ly gần như chỉ thẳng mặt mà mắng, hắn lại vẫn không hề tức giận, ngược lại thần tình trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Hắn kinh ngạc nhìn ra thuyền nhỏ xa xa, một lúc lâu sau mới u ám thở dài nói:
- Ngươi nói không sai, làm các chủ ta là hợp cách, làm phụ thân ta lại rất thất bại. Sau khi sinh Linh Nhi, mẫu thân nàng liền mất, ta một lòng phát triển Linh Lung Các, bỏ bê quản giáo nàng, dẫn đến cục diện hôm nay, hết thảy đều là lỗi của ta.
- Tuy nhiên…
Nói đến đây, ánh mắt Khương Vô Ngã đột nhiên quay sang Lục Ly:
- Bất luận thế nào, ngươi không thể cùng một chỗ với Linh Nhi, thân phận ngươi quá nhạy cảm. Đau dài không bằng đau ngắn, ta không muốn khiến Linh Nhi lần nữa bị tổn thương, bởi thế ngươi vẫn nên thức thời chút thì hơn, đừng để bản tọa phải khó xử, bằng không … ngươi biết rồi đấy.
- Ngươi lại sai!
Lục Ly lắc đầu thở dài nói:
- Ta không có ý định gì đối với con gái ngươi, nếu muốn làm gì còn cần chờ đến bây giờ? Ở Thiên Quỷ Sơn chúng ta sớm đã ở cùng nhau. Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, ngươi đừng cho rằng ta thèm khát làm con rể Khương gia. Lúc ta thoát ly Lục gia, Khương Khinh Linh từng mời ta gia nhập Linh Lung Các, ta cự tuyệt. Sau đó nàng nói giúp ta chiếm lĩnh một vực ở bắc bộ Trung Châu, ta cũng cự tuyệt. Gia gia của ta là Lục Chính Dương, phụ thân ta là Lục Nhân Hoàng, ngươi cảm thấy Lục Ly ta sẽ là loại người dựa vào ăn bám lập nghiệp? Ta chẳng dựa ai hết, chỉ dựa vào chính mình, kiến lập nên một Lục gia mới!
- Ha ha ha!
Khương Vô Ngã cười ha hả, hắn bị khẩu khí Lục Ly chọc cười, gật đầu nói:
- Được, được lắm, có chí khí, quả nhiên có phong thái của Lục Nhân Hoàng năm đó. Nếu ngươi đã nói như vậy, việc này ta tạm thời không hỏi nữa, chẳng qua nếu về sau bị ta phát hiện ngươi và Linh Nhi có gì quá giới hạn, vậy liền đừng trách bản tọa lòng dạ độc ác.
Nói xong thân hình Khương Vô Ngã chợt lóe, tan biến vào trong hư không. Lục Ly âm thầm líu lưỡi, có thể tan biến vào trong hư không hẳn phải là Địa Tiên cảnh a? Các chủ Linh Lung Các ít nhất cũng phải là Địa Tiên Cảnh.
Không biết Khương Vô Ngã mới bao lớn? Chẳng qua nghe nói Khương Vô Ngã trước kia là võ si, thành hôn tương đối trễ, xem ra tuổi tác cũng không nhỏ.
Từ vẻ ngoài khó mà nhìn ra được tuổi tác võ giả, nếu từ lúc còn trẻ cảnh giới đã rất cao, như vậy thường thường đều già hơn bề ngoài rất nhiều, rốt cuộc thọ nguyên dài như vậy …
Lục Ly ngồi bên hồ một lát, mãi lúc sau mới đứng dậy rời đi, Khương Hoằng và Minh Vũ chờ ở bên ngoài. Thấy Lục Ly hoàn hảo không việc gì, hai người như trút gánh nặng. Khương Hoằng không dám ngừng lại lâu, lập tức dẫn theo Lục Ly đi vào trong thành, Lục Ly lo lắng tình hình Bắc Mạc, trực tiếp truyền tống đi về.
Liên tục truyền tống, đến Bạch Vân Thành Lục Ly cũng không ngừng, một đường truyền tống thẳng về Bắc Mạc.
Đến Bắc Mạc, Lục Ly vội vàng tiến vào hoàng cung, gặp mặt Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần. Vũ Hóa Thần là Yên phu nhân kêu về, chuẩn bị liên thủ bố phòng.
Thấy Lục Ly đi đến, Vũ Hóa Thần vội vàng hỏi dò tình hình. Lục Ly giải thích nói Linh Lung Các sẽ hỗ trợ, nhưng bắc bộ Trung Châu lớn như vậy, biển người mênh mông, Linh Lung Các chưa hẳn đã tìm ra được. Huống hồ việc này cũng không phải do Khương Vô Ngã đích thân hạ lệnh, Linh Lung Các làm sao sẽ dốc hết toàn lực.
Trên đường, Lục Ly đã nghĩ rõ ràng, hắn hạ lệnh triệu tập vô số thám báo tiềm phục đến bờ biển phía nam. Chỉ cần là nơi khả năng có nguy hiểm liền bố trí mai phục, một khi tộc trưởng Tống gia tới, ít nhất cũng có thể có thời gian để hoãn xung.
Việc này Lục Ly giao cho Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần, hắn đi trước bái kiến Lục Phi Tuyết, nhưng không nói gì nhiều, chỉ nói việc này Linh Lung Các sẽ tham gia, để Lục Phi Tuyết đừng lo lắng.
Cáo biệt Lục Phi Tuyết, Lục Ly đến một thiền điện, quát khẽ:
- Dạ tộc trưởng.
Một cơn gió nhẹ bay tới, Dạ Tra ngưng hiện, Lục Ly hỏi:
- Người Mãnh Tượng Tộc còn cần bao lâu mới đột phá?
- Nửa tháng!
Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thời hạn nửa năm sắp đến, theo lý thuyết hẳn cũng nhanh đột phá, công tử, hay là để ta sai người trở về nhìn xem?
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, lại dặn dò nói:
- Một khi đột phá, để bọn hắn lập tức đi ra. Ngươi bí mật đưa bọn hắn tới tiểu thế giới Lục Ải Nhân, nhớ đừng để lọt bất cứ tin tức nào.
- Đã biết!
Dạ Tra tự nhiên biết được nặng nhẹ, bề ngoài Thanh Loan Tộc không khác gì Nhân tộc, chỉ cần ngụy trang một chút người ngoài liền không nhìn ra được. Nhưng Mãnh Tượng Tộc thì khác, bọn họ đều là cự nhân, một khi tin tức bạo lộ, tuyệt đối không cách nào che giấu, khi ấy Luân Hồi Cung và năm đại thế lực còn lại sẽ lập tức đến Bắc Mạc, tất cả đều phải chết.
Dạ Tra đi xuống, Lục Ly chuẩn bị bế quan. Tạm thời tốc độ áo nghĩa không có bước phát triển đáng kể, hắn lại không dám rời đi Linh Đế Thành, đành phải trước xung kích Mệnh Luân Cảnh trung kỳ.
Sa sa sa
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện, chu sa trên mi tâm vô cùng bắt mắt, Bạch Thu Tuyết tới.
Lục Ly có chút lúng túng, chỉ biết giả bộ cau mày trầm tư. Bạch Thu Tuyết đi tới, ngồi ở bên người Lục Ly hỏi:
- Sự tình rất phiền phức?
Bạch Thu Tuyết biết được Lục Ly trở về, liền đi hỏi thăm Yên phu nhân. Nhưng Yên phu nhân không nói gì, đại sự bậc này tự nhiên phải giấu diếm, bằng không rất dễ dẫn lên khủng hoảng.
Lục Ly ngẩng đầu nhếch môi cười nói:
- Không việc gì, có ta ở đây, trời sập không được.
Bạch Thu Tuyết miễn cưỡng cười cười, bất ngờ chủ động nắm lấy tay Lục Ly, nhẹ giọng nói:
- Trời sập hay không ta không để ý, ta chỉ để ý ngươi, bởi vì ngươi là trời của chúng ta.
Hôm nay không ngờ Bạch Thu Tuyết lại chủ động bày tỏ, mặc dù sắc mặt đỏ ửng, thẹn ngượng vô cùng, Lục Ly lại rất cảm động.
Hắn nắm chặt tay Bạch Thu Tuyết, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, vì các ngươi, ta sẽ không ngã xuống. Ai dám đến Bắc Mạc làm loạn, ta khiến bọn hắn chết không chỗ chôn.
Hắn biết rõ Khương Vô Ngã không dám giết hắn, chí ít không dám công khai giết chết hắn, như vậy sẽ làm tổn hại uy danh các chủ Linh Lung Các.
Quả nhiên …
Khí thế kia rất nhanh liền yếu đi mấy phần, mặc dù xương cốt toàn thân Lục Ly vẫn đang vang lên, trong cổ họng tưởng như sắp phun ra máu tụ, nhưng hắn cố nén nhịn, vẫn nét mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Vô Ngã.
Qua trọn vẹn mười mấy giây, khí tức Khương Vô Ngã mới dần yếu đi, hắn hờ hững nói:
- Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên có hổ tính, chẳng qua tiểu tử ngươi mới sống bao nhiêu năm? Đã dám giáo huấn bản tọa?
Lục Ly cường hành nuốt xuống máu tụ, hít một hơi một hơi thật sâu, gay gắt nói:
- Không dám giáo huấn, chẳng qua mỗi một đứa bé đều là một tờ giấy trắng, đứa trẻ trưởng thành có quan hệ rất lớn đến phụ mẫu. Khương Khinh Linh biến thành như thế, chẳng lẽ ngươi không có trách nhiệm? Đêm qua Khương Khinh Linh nói với ta, mấy năm nay nàng chưa được một lần có cảm giác ngủ ngon, mỗi lần đến đêm liền sẽ sợ hãi, sợ hãi có người tìm nàng lấy mạng. Dù đêm qua có ta ở bên cạnh, nàng vẫn ba lần tỉnh dậy từ trong ác mộng, ta nhìn mà đều đau lòng, người làm cha như ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm áy náy?
- Ở Thiên Quỷ Sơn, ông ngoại nàng chết đi, nàng đau khổ tuyệt vọng. Lúc nàng muốn tự sát, ta cho nàng hy vọng, để nàng có mục tiêu sống tiếp. Kể ra cũng buồn cười, hiện tại hi vọng duy nhất khiến nàng còn sống chính là để ngươi đi tới trước mộ phần quỳ xuống, để ông ngoại được hưởng thụ vạn dân triều bái. Sở dĩ nàng liều mạng tu luyện như vậy, chính là vì hai mục tiêu này. Các chủ đại nhân, ngươi bức con gái mình thành như thế, đấy chính là điều ngươi muốn?
Lục Ly không có nửa điểm khách khí, không lưu cho Khương Vô Ngã nửa phần mặt mũi. Đêm qua hắn nhìn thấy bộ dạng đó của Khương Khinh Linh, trong lòng sớm đã âm thầm ghi hận Khương Vô Ngã. Biết được Khương Vô Ngã sẽ không giết hắn, hắn cần gì phải khách khí?
Thần sắc Khương Vô Ngã rất kỳ quái, bị một tên hậu bối như Lục Ly gần như chỉ thẳng mặt mà mắng, hắn lại vẫn không hề tức giận, ngược lại thần tình trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Hắn kinh ngạc nhìn ra thuyền nhỏ xa xa, một lúc lâu sau mới u ám thở dài nói:
- Ngươi nói không sai, làm các chủ ta là hợp cách, làm phụ thân ta lại rất thất bại. Sau khi sinh Linh Nhi, mẫu thân nàng liền mất, ta một lòng phát triển Linh Lung Các, bỏ bê quản giáo nàng, dẫn đến cục diện hôm nay, hết thảy đều là lỗi của ta.
- Tuy nhiên…
Nói đến đây, ánh mắt Khương Vô Ngã đột nhiên quay sang Lục Ly:
- Bất luận thế nào, ngươi không thể cùng một chỗ với Linh Nhi, thân phận ngươi quá nhạy cảm. Đau dài không bằng đau ngắn, ta không muốn khiến Linh Nhi lần nữa bị tổn thương, bởi thế ngươi vẫn nên thức thời chút thì hơn, đừng để bản tọa phải khó xử, bằng không … ngươi biết rồi đấy.
- Ngươi lại sai!
Lục Ly lắc đầu thở dài nói:
- Ta không có ý định gì đối với con gái ngươi, nếu muốn làm gì còn cần chờ đến bây giờ? Ở Thiên Quỷ Sơn chúng ta sớm đã ở cùng nhau. Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, ngươi đừng cho rằng ta thèm khát làm con rể Khương gia. Lúc ta thoát ly Lục gia, Khương Khinh Linh từng mời ta gia nhập Linh Lung Các, ta cự tuyệt. Sau đó nàng nói giúp ta chiếm lĩnh một vực ở bắc bộ Trung Châu, ta cũng cự tuyệt. Gia gia của ta là Lục Chính Dương, phụ thân ta là Lục Nhân Hoàng, ngươi cảm thấy Lục Ly ta sẽ là loại người dựa vào ăn bám lập nghiệp? Ta chẳng dựa ai hết, chỉ dựa vào chính mình, kiến lập nên một Lục gia mới!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha ha!
Khương Vô Ngã cười ha hả, hắn bị khẩu khí Lục Ly chọc cười, gật đầu nói:
- Được, được lắm, có chí khí, quả nhiên có phong thái của Lục Nhân Hoàng năm đó. Nếu ngươi đã nói như vậy, việc này ta tạm thời không hỏi nữa, chẳng qua nếu về sau bị ta phát hiện ngươi và Linh Nhi có gì quá giới hạn, vậy liền đừng trách bản tọa lòng dạ độc ác.
Nói xong thân hình Khương Vô Ngã chợt lóe, tan biến vào trong hư không. Lục Ly âm thầm líu lưỡi, có thể tan biến vào trong hư không hẳn phải là Địa Tiên cảnh a? Các chủ Linh Lung Các ít nhất cũng phải là Địa Tiên Cảnh.
Không biết Khương Vô Ngã mới bao lớn? Chẳng qua nghe nói Khương Vô Ngã trước kia là võ si, thành hôn tương đối trễ, xem ra tuổi tác cũng không nhỏ.
Từ vẻ ngoài khó mà nhìn ra được tuổi tác võ giả, nếu từ lúc còn trẻ cảnh giới đã rất cao, như vậy thường thường đều già hơn bề ngoài rất nhiều, rốt cuộc thọ nguyên dài như vậy …
Lục Ly ngồi bên hồ một lát, mãi lúc sau mới đứng dậy rời đi, Khương Hoằng và Minh Vũ chờ ở bên ngoài. Thấy Lục Ly hoàn hảo không việc gì, hai người như trút gánh nặng. Khương Hoằng không dám ngừng lại lâu, lập tức dẫn theo Lục Ly đi vào trong thành, Lục Ly lo lắng tình hình Bắc Mạc, trực tiếp truyền tống đi về.
Liên tục truyền tống, đến Bạch Vân Thành Lục Ly cũng không ngừng, một đường truyền tống thẳng về Bắc Mạc.
Đến Bắc Mạc, Lục Ly vội vàng tiến vào hoàng cung, gặp mặt Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần. Vũ Hóa Thần là Yên phu nhân kêu về, chuẩn bị liên thủ bố phòng.
Thấy Lục Ly đi đến, Vũ Hóa Thần vội vàng hỏi dò tình hình. Lục Ly giải thích nói Linh Lung Các sẽ hỗ trợ, nhưng bắc bộ Trung Châu lớn như vậy, biển người mênh mông, Linh Lung Các chưa hẳn đã tìm ra được. Huống hồ việc này cũng không phải do Khương Vô Ngã đích thân hạ lệnh, Linh Lung Các làm sao sẽ dốc hết toàn lực.
Trên đường, Lục Ly đã nghĩ rõ ràng, hắn hạ lệnh triệu tập vô số thám báo tiềm phục đến bờ biển phía nam. Chỉ cần là nơi khả năng có nguy hiểm liền bố trí mai phục, một khi tộc trưởng Tống gia tới, ít nhất cũng có thể có thời gian để hoãn xung.
Việc này Lục Ly giao cho Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần, hắn đi trước bái kiến Lục Phi Tuyết, nhưng không nói gì nhiều, chỉ nói việc này Linh Lung Các sẽ tham gia, để Lục Phi Tuyết đừng lo lắng.
Cáo biệt Lục Phi Tuyết, Lục Ly đến một thiền điện, quát khẽ:
- Dạ tộc trưởng.
Một cơn gió nhẹ bay tới, Dạ Tra ngưng hiện, Lục Ly hỏi:
- Người Mãnh Tượng Tộc còn cần bao lâu mới đột phá?
- Nửa tháng!
Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thời hạn nửa năm sắp đến, theo lý thuyết hẳn cũng nhanh đột phá, công tử, hay là để ta sai người trở về nhìn xem?
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, lại dặn dò nói:
- Một khi đột phá, để bọn hắn lập tức đi ra. Ngươi bí mật đưa bọn hắn tới tiểu thế giới Lục Ải Nhân, nhớ đừng để lọt bất cứ tin tức nào.
- Đã biết!
Dạ Tra tự nhiên biết được nặng nhẹ, bề ngoài Thanh Loan Tộc không khác gì Nhân tộc, chỉ cần ngụy trang một chút người ngoài liền không nhìn ra được. Nhưng Mãnh Tượng Tộc thì khác, bọn họ đều là cự nhân, một khi tin tức bạo lộ, tuyệt đối không cách nào che giấu, khi ấy Luân Hồi Cung và năm đại thế lực còn lại sẽ lập tức đến Bắc Mạc, tất cả đều phải chết.
Dạ Tra đi xuống, Lục Ly chuẩn bị bế quan. Tạm thời tốc độ áo nghĩa không có bước phát triển đáng kể, hắn lại không dám rời đi Linh Đế Thành, đành phải trước xung kích Mệnh Luân Cảnh trung kỳ.
Sa sa sa
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện, chu sa trên mi tâm vô cùng bắt mắt, Bạch Thu Tuyết tới.
Lục Ly có chút lúng túng, chỉ biết giả bộ cau mày trầm tư. Bạch Thu Tuyết đi tới, ngồi ở bên người Lục Ly hỏi:
- Sự tình rất phiền phức?
Bạch Thu Tuyết biết được Lục Ly trở về, liền đi hỏi thăm Yên phu nhân. Nhưng Yên phu nhân không nói gì, đại sự bậc này tự nhiên phải giấu diếm, bằng không rất dễ dẫn lên khủng hoảng.
Lục Ly ngẩng đầu nhếch môi cười nói:
- Không việc gì, có ta ở đây, trời sập không được.
Bạch Thu Tuyết miễn cưỡng cười cười, bất ngờ chủ động nắm lấy tay Lục Ly, nhẹ giọng nói:
- Trời sập hay không ta không để ý, ta chỉ để ý ngươi, bởi vì ngươi là trời của chúng ta.
Hôm nay không ngờ Bạch Thu Tuyết lại chủ động bày tỏ, mặc dù sắc mặt đỏ ửng, thẹn ngượng vô cùng, Lục Ly lại rất cảm động.
Hắn nắm chặt tay Bạch Thu Tuyết, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, vì các ngươi, ta sẽ không ngã xuống. Ai dám đến Bắc Mạc làm loạn, ta khiến bọn hắn chết không chỗ chôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro