Bất Diệt Long Đế

Sinh Tử Môn

Yêu Dạ

2024-11-06 10:53:20

Hôm nay gió lớn, sóng nước tung trào vỗ đánh ầm ầm lên Luyện Ngục Nhai, bọt nước bắn tung cả lên.

Ở chính giữa Luyện Ngục Nhai có một cửa động đen nhánh, trên cửa động có một tầng hộ tráo vô hình, khiến cho cửa động nhìn qua càng thêm phần thần bí.

Thời gian đã đến, Bạch Lãnh bước lên phi thuyền thiết giáp, thuyền lớn chậm rãi tới gần cửa động. Hơn hai mươi người hưng phấn đứng trên boong nhìn vào cửa động kia, nhìn vào ba chiếc phi thuyền thiết giáp cũng đang từ ba hướng khác chạy tới cửa động.

Rất nhanh bốn chiếc phi thuyền thiết giáp đều dựa sát tới gần cửa động, đám người Lục Ly có thể nhìn thấy trên ba chiếc phi thuyền thiết giáp cũng đứng một đám công tử tiểu thư tuổi trẻ, ai nấy đều y phục hoa lệ khí độ bất phàm.

- Ồ?

Lục Ly thấy được một thân ảnh quen thuộc trên phi thuyền thiết giáp phía bên trái, đó là một tiểu thư xinh đẹp, thân khoác nhuyễn giáp màu xanh, trong tay cầm một chiếc tiêu ngọc màu trắng, trên cổ có ấn ký đóa hoa nhỏ màu đỏ.

Người này chính là Tử Liên Nhi mà Lục Ly từng có duyên gặp mặt một lần, Lục Ly có ấn tượng rất sâu với nàng, ngày đó vị tiểu thư này còn nhắc nhở hắn cẩn thận. Lục Ly lại không biết, trận chiến Vũ Lăng Thành, vị tiểu thư Tử Liên Nhi này một mực đứng trên không trung quan chiến.

- Đó là Dạ Vũ Hàm, tiểu công chúa Dạ gia Thiên Lương Quốc, lần này phía Thiên Lương Quốc do nàng dẫn đội.

- Bên này là Đỗ Tử Lăng, Cửu vương tử Thiên Hàn Quốc, Thiên Hàn Quốc là do hắn lĩnh đội.

- Người kia là Tử Liên Nhi, Lục công chúa Tử gia Thiên Vũ Quốc, Thiên Vũ Quốc do nàng dẫn đội.

- Ba đội ngũ đều có hơn hai mươi người, cũng tương tự như chúng ta.

Có người chỉ vào ba chiếc phi thuyền thiết giáp xa xa giới thiệu nói, Lục Ly nghe mà không khỏi kinh ngạc. Không ngờ nữ tử cầm tiêu ngọc kia lại là công chúa Thiên Vũ Quốc, thiếu nữ thiên tài của Tử gia.

- Bốn đội ngũ, không ngờ lại có ba nhóm là do nữ tử dẫn đội, nam tử tuổi trẻ đại gia tộc Bắc Mạc đều kém cỏi như vậy ư?

Lục Ly cảm giác có chút buồn cười, tranh đấu ở mộ Long Đế rõ ràng là nơi dành cho thiên tài thế hệ trẻ Bắc Mạc va chạm và tỷ thí. Các gia tộc tự nhiên sẽ phái ra con em ưu tú nhất, có thể dẫn đội càng là tinh anh trong tinh anh. Dạ Vũ Hàm và Tử Liên Nhi dẫn đội, tự nhiên tỏ rõ hai người bọn họ là ưu tú nhất trong thế hệ trẻ bản quốc.

Bên này đang đánh giá ba phương còn lại, bên kia cũng đang đánh giá bên này, Đỗ Tử Lăng nhìn thấy Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết, ánh mắt lập tức sáng đến dọa người. Đối với nam nhân, đôi song bào thai này đứng chung một chỗ quả thực mang đến lực xung kích lớn hơn Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm nhiều.

Ba chiếc phi thuyền thiết giáp tới gần, cuối cùng đều dừng ở bên ngoài hố đen cự đại kia. Bạch Lãnh liếc nhìn một vòng, dặn dò mọi người nói:

- Ba phương chúng ta đã có ước định, ở bên trong nếu phát sinh xung đột, có thể động thủ, nhưng đừng gây ra án mạng, biết chưa?

Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, nàng biết người tới đây lần này đều là bảo bối ở các gia tộc, đả thương không sao, nhưng chết rồi sợ rằng sẽ dẫn lên hỗn chiến giữa ba đại Vương tộc và Thiên Đảo Hồ.

- Được rồi, tiến vào đi.

Bạch Lãnh khoát tay, dặn dò một tiếng sau cùng:

- Đoạt bảo cố nhiên quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn, chư vị cẩn thận.

- Đi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạch Hạ Sương sớm đã bách không kịp đợi, nàng xung phong đi đầu, bay vọt xuống từ trên phi thuyền, bắn thẳng về phía cửa động sâu hoắm kia.

Bạch Thu Tuyết theo sát phía sau, đám người Lục Ly cũng cùng theo bay vọt xuống, lúc chúng nhân đâm xuyên qua màn hào quang vô hình ngoài cửa động, màn hào quang chợt khẽ sáng lên, rõ ràng là có cấm chế ba động.

- Đi!

Người Thiên Đảo Hồ tiến vào, ba phương còn lại không cam lạc hậu, dồn dập bắn tới cửa động. Rất nhanh cả bốn đội ngũ đều tiến vào, tan biến ở trong hang động thăm thẳm kia.

Bạch Lãnh đợi mọi người tiến vào hết mới điều khiển phi thuyền thiết giáp bay về phía đảo nhỏ, chức trách của hắn chính là thủ hộ đám người Bạch Hạ Sương an toàn bên ngoài mộ Long Đế, còn khi tiến vào trong mộ Long Đế rồi thì hắn muốn quản cũng không được.



- Âm u quá, đây quả nhiên là nơi quỷ quái, nơi quỷ quái mai táng người chết.

Vừa tiến vào bên trong Lục Ly lập tức cảm giác được một luồng hơi lạnh đập mặt, hàn khí này không giống như là hơi lạnh mùa đông, mà càng giống âm khí đến từ Địa Ngục.

Bạch Hạ Sương là người đầu tiên tiến vào, vừa tiến vào bước chân lại bất động, mặt nhỏ thoáng khẽ trắng bệch. Mấy tên công tử Bạch gia sau khi tiến vào lập tức vây lại quanh Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết, sắc mặt Bạch Thu Tuyết đỡ hơn một chút, giơ tay lên nói:

- Đi thôi, trước tiến vào cái đã.

Sáu tên công tử Bạch gia đi trước mở đường, ai nấy đều lấp lánh Huyền lực, binh khí nơi tay, nghiêm trận chờ đợi. Các công tử còn lại chia nhau đi ở bên ngoài, vây một đám tiểu thư ở chính giữa.

Lục Ly đi theo mặt sau cùng, vừa đi đường vừa đánh giá bốn phía. Đây là một thông đạo, bốn phía và mặt đất dưới chân đều là vách đá đen nhánh, trên vách đá có ngọn đèn mờ tối chiếu sáng cho thông đạo.

- Những ngọn đèn này chẳng lẽ đều là Huyền khí, bằng không làm sao một mực lóe lên? Mộ Long Đế này chính là đã tồn tại vạn năm a.

Lục Ly ngấm ngầm hiếu kì, thậm chí có xung động kéo ngọn đèn xuống để nhìn, chẳng qua trước khi thăm dò rõ ràng tình huống trong này, hắn không dám làm loạn.

Thông đạo một mực chạy dọc về phía trước, nơi này trước kia đã có người đi vào, xác minh không có nguy hiểm. Mọi người rảo bước đi nhanh, chỉ mất một nén hương liền đi tới điểm cuối thông đạo.

Phía trước xuất hiện một đại điện, chẳng qua bên trong không có gì, cho dù có thì cũng đã bị nhóm người đầu tiên tiến vào lấy đi.

Đại điện không tính lớn, dài rộng chừng mười trượng, trừ ngọn đèn trên vách tường ra, không có bất kỳ vật gì khác. Phía mặt bắc có chín phiến cửa đá, trên mỗi cửa đá lại khắc một chữ lớn.

- Sinh, tử, sinh, tử, sinh, tử, sinh, tử, sinh!

Hứa Phương Phỉ thì thầm đọc mấy chữ kia, sắc mặt có chút cổ quái, viết mấy chữ sinh tử này là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói … ở cửa viết chữ tử, tiến vào liền sẽ chết?

Mọi người đứng lại trong đại điện, tập trung quan sát bốn phía không dám loạn động. Chẳng mấy chốc, từ đằng sau vang lên một trận tiếng bước chân, Dạ Vũ Hàm dẫn người tiến vào.

Sa sa sa

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không lâu sau, Đỗ Tử Lăng và Tử Liên Nhi cũng đều dẫn đội vào đây, bốn nhóm chia làm bốn phương trận đứng trong đại điện, ánh mắt quét tới quét lui, không ai dám loạn động.

Đại điện này sớm đã bị tra xét một lượt, các gia tộc đều từng phái người vào đây. Trong đại điện không có nguy hiểm, lại có một ít bảo vật, nhưng đã bị gia tộc đầu tiên tiến vào đây cầm đi. Chính là chiến xa tử kim, bản nguyên tinh huyết và Huyền khí Tiên giai từng xuất hiện trên đấu giá trường.

Còn về chín cánh cửa này, con em các gia tộc phái tới thăm dò thực lực quá thấp, không ai có thể mở ra bất kỳ cánh cửa nào. Có thể đi vào hay không, có thể lấy được bảo vật hay không, liền phải xem thực lực và vận khí mọi người.

- Hạ Sương tiểu thư, Thu Tuyết tiểu thư, chúng ta vào cánh cửa nào?

Công tử Đinh gia Đinh Hằng hỏi dò, Bạch Hạ Sương tuỳ tiện chỉ vào một cửa sinh nói:

- Các ngươi đi thử xem liệu có thể mở ra không?

Đinh Hằng Đinh Dương lập tức bước tới, tìm kiếm cơ quan trên cửa và hai bên. Ba nhóm còn lại cũng phái người tìm kiếm cơ quan trên cửa sinh, xem thử liệu có mở được cửa đá không.

- Cửa sinh? Cửa tử?!

Lục Ly nhíu mày, đôi mắt đằng sau mặt nạ khẽ lấp lánh, trong lòng lại nghĩ, cửa sinh có thật là đường sống? Long Đế kỳ tài ngút trời, há lại làm ra bố trí ngu ngốc vậy được?

Vấn đề là ai dám chọn cửa tử, vạn nhất đi vào thật là đường chết thì sao?

Oanh!

Nhóm Thiên Hàn Quốc bên trái, có tên võ giả nện quyền lên một cửa đá có chữ sinh, phát ra một đạo tiếng vang trầm muộn, tiếp đó cửa kia sáng bừng quang mang, một cỗ lực phản chấn cường đại truyền đến, khiến người kia thổ huyết bay ngược ra sau.

- Đừng làm loạn!

Đỗ Tử Lăng thân khoác chiến giáp màu bạc, tay nắm một thanh trường kiếm cũng màu bạc, rất là khôi ngô bất phàm, cổ còn có ấn ký màu đỏ, là một chiến sĩ huyết mạch thất phẩm cường đại. Ánh mắt hắn hơi có chút đặc thù, lại là một đôi mắt hoa đào, nhìn có vẻ yêu mị không khác gì nữ nhân.

Hắn khiển trách một câu, người đứng trước cửa đá không dám làm loạn nữa, thành thành thật thật tìm kiếm cơ quan. Loại cửa đá này khẳng định là không cách nào phá mở, không tìm ra được cơ quan sợ rằng không cách đi vào, nếu mọi người ngay từ cánh cửa đầu tiên đều mở không ra, quay về sẽ bị cười chết mất.

Một nén hương, hai nén hương, ba nén hương!

Bốn nhóm đều phái người đi qua, lại đều không tìm thấy bất cứ cơ quan gì. Sắc mặt bốn người lĩnh đội đều có chút khó coi, chẳng lẽ các nàng thật phải ảo não đi về.

- Thu Tuyết tiểu thư.

Lục Ly quan sát một lúc lâu, sau đó đi tới thấp giọng nói một câu với đám Bạch Thu Tuyết. Bạch Thu Tuyết bán tín bán nghi gọi lại một tên đệ tử đại gia tộc, công tử kia chớp chớp mắt, sau đó đi tới cửa đá.

Bước đến dưới cửa đá, đệ tử đại gia tộc kia ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức đẩy.

Xèo xèo

Dưới ánh mắt chấn kinh của vô số người, đệ tử đại gia tộc kia nhẹ nhàng đẩy mặt dưới cửa đá, tựa như một đạo rèm cửa, cửa đá cứ thế bị vén sang một bên …

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0