Ngươi lại muố...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
- Tổ gia gia?
Lục Ly nhướng mày, trong đầu phù hiện ra một gương mặt già nua nghiêm khắc, hắn lắc đầu nói:
- Tổ gia gia đã tái tạo linh hồn, hắn đã không còn ký ức trước kia, hoàn toàn không còn liên hệ gì với Lục gia. gia gia của ta chết sống thế nào hắn đều mặc kệ, làm sao lại quản ta?
- Lục Ly, ngươi sai rồi!
Dạ Lạc cắm lời nói:
- Người không phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình? Dạ gia chúng ta cũng có một vị tiên tổ tái tạo linh hồn, ngoài mặt hắn không nhận chúng ta. Nhưng ta biết chỉ cần dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc Thí Ma Điện, hắn nhất định sẽ chiếu cố Dạ gia chúng ta.
- Chuyện về gia gia ngươi ta có biết một chút, hắn trúng phải vu độc rất khủng bố, dù Thí Ma Điện muốn giải cũng phải trả ra cái giá cực lớn. Giống như Lục gia các ngươi có thể làm ra cống hiến to lớn trong Thí Ma chiến trường, ta nghĩ tổ gia gia ngươi nhất định sẽ giúp đỡ.
- Nhưng... Sau khi gia gia ngươi xảy ra chuyện, Lục gia các ngươi lại chẳng có ai tiến vào Thí Ma chiến trường, ngươi nói xem tổ gia gia ngươi phải giúp thế nào? Hắn là trưởng lão chấp pháp, chính bản thân lại dùng việc công làm việc riêng, làm sao lấp được miệng lưỡi thế gian?
- Chuyện của ngươi thì khác, việc này vốn không phải lỗi của ngươi, ngươi là con cháu Lục gia, ở trong tiểu chiến trường lại đồ sát nhiều dị tộc, lập xuống chiến công hiển hách như vậy. Dù tứ đại gia tộc liên thủ tạo áp lực, tổ gia gia nhất định cũng sẽ đứng về phía ngươi, dù sao ngươi cũng con cháu của hắn!
Lời này của Dạ Lạc khiến Lục Ly hơi ngớ, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ cũng có lý. Sau khi gia gia hắn trúng độc, đám người Lục Chính Đàn bận rộn mưu quyền đoạt lợi, làm sao còn phái người tiến vào Thí Ma chiến trường lập công? Dự tính dù có cường giả Lục gia muốn tiến vào, thì cũng bị Lục Chính Đàn áp chế. Lục Chính Đàn mong không được gia gia hắn vĩnh viễn không tỉnh lại mới tốt...
- Thí Ma chiến trường?
Ở trong Thí Ma chiến trường cường giả tứ tộc như vậy, Nhân Hoàng không phải số ít, Địa Tiên khẳng định cũng có, với chút chiến lực ấy của Lục Ly, đi vào chỉ có nước chịu chết.
Đời này hắn có thể có được chiến lực sánh ngang Địa Tiên ư? Hơn nữa đợi khi hắn có được chiến lực tiến vào Thí Ma chiến trường, sợ rằng gia gia hắn sớm đã hồn phi phách tán …
Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly lần nữa sa vào trầm mặc, vội khuyên nhủ nói:
- Lục Ly, Dạ Lạc nói không sai, chỉ cần Thí Ma Điện nhúng tay việc này, tứ đại thế lực đừng hòng dám động tới ngươi, chí ít trong thời gian ngắn sẽ không dám làm loạn. Mong ngươi tin tưởng chúng ta, cũng mong ngươi tin tưởng tổ gia gia.
- Được rồi!
Lát sau, Lục Ly thở ra một hơi dài, nói:
- Vậy tạm thời giữ lại mạng chó của bọn hắn, Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch chính đang ngủ say, bị tiếng quát khẽ của Lục Ly bừng tỉnh, vội chui ra từ trong ống tay áo, Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một cái, nói:
- Lấy ra Man Thần Đỉnh.
Ông!
Hư ảnh một chiếc đỉnh nhỏ dần ngưng hiện ra từ trong đầu Tiểu Bạch, rất nhanh liền biến thành một chiếc đỉnh tròn, được Lục Ly chộp ở trong tay, sau đó thần niệm Lục Ly và Dạ Lạc Lục Hồng Ngư lập tức quét tiến vào.
- Cái này …
Lục Hồng Ngư cùng Dạ Lạc vừa tiến vào tra xét, sắc mặt tức thì khẽ biến, trường cảnh trong Man Thần Đỉnh khiến hai người nhìn mà không khỏi há hốc mồm.
Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm song song xếp bằng ở cạnh nhau, đầu tóc hai người đều bị đốt trụi lủi, da thịt toàn thân cháy đen, lúc này còn đang bị lôi điện không ngừng oanh kích, thân thể rung động rất có tiết tấu. Nếu không phải hai người tra xét kỹ càng, sợ rằng khó mà nhận ra được đây là Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, mỹ nhân nổi danh khắp Trung Châu, giờ đây lại chẳng khác gì hai đứa ăn mày.
Đám người Lục Toan Dương Hiên Lục Nghê thì ngã sóng xoài trên sàn, bên người Lục Nghê Dương Hiên còn có mấy bộ thi thể. Bọn họ thỉnh thoảng lại bị lôi điện oanh kích, thân mình khe khẽ rung động, trong miệng mấy người Lục Nghê còn sùi cả bọt mép, bộ dạng thảm không nỡ nhìn.
- Tiểu Bạch, ngừng phóng thích thần lôi!
Lục Ly nhếch miệng, mặt không biến sắc nói, sừng thú trên đầu Tiểu Bạch thoáng lấp lánh lôi quang, cấm chế trong Man Thần Đình rốt cục ngừng lại. Quang mang trên tường sắt dần dần tan biến, bên trong lại biến thành một mảnh đen kịt.
Ông!
Rất nhanh vài đôi mắt mở ra, trong mắt thoáng hiện vẻ mơ hồ, tựa hồ tưởng rằng đang nằm mơ. Mấy đôi mắt kia liếc nhìn nhau, xác định là thật không phải mơ, ai nấy đều lộ ra vẻ vui sướng như vừa sống sót sau tai nạn. Rất nhiều người nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóng, ở trong mảnh không gian đen kịt này nhìn càng có vẻ âm sâm dị thường.
Ông!
Điệp Phi Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, trị liệu cho chúng nhân. Lát sau, đợi thương thế chúng nhân khôi phục được phần nào, xác định không còn thần lôi đánh xuống, đám người Dương Hiên Lục Toan mới nhe răng nhếch miệng ngồi dậy.
Dương Hiên nhìn quanh bốn phía vài lần, trên mặt dần hiện vẻ phẫn nộ, cuồng loạn rống to:
- Lục Ly, ngươi có gan thì tiếp tục đánh đi, có gan thì oanh sát ta đi. Làm sao? Không dám? Ngươi là đứa nhát gan, chờ ta đi ra nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!
Lục Nghê cũng giận không thể át, đứng dậy chỉ lên trên đỉnh đầu chửi ầm lên, đủ loại tiếng mắng khó nghe thốt ra. Lục Toan và Cơ Mộng Điềm liếc nhau một cái, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Rầm rầm rầm!
Đáp lại hai người là hồ quang điện lần nữa lấp lóe, vô số lôi đình bổ xuống, Điệp Phi Vũ thấy vậy, thiếu chút hồn phi phách tán, vội khẽ kêu:
- Hai thằng ngu, mau dừng lại, mắng nữa là đi đứt cả lũ. Lục Ly, đừng đánh ta, ta biết sai rồi, ta thật biết sai rồi...
Điệp Phi Vũ nhận lầm rất thành khẩn, đáng tiếc lôi đình lại công kích không phân biệt mục tiêu, Điệp Phi Vũ lần nữa bị lôi điện đánh trúng, cả người rung bần bật, không thốt được nên lời.
Dương Hiên và Lục Nghê thấy lôi điện đánh xuống, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hoảng sợ và hối hận. Tám ngày qua đối với bọn hắn mà nói quả thực không khác gì sống trong Địa Ngục, tinh thần ai nấy đều bị dày vò tưởng như phát điên. Thật không dễ dàng lôi điện mới ngừng, lại bởi vì hai người lên tiếng chửi rủa và uy hiếp, lôi điện lần nữa trút xuống, cả đám đều bị liên lụy theo...
- Thôi đi, Lục Ly!
Bên ngoài Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư sửng sốt nhìn nhau, Lục Hồng Ngư thấy thảm trạng của đám người trong kia, nhịn không được mở miệng cầu tình.
- Yên tâm, không chết được!
Lục Ly thuận miệng đáp một câu, nghĩ nghĩ lại nói tiếp:
- Phía trước liền là đại bản doanh Man tộc, ta đi kiếm chút lôi điện, sau đó theo các ngươi về lại đại bản doanh. Hồng Ngư tỷ, ngươi tìm người đưa tin cho Khương Khinh Linh, để nàng đừng lo lắng, rất nhanh ta sẽ trở về.
- Đi đại bản doanh Man tộc làm gì?
Lục Hồng Ngư thoáng kinh ngạc, nhưng Lục Ly đã nhanh chân bước về phía đại bản doanh Man tộc. Lục Hồng Ngư vội vàng đuổi theo, Dạ Lạc bóp nát ngọc phù trong tay, sau đó cũng cấp tốc cùng theo.
Chỉ tiêu tốn mấy canh giờ, ba người đã đến trước đại bản doanh Man tộc. Man tộc thấy sát thần Lục Ly lại quay về, lập tức rộ lên một mảnh xôn xao, Thiết Duệ thấy Lục Ly càng là bày ra vẻ mặt như vừa chết cha chết mẹ.
Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư khẩn trương đứng ở sau lưng Lục Ly, nhìn đám Man tộc chi chi chít chít trước mặt, hai người đều không dám thở mạnh.
Lục Ly một mình bước tới, quét mắt liếc nhìn đại bản doanh Man tộc, cuối cùng khóa chặt Thiết Duệ trong đám đông, quát khẽ nói:
- Thiết Duệ, cút ra đây!
Phía Man tộc thoáng có chút rối loạn, Thiết Duệ dẫn theo mấy tên Man tộc, nét mặt như trái mướp đắng đi ra, đứng ở trước đại bản doanh không dám tiến lại quá gần.
Thiết Duệ ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi lại muốn làm gì?
Lục Ly giương lên Man Thần Đỉnh trong tay, hỏi:
- Làm sao mới đề thăng được uy lực Man Thần Đỉnh này? Nó có thể trực tiếp oanh sát Nhân Hoàng không?
Thiết Duệ hơi ngớ, tiếp sau ánh mắt chợt lóe hàn quang, trầm giọng hỏi:
- Ngươi … ngươi luyện hóa được Man Thần Đỉnh?
Lục Ly cười lạnh, thấp giọng nói một tiếng với Tiểu Bạch, trên đầu Tiểu Bạch lập tức lấp lánh hồ quang điện, thấy vậy, Lục Ly ném mạnh Man Thần Đỉnh lên trời. Giữa không trung, Man Thần Đỉnh cấp tốc phóng đại, lơ lửng trên không, mặt trên có khí lưu màu đen lưu chuyển, tự phù thần bí như ẩn như hiện, từ trong đỉnh, một cỗ uy áp lan tràn mà ra.
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt Thiết Duệ nói:
- Thiết Duệ, hay là ta thu ngươi vào trong này, cũng oanh mấy ngày, xem xem có thể đánh giết được không?
- Hả … ngươi …. Sao ngươi có thể luyện hóa?
Sắc mặt Thiết Duệ đại biến, không ngừng giật lùi ra sau, trong mắt đầy vẻ chấn kinh. Bởi vì muốn luyện hóa đỉnh kia không chỉ cần có lực lượng lôi điện mà còn cần huyết mạch Man tộc. Hắn hào phóng đưa Man Thần Đỉnh cho Lục Ly là vì biết Nhân tộc không cách nào luyện hóa, lại không ngờ Lục Ly vẫn có thể luyện hóa được.
Lục Ly nhướng mày, trong đầu phù hiện ra một gương mặt già nua nghiêm khắc, hắn lắc đầu nói:
- Tổ gia gia đã tái tạo linh hồn, hắn đã không còn ký ức trước kia, hoàn toàn không còn liên hệ gì với Lục gia. gia gia của ta chết sống thế nào hắn đều mặc kệ, làm sao lại quản ta?
- Lục Ly, ngươi sai rồi!
Dạ Lạc cắm lời nói:
- Người không phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình? Dạ gia chúng ta cũng có một vị tiên tổ tái tạo linh hồn, ngoài mặt hắn không nhận chúng ta. Nhưng ta biết chỉ cần dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc Thí Ma Điện, hắn nhất định sẽ chiếu cố Dạ gia chúng ta.
- Chuyện về gia gia ngươi ta có biết một chút, hắn trúng phải vu độc rất khủng bố, dù Thí Ma Điện muốn giải cũng phải trả ra cái giá cực lớn. Giống như Lục gia các ngươi có thể làm ra cống hiến to lớn trong Thí Ma chiến trường, ta nghĩ tổ gia gia ngươi nhất định sẽ giúp đỡ.
- Nhưng... Sau khi gia gia ngươi xảy ra chuyện, Lục gia các ngươi lại chẳng có ai tiến vào Thí Ma chiến trường, ngươi nói xem tổ gia gia ngươi phải giúp thế nào? Hắn là trưởng lão chấp pháp, chính bản thân lại dùng việc công làm việc riêng, làm sao lấp được miệng lưỡi thế gian?
- Chuyện của ngươi thì khác, việc này vốn không phải lỗi của ngươi, ngươi là con cháu Lục gia, ở trong tiểu chiến trường lại đồ sát nhiều dị tộc, lập xuống chiến công hiển hách như vậy. Dù tứ đại gia tộc liên thủ tạo áp lực, tổ gia gia nhất định cũng sẽ đứng về phía ngươi, dù sao ngươi cũng con cháu của hắn!
Lời này của Dạ Lạc khiến Lục Ly hơi ngớ, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ cũng có lý. Sau khi gia gia hắn trúng độc, đám người Lục Chính Đàn bận rộn mưu quyền đoạt lợi, làm sao còn phái người tiến vào Thí Ma chiến trường lập công? Dự tính dù có cường giả Lục gia muốn tiến vào, thì cũng bị Lục Chính Đàn áp chế. Lục Chính Đàn mong không được gia gia hắn vĩnh viễn không tỉnh lại mới tốt...
- Thí Ma chiến trường?
Ở trong Thí Ma chiến trường cường giả tứ tộc như vậy, Nhân Hoàng không phải số ít, Địa Tiên khẳng định cũng có, với chút chiến lực ấy của Lục Ly, đi vào chỉ có nước chịu chết.
Đời này hắn có thể có được chiến lực sánh ngang Địa Tiên ư? Hơn nữa đợi khi hắn có được chiến lực tiến vào Thí Ma chiến trường, sợ rằng gia gia hắn sớm đã hồn phi phách tán …
Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly lần nữa sa vào trầm mặc, vội khuyên nhủ nói:
- Lục Ly, Dạ Lạc nói không sai, chỉ cần Thí Ma Điện nhúng tay việc này, tứ đại thế lực đừng hòng dám động tới ngươi, chí ít trong thời gian ngắn sẽ không dám làm loạn. Mong ngươi tin tưởng chúng ta, cũng mong ngươi tin tưởng tổ gia gia.
- Được rồi!
Lát sau, Lục Ly thở ra một hơi dài, nói:
- Vậy tạm thời giữ lại mạng chó của bọn hắn, Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch chính đang ngủ say, bị tiếng quát khẽ của Lục Ly bừng tỉnh, vội chui ra từ trong ống tay áo, Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một cái, nói:
- Lấy ra Man Thần Đỉnh.
Ông!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hư ảnh một chiếc đỉnh nhỏ dần ngưng hiện ra từ trong đầu Tiểu Bạch, rất nhanh liền biến thành một chiếc đỉnh tròn, được Lục Ly chộp ở trong tay, sau đó thần niệm Lục Ly và Dạ Lạc Lục Hồng Ngư lập tức quét tiến vào.
- Cái này …
Lục Hồng Ngư cùng Dạ Lạc vừa tiến vào tra xét, sắc mặt tức thì khẽ biến, trường cảnh trong Man Thần Đỉnh khiến hai người nhìn mà không khỏi há hốc mồm.
Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm song song xếp bằng ở cạnh nhau, đầu tóc hai người đều bị đốt trụi lủi, da thịt toàn thân cháy đen, lúc này còn đang bị lôi điện không ngừng oanh kích, thân thể rung động rất có tiết tấu. Nếu không phải hai người tra xét kỹ càng, sợ rằng khó mà nhận ra được đây là Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, mỹ nhân nổi danh khắp Trung Châu, giờ đây lại chẳng khác gì hai đứa ăn mày.
Đám người Lục Toan Dương Hiên Lục Nghê thì ngã sóng xoài trên sàn, bên người Lục Nghê Dương Hiên còn có mấy bộ thi thể. Bọn họ thỉnh thoảng lại bị lôi điện oanh kích, thân mình khe khẽ rung động, trong miệng mấy người Lục Nghê còn sùi cả bọt mép, bộ dạng thảm không nỡ nhìn.
- Tiểu Bạch, ngừng phóng thích thần lôi!
Lục Ly nhếch miệng, mặt không biến sắc nói, sừng thú trên đầu Tiểu Bạch thoáng lấp lánh lôi quang, cấm chế trong Man Thần Đình rốt cục ngừng lại. Quang mang trên tường sắt dần dần tan biến, bên trong lại biến thành một mảnh đen kịt.
Ông!
Rất nhanh vài đôi mắt mở ra, trong mắt thoáng hiện vẻ mơ hồ, tựa hồ tưởng rằng đang nằm mơ. Mấy đôi mắt kia liếc nhìn nhau, xác định là thật không phải mơ, ai nấy đều lộ ra vẻ vui sướng như vừa sống sót sau tai nạn. Rất nhiều người nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóng, ở trong mảnh không gian đen kịt này nhìn càng có vẻ âm sâm dị thường.
Ông!
Điệp Phi Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, trị liệu cho chúng nhân. Lát sau, đợi thương thế chúng nhân khôi phục được phần nào, xác định không còn thần lôi đánh xuống, đám người Dương Hiên Lục Toan mới nhe răng nhếch miệng ngồi dậy.
Dương Hiên nhìn quanh bốn phía vài lần, trên mặt dần hiện vẻ phẫn nộ, cuồng loạn rống to:
- Lục Ly, ngươi có gan thì tiếp tục đánh đi, có gan thì oanh sát ta đi. Làm sao? Không dám? Ngươi là đứa nhát gan, chờ ta đi ra nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!
Lục Nghê cũng giận không thể át, đứng dậy chỉ lên trên đỉnh đầu chửi ầm lên, đủ loại tiếng mắng khó nghe thốt ra. Lục Toan và Cơ Mộng Điềm liếc nhau một cái, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Rầm rầm rầm!
Đáp lại hai người là hồ quang điện lần nữa lấp lóe, vô số lôi đình bổ xuống, Điệp Phi Vũ thấy vậy, thiếu chút hồn phi phách tán, vội khẽ kêu:
- Hai thằng ngu, mau dừng lại, mắng nữa là đi đứt cả lũ. Lục Ly, đừng đánh ta, ta biết sai rồi, ta thật biết sai rồi...
Điệp Phi Vũ nhận lầm rất thành khẩn, đáng tiếc lôi đình lại công kích không phân biệt mục tiêu, Điệp Phi Vũ lần nữa bị lôi điện đánh trúng, cả người rung bần bật, không thốt được nên lời.
Dương Hiên và Lục Nghê thấy lôi điện đánh xuống, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hoảng sợ và hối hận. Tám ngày qua đối với bọn hắn mà nói quả thực không khác gì sống trong Địa Ngục, tinh thần ai nấy đều bị dày vò tưởng như phát điên. Thật không dễ dàng lôi điện mới ngừng, lại bởi vì hai người lên tiếng chửi rủa và uy hiếp, lôi điện lần nữa trút xuống, cả đám đều bị liên lụy theo...
- Thôi đi, Lục Ly!
Bên ngoài Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư sửng sốt nhìn nhau, Lục Hồng Ngư thấy thảm trạng của đám người trong kia, nhịn không được mở miệng cầu tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Yên tâm, không chết được!
Lục Ly thuận miệng đáp một câu, nghĩ nghĩ lại nói tiếp:
- Phía trước liền là đại bản doanh Man tộc, ta đi kiếm chút lôi điện, sau đó theo các ngươi về lại đại bản doanh. Hồng Ngư tỷ, ngươi tìm người đưa tin cho Khương Khinh Linh, để nàng đừng lo lắng, rất nhanh ta sẽ trở về.
- Đi đại bản doanh Man tộc làm gì?
Lục Hồng Ngư thoáng kinh ngạc, nhưng Lục Ly đã nhanh chân bước về phía đại bản doanh Man tộc. Lục Hồng Ngư vội vàng đuổi theo, Dạ Lạc bóp nát ngọc phù trong tay, sau đó cũng cấp tốc cùng theo.
Chỉ tiêu tốn mấy canh giờ, ba người đã đến trước đại bản doanh Man tộc. Man tộc thấy sát thần Lục Ly lại quay về, lập tức rộ lên một mảnh xôn xao, Thiết Duệ thấy Lục Ly càng là bày ra vẻ mặt như vừa chết cha chết mẹ.
Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư khẩn trương đứng ở sau lưng Lục Ly, nhìn đám Man tộc chi chi chít chít trước mặt, hai người đều không dám thở mạnh.
Lục Ly một mình bước tới, quét mắt liếc nhìn đại bản doanh Man tộc, cuối cùng khóa chặt Thiết Duệ trong đám đông, quát khẽ nói:
- Thiết Duệ, cút ra đây!
Phía Man tộc thoáng có chút rối loạn, Thiết Duệ dẫn theo mấy tên Man tộc, nét mặt như trái mướp đắng đi ra, đứng ở trước đại bản doanh không dám tiến lại quá gần.
Thiết Duệ ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi lại muốn làm gì?
Lục Ly giương lên Man Thần Đỉnh trong tay, hỏi:
- Làm sao mới đề thăng được uy lực Man Thần Đỉnh này? Nó có thể trực tiếp oanh sát Nhân Hoàng không?
Thiết Duệ hơi ngớ, tiếp sau ánh mắt chợt lóe hàn quang, trầm giọng hỏi:
- Ngươi … ngươi luyện hóa được Man Thần Đỉnh?
Lục Ly cười lạnh, thấp giọng nói một tiếng với Tiểu Bạch, trên đầu Tiểu Bạch lập tức lấp lánh hồ quang điện, thấy vậy, Lục Ly ném mạnh Man Thần Đỉnh lên trời. Giữa không trung, Man Thần Đỉnh cấp tốc phóng đại, lơ lửng trên không, mặt trên có khí lưu màu đen lưu chuyển, tự phù thần bí như ẩn như hiện, từ trong đỉnh, một cỗ uy áp lan tràn mà ra.
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt Thiết Duệ nói:
- Thiết Duệ, hay là ta thu ngươi vào trong này, cũng oanh mấy ngày, xem xem có thể đánh giết được không?
- Hả … ngươi …. Sao ngươi có thể luyện hóa?
Sắc mặt Thiết Duệ đại biến, không ngừng giật lùi ra sau, trong mắt đầy vẻ chấn kinh. Bởi vì muốn luyện hóa đỉnh kia không chỉ cần có lực lượng lôi điện mà còn cần huyết mạch Man tộc. Hắn hào phóng đưa Man Thần Đỉnh cho Lục Ly là vì biết Nhân tộc không cách nào luyện hóa, lại không ngờ Lục Ly vẫn có thể luyện hóa được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro