Ta giết cả nh...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Thực lực Lục Phi Tuyết không phải rất cao, không ngờ chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, điều này khiến Lục Ly không khỏi có chút kinh nghi. Dù sao Lục gia tài đại khí thô, có được tài nguyên vô tận, thân là con gái của tộc Vương Lục gia, dù thiên tư không được, dùng tài nguyên chồng đi ra hẳn cũng phải đến được Quân Hầu Cảnh chứ?
Lục Phi Tuyết đối tốt với hắn là thật, loại chân tình biểu lộ này hoàn toàn không có chút giả dối nào, tựa như nhìn thấy đứa con ruột lưu lạc bên ngoài vậy. Từ nhỏ Lục Ly đã không có cha mẹ, không được hưởng qua tình thương của bậc trưởng bối, tấm chân tình của Lục Phi Tuyết khiến Lục Ly rất là xúc động.
Khóc suốt một nén hương, cuối cùng Lục Phi Tuyết mới ổn định cảm xúc, nàng kéo Lục Ly ngồi xuống trên một chiếc sạp dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lục Ly, miễn cưỡng cười lên gật đầu nói:
- Là con trai đại ca, giống, quá giống.
Lục Ly không có bất kỳ cử động gì, chỉ ngồi nhìn Lục Phi Tuyết cười. Lục Phi Tuyết nhìn một lát mới như chợt tỉnh ngộ, khẩn trương hỏi:
- Ngươi tên Lục Ly? Cha ngươi đâu? Sao cha ngươi không cùng về?
- Cha ta?
Lục Ly vốn định trực tiếp nói ra chuyện của Lục Nhân Hoàng, song cuối cùng nghĩ nghĩ liền quyết định tạm thời chưa nói. Bởi vì cảnh giới Lục Phi Tuyết quá thấp, hơn nữa còn lập gia đình, tính cách nhìn có vẻ khá là nhu nhược, nói cho nàng khả năng cũng chẳng ích gì.
Hắn quyết định trước kiểm tra tình hình rồi tính sau, thế là mím môi một cái nói:
- Ta cũng không biết cha ta ở đâu, từ lúc ta sinh ra đời phụ thân mẫu thân đã mất tích, ta và tỷ tỷ từ nhỏ nương tựa vào nhau mà trưởng thành. Ta nghe tỷ tỷ nói chúng ta là con em Lục gia, thế nên mới tìm đến đây.
- Ách?
Lục Phi Tuyết tựa hồ hoàn toàn không rõ ràng về tình huống của Lục Ly, sắc mặt nàng thoáng trở nên ảm đạm, sau đó lại hỏi:
- Vậy tỷ tỷ ngươi đâu? Sao nàng không đi cùng ngươi?
Lục Ly thở dài một hơi nói:
- Tỷ tỷ bị người Thần Nữ Cung bắt tới Thanh Châu, à, Tứ trưởng lão đã sai người đi cứu nàng.
- Hả?
Lục Phi Tuyết cả kinh há mồm, tròng mắt lại đỏ hồng, nghẹn ngào nói:
- Đúng là đứa trẻ số khổ, mấy năm này các ngươi chịu không ít khổ đúng không? Đại ca đi đâu? Hắn một mực không đi tìm các ngươi ư?
Lục Ly lắc đầu, trong lòng lại có chút kinh ngạc, Lục Phi Tuyết nghe được tỷ tỷ hắn bị bắt đi, thế mà chẳng thấy có vẻ gì là phẫn nộ.
Con gái tộc Vương Lục gia nghe được cháu gái mình bị thế lực khác bắt đi, chẳng phải nên nổi giận đùng đùng đi gia tộc tìm người, diệt Thần Nữ Cung? Là tính cách Lục Phi Tuyết quá ôn hòa mềm yếu hay là nàng không có năng lực?
Sau đó Lục Phi Tuyết lại hỏi thăm một vài chuyện về Lục Ly Lục Linh trong những năm qua, lần này Lục Ly lại không giấu diếm, kể một ít chuyện khi còn sống ở Bắc Mạc. Hắn đến từ Bắc Mạc … điều này rất dễ tra được, không cần thiết phải giấu diếm.
Nghe xong Lục Ly kể lại tao ngộ mấy năm qua, Lục Phi Tuyết lại lặng lẽ rơi lệ, sau đó tiếp tục hỏi thăm chuyện nhà hắn, tỉ như dáng dấp mẫu thân Lục Ly thế nào, ông bà ngoại Lục Ly ra sao ...vân vân.
Lục Ly cũng không phiền chán, ngược lại tâm tình càng thêm ấm áp, chỉ có cô cô ruột mới sẽ quan tâm để ý đến mình như vậy, còn mấy tên trưởng lão kia nào thấy có ai hỏi qua những chuyện này.
Lát sau, Lục Phi Tuyết đột nhiên như nhớ tới điều gì, Không Gian Giới Chỉ nơi ngón tay khẽ sáng lên, lấy ra một thanh trường kiếm màu đỏ đưa cho Lục Ly nói:
- Lục Ly, cô cô không có gì tặng cho ngươi. Thanh binh khí này là Huyền khí Thánh giai, xem như lễ gặp mặt, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ.
Lục Ly vội vàng cự tuyệt, binh khí Thánh giai rất quý giá. Hơn nữa hắn không thích cũng không quen dùng kiếm, thanh kiếm này lại màu đỏ, thích hợp nữ tử dùng, hắn lại càng không muốn.
- Làm sao?
Lục Phi Tuyết thấy Lục Ly liên tục chối từ, mặt trầm xuống giả bộ cả giận nói:
- Chê lễ vật này không tốt? Xem thường cô cô? Dù tanh kiếm này trước kia cô cô từng dùng qua, nhưng giờ cô cô đã gả người, giữ lại cũng không có tác dụng gì. Đây là tấm lòng thành của cô cô, ngươi đừng chối từ.
- Cái này?
Trong lòng Lục Ly lần nữa có chút kinh nghi, Lục Phi Tuyết đường đường là con gái tộc Vương Lục gia, còn là thiếu chủ phu nhân của thế lực thất phẩm Thiên Thần Phủ. Thế mà lễ vật tặng cháu mình lại là đồ từng dùng qua?
Huyền khí Thánh giai đúng là rất đáng tiền, có thể tùy tiện đấu giá ra bốn năm mươi ức Huyền Tinh.
Nhưng đối với Lục gia mà nói, trên đùi tuỳ ý nhổ một cọng lông đều có giá mấy chục ức. Tỉ như hắn hỏi Mạc Diệp cho mượn hai trăm ức Huyền Tinh, Mạc Diệp nửa lời đều không hỏi, trong khi Mạc Diệp mới chỉ là cung chủ thế lực lục phẩm Bạch Dương Cung thôi.
Bởi thế dựa theo lẽ thường mà nói, trên người Lục Phi Tuyết có thể tùy tiện lấy ra vài chục món Huyền khí Thánh giai, thế mà nàng lại cầm binh khí mình từng dùng qua tặng người?
Điều này quá không bình thường.
Lục Ly hồ nghi liếc Lục Phi Tuyết một cái, tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại, hắn nhìn thấy một vết đỏ trên gáy Lục Phi Tuyết.
Hắn bất ngờ đứng bật dậy, nhìn chằm chằm cổ gáy Lục Phi Tuyết. Lục Phi Tuyết đã nhận ra, vội vàng quay đầu che khuất, bối rối nói:
- Lục Ly, ngươi nhìn cái gì? Ngồi xuống!
Tay Lục Ly duỗi ra, nhanh như thiểm điện vén tóc Lục Phi Tuyết lên, đợi khi nhìn thấy rõ ràng vết máu thật sâu nơi cổ gáy, sắc mặt hắn lập tức đại biến. Ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, nhìn Lục Phi Tuyết hỏi:
- Ai làm?
Đó rõ ràng là một vết roi, hơn nữa còn đánh rất sâu, khi ấy tuyệt đối phải da tróc thịt bong!
Lục Phi Tuyết càng thêm hoảng loạn, ánh mắt tránh đi, không dám đối diện thẳng với Lục Ly, nàng vội hoảng loạn nói:
- Không có gì, ta không cẩn thận làm rách, Lục Ly ngươi không được vô lễ.
Hưu
Lục Ly nhìn thấy hai tay Lục Phi Tuyết bất giác súc trở về, hắn lập tức thò tay ra, bắt lấy hai tay Lục Phi Tuyết, giơ cao tay áo nàng lên.
- Thật to gan!
Đợi hắn nhìn thấy trên đôi tay Lục Phi Tuyết toàn là vết roi đỏ hồng đan xen, sát khí trên người tức thì không kìm nén được tuôn ra.
Ánh mắt hắn chớp động hồng quang, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết, tựa như một con dã thú dữ tợn, không mang theo một tia cảm xúc lạnh lùng nói:
- Cô cô, nói cho ta biết, ai làm? Chất nhi làm chủ cho ngươi! Bất luận là ai, ta đều khiến hắn phải trả giá đắt!
Lục Nhân Hoàng chỉ có một người muội muội, hắn chỉ có một người cô cô, cô cô này đối xử với hắn rất tốt, coi hắn như con mình. Trong lòng Lục Ly đã hoàn toàn nhận người thân này, giờ hắn phát hiện Lục Phi Tuyết bị người dùng roi quất đến độ trên người toàn là vết thương, điều này quả thực không khác gì có người cầm đao đâm Lục Ly mười mấy nhát.
- Không việc gì, không việc gì!
Lục Phi Tuyết triệt để luống cuống, hai tay hai vai đều khẽ run rẩy, nàng bị thần sắc Lục Ly dọa sợ, miệng môi run run nói:
- Lục Ly ngươi đừng để ý, không việc gì.
Lục Ly bắt lấy hai tay Lục Phi Tuyết, lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng:
- Nói cho ta, là ai?
Có lẽ là bị thần sắc phẫn nộ của Lục Ly chấn nhiếp, có lẽ là nhìn thấy cháu trai thương mình như thế, nội tâm Lục Phi Tuyết giằng xé một phen, cuối cùng mới mấp máy môi nói:
- Thật không có gì … Đêm qua cãi nhau với cô phụ ngươi. Hắn, hắn uống say, liền…
- Hừm, ta biết rồi, cô cô ngươi cứ ngồi ở đây, ta đi một lát rồi về.
Lục Ly trùng trùng gật đầu, sau đó đột ngột đứng dậy, vung tay nói với Minh Vũ và Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Lục Ly, ngươi muốn làm gì?
Lục Phi Tuyết bị dọa sợ, vội vàng đứng lên giữ chặt Lục Ly. Trong mắt nàng toàn là kinh hãi, thần sắc khẩn cầu nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, đừng làm loạn, ta thật không sao.
- Minh Vũ, trấn áp cô cô ta!
Lục Ly đột nhiên quét mắt nhìn sang Minh Vũ, trong mắt toàn là băng hàn. Minh Vũ hết cách, đành phải phóng thích Thế trấn áp Lục Phi Tuyết, Vũ Hóa Thần thì mang theo Lục Ly đằng không lao lên.
Đến giữa trời, Lục Ly quay đầu nhìn Lục Phi Tuyết một cái, ngữ khí vô cùng kiên định nói:
- Cô cô, gia gia nghe nói bế quan không ra? Hiện tại phụ thân tung tích bất minh, có phải người ngoài tưởng là ngươi không có chỗ dựa, thế nên người Thiên Thần Phủ mới dám bắt nạt ngươi? Ngươi yên tâm, cháu ngươi trở về, sau này ai còn dám bắt nạt ngươi, ta giết cả nhà hắn!
Lục Phi Tuyết đối tốt với hắn là thật, loại chân tình biểu lộ này hoàn toàn không có chút giả dối nào, tựa như nhìn thấy đứa con ruột lưu lạc bên ngoài vậy. Từ nhỏ Lục Ly đã không có cha mẹ, không được hưởng qua tình thương của bậc trưởng bối, tấm chân tình của Lục Phi Tuyết khiến Lục Ly rất là xúc động.
Khóc suốt một nén hương, cuối cùng Lục Phi Tuyết mới ổn định cảm xúc, nàng kéo Lục Ly ngồi xuống trên một chiếc sạp dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lục Ly, miễn cưỡng cười lên gật đầu nói:
- Là con trai đại ca, giống, quá giống.
Lục Ly không có bất kỳ cử động gì, chỉ ngồi nhìn Lục Phi Tuyết cười. Lục Phi Tuyết nhìn một lát mới như chợt tỉnh ngộ, khẩn trương hỏi:
- Ngươi tên Lục Ly? Cha ngươi đâu? Sao cha ngươi không cùng về?
- Cha ta?
Lục Ly vốn định trực tiếp nói ra chuyện của Lục Nhân Hoàng, song cuối cùng nghĩ nghĩ liền quyết định tạm thời chưa nói. Bởi vì cảnh giới Lục Phi Tuyết quá thấp, hơn nữa còn lập gia đình, tính cách nhìn có vẻ khá là nhu nhược, nói cho nàng khả năng cũng chẳng ích gì.
Hắn quyết định trước kiểm tra tình hình rồi tính sau, thế là mím môi một cái nói:
- Ta cũng không biết cha ta ở đâu, từ lúc ta sinh ra đời phụ thân mẫu thân đã mất tích, ta và tỷ tỷ từ nhỏ nương tựa vào nhau mà trưởng thành. Ta nghe tỷ tỷ nói chúng ta là con em Lục gia, thế nên mới tìm đến đây.
- Ách?
Lục Phi Tuyết tựa hồ hoàn toàn không rõ ràng về tình huống của Lục Ly, sắc mặt nàng thoáng trở nên ảm đạm, sau đó lại hỏi:
- Vậy tỷ tỷ ngươi đâu? Sao nàng không đi cùng ngươi?
Lục Ly thở dài một hơi nói:
- Tỷ tỷ bị người Thần Nữ Cung bắt tới Thanh Châu, à, Tứ trưởng lão đã sai người đi cứu nàng.
- Hả?
Lục Phi Tuyết cả kinh há mồm, tròng mắt lại đỏ hồng, nghẹn ngào nói:
- Đúng là đứa trẻ số khổ, mấy năm này các ngươi chịu không ít khổ đúng không? Đại ca đi đâu? Hắn một mực không đi tìm các ngươi ư?
Lục Ly lắc đầu, trong lòng lại có chút kinh ngạc, Lục Phi Tuyết nghe được tỷ tỷ hắn bị bắt đi, thế mà chẳng thấy có vẻ gì là phẫn nộ.
Con gái tộc Vương Lục gia nghe được cháu gái mình bị thế lực khác bắt đi, chẳng phải nên nổi giận đùng đùng đi gia tộc tìm người, diệt Thần Nữ Cung? Là tính cách Lục Phi Tuyết quá ôn hòa mềm yếu hay là nàng không có năng lực?
Sau đó Lục Phi Tuyết lại hỏi thăm một vài chuyện về Lục Ly Lục Linh trong những năm qua, lần này Lục Ly lại không giấu diếm, kể một ít chuyện khi còn sống ở Bắc Mạc. Hắn đến từ Bắc Mạc … điều này rất dễ tra được, không cần thiết phải giấu diếm.
Nghe xong Lục Ly kể lại tao ngộ mấy năm qua, Lục Phi Tuyết lại lặng lẽ rơi lệ, sau đó tiếp tục hỏi thăm chuyện nhà hắn, tỉ như dáng dấp mẫu thân Lục Ly thế nào, ông bà ngoại Lục Ly ra sao ...vân vân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly cũng không phiền chán, ngược lại tâm tình càng thêm ấm áp, chỉ có cô cô ruột mới sẽ quan tâm để ý đến mình như vậy, còn mấy tên trưởng lão kia nào thấy có ai hỏi qua những chuyện này.
Lát sau, Lục Phi Tuyết đột nhiên như nhớ tới điều gì, Không Gian Giới Chỉ nơi ngón tay khẽ sáng lên, lấy ra một thanh trường kiếm màu đỏ đưa cho Lục Ly nói:
- Lục Ly, cô cô không có gì tặng cho ngươi. Thanh binh khí này là Huyền khí Thánh giai, xem như lễ gặp mặt, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ.
Lục Ly vội vàng cự tuyệt, binh khí Thánh giai rất quý giá. Hơn nữa hắn không thích cũng không quen dùng kiếm, thanh kiếm này lại màu đỏ, thích hợp nữ tử dùng, hắn lại càng không muốn.
- Làm sao?
Lục Phi Tuyết thấy Lục Ly liên tục chối từ, mặt trầm xuống giả bộ cả giận nói:
- Chê lễ vật này không tốt? Xem thường cô cô? Dù tanh kiếm này trước kia cô cô từng dùng qua, nhưng giờ cô cô đã gả người, giữ lại cũng không có tác dụng gì. Đây là tấm lòng thành của cô cô, ngươi đừng chối từ.
- Cái này?
Trong lòng Lục Ly lần nữa có chút kinh nghi, Lục Phi Tuyết đường đường là con gái tộc Vương Lục gia, còn là thiếu chủ phu nhân của thế lực thất phẩm Thiên Thần Phủ. Thế mà lễ vật tặng cháu mình lại là đồ từng dùng qua?
Huyền khí Thánh giai đúng là rất đáng tiền, có thể tùy tiện đấu giá ra bốn năm mươi ức Huyền Tinh.
Nhưng đối với Lục gia mà nói, trên đùi tuỳ ý nhổ một cọng lông đều có giá mấy chục ức. Tỉ như hắn hỏi Mạc Diệp cho mượn hai trăm ức Huyền Tinh, Mạc Diệp nửa lời đều không hỏi, trong khi Mạc Diệp mới chỉ là cung chủ thế lực lục phẩm Bạch Dương Cung thôi.
Bởi thế dựa theo lẽ thường mà nói, trên người Lục Phi Tuyết có thể tùy tiện lấy ra vài chục món Huyền khí Thánh giai, thế mà nàng lại cầm binh khí mình từng dùng qua tặng người?
Điều này quá không bình thường.
Lục Ly hồ nghi liếc Lục Phi Tuyết một cái, tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại, hắn nhìn thấy một vết đỏ trên gáy Lục Phi Tuyết.
Hắn bất ngờ đứng bật dậy, nhìn chằm chằm cổ gáy Lục Phi Tuyết. Lục Phi Tuyết đã nhận ra, vội vàng quay đầu che khuất, bối rối nói:
- Lục Ly, ngươi nhìn cái gì? Ngồi xuống!
Tay Lục Ly duỗi ra, nhanh như thiểm điện vén tóc Lục Phi Tuyết lên, đợi khi nhìn thấy rõ ràng vết máu thật sâu nơi cổ gáy, sắc mặt hắn lập tức đại biến. Ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, nhìn Lục Phi Tuyết hỏi:
- Ai làm?
Đó rõ ràng là một vết roi, hơn nữa còn đánh rất sâu, khi ấy tuyệt đối phải da tróc thịt bong!
Lục Phi Tuyết càng thêm hoảng loạn, ánh mắt tránh đi, không dám đối diện thẳng với Lục Ly, nàng vội hoảng loạn nói:
- Không có gì, ta không cẩn thận làm rách, Lục Ly ngươi không được vô lễ.
Hưu
Lục Ly nhìn thấy hai tay Lục Phi Tuyết bất giác súc trở về, hắn lập tức thò tay ra, bắt lấy hai tay Lục Phi Tuyết, giơ cao tay áo nàng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thật to gan!
Đợi hắn nhìn thấy trên đôi tay Lục Phi Tuyết toàn là vết roi đỏ hồng đan xen, sát khí trên người tức thì không kìm nén được tuôn ra.
Ánh mắt hắn chớp động hồng quang, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết, tựa như một con dã thú dữ tợn, không mang theo một tia cảm xúc lạnh lùng nói:
- Cô cô, nói cho ta biết, ai làm? Chất nhi làm chủ cho ngươi! Bất luận là ai, ta đều khiến hắn phải trả giá đắt!
Lục Nhân Hoàng chỉ có một người muội muội, hắn chỉ có một người cô cô, cô cô này đối xử với hắn rất tốt, coi hắn như con mình. Trong lòng Lục Ly đã hoàn toàn nhận người thân này, giờ hắn phát hiện Lục Phi Tuyết bị người dùng roi quất đến độ trên người toàn là vết thương, điều này quả thực không khác gì có người cầm đao đâm Lục Ly mười mấy nhát.
- Không việc gì, không việc gì!
Lục Phi Tuyết triệt để luống cuống, hai tay hai vai đều khẽ run rẩy, nàng bị thần sắc Lục Ly dọa sợ, miệng môi run run nói:
- Lục Ly ngươi đừng để ý, không việc gì.
Lục Ly bắt lấy hai tay Lục Phi Tuyết, lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng:
- Nói cho ta, là ai?
Có lẽ là bị thần sắc phẫn nộ của Lục Ly chấn nhiếp, có lẽ là nhìn thấy cháu trai thương mình như thế, nội tâm Lục Phi Tuyết giằng xé một phen, cuối cùng mới mấp máy môi nói:
- Thật không có gì … Đêm qua cãi nhau với cô phụ ngươi. Hắn, hắn uống say, liền…
- Hừm, ta biết rồi, cô cô ngươi cứ ngồi ở đây, ta đi một lát rồi về.
Lục Ly trùng trùng gật đầu, sau đó đột ngột đứng dậy, vung tay nói với Minh Vũ và Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Lục Ly, ngươi muốn làm gì?
Lục Phi Tuyết bị dọa sợ, vội vàng đứng lên giữ chặt Lục Ly. Trong mắt nàng toàn là kinh hãi, thần sắc khẩn cầu nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, đừng làm loạn, ta thật không sao.
- Minh Vũ, trấn áp cô cô ta!
Lục Ly đột nhiên quét mắt nhìn sang Minh Vũ, trong mắt toàn là băng hàn. Minh Vũ hết cách, đành phải phóng thích Thế trấn áp Lục Phi Tuyết, Vũ Hóa Thần thì mang theo Lục Ly đằng không lao lên.
Đến giữa trời, Lục Ly quay đầu nhìn Lục Phi Tuyết một cái, ngữ khí vô cùng kiên định nói:
- Cô cô, gia gia nghe nói bế quan không ra? Hiện tại phụ thân tung tích bất minh, có phải người ngoài tưởng là ngươi không có chỗ dựa, thế nên người Thiên Thần Phủ mới dám bắt nạt ngươi? Ngươi yên tâm, cháu ngươi trở về, sau này ai còn dám bắt nạt ngươi, ta giết cả nhà hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro