Rửa chân cho t...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Đợi lúc Lục Ly đến lối ra Hoang giới, Dạ Tra đã tại chờ sẵn ở đây. Nhìn thấy dù sắc mặt Lục Ly rất âm trầm, nhưng khí sắc còn tính là không sai, trong lòng mới có chút yên tâm.
Lục Ly hỏi thăm vài câu về tình hình đám người Mông Thần, biết được hết thảy bình an, toàn bộ các đại tộc phụ dung Tinh Không Tộc đã bị tiêu diệt sạch, chỉ còn lại mấy tiểu tộc. Lấy chiến lực Mông Thần, thống nhất Hoang giới là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghiệp Cơ không phải trở về một mình, còn có Mông Trí cũng theo về. Đây là Dạ Tra bố trí, dù sao thêm một cường giả thủ hộ sẽ càng thêm an toàn.
Lục Ly không có hỏi nhiều, trầm mặc dẫn theo Dạ Tra đi ra tiểu thế giới Lục Ải Nhân, sau đó lại ra hồ vực ma quỷ.
- Đưa tin cho Thiên Ngục Thành, triệu tập thêm một vài người thủ hộ chỗ này, lần sau nếu lại để người khác xông vào, ta cầm ngươi mà hỏi.
Lục Ly lạnh lùng nói một câu với trưởng lão Bạch gia trấn thủ ở phụ cận, sau đó để Dạ Tra mang theo cấp tốc bay tới Thiên Ngục Thành.
Vừa vào thành, Bạch Lãnh đã đứng chờ sẵn ở quảng trường. Thấy Lục Ly bình an trở về, hắn như trút được gánh nặng giải thích nói:
- Người Linh Lung Các đến, là một Nhân Hoàng và một vị tiểu thư, điểm danh nói muốn gặp ngươi. Tiểu thư kia nói nếu không nhìn thấy ngươi, nàng liền phá hủy Linh Đế Thành.
- Khương Khinh Linh?
Trên mặt Lục Ly lộ ra một tia khó chịu, trước đó lúc Tống Kỳ xâm nhập vì sao Khương Khinh Linh không đến? Vì sao Nhân Hoàng Linh Lung Các không đến? Giờ đại chiến đã hạ màn, Khương Khinh Linh lại nghênh ngang dẫn theo Nhân Hoàng tới, còn muốn phá hủy Linh Đế Thành của hắn?
Tâm tình Lục Ly vốn đã rất kém, Khương Khinh Linh cố tình gây sự càng khiến hắn lửa giận công tâm, không nói nửa lời, cứ thế trầm mặt mang theo Dạ Tra Bạch Lãnh tiến vào truyền tống trận.
Ông!
Truyền tống trận Linh Đế Thành lấp lánh quang mang, sáng nguyên suốt gần nửa canh giờ. Đợi lúc thân hình đám người Lục Ly hiển hiện, trong hoàng cung có một nữ tử bay vụt lên không, nét mặt tràn đầy vui sướng nhìn Lục Ly khẽ kêu nói:
- Lục Ly, rốt cục ngươi đã trở về? Ngươi mà còn không về, ta liền hủy đi Linh Đế Thành này của ngươi.
Lục Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, Khương Khinh Linh tự nhiên không đâu lại nhắc tới chuyện này khiến hắn không khỏi nổi giận, hừ lạnh một tiếng nói:
- Khương tiểu thư uy phong thật đấy, làm mưa làm gió ở Linh Lung Các thì cũng thôi, đằng này còn muốn chạy đến giương oai diễu võ ở Bắc Mạc chúng ta?
Ý cười trên mặt Khương Khinh Linh cứng lại, nhìn sắc mặt băng lãnh, thần thái giễu cợt, lời nói không chút lưu tình của Lục Ly, nàng cũng nổi giận.
Vì Lục Ly nàng thiếu chút tự sát, đoạn thời gian này tinh thần đều sắp sụp đổ. Thật không dễ dàng mới nghe được tin Lục Ly không chết, lập tức truyền tống tới, thế mà lại cầm mặt nóng đi chùi mông đít lạnh?
Tính khí nàng trước nay một mực rất lớn, lập tức nổi giận, mắt đỏ hồng nói:
- Lục Ly, ngươi rống cái gì? Bản tiểu thư từ ngàn dặm xa xôi chạy tới gặp ngươi, không ngờ ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi thật tưởng mình là đại nhân vật chắc?
- Ta chưa từng nói qua mình là đại nhân vật!
Lục Ly lạnh lùng nhìn Khương Khinh Linh một chút, sau đó trực tiếp dẫn người đi về phía Hoàng Cung, sau khi tiến vào Hoàng Cung quay đầu, ngước mắt nhìn Khương Khinh Linh còn đang đứng giữa không trung, nói:
- Nơi này của chúng ta quá nhỏ, không chiêu đãi được Đại Phật như ngươi, mời Khương tiểu thư về cho!
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Một thân hình già nua đi ra từ trong đại điện Hoàng Cung, tiếp đó là một cỗ khí huyết cường đại như mãnh thú Hồng Hoang bao phủ Lục Ly, Khương Dực hờ hững nhìn Lục Ly nói:
- Dám nói chuyện với tiểu thư như thế, ngươi có tin bản tọa một chưởng vỗ chết ngươi? Sau đó san bằng thành trì cỏn con này thành bình địa.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, nhìn thẳng Khương Dực nói:
- Lão cẩu, đừng tưởng ngươi là trưởng lão Linh Lung Các liền ghê gớm lắm? Dù là Khương Vô Ngã cũng không dám giết ta, ngươi cứ đụng đến ta thử xem?
- Tìm chết …
Khương Dực giận dữ vung tay lên, giữa không trung một bàn tay khổng lồ màu xám đen hình thành, hung hăng vỗ tới Lục Ly ở phía dưới. Đồng thời một đạo gợn sóng vô hình tản ra, Khương Dực mở ra vực trường, trấn áp tất cả mọi người trong hoàng cung.
- Dừng tay!
Khương Khinh Linh khẽ kêu, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Khương Dực, kẻ sau quệt quệt môi, bàn tay khổng lồ màu xám đen giữa không trung sụp đổ, Dạ Tra và Lục Ly đều cảm thấy như vừa dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng.
Chẳng qua sắc mặt Lục Ly lại không chút biến ảo, vẫn lạnh như băng nói:
- Tiễn khách!
- Ngươi?
Nước mắt đảo quanh nơi vành mắt Khương Khinh Linh, nàng hung hăng trừng Lục Ly một cái, Lục Ly cũng quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. Hai người tựa như một đôi sư tử lông bờm dựng đứng, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhận thua …
Qua suốt mười mấy giây, nước mắt trong mắt Khương Khinh Linh mới im ắng trượt xuống, vẻ quật cường trên mặt theo đó hoãn lại, nàng mang theo một tia cầu khẩn nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, sao ngươi có thể vô tình vậy được? Có phải ngươi có giận ta không giúp ngươi? Ta cũng hết cách, tên hỗn đản Khương Vô Ngã kia đánh ta bất tỉnh, sau đó lại cho ta uống thuốc hôn mê bất tỉnh. Chờ sau khi ta tỉnh lại thì đã mười ngày qua đi. Ta tưởng là ngươi chết rồi, hôm nay mới biết ngươi không chết, lập tức tới tìm ngươi, ngươi lại đối xử với ta như thế, ngươi cũng là hỗn đản …
Thấy Khương Khinh Linh chịu thua rơi lệ, nội tâm Lục Ly cũng mềm nhũn. Nghe xong nàng giải thích, mới biết là mình trách oan nàng.
Nghĩ đến với tính cách như thế của Khương Khinh Linh, hôm nay lại lần đầu tiên chủ động chịu thua, Lục Ly cũng không tiện nghiêm mặt, hắn có chút lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Khinh tiểu thư, xảy ra chút chuyện, tâm tình ta không được tốt. Vừa rồi mạo phạm, ngươi đừng để trong lòng.
- Hừ!
Nghe xong lời này, Khương Khinh Linh cảm thấy càng thêm ủy khuất, trùng trùng hừ một tiếng quay mặt đi, nước mắt vẫn tiếp tục vẩy xuống như mưa.
Lục Ly khẽ lắc đầu nói:
- Đã bảo ta tâm tình không tốt rồi, Đại tiểu thư như ngươi, muốn vào thì mau vào đi, nhiều người như vậy nhìn ngươi khóc nhè, có xấu hổ không?
- Ngươi là đồ khốn khiếp, ta đánh chết ngươi!
Khương Khinh Linh vừa thẹn vừa giận bay xuống, hung hăng đấm một quyền lên ngực Lục Ly. Lục Ly không tránh né, bình tĩnh nhìn Khương Khinh Linh, kẻ sau mới đầu dùng bảy thành khí lực, cuối cùng đánh xuống lại mềm nhũn, nhìn thế nào cũng không giống như là đang đánh người, mà càng giống đánh tình mắng tiếu.
- Mệnh phạm đào hoa a!
Yên phu nhân ở xa xa thấy được cảnh này, trong lòng khe khẽ thở dài, chẳng qua ngẫm lại thì cũng thấy bình thường. Nam nhân tốt trên thế giới này quá ít, nam nhân ưu tú lại càng ít. Nhân kiệt như vậy một khi xuất hiện, thường thường đều biến thành động vật hi hữu, bị đủ loại nữ tử vây quanh tranh đoạt.
Lục Ly không tâm tư trêu đùa với Khương Khinh Linh, cứ thế kéo tay nàng đi thẳng tới đại điện. Khương Khinh Linh đỏ mặt muốn giãy thoát, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ đi theo Lục Ly.
Khương Dực mặt không đổi sắc nhìn Lục Ly và Khương Khinh Linh, hắn là đại tướng dưới tay Khương Vô Ngã, tự nhiên biết tâm tư Khương Vô Ngã thế nào. Chẳng qua lúc này hắn lại có thể làm gì, nói gì? Một khi tiểu thư điên lên, Khương Vô Ngã đều trấn không được, hắn sao dám đắc tội?
Tiến vào trong đại điện, Lục Ly lạnh lùng ngồi lên chủ vị, căn bản không có ý chào hỏi Khương Dực. Yên phu nhân vội vàng mời Khương Dực sang thiền điện bên cạnh, cũng không dám ở lại đây quấy rầy, liền để Lục Ly và Khương Khinh Linh đơn độc cùng một chỗ.
Lục Ly nhấp nghụm nước trà, lúc này mới nhìn sang Khương Khinh Linh hỏi:
- Khinh Linh, ngươi có biết Thần Tiên Tử? Liệu có cách nào giải được loại độc này không?
Khương Khinh Linh tức giận, thấy Lục Ly tiến vào không có lấy nửa lời an ủi, ngược lại bắt đầu hỏi tới chính sự?
Tính khí đại tiểu thư của nàng được dịp phát tác, ánh mắt cười thành vầng trăng khuyết, nói:
- Thần Tiên Tử hả, cái đó ta biết. Một trong mười đại kịch độc Trung Châu. Cách giải độc thì có, nhưng bản tiểu thư không muốn nói cho ngươi biết, trừ phi ngươi rửa chân cho ta.
Lục Ly hỏi thăm vài câu về tình hình đám người Mông Thần, biết được hết thảy bình an, toàn bộ các đại tộc phụ dung Tinh Không Tộc đã bị tiêu diệt sạch, chỉ còn lại mấy tiểu tộc. Lấy chiến lực Mông Thần, thống nhất Hoang giới là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghiệp Cơ không phải trở về một mình, còn có Mông Trí cũng theo về. Đây là Dạ Tra bố trí, dù sao thêm một cường giả thủ hộ sẽ càng thêm an toàn.
Lục Ly không có hỏi nhiều, trầm mặc dẫn theo Dạ Tra đi ra tiểu thế giới Lục Ải Nhân, sau đó lại ra hồ vực ma quỷ.
- Đưa tin cho Thiên Ngục Thành, triệu tập thêm một vài người thủ hộ chỗ này, lần sau nếu lại để người khác xông vào, ta cầm ngươi mà hỏi.
Lục Ly lạnh lùng nói một câu với trưởng lão Bạch gia trấn thủ ở phụ cận, sau đó để Dạ Tra mang theo cấp tốc bay tới Thiên Ngục Thành.
Vừa vào thành, Bạch Lãnh đã đứng chờ sẵn ở quảng trường. Thấy Lục Ly bình an trở về, hắn như trút được gánh nặng giải thích nói:
- Người Linh Lung Các đến, là một Nhân Hoàng và một vị tiểu thư, điểm danh nói muốn gặp ngươi. Tiểu thư kia nói nếu không nhìn thấy ngươi, nàng liền phá hủy Linh Đế Thành.
- Khương Khinh Linh?
Trên mặt Lục Ly lộ ra một tia khó chịu, trước đó lúc Tống Kỳ xâm nhập vì sao Khương Khinh Linh không đến? Vì sao Nhân Hoàng Linh Lung Các không đến? Giờ đại chiến đã hạ màn, Khương Khinh Linh lại nghênh ngang dẫn theo Nhân Hoàng tới, còn muốn phá hủy Linh Đế Thành của hắn?
Tâm tình Lục Ly vốn đã rất kém, Khương Khinh Linh cố tình gây sự càng khiến hắn lửa giận công tâm, không nói nửa lời, cứ thế trầm mặt mang theo Dạ Tra Bạch Lãnh tiến vào truyền tống trận.
Ông!
Truyền tống trận Linh Đế Thành lấp lánh quang mang, sáng nguyên suốt gần nửa canh giờ. Đợi lúc thân hình đám người Lục Ly hiển hiện, trong hoàng cung có một nữ tử bay vụt lên không, nét mặt tràn đầy vui sướng nhìn Lục Ly khẽ kêu nói:
- Lục Ly, rốt cục ngươi đã trở về? Ngươi mà còn không về, ta liền hủy đi Linh Đế Thành này của ngươi.
Lục Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, Khương Khinh Linh tự nhiên không đâu lại nhắc tới chuyện này khiến hắn không khỏi nổi giận, hừ lạnh một tiếng nói:
- Khương tiểu thư uy phong thật đấy, làm mưa làm gió ở Linh Lung Các thì cũng thôi, đằng này còn muốn chạy đến giương oai diễu võ ở Bắc Mạc chúng ta?
Ý cười trên mặt Khương Khinh Linh cứng lại, nhìn sắc mặt băng lãnh, thần thái giễu cợt, lời nói không chút lưu tình của Lục Ly, nàng cũng nổi giận.
Vì Lục Ly nàng thiếu chút tự sát, đoạn thời gian này tinh thần đều sắp sụp đổ. Thật không dễ dàng mới nghe được tin Lục Ly không chết, lập tức truyền tống tới, thế mà lại cầm mặt nóng đi chùi mông đít lạnh?
Tính khí nàng trước nay một mực rất lớn, lập tức nổi giận, mắt đỏ hồng nói:
- Lục Ly, ngươi rống cái gì? Bản tiểu thư từ ngàn dặm xa xôi chạy tới gặp ngươi, không ngờ ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi thật tưởng mình là đại nhân vật chắc?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta chưa từng nói qua mình là đại nhân vật!
Lục Ly lạnh lùng nhìn Khương Khinh Linh một chút, sau đó trực tiếp dẫn người đi về phía Hoàng Cung, sau khi tiến vào Hoàng Cung quay đầu, ngước mắt nhìn Khương Khinh Linh còn đang đứng giữa không trung, nói:
- Nơi này của chúng ta quá nhỏ, không chiêu đãi được Đại Phật như ngươi, mời Khương tiểu thư về cho!
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Một thân hình già nua đi ra từ trong đại điện Hoàng Cung, tiếp đó là một cỗ khí huyết cường đại như mãnh thú Hồng Hoang bao phủ Lục Ly, Khương Dực hờ hững nhìn Lục Ly nói:
- Dám nói chuyện với tiểu thư như thế, ngươi có tin bản tọa một chưởng vỗ chết ngươi? Sau đó san bằng thành trì cỏn con này thành bình địa.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, nhìn thẳng Khương Dực nói:
- Lão cẩu, đừng tưởng ngươi là trưởng lão Linh Lung Các liền ghê gớm lắm? Dù là Khương Vô Ngã cũng không dám giết ta, ngươi cứ đụng đến ta thử xem?
- Tìm chết …
Khương Dực giận dữ vung tay lên, giữa không trung một bàn tay khổng lồ màu xám đen hình thành, hung hăng vỗ tới Lục Ly ở phía dưới. Đồng thời một đạo gợn sóng vô hình tản ra, Khương Dực mở ra vực trường, trấn áp tất cả mọi người trong hoàng cung.
- Dừng tay!
Khương Khinh Linh khẽ kêu, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Khương Dực, kẻ sau quệt quệt môi, bàn tay khổng lồ màu xám đen giữa không trung sụp đổ, Dạ Tra và Lục Ly đều cảm thấy như vừa dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng.
Chẳng qua sắc mặt Lục Ly lại không chút biến ảo, vẫn lạnh như băng nói:
- Tiễn khách!
- Ngươi?
Nước mắt đảo quanh nơi vành mắt Khương Khinh Linh, nàng hung hăng trừng Lục Ly một cái, Lục Ly cũng quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. Hai người tựa như một đôi sư tử lông bờm dựng đứng, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhận thua …
Qua suốt mười mấy giây, nước mắt trong mắt Khương Khinh Linh mới im ắng trượt xuống, vẻ quật cường trên mặt theo đó hoãn lại, nàng mang theo một tia cầu khẩn nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, sao ngươi có thể vô tình vậy được? Có phải ngươi có giận ta không giúp ngươi? Ta cũng hết cách, tên hỗn đản Khương Vô Ngã kia đánh ta bất tỉnh, sau đó lại cho ta uống thuốc hôn mê bất tỉnh. Chờ sau khi ta tỉnh lại thì đã mười ngày qua đi. Ta tưởng là ngươi chết rồi, hôm nay mới biết ngươi không chết, lập tức tới tìm ngươi, ngươi lại đối xử với ta như thế, ngươi cũng là hỗn đản …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Khương Khinh Linh chịu thua rơi lệ, nội tâm Lục Ly cũng mềm nhũn. Nghe xong nàng giải thích, mới biết là mình trách oan nàng.
Nghĩ đến với tính cách như thế của Khương Khinh Linh, hôm nay lại lần đầu tiên chủ động chịu thua, Lục Ly cũng không tiện nghiêm mặt, hắn có chút lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Khinh tiểu thư, xảy ra chút chuyện, tâm tình ta không được tốt. Vừa rồi mạo phạm, ngươi đừng để trong lòng.
- Hừ!
Nghe xong lời này, Khương Khinh Linh cảm thấy càng thêm ủy khuất, trùng trùng hừ một tiếng quay mặt đi, nước mắt vẫn tiếp tục vẩy xuống như mưa.
Lục Ly khẽ lắc đầu nói:
- Đã bảo ta tâm tình không tốt rồi, Đại tiểu thư như ngươi, muốn vào thì mau vào đi, nhiều người như vậy nhìn ngươi khóc nhè, có xấu hổ không?
- Ngươi là đồ khốn khiếp, ta đánh chết ngươi!
Khương Khinh Linh vừa thẹn vừa giận bay xuống, hung hăng đấm một quyền lên ngực Lục Ly. Lục Ly không tránh né, bình tĩnh nhìn Khương Khinh Linh, kẻ sau mới đầu dùng bảy thành khí lực, cuối cùng đánh xuống lại mềm nhũn, nhìn thế nào cũng không giống như là đang đánh người, mà càng giống đánh tình mắng tiếu.
- Mệnh phạm đào hoa a!
Yên phu nhân ở xa xa thấy được cảnh này, trong lòng khe khẽ thở dài, chẳng qua ngẫm lại thì cũng thấy bình thường. Nam nhân tốt trên thế giới này quá ít, nam nhân ưu tú lại càng ít. Nhân kiệt như vậy một khi xuất hiện, thường thường đều biến thành động vật hi hữu, bị đủ loại nữ tử vây quanh tranh đoạt.
Lục Ly không tâm tư trêu đùa với Khương Khinh Linh, cứ thế kéo tay nàng đi thẳng tới đại điện. Khương Khinh Linh đỏ mặt muốn giãy thoát, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ đi theo Lục Ly.
Khương Dực mặt không đổi sắc nhìn Lục Ly và Khương Khinh Linh, hắn là đại tướng dưới tay Khương Vô Ngã, tự nhiên biết tâm tư Khương Vô Ngã thế nào. Chẳng qua lúc này hắn lại có thể làm gì, nói gì? Một khi tiểu thư điên lên, Khương Vô Ngã đều trấn không được, hắn sao dám đắc tội?
Tiến vào trong đại điện, Lục Ly lạnh lùng ngồi lên chủ vị, căn bản không có ý chào hỏi Khương Dực. Yên phu nhân vội vàng mời Khương Dực sang thiền điện bên cạnh, cũng không dám ở lại đây quấy rầy, liền để Lục Ly và Khương Khinh Linh đơn độc cùng một chỗ.
Lục Ly nhấp nghụm nước trà, lúc này mới nhìn sang Khương Khinh Linh hỏi:
- Khinh Linh, ngươi có biết Thần Tiên Tử? Liệu có cách nào giải được loại độc này không?
Khương Khinh Linh tức giận, thấy Lục Ly tiến vào không có lấy nửa lời an ủi, ngược lại bắt đầu hỏi tới chính sự?
Tính khí đại tiểu thư của nàng được dịp phát tác, ánh mắt cười thành vầng trăng khuyết, nói:
- Thần Tiên Tử hả, cái đó ta biết. Một trong mười đại kịch độc Trung Châu. Cách giải độc thì có, nhưng bản tiểu thư không muốn nói cho ngươi biết, trừ phi ngươi rửa chân cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro