Quân Mộng Trần
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Bất kể là có người không cẩn thận đi tới, hay là cố ý tìm đến các nàng, tất cả mọi người đều gặp phiền toái lớn rồi.
Lục Ly tỉnh táo lại, sau khi bế quan gần bốn tháng ở trong cái sơn động này, quả nhiên phong hệ áo nghĩa của hắn đã nhập môn, mặc dù còn không có đại thành, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khiến hắn vô cùng thất vọng chính là cái áo nghĩa này thoạt nhìn rất cao cấp, nhưng chẳng qua chỉ là áo nghĩa phong hệ đơn giản, dường như chỉ có thể dẫn dắt gió, vận dụng lực lượng của gió.
Lục Ly biết một ít áo nghĩa cấp thấp, ví dụ như hỏa chi lực, thủy chi lực, thổ chi lực, không gian chi lực vân... vân, cũng có thể sử dụng các loại lực lượng thiên địa, nhưng uy lực lại vô cùng yếu, là áo nghĩa cấp thấp nhất.
Tiếng bước chân từ bên ngoài tiếp tục truyền đến, Lục Ly không dám suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Vô Thương hỏi:
- Tình huống nào?
- Xuỵt.
Lãnh Vô Thương làm động tác đừng gây tiếng động, ánh mắt nhìn về phía cửa sơn động, nghiêng tai lắng nghe. Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, rõ ràng có bốn năm người, tiếng bước chân từ từ tiến tới gần, tâm thần mọi người cũng căng lên theo.
- Ở đây có một cái sơn động!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến quát to, sắc mặt đám người Lãnh Vô Thương hoàn toàn trở nên trắng bệch, bị phát hiện rồi!
Nơi đây không có chỗ để trốn, cho dù tạo ra lối đi, thì bọn họ có thể thoát khỏi Địa Tiên sao? Người có thể đi vào nơi này, làm gì có ai không mang một hai Địa Tiên?
Lãnh Vô Thương hít một hơi thật sâu, cắn răng đứng dậy. Thân phận của hắn rất đặc thù, là thái tử tương lai Lãnh hoàng triều, người bình thường sẽ phải cho hắn một chút thể diện, dù sao đánh chết hắn, Lãnh gia cũng sẽ điên cuồng trả thù.
Hắn nhìn thoáng qua đám người Lãnh Bất Ky, chiến giáp bán thần khí màu trắng hiện lên trên người, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, thấp giọng nói:
- Các ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta đi ra ngoài ứng phó một thoáng trước.
Một mình Lãnh Vô Thương đi ra phía ngoài, Lục Ly âm thầm cảm khái, không hổ là thái tử tương lai của Lãnh gia, rất có dũng khí, gặp phải chuyện không sợ chết, đây mới là phong thái của con cháu thế gia chân chính.
- Đi!
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Bất Ky gần như không có gì do dự, nếu quả thật khai chiến, các nàng cũng trốn không thoát, không bằng cùng đi ra đối mặt.
Lục Ly và Lãnh Vô Mật đi theo cuối cùng, không phải là Lục Ly không muốn trốn, vấn đề là hắn không có giải dược, nếu chạy trốn cuối cùng cũng chỉ có một chữ chết, hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng thôi.
Bên ngoài có sáu người, hai vị Địa Tiên, ba nam một nữ, sau khi Lục Ly đi ra quan sát một phen cũng hơi tiêu sầu, hắn không nhận ra mấy người này, không phải là kẻ địch.
Sau khi Lãnh Vô Mật thấy mấy người này, sắc mặt lại có chút khó coi, Lục Ly nhìn nàng đưa ra một cái ánh mắt dò hỏi, Lãnh Vô Mật thấp giọng giải thích:
- Người của một trong hai đại gia tộc Địa Hoàng Giới, Quân gia, Quân Mộng Trần và Vô Thương ca ca có thù, lần trước bị Vô Thương ca ca cắt đứt chân.
Tình huống như thế cũng rất rõ ràng!
Hẳn là Tiêu Vạn Quân và Đào Địch làm lộ hành tung của Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Quân Mộng Trần Địa Hoàng Giới mới tìm tới báo thù.
Mặc kệ nguyên nhân cụ thể là gì, Lục Ly thấy sắc mặt vị công tử mặc hoàng bào đứng phía trước nhất lạnh lùng, thì cũng biết hôm nay rất khó hoà giải rồi.
Ánh mắt Quân Mộng Trần quét qua trên người Lãnh Vô Hinh Lãnh Vô Mật, rồi đến Lục Ly, cuối cùng nhìn về phía sơn động ở sau lưng, cười nhạt nói:
- Lãnh Vô Thương, Địa Tiên nhà ngươi đâu? Gọi bọn hắn đi ra đùa vui với hai vị thúc bá nhà ta một chút đi? Bốn người bọn ta cũng có thể chơi với năm người nhà ngươi.
Lãnh Vô Thương lãnh ngạo, không nhìn ra nửa điểm sợ hãi và chột dạ, hắn cười lạnh nói:
- Ba vị thúc thúc nhà ta nên đi ra lúc nào sẽ đi ra lúc đó! Làm sao? Chân của Quân Mộng Trần ngươi khỏi rồi à? Ngươi thật sự là nhiều vết sẹo nên quên đau, chà chà, chỉ với điểm này người đã dám tìm tới cửa?
Lãnh Vô Thương bắt đầu phô trương thanh thế, lúc hắn nói ba vị thúc thúc, trong mắt đám người Quân Mộng Trần đều lộ ra một chút kinh sợ, vậy mà lần này Lãnh gia phái ra ba vị Địa Tiên đi vào? Đây không phải là vi phạm quy tắc các giới diện định ra sao? Không phải mỗi một gia tộc chỉ có thể mang hai vị Địa Tiên tiến vào Cổ Thần Cấm Địa ư.
- Ha ha, sợ rồi sao?
Lãnh Vô Thương tiếp tục quát lạnh:
- Nói thật cho ngươi biết, trong cái bảo khố này còn có hai vị Địa Tiên Tề gia Trung Hoàng Giới, Địa Tiên Phùng gia cũng đang chạy tới. Nếu Quân Mộng Trần ngươi muốn vui đùa một chút? Hôm nay Lãnh Vô Thương ta phụng bồi đến cùng, muốn đoạt bảo, cũng phải xem các ngươi có cái khả năng này hay không!
- Hả?
Lời nói của Lãnh Vô Thương hoàn toàn khiến sắc mặt đám người Quân Mộng Trần thay đổi, nếu có nhiều Địa Tiên như vậy mà nói... Đám người bọn họ tìm tới cửa không phải tự tìm đường chết sao? Mặc dù Lãnh Vô Thương không dám giết chết hắn, nhưng hai vị Địa Tiên và ba người hắn mang theo thì khó nói.
Khí thế trên người Lãnh Vô Thương nổi lên, từng bước đi về phía trước, đồng thời quát lên:
- Bất Ky, báo cho Vô Song thúc, để bọn họ trước đừng đoạt bảo, đi ra vui đùa một chút với người Quân gia.
- Được!
Lãnh Bất Ky quay người phóng vào bên trong sơn động, trong sơn động vang lên tiếng rít gầm, sơn động vốn nhỏ, cho nên tiếng vang đặc biệt lớn.
- Hưu hưu hưu.
Lúc này phía bắc truyền đến thanh âm xé gió, Lãnh Vô Thương nhìn lướt qua, nhất thời vui vẻ lên:
- Rất tốt, người Phùng gia cũng tới rồi! Quân Mộng Trần, hôm nay các ngươi một người cũng đừng nghĩ chạy, giết!
Trường kiếm trong tay Lãnh Vô Thương loé sáng, phóng về phía đám người Quân Mộng Trần. Bên kia có hai vị Địa Tiên, Lãnh Vô Thương chỉ là một Nhân Hoàng lại có gan lớn như vậy.
- Đi!
Người Quân gia bị doạ rồi, một vị Địa Tiên mang theo Quân Mộng Trần chạy như điên. Một người khác tiện tay đánh một chưởng về phía Lãnh Vô Thương, hắn không dám sử dụng áo nghĩa mạnh mẽ, chỉ dám đánh bay Lãnh Vô Thương.
- Hoàn mỹ!
Lục Ly âm thầm hoan hô Lãnh Vô Thương, tiểu tử này mười sáu tuổi đột phá Nhân Hoàng, còn được dự định là thái tử gia, quả nhiên rất lợi hại, mấy câu nói đã dọa chạy đám người Quân gia.
- Đi!
Lãnh Vô Thương bị đánh bay, khóe miệng tuôn ra máu tươi, hắn quay cuồng trên mặt đất một vòng, lập tức quát khẽ lên. Lãnh Bất Ky từ bên trong sơn động lao ra, mọi người lấy ra Bản Mạng Châu, ép sát mặt đất điên cuồng bay theo dòng sông về phía hạ du.
Người Quân gia không phải kẻ ngủ, nhất định sẽ tỉnh ngộ lại.
Bên cạnh Lãnh Vô Thương không có Địa Tiên đi theo, đây chính là một cái sơ hở trí mạng. Thân phận Lãnh Vô Thương quá tôn quý, Địa Tiên Lãnh gia không có khả năng không đi theo, ngộ nhỡ bị người giết, cho dù đoạt được mười kiện bán thần khí cũng lỗ.
Cho nên tất cả mọi người lấy ra Bản Mạng Châu, tốc độ đạt đến cực hạn, không sợ xúc động cấm chế, lấy tốc độ nhanh nhất bay đi, muốn thừa dịp người Quân gia không phản ứng kịp thoát đi trước.
Cũng giống như Quân Mộng Trần không sợ người Lãnh gia giết hắn, Lãnh Vô Thương cũng không sợ người Quân gia giết hắn. Nhưng Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Lãnh Bất Ky, Lục Ly lại không chắc, giữa các đại gia tộc đều có giới hạn, không thể giết người nối nghiệp và con cháu ưu tú nhất của các gia tộc, còn lại giết cũng sẽ không gây xáo trộn quá lớn.
Ví dụ như giết Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật, nhiều nhất lần sau Lãnh gia tìm cơ hội trả thù. Nhưng nếu như giết Lãnh Vô Thươn, khả năng Lãnh gia sẽ phái ra đại quân và cường giả, tiến vào Địa Hoàng Giới báo thù Quân gia.
Đây chính là giới hạn của các đại gia tộc!
Mặc dù Lãnh Vô Thương không sợ bị giết, nhưng hắn sợ bị lăng nhục, lần trước hắn đã hung hăng nhục nhã Quân Mộng Trần ở trong Kim Ngục một phen, cắt đứt chân Quân Mộng Trần, còn hành hạ mấy canh giờ, khiến hắn chết đi sống lại.
- Ồ?
Tốc độ Lãnh Vô Thương đạt được cực hạn, gần như có thể sánh ngang Nhân Hoàng hậu kỳ, hắn lo lắng Lãnh Vô Mật không theo kịp, sau khi phát hiện Lãnh Vô Hinh mang nàng theo mới yên tâm lại. Hắn nhìn về phía sau một cái, phát hiện Lục Ly vẫn luôn đi theo không tụt lại, trong mắt lập tức tràn đầy kinh ngạc.
Lục Ly chỉ là một võ giả Quân Hầu cảnh sơ kỳ, lại có thể đuổi theo bọn họ? Chẳng lẽ đây là thần thuật Huyết Hoàng truyền cho hắn?
Lục Ly tỉnh táo lại, sau khi bế quan gần bốn tháng ở trong cái sơn động này, quả nhiên phong hệ áo nghĩa của hắn đã nhập môn, mặc dù còn không có đại thành, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khiến hắn vô cùng thất vọng chính là cái áo nghĩa này thoạt nhìn rất cao cấp, nhưng chẳng qua chỉ là áo nghĩa phong hệ đơn giản, dường như chỉ có thể dẫn dắt gió, vận dụng lực lượng của gió.
Lục Ly biết một ít áo nghĩa cấp thấp, ví dụ như hỏa chi lực, thủy chi lực, thổ chi lực, không gian chi lực vân... vân, cũng có thể sử dụng các loại lực lượng thiên địa, nhưng uy lực lại vô cùng yếu, là áo nghĩa cấp thấp nhất.
Tiếng bước chân từ bên ngoài tiếp tục truyền đến, Lục Ly không dám suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Vô Thương hỏi:
- Tình huống nào?
- Xuỵt.
Lãnh Vô Thương làm động tác đừng gây tiếng động, ánh mắt nhìn về phía cửa sơn động, nghiêng tai lắng nghe. Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, rõ ràng có bốn năm người, tiếng bước chân từ từ tiến tới gần, tâm thần mọi người cũng căng lên theo.
- Ở đây có một cái sơn động!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến quát to, sắc mặt đám người Lãnh Vô Thương hoàn toàn trở nên trắng bệch, bị phát hiện rồi!
Nơi đây không có chỗ để trốn, cho dù tạo ra lối đi, thì bọn họ có thể thoát khỏi Địa Tiên sao? Người có thể đi vào nơi này, làm gì có ai không mang một hai Địa Tiên?
Lãnh Vô Thương hít một hơi thật sâu, cắn răng đứng dậy. Thân phận của hắn rất đặc thù, là thái tử tương lai Lãnh hoàng triều, người bình thường sẽ phải cho hắn một chút thể diện, dù sao đánh chết hắn, Lãnh gia cũng sẽ điên cuồng trả thù.
Hắn nhìn thoáng qua đám người Lãnh Bất Ky, chiến giáp bán thần khí màu trắng hiện lên trên người, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, thấp giọng nói:
- Các ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta đi ra ngoài ứng phó một thoáng trước.
Một mình Lãnh Vô Thương đi ra phía ngoài, Lục Ly âm thầm cảm khái, không hổ là thái tử tương lai của Lãnh gia, rất có dũng khí, gặp phải chuyện không sợ chết, đây mới là phong thái của con cháu thế gia chân chính.
- Đi!
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Bất Ky gần như không có gì do dự, nếu quả thật khai chiến, các nàng cũng trốn không thoát, không bằng cùng đi ra đối mặt.
Lục Ly và Lãnh Vô Mật đi theo cuối cùng, không phải là Lục Ly không muốn trốn, vấn đề là hắn không có giải dược, nếu chạy trốn cuối cùng cũng chỉ có một chữ chết, hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng thôi.
Bên ngoài có sáu người, hai vị Địa Tiên, ba nam một nữ, sau khi Lục Ly đi ra quan sát một phen cũng hơi tiêu sầu, hắn không nhận ra mấy người này, không phải là kẻ địch.
Sau khi Lãnh Vô Mật thấy mấy người này, sắc mặt lại có chút khó coi, Lục Ly nhìn nàng đưa ra một cái ánh mắt dò hỏi, Lãnh Vô Mật thấp giọng giải thích:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Người của một trong hai đại gia tộc Địa Hoàng Giới, Quân gia, Quân Mộng Trần và Vô Thương ca ca có thù, lần trước bị Vô Thương ca ca cắt đứt chân.
Tình huống như thế cũng rất rõ ràng!
Hẳn là Tiêu Vạn Quân và Đào Địch làm lộ hành tung của Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Quân Mộng Trần Địa Hoàng Giới mới tìm tới báo thù.
Mặc kệ nguyên nhân cụ thể là gì, Lục Ly thấy sắc mặt vị công tử mặc hoàng bào đứng phía trước nhất lạnh lùng, thì cũng biết hôm nay rất khó hoà giải rồi.
Ánh mắt Quân Mộng Trần quét qua trên người Lãnh Vô Hinh Lãnh Vô Mật, rồi đến Lục Ly, cuối cùng nhìn về phía sơn động ở sau lưng, cười nhạt nói:
- Lãnh Vô Thương, Địa Tiên nhà ngươi đâu? Gọi bọn hắn đi ra đùa vui với hai vị thúc bá nhà ta một chút đi? Bốn người bọn ta cũng có thể chơi với năm người nhà ngươi.
Lãnh Vô Thương lãnh ngạo, không nhìn ra nửa điểm sợ hãi và chột dạ, hắn cười lạnh nói:
- Ba vị thúc thúc nhà ta nên đi ra lúc nào sẽ đi ra lúc đó! Làm sao? Chân của Quân Mộng Trần ngươi khỏi rồi à? Ngươi thật sự là nhiều vết sẹo nên quên đau, chà chà, chỉ với điểm này người đã dám tìm tới cửa?
Lãnh Vô Thương bắt đầu phô trương thanh thế, lúc hắn nói ba vị thúc thúc, trong mắt đám người Quân Mộng Trần đều lộ ra một chút kinh sợ, vậy mà lần này Lãnh gia phái ra ba vị Địa Tiên đi vào? Đây không phải là vi phạm quy tắc các giới diện định ra sao? Không phải mỗi một gia tộc chỉ có thể mang hai vị Địa Tiên tiến vào Cổ Thần Cấm Địa ư.
- Ha ha, sợ rồi sao?
Lãnh Vô Thương tiếp tục quát lạnh:
- Nói thật cho ngươi biết, trong cái bảo khố này còn có hai vị Địa Tiên Tề gia Trung Hoàng Giới, Địa Tiên Phùng gia cũng đang chạy tới. Nếu Quân Mộng Trần ngươi muốn vui đùa một chút? Hôm nay Lãnh Vô Thương ta phụng bồi đến cùng, muốn đoạt bảo, cũng phải xem các ngươi có cái khả năng này hay không!
- Hả?
Lời nói của Lãnh Vô Thương hoàn toàn khiến sắc mặt đám người Quân Mộng Trần thay đổi, nếu có nhiều Địa Tiên như vậy mà nói... Đám người bọn họ tìm tới cửa không phải tự tìm đường chết sao? Mặc dù Lãnh Vô Thương không dám giết chết hắn, nhưng hai vị Địa Tiên và ba người hắn mang theo thì khó nói.
Khí thế trên người Lãnh Vô Thương nổi lên, từng bước đi về phía trước, đồng thời quát lên:
- Bất Ky, báo cho Vô Song thúc, để bọn họ trước đừng đoạt bảo, đi ra vui đùa một chút với người Quân gia.
- Được!
Lãnh Bất Ky quay người phóng vào bên trong sơn động, trong sơn động vang lên tiếng rít gầm, sơn động vốn nhỏ, cho nên tiếng vang đặc biệt lớn.
- Hưu hưu hưu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này phía bắc truyền đến thanh âm xé gió, Lãnh Vô Thương nhìn lướt qua, nhất thời vui vẻ lên:
- Rất tốt, người Phùng gia cũng tới rồi! Quân Mộng Trần, hôm nay các ngươi một người cũng đừng nghĩ chạy, giết!
Trường kiếm trong tay Lãnh Vô Thương loé sáng, phóng về phía đám người Quân Mộng Trần. Bên kia có hai vị Địa Tiên, Lãnh Vô Thương chỉ là một Nhân Hoàng lại có gan lớn như vậy.
- Đi!
Người Quân gia bị doạ rồi, một vị Địa Tiên mang theo Quân Mộng Trần chạy như điên. Một người khác tiện tay đánh một chưởng về phía Lãnh Vô Thương, hắn không dám sử dụng áo nghĩa mạnh mẽ, chỉ dám đánh bay Lãnh Vô Thương.
- Hoàn mỹ!
Lục Ly âm thầm hoan hô Lãnh Vô Thương, tiểu tử này mười sáu tuổi đột phá Nhân Hoàng, còn được dự định là thái tử gia, quả nhiên rất lợi hại, mấy câu nói đã dọa chạy đám người Quân gia.
- Đi!
Lãnh Vô Thương bị đánh bay, khóe miệng tuôn ra máu tươi, hắn quay cuồng trên mặt đất một vòng, lập tức quát khẽ lên. Lãnh Bất Ky từ bên trong sơn động lao ra, mọi người lấy ra Bản Mạng Châu, ép sát mặt đất điên cuồng bay theo dòng sông về phía hạ du.
Người Quân gia không phải kẻ ngủ, nhất định sẽ tỉnh ngộ lại.
Bên cạnh Lãnh Vô Thương không có Địa Tiên đi theo, đây chính là một cái sơ hở trí mạng. Thân phận Lãnh Vô Thương quá tôn quý, Địa Tiên Lãnh gia không có khả năng không đi theo, ngộ nhỡ bị người giết, cho dù đoạt được mười kiện bán thần khí cũng lỗ.
Cho nên tất cả mọi người lấy ra Bản Mạng Châu, tốc độ đạt đến cực hạn, không sợ xúc động cấm chế, lấy tốc độ nhanh nhất bay đi, muốn thừa dịp người Quân gia không phản ứng kịp thoát đi trước.
Cũng giống như Quân Mộng Trần không sợ người Lãnh gia giết hắn, Lãnh Vô Thương cũng không sợ người Quân gia giết hắn. Nhưng Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Lãnh Bất Ky, Lục Ly lại không chắc, giữa các đại gia tộc đều có giới hạn, không thể giết người nối nghiệp và con cháu ưu tú nhất của các gia tộc, còn lại giết cũng sẽ không gây xáo trộn quá lớn.
Ví dụ như giết Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật, nhiều nhất lần sau Lãnh gia tìm cơ hội trả thù. Nhưng nếu như giết Lãnh Vô Thươn, khả năng Lãnh gia sẽ phái ra đại quân và cường giả, tiến vào Địa Hoàng Giới báo thù Quân gia.
Đây chính là giới hạn của các đại gia tộc!
Mặc dù Lãnh Vô Thương không sợ bị giết, nhưng hắn sợ bị lăng nhục, lần trước hắn đã hung hăng nhục nhã Quân Mộng Trần ở trong Kim Ngục một phen, cắt đứt chân Quân Mộng Trần, còn hành hạ mấy canh giờ, khiến hắn chết đi sống lại.
- Ồ?
Tốc độ Lãnh Vô Thương đạt được cực hạn, gần như có thể sánh ngang Nhân Hoàng hậu kỳ, hắn lo lắng Lãnh Vô Mật không theo kịp, sau khi phát hiện Lãnh Vô Hinh mang nàng theo mới yên tâm lại. Hắn nhìn về phía sau một cái, phát hiện Lục Ly vẫn luôn đi theo không tụt lại, trong mắt lập tức tràn đầy kinh ngạc.
Lục Ly chỉ là một võ giả Quân Hầu cảnh sơ kỳ, lại có thể đuổi theo bọn họ? Chẳng lẽ đây là thần thuật Huyết Hoàng truyền cho hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro