Quan tài Long...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Trọn cả sơn cốc đều tìm khắp, nhưng chưa ai nghĩ đến dưới đáy đầm. Người đều có điểm mù tư duy, tưởng rằng lối ra nằm ở ngay mấy cánh cửa kia, nghĩ đủ mọi cách tìm kiếm cơ quan mở ra cánh cửa, chứ ai lại nghĩ tới dưới đáy đầm nước bao giờ?
Dưới đáy đầm toàn là nước bùn, lúc tắm gội rất nhiều người đều phát hiện ra, hơn nữa đầm nước cũng không sâu, bởi thế chưa ai từng nghĩ đến lối ra ở nằm dưới mặt nước cả.
Đầm nước này là nước chảy, góc sơn cốc có một dòng suối, nước liên tục không ngừng tràn vào trong đầm.
Lúc này Lục Ly mới nghĩ đến một vấn đề, đầm nước này không ngừng có nước chảy vào, lại không thấy nước đi ra? Trong khi nước đầm một mực bảo trì mực nước không đổi, điều này chứng tỏ dưới đáy đầm nhất định phải có mạch nước ngầm, dẫn nước đi ra.
Đã có mạch nước ngầm đưa nước ra khỏi sơn cốc, như vậy chứng tỏ cũng sẽ có thông đạo rời khỏi sơn cốc này, nói không chừng đấy chính là lối ra.
Bạch Thu Tuyết triệu tập mọi người âm thầm chuẩn bị, Đinh Hằng thì dẫn theo hai người tiến vào trong đầm nước, nghênh ngang cởi quần áo tắm rửa, khiến đám tiểu thư nơi xa tức tối không thôi.
Tìm kiếm một cơ hội, Đinh Hằng lặng lẽ tiềm nhập vào trong nước, thăm dò dưới đáy đầm một phen. Đáng tiếc dưới đáy nước bùn rất nhiều, Đinh Hằng tìm hai lần đều không thấy được gì.
Lần thứ ba Đinh Hằng chui xuống đáy đầm, đột nhiên chú ý thấy một tảng đá nằm ngay trên dòng chảy tựa hồ có chút ba động, hắn lặn xuống mép nước đẩy tảng đá kia, tảng đá sáng lên quang mang, không ngờ lại vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.
- Có cấm chế, lối ra hẳn ở ngay chỗ này.
Đinh Hằng rút ra chiến đao sau lưng, bất thần bổ xuống cự thạch, cự thạch kia lập tức nổ tung thành bột mịn, lộ ra một cửa động đen nhánh.
- Tìm được rồi!
Đinh Hằng đại hỉ, không có quá nhiều do dự, lập tức phóng vào trong. Nơi đây quả nhiên là một mạch nước ngầm, Đinh Hằng men theo cửa động lặn xuống, rất nhanh liền phát hiện ra một mạch nước ngầm cực lớn, bên cạnh mạch nước ngầm còn có một cửa lớn màu đen lấp lánh u quang.
Đinh Hằng dùng sức đẩy, cửa lớn kia nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thông đạo mờ tối hiện lên trước mắt, song lại chẳng có một tia nước đầm nào tiến vào thông đạo.
- Chính là chỗ này!
Mắt Đinh Hằng sáng rực lên, lập tức bóp nát ngọc phù trong tay.
- Đi!
Cùng lúc đó, chiếc ngọc phù trong tay Bạch Thu Tuyết cũng chợt vỡ nát. Tinh thần nàng khẽ rung lên, tay nhỏ vung lên, quát nhẹ một tiếng. Các nàng sớm đã thu thập xong, cả đám lập tức như lợi kiếm vọt tới trong hồ.
Hoa, hoa
Chúng nhân xông vào trong đầm nước, tựa như từng viên từng viên cự thạch ném xuống, lập tức kinh động đến các nhóm người còn lại, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm vội vàng dẫn người tới quan sát.
- Lối ra!
Đám người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lập tức tỉnh ngộ, vội vàng thúc giục đội ngũ tập hợp. Đáng tiếc trong đội ngũ các nàng có rất nhiều tiểu thư, kéo kéo giật giật một hồi lâu vẫn chưa tập hợp lại được.
- Truyền lệnh xuống, tới ngay lập tức, bằng không chúng ta liền ném xuống các nàng không quản!
Đỗ Tử Lăng nổi giận, trong đôi mắt đào hoa chớp qua một tia hàn ý. Hắn vừa truyền ra lời này, đám tiểu thư Thiên Hàn Quốc lập tức không dám lề mề, vội vàng đi tới.
- Đi!
Đỗ Tử Lăng dẫn đầu xông vào đầm nước, những người còn lại theo sát ngay sau, cứ thế tan biến trong đầm. Tiếp sau là nhóm Tử Liên Nhi, nhóm Dạ Vũ Hàm đi theo sau cùng.
Hưu hưu hưu
Bạch Thu Tuyết dẫn người cấp tốc xông vào thông đạo, nguyên một đám nam tử được dịp mở rộng tầm mắt, tất cả tiểu thư đều ướt sũng nước, quần áo đơn bạc dán chặt lên thân thể, mê người dị thường.
Chẳng qua đám tiểu thư vừa xông đi lên lập tức vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước đi, mặc dù bộ dáng nhìn có chút chật vật, song cũng không đến mức bộc quang.
- Đi mau!
Thật không dễ dàng mới chiếm trước tiên cơ, Bạch Thu Tuyết không khả năng cứ vậy lãng phí, nàng đi ở mặt trước, một đường lao nhanh.
Lối đi phía trước đột nhiên chuyển ngoặt một cái, lại xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa này chỉ cần đẩy nhẹ liền mở ra, bên trong là một cửa hang đen nhánh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong tay Bạch Thu Tuyết hiện ra một chiếc roi dài, trên cổ Tử Nguyệt lấp lánh, không chút do dự vọt vào cửa hang.
Lục Ly mang theo mặt nạ Quỷ Sát, đi ở mặt sau cùng, sau khi hắn xông vào, cảm giác được cửa hang lóe lên bạch quang, trước mắt hoa lên. Chờ hắn mở mắt nhìn quanh bốn phía, lập tức trợn tròn mắt.
Hắn đang ở trong một mảnh núi đồi hoang vu, người Thiên Đảo Hồ đều không thấy ai, hắn dụi dụi mắt tưởng là nhìn lầm. Nhưng dò xét bốn phía một phen, phát hiện quả thực đã bị truyền tống đến một mảnh núi hoang.
- Chẳng lẽ bị truyền tống đi ra?
Lục Ly không nghĩ thông, hắn trầm tư một phen, bước nhanh bôn tẩu thăm dò chung quanh. Khi hắn đặt chân lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phát hiện nơi xa có một bóng người màu trắng.
Bóng người này có chút quen mắt, Lục Ly không chút suy nghĩ liền chạy vội mà tới, bóng người kia trốn sau tảng đá. Đợi lúc thấy Lục Ly băng băng lao đến nàng mới hiện ra, là Bạch Thu Tuyết.
- Thu Tuyết tiểu thư, còn có người nào khác không? Chúng ta bị truyền tống đi ra rồi à?
Lục Ly nghi hoặc hỏi, Bạch Thu Tuyết nhìn lên bầu trời một cái, nói:
- Chúng ta còn đang ở trong mộ Long Đế, những người còn lại hẳn đều trong núi quanh đây.
- Làm sao có thể?
Lục Ly kinh ngạc không thôi, mộ Long Đế chỉ là phần mộ, còn nơi đây rõ ràng đã ra đến bên ngoài, làm sao còn có thể vẫn ở trong mộ Long Đế được?
- Vừa đi vừa nói.
Bạch Thu Tuyết chạy tới trước, vừa đi vừa giải thích cho Lục Ly:
- Mộ Long Đế không chỉ là một phần mộ, mà hẳn là một bí cảnh, một bí cảnh được Long Đế luyện chế, nơi này lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều.
- Bí cảnh!
Lục Ly như có điều suy tư, trong thế giới này có rất nhiều khe hở không gian được gọi là tiểu thế giới. Một ít tiểu thế giới bị cường giả luyện hóa, lại được xưng hô là bí cảnh.
Xem ra mộ Long Đế này đích thật là một bí cảnh, bằng không làm sao có thể lớn như vậy được? Chỉ riêng chỗ mê cung thôi đã lớn đến khó mà tưởng tượng.
- Ngươi nhìn bầu trời xem, nơi này không có Thái Dương, nhưng vẫn rất sáng, hơn nữa thiên địa Huyền khí nơi này cũng nồng đậm hơn bên ngoài, hẳn là bí cảnh không sai được.
Bạch Thu Tuyết nói tiếp, Lục Ly nhìn lên trời một cái, lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng kết luận của Bạch Thu Tuyết. Hắn không hỏi gì thêm, tốc độ tăng lên mấy phần, nếu vẫn còn ở trong mộ Long Đế, vậy thì trước tìm tới những người Thiên Đảo Hồ còn lại rồi tính.
- Đi bên kia.
Bạch Thu Tuyết nhìn mấy lần, sau đó đột nhiên chuyển hướng, Lục Ly thuận theo hướng nàng chỉ nhìn lại, mơ hồ thấy được một ngọn núi cao vút nhập mây. Hắn khẽ gật đầu, ngọn núi này quá nổi bật, phỏng chừng người Thiên Đảo Hồ thấy được đều sẽ tụ tập về đây.
- Lệ tiểu thư!
Lục Ly nhìn thấy phía xa xa có một bóng người liền hô to, tiểu thư đó mới đầu còn sợ hãi không thôi, đợi lúc nhìn thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết lập tức đại hỉ, băng băng chạy tới.
- Lục Ly, nhìn đỉnh núi kia.
Bạch Thu Tuyết lại không nhìn Lệ tiểu thư, ánh mắt vẫn hướng lên đỉnh núi cao vút nhập mây, kinh hô nói.
Lục Ly theo tiếng nhìn lại, tròng mắt từ từ trợn tròn, vừa rồi cách quá xa nhìn không rõ ràng, lúc này mới ẩn ẩn thấy được rõ.
Hắn thấy được trên đỉnh núi mơ hồ có thứ gì đó lơ lửng, nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra là một quan tài cổ màu vàng óng cực lớn.
Quan tài kia phỏng chừng ít nhất phải dài mười thước, cao rộng hai thước, phía dưới có bốn dây xích sắt to tướng buộc lại, phảng phất nếu không phải dây sắt trói buộc, quan tài vàng óng khổng lồ này sẽ bay lên không trung.
- Quan tài Long Đế!
Mắt Lục Ly sáng rực như sao trời, quan tài lớn đến thế, trường cảnh bá khí như thế, chỉ có thể là quan tài an táng Long Đế.
Di hài Long Đế đã ở trên đỉnh núi cao kia, như vậy tài phú bảo vật vô tận của hắn khẳng định cũng ở trên đỉnh núi. Đừng nói được đến toàn bộ, dù chỉ được đến một phần nhỏ thôi cũng phát tài.
- Đi!
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết chỉ ngây người thoáng chốc, sau đó hai người lập tức chạy như điên lên núi, mặc kệ Lệ tiểu thư đang từ bên trái nhanh chân chạy tới.
Dưới đáy đầm toàn là nước bùn, lúc tắm gội rất nhiều người đều phát hiện ra, hơn nữa đầm nước cũng không sâu, bởi thế chưa ai từng nghĩ đến lối ra ở nằm dưới mặt nước cả.
Đầm nước này là nước chảy, góc sơn cốc có một dòng suối, nước liên tục không ngừng tràn vào trong đầm.
Lúc này Lục Ly mới nghĩ đến một vấn đề, đầm nước này không ngừng có nước chảy vào, lại không thấy nước đi ra? Trong khi nước đầm một mực bảo trì mực nước không đổi, điều này chứng tỏ dưới đáy đầm nhất định phải có mạch nước ngầm, dẫn nước đi ra.
Đã có mạch nước ngầm đưa nước ra khỏi sơn cốc, như vậy chứng tỏ cũng sẽ có thông đạo rời khỏi sơn cốc này, nói không chừng đấy chính là lối ra.
Bạch Thu Tuyết triệu tập mọi người âm thầm chuẩn bị, Đinh Hằng thì dẫn theo hai người tiến vào trong đầm nước, nghênh ngang cởi quần áo tắm rửa, khiến đám tiểu thư nơi xa tức tối không thôi.
Tìm kiếm một cơ hội, Đinh Hằng lặng lẽ tiềm nhập vào trong nước, thăm dò dưới đáy đầm một phen. Đáng tiếc dưới đáy nước bùn rất nhiều, Đinh Hằng tìm hai lần đều không thấy được gì.
Lần thứ ba Đinh Hằng chui xuống đáy đầm, đột nhiên chú ý thấy một tảng đá nằm ngay trên dòng chảy tựa hồ có chút ba động, hắn lặn xuống mép nước đẩy tảng đá kia, tảng đá sáng lên quang mang, không ngờ lại vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.
- Có cấm chế, lối ra hẳn ở ngay chỗ này.
Đinh Hằng rút ra chiến đao sau lưng, bất thần bổ xuống cự thạch, cự thạch kia lập tức nổ tung thành bột mịn, lộ ra một cửa động đen nhánh.
- Tìm được rồi!
Đinh Hằng đại hỉ, không có quá nhiều do dự, lập tức phóng vào trong. Nơi đây quả nhiên là một mạch nước ngầm, Đinh Hằng men theo cửa động lặn xuống, rất nhanh liền phát hiện ra một mạch nước ngầm cực lớn, bên cạnh mạch nước ngầm còn có một cửa lớn màu đen lấp lánh u quang.
Đinh Hằng dùng sức đẩy, cửa lớn kia nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thông đạo mờ tối hiện lên trước mắt, song lại chẳng có một tia nước đầm nào tiến vào thông đạo.
- Chính là chỗ này!
Mắt Đinh Hằng sáng rực lên, lập tức bóp nát ngọc phù trong tay.
- Đi!
Cùng lúc đó, chiếc ngọc phù trong tay Bạch Thu Tuyết cũng chợt vỡ nát. Tinh thần nàng khẽ rung lên, tay nhỏ vung lên, quát nhẹ một tiếng. Các nàng sớm đã thu thập xong, cả đám lập tức như lợi kiếm vọt tới trong hồ.
Hoa, hoa
Chúng nhân xông vào trong đầm nước, tựa như từng viên từng viên cự thạch ném xuống, lập tức kinh động đến các nhóm người còn lại, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm vội vàng dẫn người tới quan sát.
- Lối ra!
Đám người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lập tức tỉnh ngộ, vội vàng thúc giục đội ngũ tập hợp. Đáng tiếc trong đội ngũ các nàng có rất nhiều tiểu thư, kéo kéo giật giật một hồi lâu vẫn chưa tập hợp lại được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Truyền lệnh xuống, tới ngay lập tức, bằng không chúng ta liền ném xuống các nàng không quản!
Đỗ Tử Lăng nổi giận, trong đôi mắt đào hoa chớp qua một tia hàn ý. Hắn vừa truyền ra lời này, đám tiểu thư Thiên Hàn Quốc lập tức không dám lề mề, vội vàng đi tới.
- Đi!
Đỗ Tử Lăng dẫn đầu xông vào đầm nước, những người còn lại theo sát ngay sau, cứ thế tan biến trong đầm. Tiếp sau là nhóm Tử Liên Nhi, nhóm Dạ Vũ Hàm đi theo sau cùng.
Hưu hưu hưu
Bạch Thu Tuyết dẫn người cấp tốc xông vào thông đạo, nguyên một đám nam tử được dịp mở rộng tầm mắt, tất cả tiểu thư đều ướt sũng nước, quần áo đơn bạc dán chặt lên thân thể, mê người dị thường.
Chẳng qua đám tiểu thư vừa xông đi lên lập tức vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước đi, mặc dù bộ dáng nhìn có chút chật vật, song cũng không đến mức bộc quang.
- Đi mau!
Thật không dễ dàng mới chiếm trước tiên cơ, Bạch Thu Tuyết không khả năng cứ vậy lãng phí, nàng đi ở mặt trước, một đường lao nhanh.
Lối đi phía trước đột nhiên chuyển ngoặt một cái, lại xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa này chỉ cần đẩy nhẹ liền mở ra, bên trong là một cửa hang đen nhánh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong tay Bạch Thu Tuyết hiện ra một chiếc roi dài, trên cổ Tử Nguyệt lấp lánh, không chút do dự vọt vào cửa hang.
Lục Ly mang theo mặt nạ Quỷ Sát, đi ở mặt sau cùng, sau khi hắn xông vào, cảm giác được cửa hang lóe lên bạch quang, trước mắt hoa lên. Chờ hắn mở mắt nhìn quanh bốn phía, lập tức trợn tròn mắt.
Hắn đang ở trong một mảnh núi đồi hoang vu, người Thiên Đảo Hồ đều không thấy ai, hắn dụi dụi mắt tưởng là nhìn lầm. Nhưng dò xét bốn phía một phen, phát hiện quả thực đã bị truyền tống đến một mảnh núi hoang.
- Chẳng lẽ bị truyền tống đi ra?
Lục Ly không nghĩ thông, hắn trầm tư một phen, bước nhanh bôn tẩu thăm dò chung quanh. Khi hắn đặt chân lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phát hiện nơi xa có một bóng người màu trắng.
Bóng người này có chút quen mắt, Lục Ly không chút suy nghĩ liền chạy vội mà tới, bóng người kia trốn sau tảng đá. Đợi lúc thấy Lục Ly băng băng lao đến nàng mới hiện ra, là Bạch Thu Tuyết.
- Thu Tuyết tiểu thư, còn có người nào khác không? Chúng ta bị truyền tống đi ra rồi à?
Lục Ly nghi hoặc hỏi, Bạch Thu Tuyết nhìn lên bầu trời một cái, nói:
- Chúng ta còn đang ở trong mộ Long Đế, những người còn lại hẳn đều trong núi quanh đây.
- Làm sao có thể?
Lục Ly kinh ngạc không thôi, mộ Long Đế chỉ là phần mộ, còn nơi đây rõ ràng đã ra đến bên ngoài, làm sao còn có thể vẫn ở trong mộ Long Đế được?
- Vừa đi vừa nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Thu Tuyết chạy tới trước, vừa đi vừa giải thích cho Lục Ly:
- Mộ Long Đế không chỉ là một phần mộ, mà hẳn là một bí cảnh, một bí cảnh được Long Đế luyện chế, nơi này lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều.
- Bí cảnh!
Lục Ly như có điều suy tư, trong thế giới này có rất nhiều khe hở không gian được gọi là tiểu thế giới. Một ít tiểu thế giới bị cường giả luyện hóa, lại được xưng hô là bí cảnh.
Xem ra mộ Long Đế này đích thật là một bí cảnh, bằng không làm sao có thể lớn như vậy được? Chỉ riêng chỗ mê cung thôi đã lớn đến khó mà tưởng tượng.
- Ngươi nhìn bầu trời xem, nơi này không có Thái Dương, nhưng vẫn rất sáng, hơn nữa thiên địa Huyền khí nơi này cũng nồng đậm hơn bên ngoài, hẳn là bí cảnh không sai được.
Bạch Thu Tuyết nói tiếp, Lục Ly nhìn lên trời một cái, lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng kết luận của Bạch Thu Tuyết. Hắn không hỏi gì thêm, tốc độ tăng lên mấy phần, nếu vẫn còn ở trong mộ Long Đế, vậy thì trước tìm tới những người Thiên Đảo Hồ còn lại rồi tính.
- Đi bên kia.
Bạch Thu Tuyết nhìn mấy lần, sau đó đột nhiên chuyển hướng, Lục Ly thuận theo hướng nàng chỉ nhìn lại, mơ hồ thấy được một ngọn núi cao vút nhập mây. Hắn khẽ gật đầu, ngọn núi này quá nổi bật, phỏng chừng người Thiên Đảo Hồ thấy được đều sẽ tụ tập về đây.
- Lệ tiểu thư!
Lục Ly nhìn thấy phía xa xa có một bóng người liền hô to, tiểu thư đó mới đầu còn sợ hãi không thôi, đợi lúc nhìn thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết lập tức đại hỉ, băng băng chạy tới.
- Lục Ly, nhìn đỉnh núi kia.
Bạch Thu Tuyết lại không nhìn Lệ tiểu thư, ánh mắt vẫn hướng lên đỉnh núi cao vút nhập mây, kinh hô nói.
Lục Ly theo tiếng nhìn lại, tròng mắt từ từ trợn tròn, vừa rồi cách quá xa nhìn không rõ ràng, lúc này mới ẩn ẩn thấy được rõ.
Hắn thấy được trên đỉnh núi mơ hồ có thứ gì đó lơ lửng, nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra là một quan tài cổ màu vàng óng cực lớn.
Quan tài kia phỏng chừng ít nhất phải dài mười thước, cao rộng hai thước, phía dưới có bốn dây xích sắt to tướng buộc lại, phảng phất nếu không phải dây sắt trói buộc, quan tài vàng óng khổng lồ này sẽ bay lên không trung.
- Quan tài Long Đế!
Mắt Lục Ly sáng rực như sao trời, quan tài lớn đến thế, trường cảnh bá khí như thế, chỉ có thể là quan tài an táng Long Đế.
Di hài Long Đế đã ở trên đỉnh núi cao kia, như vậy tài phú bảo vật vô tận của hắn khẳng định cũng ở trên đỉnh núi. Đừng nói được đến toàn bộ, dù chỉ được đến một phần nhỏ thôi cũng phát tài.
- Đi!
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết chỉ ngây người thoáng chốc, sau đó hai người lập tức chạy như điên lên núi, mặc kệ Lệ tiểu thư đang từ bên trái nhanh chân chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro